Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 62



Ánh mắt của Đoạn Phong Lãng đau thương đến tột độ cứ ngây dại ra mà đứng nhìn người ta tình tứ bên nhau, điếu thuốc lá trên tay anh đã cháy hết mồi lửa đỏ cháy vào cả da tay mà anh vẫn không hề hay biết.

Tề Lăng Hạo nhiệt tình đáp trả lại nụ hôn tự nguyện của Kiều Uyển Vũ, bản thân anh cảm thấy nụ hôn này ngọt đến tận xương tủy.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tề Lăng Hạo hướng thẳng về phía Đoạn Phong Lãng đang đứng như có ý cảnh cáo Đoạn Phong Lãng rằng Kiều Uyển Vũ là của anh không ai có thể thay đổi điều đó kể cả là mối tình đầu.

Tề Lăng Hạo hài lòng buông Kiều Uyển Vũ ra rồi nhìn cô bằng ánh mắt đầy tình cảm: “Chúng ta về thôi”.

“Được”.

Vẫn như lần trước Tề Lăng Hạo mở cửa xe ra cho Kiều Uyển Vũ còn dùng tay che trên đỉnh đầu cô lúc cô ngồi vào xe để tránh đụng vào thành xe một cách ân cần, chu đáo.

Lúc đóng cửa xe bên phía ghế lái phụ lại, Tề Lăng Hạo đứng ngẩng đầu nhìn Đoạn Phong Lãng nở một nụ cười âm lãnh đắc ý sau đó mới đi vòng qua ghế lái chính ngồi vào xe.

Đoạn Phong Lãng nhìn chiếc Bugatti La voiture Noire màu đen lăn bánh rời đi rồi đưa mắt nhìn chiếc BMW màu đen của mình, cả người anh bị cảm giác bất lực xâm chiếm.

Chiếc Bugatti La voiture Noire đó ra mắt lần đầu tiên trước công chúng tại triển lãm Geneva tại Pháp được lấy cảm hứng từ xe đua Type 57 SC Atlantic đã thất lạc trong thế chiến thứ II. Phần thân xe được sản xuất thủ công từ sợi carbon, phía đuôi xe được trang bị dải đèn LED phanh kéo dài sang hai bên đuôi xe, tạo cảm giác rộng khi nhìn từ phía sau, đầu xe trang bị cụm đèn pha LED hiện đại, đây là dòng xe thể thao hạng sang có động cơ đầy sức mạnh với 16 xi lanh. Không gian bên trong cabin mang lại sự thoải mái và tiện nghi như một chiếc limousine sang trọng nhưng lại có sức mạnh như một chiếc xe thể thao giá của con quái thú này lên tới 18,68 triệu USD và đặc biệt là vào thời điểm hiện tại trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất.

Chỉ thông qua một cái xe Tề Lăng Hạo cũng chứng minh được đẳng cấp của mình vượt rất xa Đoạn Phong Lãng rồi.

Đoạn Phong Lãng mở cửa xe ngồi vào, lúc đặt tay lên vô lăng anh nhìn thấy vết bỏng nơi ngón tay mình nhưng lại chẳng cảm thấy đau chút nào, có lẽ nỗi đau nơi tâm hồn quá lớn nên nỗi đau thể xác chẳng đáng là bao, anh thở dài một cách mệt mỏi rồi lái xe rời khỏi nhà hàng Phụng Cổ.

Vương Nam Quân quay lại phòng bao một mình, Liêu Tuấn Vĩ nhìn phía sau cậu không thấy ai khác liền hỏi: “Lãng đâu rồi?”.

Vương Nam Quân thất thỉu ngồi xuống trước rồi đáp: “Anh Lãng có việc nên đi trước rồi, anh ấy bảo chúng ta cứ chơi thoải mái chi phí ngày hôm nay đều ghi vào tên của anh ấy”.

Liêu Tuấn Vĩ cau mày: “Có việc gì mà lại đi gấp thế không biết?!”.

“Vừa nãy anh Lãng và em có gặp Tề đại thiếu gia của tập đoàn Hoàng Kim và vợ của anh ta nữa, em không biết họ là ai nên có ăn nói mấy lời vô lễ với cô gái kia chọc giận đến Tề thiếu đó thì phải, anh ta còn đe dọa sẽ đầu tư sản xuất game với anh Lãng nên hình như anh Lãng không được vui” Vương Nam Quân cúi đầu tỏ hối lỗi.

Liêu Tuấn Vĩ cau chặt mày hơn nữa: “Là Tề Lăng Hạo sao?”.

Vương Nam Quân gật gật đầu: “Anh Vĩ cũng biết anh ta nữa sao?”.

“Có duyên gặp mặt một lần nhưng không quen biết” Liêu Tuấn Vĩ khẽ lắc đầu.

Vương Nam Quân ngồi ủ rủ như cái cây bị thiếu nước: “Tất cả là tại em tự nhiên lại đi chọc giận vợ của Tề thiếu đó làm gì để anh ta trút giận lên anh Lãng còn đe dọa đến Uyển Phong nữa chứ”.

Liêu Tuấn Vĩ chần chừ hỏi lại: “Tề Lăng Hạo còn đi chung với vợ của anh ta nữa thật sao?”.

Vương Nam Quân gật đầu đáp: “Dạ phải là một cô gái vô cùng xinh đẹp nha”.

Liêu Tuấn Vĩ mở điện thoại lên đưa tấm hình cả lớp chụp chung cho Vương Nam Quân xem rồi chỉ tay vào mặt của Kiều Uyển Vũ trên ảnh lên tiếng hỏi: “Có phải là cô gái này không??”.

Vương Nam Quân liền gật đầu như giả tỏi: “Phải…phải chính là cô ấy…thật không ngờ cô ấy lại là bạn học của anh Vĩ và cả anh Lãng nữa, mới nhìn qua em còn tưởng là nữ sinh của đại học nào đó chứ…cô ấy trẻ hơn so với tuổi thật quá nhiều nên em mới hiểu lầm như vậy”.

Liêu Tuấn Vĩ tỏ vẻ tò mò hỏi: “Vậy Lãng và bọn họ gặp nhau như thế nào?”.

Vương Nam Quân lắc đầu đáp: “Em không rõ chỉ biết lúc em đến thì thấy anh Lãng đang giằng co với cô gái kia thôi, em không biết thân phận của cô ấy nên có nói mấy lời khó nghe, sau đó thì Tề thiếu gia tới, cũng tại cái miệng em không tốt báo hại anh Lãng không được vui”.

Liêu Tuấn Vĩ khẽ thở dài: “Lỗi cũng không phải tại cậu…tại bọn họ có nghiệt duyên với nhau thì chịu thôi chứ biết sao”.

Đoạn Phong Lãng lái xe một mình trên cao tốc, tâm trạng anh rối bời khó tả, anh đã cố gắng rất lâu mới hạ quyết tâm hận Kiều Uyển Vũ thật nhiều nhưng đến hôm nay mới biết cố gắng nhiều như vậy cũng chẳng được gì hết chỉ cần một ánh mắt của cô, một nụ cười của cô cũng đủ làm thế giới của anh hỗn loạn cả lên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.