Trì Trọng Hành bình tĩnh kể lại trải nghiệm lúc chiều, sau đó bưng chén canh lên uống sạch.
Nội tâm Doãn Vụ Thi dao động, muốn cười ra tiếng.
Nếu lúc này chỉ có một mình, cô nhất định sẽ cười vang 10 dặm như tiếng gà gáy.
Nhưng bây giờ đang ở chỗ đông người, cười như vậy không phù hợp với hình tượng đoan trang của cô, cho nên cô chỉ có thể nhịn, rồi lại nhịn, nhịn đến nổi khuôn mặt vặn vẹo.
Lam Xuân Kiều nghe đến ngây người.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt rồi mới dám hỏi: Không, không phải...!Anh Trì....!Nó không phản kháng sao?
Trì Trọng Hành buông chén canh, muốn rút khăn giấy từ hộp gần chỗ Doãn Vụ Thi.
Đối phương quen tính quen nết tranh cãi với anh, cầm hộp giấy di chuyển tới lui trái phải, cuối cùng bị anh bắt cổ tay, bạo lực trấn áp, cô trợn mắt nhìn lại, chẳng khác gì hai bé gà tiểu học đánh nhau.
Trì Trọng Hành ung dung lấy giấy lau miệng, anh nói: Có phản kháng.
Nhưng mà không thành công.
Lúc ấy tuy đã hết giờ học, nhưng vẫn còn giờ trực nhật, đám quỷ nhỏ kia vẫn bị nội quy trường trói buộc, không thể ẩu đả, ngoại trừ nghiêng đầu trừng mắt các kiểu, bọn chúng không thể làm gì khác.
Để an toàn, anh đóng cửa nhốt nam B và nam C, không khó thu thập hai con quỷ nhỏ này.
Doãn Vụ Thi dùng ánh mắt lên án nhìn anh: Chẳng trách vừa rồi nam B nhìn tôi căm phẫn như vậy.
Bởi vì khi đó Trì Trọng Hành đứng đằng sau cô, Doãn chủ nhiệm chỉ vô tội bị vạ lây thôi huhu.
Trì Trọng Hành thản nhiên gật đầu thừa nhận: Nhưng nam C thì thật sự nhìn cô.
....!Chuyện này đáng để phân chia trành giành vậy sao?
Hai người bệnh tâm thần này!
Từ sau khi ở bên cạnh bọn họ, Lam Xuân Kiều nhận ra bất ngờ và khiếp sợ trong cậu không hề có điểm giới hạn.
Cậu chết lặng ngậm miệng.
Doãn Vụ Thi mặc kệ Trì Trọng Hành, tổng kết lại: Không tính bug cá biệt, chúng ta hiện tại có thể cho rằng NPC đặc biệt thích bắt thí sinh tương đối nhát gan.
Là một trong hai bug, sao ngài có thể nói như vậy???
Trì Trọng Hành: Có thể hiểu được.
Nhát gan tức dễ dàng sợ hãi, tất nhiên cũng dễ xử lý hơn.
Đáng tiếc lần hành động này của bọn chúng không tính là thuận lợi, bởi vì hai sinh vật lạ đã trà trộn vào đám thí sinh.
Lam Xuân Kiều nghĩ tới gì đó, khuôn mặt tức khắc trắng bệch: Ban ngày không thành công, có khi nào buổi tối bọn chúng lại tới tìm em không?
Doãn Vụ Thi vỗ vỗ bờ vai cậu: Yên tâm, chị sẽ không trơ mắt nhìn cậu bị xử đâu.
Lam Xuân Kiều còn chưa kịp cảm động, nét cười của Trì Trọng Hành đã hiện lên nơi khóe mắt.
Quả nhiên, chị gái của cậu bổ sung thêm: Chị sẽ nhớ nhắm mắt.
Lam Xuân Kiều lã chã rơi lệ.
Quả là tình chị em cảm động thấu trời xanh.
