Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 321



Vừa đặt chân lên tầng hai là đã nghe tiếng khóc bi thảm của Tôn Hoàng Uyển Vân vọng ra: “Ba mẹ à…con xin lỗi nhưng mà con thật sự không muốn sống nữa, không có anh Hạo con sống không còn ý nghĩa gì nữa hết”.

Tôn Hoàng Phủ tận mắt chứng kiến đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất từ trước đến nay suy sụp đòi sống đòi chết thì cảm thấy vô cùng tức giận, nhìn thấy bàn tay của Tôn Hoàng Uyển Vân chảy máu đầm đìa ông liền lên tiếng quát: “Tất cả là đều tại đứa nghiệt chủng đó mà ra hết”.

Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Tôn Hoàng Phủ bằng ánh mắt kinh ngạc.

Tôn Hoàng Phủ hằn hộc lên tiếng: “Anh chị còn nhìn tôi làm cái gì, bộ tôi nói sai hay sao? Nếu không phải đứa nghiệt chủng kia từ đâu xuất hiện thì Uyển Vân cũng không đau đớn đến nỗi muốn sống muốn chết như thế này”.

Diệp Phi Anh nghe Tôn Hoàng Phủ có ý nói Kiều Uyển Vũ là nghiệt chủng liền cảm thấy rất khó chịu trong lòng, bà đứng dậy nhìn thẳng vào mắt của Tôn Hoàng Phủ, cũng không biết bà lấy can đảm từ đâu mà dám lên tiếng nói với ba chồng mình rằng: “Ba à, con không thể ngờ là ba lại có thể nói ra những lời như thế, người ngoài không hiểu chuyện có thể nói Uyển Vũ thế này thế kia đều không sao nhưng ba lại là ông nội ruột của con bé đó, thứ đang chảy trong huyết quản của Uyển Vũ mà máu của tộc Tôn Hoàng mà ba, sao ba có thể tự lăng mạ máu mủ ruột rà của mình như vậy chứ”.

Tôn Hoàng Phủ trợn mắt lên tỏ vẻ không vui: “Cô hay lắm rồi, vì một đứa không ra gì như vậy mà dám cãi lại lời tôi, cái đứa con gái đó đúng là sao chổi mà, không chỉ hại cháu gái tôi thừa sống thiếu chết còn làm thay đổi luôn tâm tính ngoan hiền của con dâu tôi nữa…muốn để cái thứ nghiệt chủng đó bước chân vào Tôn Hoàng gia tộc nằm mơ đi cũng không thấy đâu”.

Tôn Hoàng Uyển Vân nghe Tôn Hoàng Phủ nói như vậy liền cảm thấy rất hài lòng, sợ hy sinh đau đớn về thể xác của cô đã đánh đổi được muôn vạn lần chán ghét của Tôn Hoàng Phủ đối với Kiều Uyển Vũ, ba mẹ không đứng về phía Kiều Uyển Vũ thì đã sao chứ, cô vẫn còn một người ông nội hết mực yêu thương, hết lòng chiều chuộng cô mà.

Tôn Hoàng Thuyết cũng đứng dậy nói với Tôn Hoàng Phủ: “Ba à, Uyển Vân và Uyển Vũ vẫn còn nhỏ tuổi chưa trãi sự đời cộng thêm những tình cảm ngây ngô vụng dại thoáng qua nên mới có ý nghĩ sai đường lạc lối như vậy, chúng ta là người lớn phải định hướng cho bọn trẻ chứ không phải gieo thêm những ý nghĩ sai lệch vào đầu bọn chúng rồi làm chia rẽ tình thân được”.

Tôn Hoàng Phủ chống mạnh cây gậy trong tay xuống sàn tỏ vẻ không hài lòng với những gì con trai vừa nói: “Nếu các người yêu thích con bé đó như vậy thì dọn ra khỏi Thiên Trạch Hoa Viên đi cùng nó luôn đi rồi xây dựng gia đình hạnh phúc, thâm tình như mấy người đã nói”.

Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh đều biết tính tình của Tôn Hoàng Phủ xưa nay rất cố chấp và bảo thủ chỉ cần là việc mà ông đã quyết định thì có chết cũng không bao giờ thay đổi.

Ngay từ đầu Tôn Hoàng Phủ đã không có cái nhìn thiện cảm về Kiều Uyển Vũ rồi cộng thêm những chuyện tình cảm rắc rối dính tới Tôn Hoàng Uyển Vân thì e là trừ phi ông chết thì Kiều Uyển Vũ mới có thể nhận tổ quy tông.

Tôn Hoàng Uyển Vân giả vờ lên tiếng khóc lóc nói đỡ cho Kiều Uyển Vũ: “Ông nội à con xin ông đừng nói như vậy mà, Uyển Vũ là một thành viên trong gia tộc ta không phải là nghiệt chủng gì hết, xin ông đừng vì sự ích kỷ của con mà đối xử với em ấy như vậy”.

Tôn Hoàng Phủ hừ nhẹ một tiếng rồi dịu giọng xuống hẳn: “Uyển Vân à, con ngây thơ quá, lương thiện quá rồi đó…con được nuôi dạy trong gia đình gia giáo từ bé đến lớn không biết được những đứa trẻ sống ở tầng lớp thấp bên ngoài ma giáo thủ đoạn như thế nào đâu, càng đối xử tốt với những kẻ đó là càng tự hại mình đó con à”.

“Nhưng đó là em gái song sinh của con mà ông nội” nước mắt giàn dụa trên gương mặt xinh đẹp yêu kiều của Tôn Hoàng Uyển Vân.

Tôn Hoàng Phủ khẽ lắc đầu: “Con xem nó là em gái nhưng nó có xem con là người thân hay không, nếu có thì nó đã buông tay Tề Lăng Hạo ra rồi, có đứa em nào lại quyết tâm giành giật người đàn ông mà chị mình yêu đâu chứ”.

Diệp Phi Anh bực mình lên tiếng: “Thật không ngờ ba lại là người thiên vị, ích kỷ như vậy, rõ ràng là Uyển Vũ gặp Lăng Hạo trước mà”.

Tôn Hoàng Phủ nhếch môi cười khinh một cái: “Gặp trước thì đã sao chứ? Với thân thế của cô ta xứng với Lăng Hạo được không một đứa đầu đường xó chợ dùng mọi thủ đoạn trèo lên cành cao thật là đáng để ghê tởm mà”.

Diệp Phi Anh nắm chặt tay thành nắm đấm bà tức giận thay con gái: “Ba nói câu này không cảm thấy giống như tự vả vào mặt mình sao?”.

“Cô…” Tôn Hoàng Phủ tức đến nghẹn họng thật không ngờ con dâu lại dám ăn nói với ông như thế.

“Nếu thật sự ghê tởm như lời ba nói thì thứ đang chảy trong người ba cũng đáng ghê tởm lắm đó, là cả cái gia tộc Tôn Hoàng này cũng ghê tởm chứ không phải riêng mình con gái của con đâu ba à”.

Tôn Hoàng Thuyết kéo tay của Diệp Phi Anh lại rồi nhắc khẽ: “Em nói ít lại một chút đừng chọc giận ba trong lúc này không có lợi cho UyểnVũ đâu”.

Tôn Hoàng Phủ gật gật đầu tỏ vẻ không cam tâm lên tiếng: “Hay lắm…Diệp Phi Anh cô nghe cho kỹ những gì mà tôi nói đây, con gái của cô chỉ có một là Tôn Hoàng Uyển Vân mà thôi, nếu năm xưa cô không bỏ lại đứa bé kia thì nó cũng sẽ chết bởi vì tộc Tôn Hoàng không chấp nhận hai người song sinh cùng thừa kế gia tộc đây là quy tắc của tộc Tôn Hoàng từ xa xưa rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.