Sau phát ngôn gây sốc "Tôi muốn mười hai con cá" của Doãn Vụ Thi, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh trong chớp mắt.
Chiêu này vừa tung ra, cả quân địch lẫn quân ta đều không khỏi bàng hoàng.
...Phòng thi sắp có nguy cơ trở thành chợ bán cá tươi sống.
Trì Trọng Hành nhớ không lâu trước đây, Doãn Vụ Thi từng biến phòng thi nghệ thuật thành trung tâm kiểm tra sức khỏe trong chớp mắt- người này tựa hồ luôn mang theo nguồn năng lượng kỳ quái, có thể khiến bầu không khí căng thẳng tan biến ngay lập tức.
Đúng là kỹ năng có một không hai.
Thần Hồ dù bị lừa đến choáng váng đầu óc nhưng lúc này cũng phát hiện có điểm không đúng, vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng: "Quá nhiều, không thể chấp nhận được."
Doãn Vụ Thi nhíu mày: "Vậy phải bao nhiêu mới được?"
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, có ý thoái nhượng - dĩ nhiên Doãn Vụ Thi sẽ không thật sự thỏa hiệp, đây chỉ là một cách thức tấn công khác của cô thôi.
Nghe kiểu gì cũng thấy Doãn Vụ Thi chịu ủy khuất, thế nhưng không hề tỏ ra hung hãn, đáng thương đến không còn đường lui.
Nét diễn thật trân này khiến Cao Thuật không nhịn được mà phải tán dương trong lòng.
Đối với Thần Hồ bên ngoài ngu ngơ bên trong dễ lừa thì kỹ thuật diễn như vậy là đủ rồi.
Thần Hồ do dự nói: "Hai... hai con chăng?" Nàng quan sát biểu tình của Doãn Vụ Thi, rồi cắn chặt răng hạ quyết tâm: "Hai con thôi, không nhiều hơn được."
Thí sinh đứng hai bên xem phiên chợ bán cá đến ngẩn người.
Doãn Vụ Thi xác nhận lại: "Tôi làm rơi một cái cần câu vàng, để khen thưởng cho sự trung thực của tôi, ngài sẽ cho tôi hai con cá, có đúng không?"
Với bộ não được ngâm nước nhiều năm, Thần Hồ không thấy có gì sai, nàng gật đầu.
"Được rồi, vậy mau đưa cá cho tôi đi."
Hai bên nhanh chóng giao dịch.
Thần Hồ đúng là đứa trẻ ngoan, không những ném hai con cá lên bờ mà còn trả lại cần câu vàng.
Con cá này ban nãy còn diễu võ dương oai ở dưới nước, giờ đây chỉ có thể nhe hàm răng nhọn hoắt hấp hối giãy giụa nhưng không tài nào thoát khỏi vận mệnh thiếu oxy, nó vẫy mạnh tới nổi bùn đất văng tứ phía.
Doãn Vụ Thi nhặt lại cây cần câu vàng xinh đẹp, đập một phát lên đầu hai con cá, chúng nó nhanh chóng bất động.
Cô đem cái xô nhựa lấy từ nhà Tiểu Minh lại, bắt đầu sai vặt Lam Xuân Kiều: "Lại đây bỏ cá vào đi."
Lam Xuân Kiều không hề muốn đi, nhưng cậu biết thế nào được? Cậu không dám phản kháng, chỉ có thể bỏ mặc ánh nhìn nóng muốn bỏng da của mọi người mà đi tới chỗ chị cậu.
Cậu cẩn thận nghiêng cái xô xuống xúc hai con cá vào, vừa đề phòng chúng nó hóa zombie vùng dậy, vừa hạ giọng hỏi: "Chị... bây giờ chúng ta rời đi à?"
Cậu cảm thấy không thể đi được.
Những người ở đây đều biết hai bọn họ cùng một phe, bây giờ Doãn Vụ Thi đã có hai con cá, vừa đủ phần cho hai chị em bọn họ. Người khác không phải đồ ngu, khẳng định sẽ sợ bọn họ cầm cá bỏ chạy, mặc kệ người khác sống chết thế nào.
Không thể trách cậu suy nghĩ quá tiêu cực, hiện tại chắc hẳn đã có người nảy sinh ý nghĩ muốn cướp hai con cá kia.
Doãn Vụ Thi nâng mắt hỏi lại: "Đi đâu? Sao phải đi?"
Cô ném cần câu vàng cho Lam Xuân Kiều, trên tay lại xuất hiện cái mũ ảo thuật màu xanh, sau đó cô rút từ cái mũ thêm--
Một cái cần câu vàng khác.
Không biết vì sao cần câu lớn như vậy mà vẫn nhét vừa trong mũ. Cái mũ kia là mũ không gian sao?
"Sợ đàm phán thất bại nên phục chế sẵn một cái." Doãn Vụ Thi ném cần câu trong tay cho cậu thanh niên tóc vàng: "Cái này cho cậu."