Các thí sinh ăn xong, lục tục rời đi, lão Phương đứng ở cửa nhận lại khay cơm phần.
Kim Dục đã chịu đủ kích động trong hôm nay, nhờ có khẩu hiệu trên tường căn-tin cậu mới miễn cưỡng nuốt trôi chút ít, cộng thêm sự hỗ trợ của các thí sinh khác mới không thừa thức ăn.
Cậu yếu ớt cầm khay cơm đi trả, chuẩn bị rời đi, lão Phương đột nhiên nói vọng theo: Lúc về cứ ở lì trong phòng của mình đi, nhớ đóng kĩ cửa sổ, đừng chạy loạn.
Kim Dục đón lấy ánh mắt ý vị thâm trường của chú ta, sống lưng cậu lạnh ngắt.
Cậu lại muốn ngất rồi.
Doãn Vụ Thi đặt khay cơm xuống, cô nói: Quá không công bằng rồi đó ạ, chú chỉ nói cho một mình cậu ta thôi à? Không có gì muốn nhắc nhở bọn cháu sao?
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Lão Phương ngẩng đầu, bình tĩnh đáp: Chỉ là kiến nghị thôi, nếu cô không cho là đúng, không cần phải nghe theo.
Doãn Vụ Thi nhìn chằm chằm chú ta hai giây, sau đó bật cười: Không đâu ạ.
Cô quay đầu lại nói với Lam Xuân Kiều: Đúng rồi, chị ghé siêu thị mua ít đồ, cậu theo bọn họ lên trước đi.
Lão Phương chồng mấy khay cơm lại, nghe vậy, chú ta nhắc nhở cô: Lựa xong đồ thì đến đây tôi tính tiền cho cô.
Lam Xuân Kiều theo tiềm thức muốn đi theo Doãn Vụ Thi nhưng bị Trì Trọng Hành túm cổ áo kéo lại: Chị cậu bảo cậu lên trước.
Đi thôi.
Các thí sinh ra khỏi căn-tin, đi bộ về ký túc xá.
Trải qua mấy ngày ở chung, không ít người đã thân thiết với nhau, tụm năm tụm ba thành nhóm nhỏ.
Lam Xuân Kiều đi cùng Trì Trọng Hành, thỉnh thoảng cậu lén đi chậm lại để quan sát anh từ đằng sau, cứ do dự muốn nói rồi lại thôi.
Nhưng Trì Trọng Hành giống như có mắt sau lưng, anh quay lại nói: Có gì thì cứ hỏi thẳng đi.
Lam Xuân Kiều giật mình hoảng sợ.
Nhìn lén bị đương sự bắt được, cậu hơi chột dạ chà xát hai tay: Cái đó....!Anh Trì, anh và chị của em....?
Trì Trọng Hành hỏi: Cô ấy nói thế nào?
Bị ánh mắt hứng thú của anh nhìn chằm chằm, cậu hơi khó xử: Chị ấy nói chị ấy với anh có...!
Trì Trọng Hành sờ sờ chóp mũi đáp một tiếng, nhìn vẻ mặt như táo bón của Lam Xuân Kiều, anh nói: Thù không đội trời chung?
Lam Xuân Kiều: .......!
Đã biết còn hỏi cậu làm gì!
Cũng không phải chuyện gì lớn, cô ấy gạt cậu thôi.
Anh nói: Đừng nghĩ nhiều, con người cô ấy, trong miệng có vài câu không thật.
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu nhìn thấy anh Trì lạnh nhạt vô cảm của cậu, vừa nãy dường như cười rất khẽ.
Doãn- trong miệng có vài câu không thật- Vụ Thi vừa từ siêu thị về, dưới ký túc xá đã vắng tanh không bóng người.
Các thí sinh đều đã về phòng khóa cửa, bên ngoài dãy hành lang trống trải chẳng khác gì phim ma.
Hành lang vọng ra tiếng bước chân của cô, cùng với tiếng túi nilon sột soạt.
