Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 312



Khi cả nhà ngồi ăn cơm đông đủ thì Tôn Hoàng Phủ tuyên bố: “Tuần sau là mừng thọ của ba cho nên người trong gia tộc quay về họp mặt khá đông đủ ba tính nhân dịp này công khai nhận lại Uyển Vũ trước mọi người luôn”.

Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh nghe vậy rất là vui mừng: “Thật sao ba?”.

Tôn Hoàng Phủ gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Kiều Uyển Vũ cũng vui vẻ đứng dậy cúi đầu trước Tôn Hoàng Phủ: “Dạ con cảm ơn ông đã chấp nhận con ạ”.

“Người nhà với nhau cả mà cần gì phải khách sáo như thế mau ngồi xuống ăn cơm đi con”.

Tề Lăng Hạo quay sang mỉm cười nói với Kiều Uyển Vũ: “Phải chúc mừng em rồi”.

Kiều Uyển Vũ nhìn Tề Lăng Hạo bằng ánh mắt đầy thâm tình: “Tất cả đều phải cảm ơn anh mới đúng”.

Tôn Hoàng Uyển Vân khi nghe thấy Tôn Hoàng Phủ cho phép Kiều Uyển Vũ nhận lại gia đình thì khựng lại vài giây cơm cũng nuốt không trôi nữa.

Tề Lăng Hạo cho phép Kiều Uyển Vũ đến sống tại Thiên Trạch Hoa Viên để gần gũi với gia đình của cô nhưng tuyệt đối không được nói ra chuyện anh và cô đã là vợ chồng rồi.

Mỗi lần Tôn Hoàng Uyển Vân nhìn thấy Kiều Uyển Vũ được ba mẹ yêu thương thì cảm giác rất là bất lực khó chịu muốn khiến cho em gái biến mất khỏi thế giới này.

Hôm mừng thọ của Tôn Hoàng Phủ, Tôn Hoàng Uyển Vân tặng cho Kiều Uyển Vũ một bộ váy màu đen dài đến chân lại hở lưng cắt xẻ phần eo để lộ da thịt ra bên ngoài kèm theo một đôi giày cao gót hở mũi chân.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ ái ngại: “Em cảm thấy trang phục này không thích hợp mặc trong tiệc mừng thọ lắm”.

Tôn Hoàng Uyển Vân liền lên tiếng giải thích: “Chị cũng mặc mà, chúng ta là chị em song sinh trãi qua bao nhiêu năm mới tương phùng vì vậy chị đặc biệt mua hai bộ trang phục giống y nhau để chúng ta cùng diện đó, hay là em không thích”.

Kiều Uyển Vũ chần chừ rồi đáp: “Dạ không có tại em thấy nó hơi hở hang không thích hợp để mặc trong tiệc mừng thọ vậy thôi”.

Tôn Hoàng Uyển Vân giả lả bị tổn thương: “Xin lỗi em gái xưa nay chị là người khô cứng nên không khéo léo trong việc lựa chọn trang phục cho lắm”.

“Nếu chị cũng mặc thì em sẽ mặc với chị”.

Tôn Hoàng Uyển Vân quay người đi rồi mỉm cười lạnh thầm nghĩ trong đầu “Để tao xem lần này mày nhận tổ quy tông kiểu gì đây”.

Tôn Hoàng Uyển Vân cảm thấy ghét Kiều Uyển Vũ nên đã tìm cách hãm hại cô ngay trong tiệc mừng thọ của Tôn Hoàng Phủ bằng cách để cô mặc sai quy cách về trang phục.

Trong lúc mọi người trong gia tộc đang vây quanh chúc mừng Tôn Hoàng Phủ thì Kiều Uyển Vũ cũng đi tới để chúc mừng cho ông.

Sau khi mọi người nhìn thấy Kiều Uyển Vũ mặc váy đen hở lưng cắt xẻ táo bạo còn đi giày hở mũi chân thì vẻ mặt của ai cũng sửng sốt hết.

Một người kêu lên: “Trời ơi Uyển Vân sao con lại ăn mặc như thế hả hôm nay là mừng thọ của ông mà”.

Một người khác lại hướng ứng: “Tiệc mừng thọ mà mặc đồ đen khác gì đồ tang đưa tiễn người đã khuất đâu chứ, đã vậy còn cắt xẻ táo bạo không giống ai hết”.

Sắc mặt của Tôn Hoàng Phủ tối sầm lại ông vừa tính lên tiếng nói gì đó thì một cô gái khác ăn mặc bộ vest màu hồng chỉnh tề kín đáo đi vào rồi lên tiếng: “Xin lỗi mọi người em ấy mới đến không biết quy cách ăn mặc trong hoàng tộc nên mới để xảy ra chuyện đáng tiếc như thế này”.

Mọi người lại xôn xao lên: “Cái gì vậy trời tại sao lại có đến hai Uyển Vân vậy hả?”.

Tôn Hoàng Phủ vừa nhìn thấy Tôn Hoàng Uyển Vân xuất hiện thì đã nhận ra người mặc sai trang phục mà Kiều Uyển Vũ nên nhất thời xám nghéc mặt lại quay sang nhìn Tôn Hoàng Thuyết bằng ánh mắt nghiêm nghị: “Nó vừa đến đã trù tôi chết rồi còn mừng thọ làm gì nữa chứ”.

Tôn Hoàng Phủ quay người bỏ đi, Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh liền vội đuổi theo mấy người khách thì lẳng lặng ra về.

Lúc chỉ còn Tôn Hoàng Uyển Vân ở lại đó thì Kiều Uyển Vũ lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc chị làm vậy là có ý gì hả?”.

Tôn Hoàng Uyển Vân giả lả bày ra vẻ mặt vô tội: “Ý gì là ý gì chứ?”.

Kiều Uyển Vũ nhíu mày: “Chị vốn biết trang phục đó sai quy cách nhưng vẫn đưa em còn dám nói sẽ mặc chung nhưng rốt cuộc chị hại em chọc tức ông là sao hả?”.

Tôn Hoàng Uyển Vân liền nhếch môi mỉm cười thẳng thừng đáp trả: “Bởi vì khiến mày không thể nhận lại gia đình nên tao mới phải hao tâm tổn trí suốt thời gian qua, mỗi khi phải giả vờ thân thiết chị chị em em với mày thật là khiến tao buồn nôn đó mày biết không hả?”.

Kiều Uyển Vũ bị sốc đến độ không nói thành lời hóa ra sự yêu thương của người chị song sinh này toàn bộ đều là giả dối hết: “Nhưng em đã làm gì chị đâu chứ? Tại sao chị lại phải đối xử với em tàn nhẫn như vậy?”.

Tôn Hoàng Uyển Vân trợn mặt trông vô cùng đáng sợ: “Mày nói mày không làm gì tao sao? Chỉ cần sự xuất hiện của mày cũng đã đủ uy hiếp đến vị trí người thừa kế của tao ở tộc Tôn Hoàng này rồi chẳng những vậy mày còn ngày đêm ở bên cạnh của Lăng Hạo nữa nhìn thấy rất là chướng mắt mày biết không hả?”.

Kiều Uyển Vũ cau mày lên tiếng giải thích: “Em nghĩ là chị đang hiểu lầm em rồi bởi vì em chưa từng nghĩ sẽ tranh giành bất cứ thứ gì với chị hết, em cảm thấy nhận lại được gia đình có ông bà, cha mẹ và chị em đã là một ân huệ lớn nhất trong cuộc đời này rồi, em chưa từng nghĩ đến sẽ tranh giành vị trí người thừa kế của chị”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.