Tóc vàng: "... Hả?"
"Hả cái gì mà hả, cầm đi mua cá đi." Doãn Vụ Thi không thèm để ý hình tượng mà ngồi xổm xuống, cho nên tư thế hiện tại chính là tóc vàng nhìn xuống cô, thế mà không hiểu sao cậu cứ có cảm giác như bị cô nhìn từ trên cao xuống. "Dùng xong thì đưa cho người tiếp theo, biết chưa?"
Tóc vàng: "À, biết rồi biết rồi!"
Lam Xuân Kiều lúc này mới như tỉnh mộng, cậu lập tức ném cần câu trong tay cho Trì Trọng Hành: "Đưa anh nè."
- - Mặt hồ lần thứ ba bùng sáng.
Thần Hồ ngơ ngác mờ mịt nổi lên, nhìn rõ tóc vàng trước mặt, rồi nhìn Trì Trọng Hành, không khỏi nghi hoặc vì sao đám người này hay làm rơi đồ thế, đã vậy còn rơi cùng một thứ.
Đoàn tham quan của bọn họ tên là Hoàng hôn đỏ(*) đúng không, đâu ra lắm người mắc bệnh Parkinson thế này? Nếu không muốn dùng tay nữa có thể quyên tặng cho người khác.
Hoàng hôn đỏ là tên một chương trình về câu chuyện của những người cao tuổi.
Parkinson là một chứng rối loạn thần kinh thường gặp ở người già, triệu chứng phổ biến nhất là run tay nên khi nhắc tới bệnh này người ta thường nói với ý bị run tay.
Nhưng trước khi kịp thắc mắc vấn đề này, một vấn đề khác nảy lên trong đầu Thần Hồ, nàng quay sang nhìn tóc vàng rồi cất giọng nói thanh thúy hỏi: "Sao lại là ngươi?"
Câu hỏi này vừa khéo nằm ngoài khả năng trả lời của tóc vàng, cậu nhất thời cứng họng, không biết nên nói cái gì.
Trì Trọng Hành bình tĩnh kéo cậu nhóc vừa run rẩy vừa xấu hổ này ra sau lưng mình, sau đó lễ phép đi thẳng vào vấn đề với Thần Hồ: "Bốn con cá, cảm ơn."
Thần Hồ: "......"
Cái cần câu quỷ quái này đang đẩy mạnh tiêu thụ hả?
Thần Hồ ném cả cần lẫn cá lên trên bờ rồi nhanh chóng lặn xuống như có quỷ theo sau.
Nhưng mà--
Có chạy nhanh tới mấy, cần câu vàng cũng có thể đuổi kịp!
Tới khi mặt hồ sáng lên lần thứ năm, Thần Hồ đã không chịu nổi nữa.
Nàng rưng rưng than thở: "Các ngươi còn chưa đủ sao!"
Người tốt sẽ bị ức hiếp, NPC tốt cũng vậy. Tuy rằng đây là lần đầu nhìn thấy một NPC lương thiện như vậy, nhưng không gì có thể căn thí sinh nào đó tra tấn tinh thần Thần Hồ tội nghiệp. Nàng cứ nổi nổi lặn lặn đến sảng cả đầu óc, mặt hồ hết sáng lại tối, ai không biết còn tưởng Thần Hồ đang nhảy disco.
Doãn Vụ Thi không hề áy náy mà dừng tay.
Biết thế nào được? Cũng đâu phải tại cô một hai đòi ăn cá.
Doãn Vụ Thi không có ý xấu cũng không thấy cắn rứt lương tâm, nhưng nhìn chủ sạp cá bi thương trước mắt, cô cũng thấy số phận làm NPC của Hồ Thần có hơi thảm. Nhìn NPC khác mà xem, kẻ nào kẻ nấy giương nanh múa vuốt ăn thịt người không thèm nhả xương, nào giống Thần Hồ suốt ngày ngâm nước lạnh.
Chi bằng ngày mai ném Tiểu Minh xuống chơi với Thần Hồ nhỉ- Doãn Vụ Thi thành thật nghĩ.
Cô cứ thế ngồi ngẫm nghĩ trên mặt đất, nhưng hai thí sinh đứng chịu cơn giận từ Thần Hồ thì không thảnh thơi như vậy- một già một trẻ, một người mặt trắng bệch, một người co rúm lui về phía sau.
Doãn Vụ Thi lúc này giống như đang đi vào cõi tiên, không để ý gì đến tình hình trước mắt. Trì Trọng Hành chỉ có thể chịu khó thay cô giải quyết hậu quả, anh bước tới an ủi NPC: "Sắp xong rồi, lần này là lần cuối rồi, thành thật xin lỗi." Lần sau tôi còn dám nữa.
Anh đếm thử, trong xô đã có 10 con cá, thêm lần thu hoạch này nữa là 14 con cả thảy, thậm chí còn vượt ngoài sức mong đợi của bọn họ, hai con dư ra có thể chia cho Tiểu Minh, Tiểu Hồng.