Doãn Vụ Thi xách đồ lên tầng 2, vừa lấy chìa khóa ra, cô nhìn thấy bóng người cao ráo đứng trước cửa phòng cô.
- - Lúc này quả thật là gặp ma.
Cô đổi tay xách túi, đôi mắt hơi híp lại: Tổ trưởng Trì đại giá quang lâm, nơi này của tôi bồng tất sinh huy(*) hẳn.
(*) Bồng tất sinh huy- 蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ.
Ý nói khách quý tới nhà làm căn nhà tranh của tôi sáng lên.
Trì Trọng Hành biết tính tình cô mang thù, cho nên cũng không để ý lời ấu trĩ này.
Anh trầm giọng nói: Nhớ khóa cửa cẩn thận, đừng chạy loạn.
Hoàng hôn đã qua, đã đến thời khắc của những điều bất ngờ.
Cô là thí sinh bị chọn đầu tiên trong hôm nay, nghĩ thế nào cũng thấy tương đối nguy hiểm.
Anh nói xong liền nhấc chân rời đi.
Doãn Vụ Thi nhìn bóng lưng của anh, cô cao giọng: Đi thật hả? Tôi còn tưởng anh định rủ tôi cùng lên sân thượng chứ?
Bước chân Trì Trọng Hành hơi dừng lại.
Anh nhìn biểu tình khiêu khích trên mặt Doãn Vụ Thi, bình tĩnh đáp: Tôi không biết cô muốn thăm lại chốn cũ.
Doãn Vụ Thi: ......!
Có cảm giác thua thiệt.
Cô vốn là người miệng lưỡi sắc bén, ít khi bị người khác dùng một câu làm cho cạn lời thế này, cô bỗng thấy tức ngực.
Trì Trọng Hành nhìn qua có vẻ là típ người không thích nói chuyện, thật ra trong lòng anh đã rõ rành rành.
Có lẽ anh đã kiểm tra sân thượng lúc sáng, đoán rằng với tính cách của cô, không thể nào bỏ qua chỗ đó được.
Mà quả thật sau giờ cơm trưa cô cũng đã ghé đó kiểm tra một lượt.
Chẳng trách còn hư tình giả ý tới dặn cô đóng cửa cẩn thận, hóa ra là chờ sẵn cô ở đây!
Doãn Vụ Thi vô cảm nói: Vậy được, anh cứ lén lút về thăm chốn cũ đi, thong thả.
Cô lấy chìa khóa ra tra vào ổ, nhưng do túi đồ nặng trên tay, nửa ngày vẫn chưa tra được chìa khóa.
Một bàn tay to lớn giúp cô cầm túi nilon, thanh âm của Trì Trọng Hành vang lên bên tai: Tôi đi cửa chính, không phải lén lút.
Doãn Vụ Thi muốn chửi thề.
Bà đây không đi cửa chính đó thì sao!
Tầng 4 có cầu thang đi lên sân thượng, nhưng bị cửa sắt chắn lại, phải quẹt thẻ sinh viên mới mở được.
Giữa trưa bọn họ còn chưa tìm được mớ thẻ sau bảng trong phòng học của đám quỷ nhỏ kia, cho nên cũng chưa mở được cánh cửa này.
Theo lẽ thường, hẳn là nên đi tìm thẻ sinh viên trước, nhưng tính tình Doãn Vụ Thi thiếu kiên nhẫn, lại đặc biệt ác cảm với cái hệ thống quỷ quái này, cho nên không muốn đi theo con đường nó vẽ ra.
Cô trèo ra cửa sổ tầng 4, bám theo đường ống trên tường leo lên.
Sau đó cô tìm được một cánh cửa bí mật trên sân thượng....!Cùng một ít đồ vật.
Con người Trì Trọng Hành thế nào Doãn Vụ Thi cũng biết chút ít, anh cẩn thận nghiêm túc.
Cô cho rằng anh tìm thẻ sinh viên để tiện hành động buổi tối.
