Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 31



Liêu Tuấn Vĩ cũng thở dài: “Anh cảm thấy càng trưởng thành con người ta càng bị chi phối bởi tiền tài, địa vị những bản chất ngây ngô, thuần khiết ban đầu đều dần bị biến đổi, con người với con người với nhau mà suốt ngày toan tính thật là đáng sợ mà”.

Tề Kỳ Nam sau khi nghe đủ chuyện phiếm hài hước trên đời bèn bỏ lại một câu: “Chó cắn chó thật là thú vị làm sao?”, sau đó liền lên xe rời đi, nhiệm vụ của anh đến đây là kết thúc rồi.

Hàm Linh nghe mấy lời bàn tán như vậy thì rất khó chịu trong lòng, vốn tính để bạn bè cười nhạo Kiều Uyển Vũ ai ngờ cô ta lại tự tay mình chạm vào một hòn than nóng đến nỗi muốn bỏng cả da thịt, ai mà ngờ được Kiều Uyển Vũ lại quen biết nhân vật tầm cỡ như vậy.

Vốn tưởng là sẽ xóa sổ cái tên Kiều Uyển Vũ trong lòng mọi người ai ngờ cô ta lại một lần nữa giành lại thiện cảm của mọi người còn Hàm Linh thì lại thua trắng.

Trong lòng của Hàm Linh lúc này mới bắt đầu cảm thấy lo sợ trước sự trở về đột ngột của Kiều Uyển Vũ, cô sợ Kiều Uyển Vũ sẽ giành mất bạn bè, địa vị và cả Đoạn Phong Lãng của cô.

Đoạn Phong Lãng tức giận nhìn chiếc Porche 918 Spyde chở Kiều Uyển Vũ cùng Tề Lăng Hạo rời đi, trong lòng anh nổi bão cô vì sao lại có thể ngang nhiên kết hôn với người khác những năm năm rồi chứ, trong khi anh vẫn chưa kết hôn…

Phải chăng anh vẫn còn vương vấn tình cũ chưa quên được?!

Hàm Linh thấy vẻ mặt ngơ ngác nhìn theo bóng dáng chiếc Porche 918 Spyde của Đoạn Phong Lãng liền bước đến vỗ vai anh một cái: “Lãng anh đang nhìn gì thế?”.

“Xem mưa tạnh chưa anh đưa em về” Đoạn Phong Lãng nhàn nhạt đáp.

Hàm Linh gật đầu lại bồi thêm một câu: “Lãng, em sẽ không giống như người đó vì danh lợi, phú quý vì cái vị trí thiếu phu nhân của Tề gia mà phụ bạc anh, cả đời này em sẽ chỉ yêu một mình thôi tuyệt đối không thay lòng đổi dạ”.

Đoạn Phong Lãng không nói gì, nét mặt cũng thản nhiên nhưng trong lòng thì nổi bão chỉ là anh cố kìm chế lại: “Anh không muốn nhắc đến người đó nữa, nếu hôm nay em không một mực đòi đến đây thì không sinh ra lắm thị phi như vậy”.

Hàm Linh liền nói: “Cũng có khi chỉ là tình cờ Tề Lăng Hạo giúp đỡ Uyển Vũ mà thôi chứ bọn họ chẳng có quan hệ gì đâu”.

“Có hay không anh không hề muốn biết”.

Nói rồi Đoạn Phong Lãng liền tỏ vẻ không vui bỏ đi một nước ra chỗ chiếc BMW rồi mở cửa xe ngồi vào, Hàm Linh biết cô đã chọc tới giới hạn của anh rồi liền chạy theo phía sau, tự mở cửa xe ngồi vào nào dám chờ đợi các hành động mà soái ca yêu chiều như Tề Lăng Hạo dành cho Kiều Uyển Vũ ban nãy.

Mặc dù vậy nhưng trong lòng của Hàm Linh thầm thõa mãn từ nay Kiều Uyển Vũ sẽ không tranh giành được Đoạn Phong Lãng với cô nữa, cô chỉ cần ngoan ngoãn chờ ngày làm thiếu phu nhân của Đoạn gia mà thôi.

Tiệc họp lớp hôm nay đúng là có đủ drama và bất ngờ, ai cũng mãn nhãn nên cũng hài lòng mà ra về.

Mai Cát Vi nhíu mày tỏ vẻ lo lắng nói khẽ với Liêu Tuấn Vĩ: “Thật không biết nên vui hay nên buồn khi Uyển Vũ gả vào hào môn như thế nữa”.

Liêu Tuấn Vĩ thở dài đáp: “Anh cũng không biết nữa, tám năm cậu ấy rời khỏi Vịnh Xuyên chúng ta đều không biết cậu ấy đã phải trãi qua những gì thật khó mà nói nên mừng hay nên lo”.

“Hy vọng là Uyển Vũ đang sống hạnh phúc với Tề thiếu đó” Mai Cát Vi tỏ vẻ lo lắng thật lòng.

Liêu Tuấn Vĩ gật đầu: “Cũng mong là vậy”.

Chiếc Porche 918 Spyde chạy vào khuôn viên của Hoàng Kim Uyển Cảnh, vừa mở cửa xe ra thì một trận gió lạnh lùa vào mặt lạnh như băng.

Tề Lăng Hạo bước xuống xe trước rồi đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho Kiều Uyển Vũ, anh ân cần lên tiếng nhắc nhở: “Kéo áo khoác vào trời đêm sương xuống rất lạnh”.

Kiều Uyển Vũ gật gật đầu: “Uhm” rồi đưa tay kéo chiếc áo vest màu xanh navy của Tề Lăng Hạo lại rồi mới bước xuống xe.

Ngẩng đầu tính bước vào hành lang gỗ thì Kiều Uyển Vũ lại ngạc nhiên khi thấy ánh sáng màu vàng dịu nhẹ hắt ra từ những chiếc đèn đá trong vườn cây, cả hoa viên của Hoàng Kim Uyển Cảnh đều được thắp sáng bởi những chiếc đèn màu vàng mang lại cảm giác ấm áp vô cùng.

“Cái này là…” Kiều Uyển Vũ nhìn cảnh vật xung quanh bằng đôi mắt rạng rỡ rồi cảm thán một câu “buổi tối ở đây đẹp thật”.

Tề Lăng Hạo khẽ cong môi lên mỉm cười nhạt: “Thật ra Hoàng Kim Uyển Cảnh ở Pháp cũng có, chỉ là…em chưa bao giờ để tâm đến mà thôi”.

Kiều Uyển Vũ rũ mắt không nói gì, cuộc sống của cô ở Pháp quả thật rất là tốt nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái hết, bởi vì cái suy nghĩ mượn đồ của người khác mà có nên Kiều Uyển Vũ chưa bao giờ để tâm đến những thứ xung quanh mình kể cả Hoàng Kim Uyển Cảnh nơi mà mỗi ngày cô sống và Tề Lăng Hạo người mà cô ngủ chung giường mỗi đêm.

Có những khoảnh khắc Kiều Uyển Vũ nghe thấy tim mình rung động trước người đàn ông cho cô mọi thứ nhưng mà những hồi ức thanh xuân trong quá khứ là một cái bóng quá lớn mà bản thân Kiều Uyển Vũ không thể tự mình thoát khỏi. Hơn nữa, cô sống bên cạnh Tề Lăng Hạo là hình ảnh thế thân của người khác, ngay từ đầu đã biết như vậy thì sao mà dám thừa nhận đoạn tình cảm không hồi kết này được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.