Thành công xuất sắc, hoan hô mũ xanh.
Thần Hồ không cảm thấy được an ủi chút nào, nàng căm giận liếc nhìn người khởi xướng chuyện này rồi tức giận ném bốn con cá cuối cùng lên bờ, sau đó chui tọt xuống nước, biến mất không thấy tăm hơi gì.
Mấy lần trước, lúc biến mất Thần Hồ còn tạo hiệu ứng hóa thành hơi nước tan giữa không trung, hình ảnh duy mỹ khiến người khsc nghĩ ngay đến nàng tiên cá xinh đẹp hóa thành bọt biển. Riêng lần này nàng đặc biệt dẹp hết hiệu ứng sang một bên, chỉ còn lại bọt nước văng tung tóe còn hơn trong video nhảy cầu, lửa giận đã không thể nào giấu nổi.
Chỉ tiếc rằng cái liếc mắt kia chẳng hề hấn gì đối với Doãn Vụ Thi, cô nhìn lũ cá trợn trắng mắt trong xô, sau đó đứng dậy hô lớn: "Cảm ơn bà chủ! Chúng tôi đi nhé!"
Trong dự kiến, mặt hồ tĩnh lặng không hồi đáp, chỉ có thanh âm bong bóng nước khẽ vỡ.
Doãn Vụ Thi đột nhiên cảm thấy Thần Hồ chắc hẳn đang lặn ở dưới mắng chửi bọn họ nhiệt tình.
Ánh mặt trời dần mờ đi, những tia nắng cuối cùng trong ngày dần buông lả phía chân trười. Mọi người đi dọc theo con đường nhỏ dọc ven thôn trở về, lúc mới đi ai nấy cũng mang dáng vẻ lo lắng, bây giờ thì hồ hởi trở về, nếu không phải bầu không khí quá mức quỷ dị, Lam Xuân Kiều rất muốn ngân nga bài 《 Đi trên con đường làng》.
Doãn Vụ Thi chợt nghĩ, chỉ cần hãm hại lừa gạt người khác liền có được một mẻ nguyên liệu tươi sống, có ăn được, ăn có ngon hay không từ từ tính sau đi... Quan trọng là cảm giác bắt nạt người khác quá sảng khoái.
Mọi người nhanh chóng về tới nhà Tiểu Minh. Cao Thuật dẫn đầu vào cửa, đưa xô cá trên tay cho Tiểu Minh.
Bạn nhỏ Tiểu Minh ngước gương mặt lộn xộn lên nhìn chằm chằm cậu vài giây, tựa như muốn đoán kết quả thế nào từ sắc mặt của cậu. Nhưng dạo gần đây Cao Thuật đã học hỏi được nhiều, chuyện cỏn con này không khiến nội tâm cậu xao động nữa, cậu chỉ vô cảm treo xô cá lên trên tay cho Tiểu Minh.
Dự đoán của Tiểu Minh về trọng lượng xô cá hoàn toàn chênh lệch Cao Thuật cao hơn nó một cái đầu, cho nên nó không thấy được bên trong xô có gì. Nhưng quan sát biểu tình của Cao Thuật, không giống như thu hoạch được gì, làm nó tưởng rằng cái xô này trống rỗng. Không ngờ vừa đặt xô lên tay, sức nặng khiến nó lảo đảo mấy bước.
Chẳng lẽ bọn họ bỏ sắt bỏ đồng vào xô sao?
Lam Xuân Kiều ỷ có người chống lưng nên vội vàng bổ sung: "Tổng cộng 14 con, ai ai cũng có phần."
Tiểu Minh:?
Đầu óc bọn họ bị úng nước rồi đúng không?
Tiểu Hồng nghe thấy tiếng động nên cũng chạy tới xem, thấy rõ tình hình trong sân, khuôn mặt mờ nhòe của nó cũng có chút đông cứng.
Vỉ nướng đã chuẩn bị sẵn không đủ dùng rồi, bọn nó đành phải lấy thêm hai nồi nấu.
Các thí sinh ăn không ngồi rồi bắt đầu quan sát NPC trổ tài nấu nướng.
Lam Xuân Kiều nhìn Tiểu Hồng nướng cá, động tác thô bạo đến mức cậu không thể không liên tưởng đến tay nghề của Doãn Vụ Thi, cho nên cậu không nhịn được mà nói: "Úi... Cứ tùy tiện mà nướng như vậy sao, xin lỗi con cá đi. Nguyên liệu có cao cấp tới mấy mà chế biến sơ xài thế này thì ăn thế nào được? Đây là phòng thi thử thách đầu lưỡi sao?"
Tóc vàng đi ngang qua: "Xúc xích nướng? Xúc xích nướng ở đâu?"(*)
Phòng thi và xúc xích có bính âm tương tự nhau (kǎocháng, kǎochǎng)
Lời tác giả: chương này chỉ là đoàn du lịch vui vẻ đi mua đồ ăn (hoặc không)