Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 336



Thẩm Mộc Chi hoang mang vô độ bởi vì quyển nhật ký mà Kiều Uyển Vũ cầm đến quả thật là nét chữ của Kiều Cẩn Dương, độ tuổi của Kiều Uyển Vũ và Hàm Linh lại bằng nhau vì vậy rất có khả năng là Kiều Cẩn Dương đã đánh tráo hai đứa trẻ với nhau.

“Nhưng mà ngộ nhỡ cô lừa gạt tôi thì sao hả?”.

Kiều Uyển Vũ mếu máu lên tiếng trong nghẹn ngào: “Suốt tám năm qua con luôn hận mẹ hận rất nhiều nhưng mà sau khi đọc hết quyển nhật ký này con mới biết hóa ra mẹ con chúng ta bị chia cách nhiều năm thù hận nhau chỉ là một âm mưu ích kỷ của một người…sao con có thể gọi kẻ thù bằng mẹ được chứ”.

Thẩm Mộc Chi nắm lấy tay của Kiều Uyển Vũ kéo cô đi vào nhà gặp Hàm Tuấn rồi nói hết mọi chuyện cho ông ta nghe, Hàm Tuấn không hề tin đây là sự thật là liền gạc ngang: “Hoang đường Hàm Linh của chúng ta từ nhỏ đến lớn đã sống cùng anh rồi con bé là con gái của anh thật sự”.

Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng: “Mục đích của Kiều Cẩn Dương chính là để gia đình chúng ta thù hận cáu xé lẫn nhau như thế đó nếu ba đã một mực coi con gái kẻ thù là con gái ruột thì con cũng không có gì để nói nữa hết, con xin phép về trước”.

Thẩm Mộc Chi liền đứng dậy ngăn cản Kiều Uyển Vũ lại: “Khoan đã, muốn chứng minh thân phận cũng dễ thôi cô có dám cùng chúng tôi đi xét nghiệm ADN không?”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Đương nhiên là dám rồi bởi vì con vốn là con của ba mẹ thật mà có gì phải sợ chứ”.

Hàm Tuấn gật đầu: “Được nếu kết quả xét nghiệm là đúng thì tôi nhất định sẽ khiến Kiều Cẩn Dương phải hối hận vì dám gài bẫy tôi hai mươi mấy năm qua”.

Hàm Tuấn, Thẩm Mộc Chi và Kiều Uyển Vũ cùng đi đến bệnh viện mà họ tin tưởng để xét nghiệm huyết thống.

Sau khi bác sĩ cầm mẫu thử đi đến phòng xét nghiệm thì bác sĩ trưởng khoa cùng Tề Kỳ Nam xuất hiện, bác sĩ trưởng khoa bảo với nhân viên y tế bên phòng xét nghiệm rằng ông sẽ đích thân làm xét nghiệm này và bảo mọi người ra ngoài hết.

Khi chỉ còn lại hai người thì Tề Kỳ Nam mới lên tiếng: “Kết quả như thế nào thì chắc là phiền trưởng khoa giúp giùm rồi”.

Bác sĩ trưởng khoa gật đầu: “Dạ tôi đã hiểu ý của Tề thiếu rồi ạ nhất định làm theo những gì mà cậu căn dặn”.

Lúc có kết quả xét nghiệm giữa Hàm Tuấn và Kiều Uyển Vũ thì ông không dám tin vào mắt mình khi thấy 99,99% là quan hệ cha con.

Thẩm Mộc Chi cay cú: “Kiều Cẩn Dương đúng là quá thâm độc mà lại dám làm ra chuyện như thế này làm cho tôi từ nhỏ ở bên cạnh con gái nhưng lại không hề hay biết mà nhiều lần hành sách con mình”.

Hàm Tuấn hối hận đến xanh cả ruột khi nhớ lại khoảng khắc đuổi Kiều Uyển Vũ ra khỏi biệt thự Kiều gia vào một buổi chiều trời mua như trút nước vào tám năm trước.

Thẩm Mộc Chi cũng đau lòng ôm Kiều Uyển Vũ vào lòng: “Mẹ xin lỗi Uyển Vũ bao nhiêu năm qua đã để con chịu khổ nhiều rồi”.

Kiều Uyển Vu xua tay: “Mẹ đừng tự trách mình bởi vì những chuyện này đều do Kiều Cẩn Dương mà ra hết”.

Hàm Tuấn nóng giận ra mặt: “Vậy mà bao nhiêu năm nay tôi lại yêu thương con gái của kẻ thù mà bỏ rơi con ruột của mình thật là khốn nạn làm sao”.

Kiều Uyển Vũ quay sang Hàm Tuấn rồi lên tiếng: “Ba à, chuyện cũng đã qua hết rồi quan trọng bây giờ là chúng ta đã phát hiện ra được âm mưu thâm độc của Kiều Cẩn Dương”.

Thẩm Mộc Chi ai oán: “Nhưng mà bao nhiêu năm qua ba mẹ khiến cho con chịu nhiều thiệt thòi như thế rồi còn con gái thật sự của Kiều Cẩn Dương thì lại thành công sống cuộc đời hạnh phúc thật là không công bằng cho con mà”.

Kiều Uyển Vũ nắm lấy tay của Thẩm Mộc Chi rồi lên tiếng: “Mẹ à, mục đích cuối cùng của Kiều Cẩn Dương chính là nhìn thấy con sống khổ còn con gái của ông ta thì sống tốt vì vậy chúng ta nhất định phải đem hết tội lỗi của Kiều Cẩn Dương bắt con gái của ông ta phải trả cho hết”.

“Phải đó” Thẩm Mộc Chi tỏ vẻ tán thành.

Hàm Tuấn có chút ái ngại nói với Thẩm Mộc Chi: “Em à bao nhiêu năm qua Hàm Linh sống với chúng ta anh thương nó như con gái bây giờ trở mặt với nó thật là không quen”.

Kiều Uyển Vũ giả vờ khóc lóc tủi thân: “Ba nói cũng không có sai người ta bảo ơn sinh bằng ơn dưỡng bao nhiêu năm qua cô ấy sống với ba mẹ ít nhiều cũng có tình cảm còn con có là ai đâu chứ, thôi chúng ta xem như chưa từng biết bí mật về thân thế thật sự của con và Hàm Linh đi”.

Thẩm Mộc Chi liền phản đối: “Sao có thể làm vậy được chứ, con đã chịu khổ nhiều năm rồi sao có thể tiếp tục chịu khổ được nữa”.

Hàm Tuấn cũng mũi lòng: “Uyển Vũ à, ba không có ý đó chỉ tại sự việc xảy ra bất ngờ quá nên không kịp chấp nhận mà thôi, bây giờ chúng ta đã xác nhận quan hệ gia đình rồi thì ba mẹ đương nhiên là đứng về phía của con rồi”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Con cảm ơn ba, chúng ta cứ xem như là không biết chuyện gì hết đi mọi chuyện của Hàm Linh hãy để con tự quyết có được không?”.

Thẩm Mộc Chi nắm lấy tay của Kiều Uyển Vũ: “Nếu có cần giúp đỡ gì con cứ nói mẹ nhất định sẽ giúp con hết mình”.

Kiều Uyển Vũ vui vẻ mỉm cười: “Dạ con cảm ơn mẹ ạ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.