Nào ngờ người này thật sự tìm được, đỡ cho cô phải làm chuyện thừa thãi.
- - Cách cư xử đầy quy củ của anh cũng thật đáng kinh ngạc.
Doãn Vụ Thi mở cửa, Trì Trọng Hành khom người đặt túi đồ dưới chân cô, sau đó đứng thẳng lên nói: 20 phút nữa ở tầng 4, cô muốn thì tới.
Lời muốn nói đã nói xong, anh cũng không ở lâu thêm, nhìn thoáng qua Doãn Vụ Thi một chút rồi đi lên tầng 3.
Một tiếng m*t chuột lưu manh vang lên sau lưng anh.
Trì Trọng Hành cứng đờ.
Doãn Vụ Thi tựa vào cửa, cà lơ phất phơ nói: Tới chứ, đương nhiên phải tới rồi.
Có sẵn thẻ sinh viên, sao lại không đi.
Trì Trọng Hành rời đi, Doãn Vụ Thi đóng cửa mở đèn, phát hiện trong phòng đột nhiên có vài biến hóa vi diệu.
Không còn cảm giác xám xịt nữa, căn phòng sạch sẽ đi nhiều, giống như được ai quét tước.
Cô không cho rằng đây là tác phẩm của cô ma tiên ốc tốt bụng, hơn nữa ký túc xá cũng không có lao công dọn dẹp.
Doãn Vụ Thi nhìn chằm chằm lên giường mấy giây.
Cô đặt đồ mới mua lên bàn, kiểm tra cẩn thận khắp phòng một lượt, phát hiện cây đinh nhô ra trên chân giường có vương một sợi tơ màu hồng phấn, có lẽ là tơ trên áo bị mắc vào.
Cô trầm ngâm một lát, sau đó cúi người sờ s0ạng dưới gầm giường, tìm ra được một cúc áo ngọc trai.
19 giờ 10 phút, nhân lúc trời chưa tối hẳn, các thí sinh tụ họp ở tầng 4, chuẩn bị hành động.
Trì Trọng Hành rút đại một tấm thẻ sinh viên, quẹt lên cửa sắt.
Mọi người nối đuôi nhau đi vào.
Sân thượng vô cùng trống trải, nhìn xuống được toàn bộ khuôn viên trường.
Rào chắn sân thượng làm bằng xi măng, trong góc chất đầy bàn ghế cũ kỹ.
Trì Trọng Hành lấy ra đèn pin mua ở siêu thị, rọi khắp nơi dò xét.
Doãn Vụ Thi đi cùng đám người phía sau, khoanh tay dựa tường, bỗng dưng Lam Xuân Kiều chọt chọt cô: Anh Trì nhìn chị kìa.
Doãn Vụ Thi giương mắt lên, chạm phải ánh mắt của Trì Trọng Hành.
Cô đã tới sân thượng một lần, biết manh mối ở đâu, cho nên có thể tiết kiệm chút ít thời gian.
Trì Trọng Hành gửi cô ánh mắt nghi vấn, Doãn Vụ Thi nhận được tín hiệu, nhếch mắt bảo anh đi sang trái.
Trì Trọng Hành gật đầu.
- - Sau đó không do dự đi sang phải.
Lam Xuân Kiều: ?
Ánh mặt trời ảm đạm, nhưng cách một khoảng gần, cậu vẫn có thể nhìn thấy nét cười khả nghi trên mặt chị mình.
Cậu còn chưa kịp nhận ra hai người này đang chơi trò ngu ngốc gì, đã thấy Trì Trọng Hành thắng gấp, xoay người đi về phía bên trái.
Nét cười trên mặt Doãn Vụ Thi lập tức cứng lại.
Đồ đàn ông xảo quyệt này!
Lời tác giả:
Doãn Vụ Thi: Tôi biết anh sẽ nghĩ tôi đang lừa anh.
Trì Trọng Hành: Tôi biết cô sẽ cho rằng tôi nghĩ cô lừa tôi..