Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 316



“Cô tưởng là tôi muốn nhận lại một đứa như thế về nhà hay sao chẳng qua nhận lại nó là cách để tách nó và Tề Lăng Hạo ra mà thôi, cái hạng người như nó chỉ cần tiền chứ có cần gì tình cảm gia đình đâu chứ chờ có tiền rồi thì nó sẽ buông tha cho Uyển Vân và Lăng Hạo”.

Tôn Hoàng Thuyết liền cau mày lên tiếng: “Kìa ba, Uyển Vân và Uyển Vũ đều là con gái của con là cháu của ba sao ba lại có thể nói ra mấy lời như thế chứ?”.

“Trong lòng tôi chỉ có một mình Uyển Vân là cháu mà thôi”.

Tôn Hoàng Uyển Vân đứng bên trong nghe thấy những lời mà Tôn Hoàng Phủ nói thì cảm thấy rất là hài lòng, không có sự đồng ý của ông nội thì ba mẹ cô đừng hòng mà đem Kiều Uyển Vũ trở về Thiên Trạch Hoa Viên.

Trở về nhà, Kiều Uyển Vũ đem chuyện người bên tộc Tôn Hoàng đưa ra điều kiện với cô nói cho Tề Lăng Hạo nghe anh cảm thấy rất tức giận thay cô nên hẹn gặp mặt Tôn Hoàng Phủ để nói chuyện.

Tề Lăng Hạo được Tôn Hoàng Phủ cho phép đến thư phòng của ông để nói chuyện, ông ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lên tiếng trước: “Cậu hẹn gặp tôi là vì chuyện gì vậy hả?”.

Tề Lăng Hạo lên tiếng đáp: “Dạ thưa Tôn Hoàng lão gia cháu cảm thấy bất bình cho Uyển Vũ nên mới muốn gặp mặt ông để nói chuyện, thuở nhỏ là vì biến cố nên ba mẹ của cô ấy mới bỏ cô ấy ở lại Vịnh Xuyên trãi qua bao nhiêu vất vả khó khăn mới tìm lại được gia đình sao lại lấy cháu ra làm điều kiện trao đổi với cô ấy chứ”.

Tôn Hoàng Phủ liền tỏ thái độ khó chịu ra mặt: “Đúng là cái thứ miệng lưỡi chua ngoa sắc xảo mà chưa gì hết đã đi khóc lóc than van với cậu rồi chứ gì”.

“Uyển Vũ cũng là con cháu của tộc Tôn Hoàng với những chứng cứ xác thực sao ông cứ phải làm khó cô ấy như thế, thứ chảy trong huyết quản của cô ấy cũng là máu của tộc Tôn Hoàng các người mà”.

Tôn Hoàng Phủ nhướng mày rồi lên tiếng đáp lại: “Nếu cậu đã nói thì tôi cũng nói thẳng vậy nếu cậu cưới Uyển Vân thì tôi sẽ cho Uyển Vũ một cơ hội quay về cái gia đình này”.

“Còn nếu cháu không đồng ý thì sao?”.

Tôn Hoàng Phủ liền mỉm cười đáp: “Thì tôi sẽ cho dừng việc hợp tác với tập đoàn Hoàng Kim của các người”.

Tề Lăng Hạo tuổi đời tuy còn rất trẻ nhưng sóng gió trên thường trường anh trãi qua cũng không ít với một người từng vực dậy một tập đoàn lớn trong 3 tháng thì chẳng có chút run sợ gì với lời đe dọa vừa rồi cả.

Tề Lăng Hạo đứng dậy rồi nhếch môi cười lạnh: “Với thái độ sống cổ hủ, tàn nhẫn,độc tài như thế dù có hợp tác có lẽ cũng chẳng bền lâu thôi thì chúng ta không cần bàn bạc gì nưa hết, xin phép Tôn Hoàng lão gia cháu về”.

Tề Lăng Hạo vì đây là người thân của Kiều Uyển Vũ mà đã dùng thái độ mềm mỏng nhất để nói chuyện rồi nhưng anh không tài nào nhịn nổi nữa.

Vừa đi đến xe đổ bên ngoài thì Tề Lăng Hạo đã lẩm bẩm chửi: “Cmn, cho dù không hợp tác với tập đoàn The High thì vẫn còn rất nhiều công ty muốn hợp tác với Hoàng Kim nói cứ như kiểu không có mấy người thì người khác không sống nổi vậy”.

Tề Lăng Hạo vừa lái xe về nhà vừa gọi điện cho Hàn Côn Nhị: “Cậu đang ở đâu đấy?”.

“Đang ở văn phòng của tập đoàn The High”.

“Vậy quá tiện cậu thông báo với người bên tập đoàn The High là tôi sẽ hủy bỏ chuyện hợp tác làm ăn lý do bọn họ chèn ép Uyển Vũ của tôi quá rồi”.

Tề Lăng Hạo nói rồi liền cúp máy khiến cho Hàn Côn Nhị ù ù cạc cạc như người mất hồn lẩm bẩm một mình: “Chẳng phải nhận lại gia đình rồi sao đáng ra thân phải càng thêm thân chứ sao lại hủy bỏ luôn chuyện hợp tác thế này, thật là khó hiểu mà”.

Tôn Hoàng Uyển Vân sau khi nhận được tin Tề Lăng Hạo hủy bỏ hợp tác liền chủ động gọi điện thoại cho anh để nói về chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn: “Anh Hạo, chúng ta bỏ qua chuyện của Uyển Vũ được không dù sao đó cũng là vấn đề cá nhân, còn chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn đang có những tiến triển rất tốt em hy vọng chúng ta đừng để chuyện tư làm ảnh hướng đến chuyện công, mong là anh cũng sẽ nghĩ vậy”.

Tề Lăng Hạo ngồi gõ gõ ngón tay trên mặt bàn suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng đáp: “Thật ra ngay từ đầu tôi đã ý định thật lòng muốn hợp tác với The High nên mới đích thân đi đến đây, chỉ là sau đó có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ông nội của Tôn Hoàng tiểu thư lại một mực ép tôi làm chuyện tôi không muốn còn đe dọa sẽ hủy sự hợp tác giữa hai bên, nếu gia đình của tiểu thư đã nghĩ vậy thì tôi cũng đành chịu thôi, chuyện trái luân thường đạo lý Tôn Hoàng lão gia muốn Tề Lăng Hạo tôi quả thật không thể đáp ứng được”.

Ánh mắt của Tôn Hoàng Uyển Vân trở nên độc ác hằn lên tia máu, tay cô ta nắm chặt cái váy mà mình đang mặc trên người đến độ lúc buông tay ra trông nó nhăn nheo, nhàu nhỉ không nhìn ra chiếc váy sang trọng cao cấp lúc cô ta khoác lên người nữa.

Tôn Hoàng Uyển Vân không cam tâm khi Tề Lăng Hạo kiên quyết vì Kiều Uyển Vũ mà ngay cả hợp đồng làm ăn giữa hai tập đoàn anh cũng hủy bỏ, càng không cam tâm khi anh không dành chút tình cảm nào cho cô mà cứ một mực hướng về Kiều Uyển Vũ không có gì để so sánh với cô hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.