Tỉnh Mộng

Chương 54: Bí mật biến mất



Trong mơ, khuôn mặt người kia vẫn mơ hồ như cũ, nhưng Doãn Vụ Thi đã có dự cảm xấu.

Cô thấy "chính mình" đồng ý với đối phương, sau đó kéo cánh tay trái anh giấu sau lưng lên xem.

Trên cổ tay có một vết rạch sâu do góc nhọn của kệ sách đập trúng.

- - Vị trí và chiều dài vết thương quen mắt một cách chết tiệt.

Cô còn mới chạm qua trước khi chìm vào giấc ngủ này.

Doãn Vụ Thi nhìn "cô" trong mơ nôn nóng cầm máu cho anh, đột nhiên từ ngoài cửa, một đám đồng nghiệp nhìn lén cảnh thổ lộ nãy giờ vọt vào, biểu tình trên mặt mọi người đều là "một lời khó nói hết"--

Người ta nói tình yêu có thể chữa lành những vết thương, hai vị này còn chưa bắt đầu yêu đã bị thương rồi, đã vậy còn phải đi khâu mấy mũi.

Thế nên trước khi cảm nhận được hương vị tình yêu, nam chính họ Trì phải đi tiêm phòng uốn ván.

Cảnh tượng thật sự quá mức thảm thiết, mười mấy đồng nghiệp vây xem náo nhiệt lặng im như nước, cũng không dám hỏi kết quả tỏ tình thế nào mà vội vã đưa anh tới phòng y tế.

Khung cảnh nháo nhào hỗn loạn không hề đả động chút nào đến Doãn Vụ Thi.

Cô-đã-thăng-thiên.

Câu hỏi: Tỏ tình với đối thủ một mất một còn, sau đó đối phương còn đồng ý là trải nghiệm gì?

Doãn Vụ Thi: Thân ở phòng thi, hồn bay lạc phách, cả hai đều hợp về thốt lên chữ đờ quen thuộc--

Đờ mờ.

Cô muốn rút lại lời tự đánh giá lúc trước -- cô đâu chỉ ngông cuồng, như cô phải gọi là mỗi ngày một chuyến đi, không ngừng tìm đường chết mới đúng.

Chóp mũi thoang thoảng mùi máu tanh, Doãn Vụ Thi cúi đầu nhìn vệt máu trên sàn.

Cứa sâu như vậy, lúc ấy nhất định rất đau.

Mà tên ngốc Trì Trọng Hành không nhăn mặt chút nào, còn giấu tay ra sau lưng không cho cô xem, phản ứng đầu tiên là hỏi cô "lần sau" nếu muốn kabedon có thể đổi chỗ khác bền chắc hơn không.

Doãn Vụ Thi không biết nên giận hay nên cười. Vừa rồi cô còn khen mắt nhìn của mình không tồi, chưa qua hai phút đã phải rút lại.

Cô ở trong mộng dở khóc dở cười đi theo đám đông, thử xem có thể tìm ra manh mối nào khác về căn cứ không. Kỳ lạ là dù cô đã đi rất xa, mùi máu tươi vẫn cứ quanh quẩn bám theo cô, giống như trong phim kinh dị.

Dĩ nhiên, đối với Doãn Vụ Thi, phim kinh dị cũng chẳng khủng khiếp bằng chân tướng mà cô vừa đột ngột tìm ra.

Trước đó, cô đã từng liệt kê hết các đối tượng nam giới có khả năng, cố gắng ghép bọn họ vào cảnh trong mơ để khơi gợi ký ức. Cô còn tưởng mình đã tỉ mỉ hết mức, nào ngờ vẫn có sai sót, bỏ quên mất vị này.

Có vò đầu bứt tóc đến hói trọc cô cũng không nghĩ ra rằng -- người kia sẽ là Trì Trọng Hành!

Doãn Vụ Thi bị dọa tỉnh.

Nhưng mà cú sốc hôm nay vẫn chưa buông tha cho cô.

Bởi vì cô phát hiện một chuyện khủng khiếp hơn cả chân tướng, chính là vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt cô từng tỏ tình.

Ý thức Doãn Vụ Thi chưa kịp phục hồi, nhất thời không phân biệt được hiện thực với cảnh trong mơ, suýt nữa cô giật bắn mình.

Trì Trọng Hành từ trên cao nhìn xuống cô, mắt anh hiện rõ tơ máu. Anh nói nhỏ: "Dậy rồi à? Mau đứng lên."

Doãn Vụ Thi nhíu mày: "Sao vậy?"

Trì Trọng Hành hơi ngừng lại, tựa hồ không biết phải bắt đầu từ đâu, anh cẩn thận sắp xếp câu chữ: "Có thí sinh mất tích."

Doãn Vụ Thi lập tức tỉnh táo.

Sự cố phát sinh vào lúc rạng sáng, một cô gái đang ngủ trên giường thì muốn dậy đi vệ sinh.

Căn phòng bọn họ ở không có nhà vệ sinh riêng, muốn đi phải sang phòng bên cạnh. Tuy sắc trời đã gần sáng, cô gái kia vẫn không dám đi một mình, nên mới gọi nữ sinh bên cạnh dậy.

Cả hai nhón chân đi qua dàn người ngang dọc lung tung trên sàn.

Rất nhiều thí sinh đã mở to mắt thức cả đêm, hiện tại trời gần sáng, không ít thí sinh bắt đầu thả lỏng đề phòng, mí mắt nhanh chóng díu lại.

Hai cô gái vượt qua đám người ngái ngủ đó, lúc gần ra tới cửa thì đột nhiên vấp phải một thí sinh trở mình.

Hai người ngã nhoài xuống một đụn chăn hướng khác.

Bọn họ dự đoán người trong chăn sẽ bị đè nặng, lời xin lỗi chuẩn bị sẵn trong miệng, chợt phát hiện phía bên dưới chỉ có một cái gối, không thấy người đâu.

Đây là một vấn đề lớn.

Trước khi đi ngủ, các thí sinh vẫn luôn nghi ngờ môi trường xung quanh, dù đã khóa tất cả cửa vẫn thấy không an toàn. Mấy thí sinh nam đẩy hai cái tủ đến chặn cửa, mọi người mới thấy yên tâm hơn một chút.

Phòng thi bọn họ có một thí sinh là vận động viên tán đả đã nghỉ hưu, thể hình cao to lực lưỡng, có thể mang lại cảm giác an toàn cho mọi người. Người anh em này xung phong ngủ ở vị trí gần cửa nhất, kế bên hai cái tủ, lỡ như thứ quỷ yêu gì có ý định tiến vào, anh ta sẽ tỉnh dậy ngay.

Đồng thời, không ai có thể mở cửa ra ngoài trừ anh ta, bởi vì muốn mở cửa phải dời hai cái tủ đi, không thể không làm phiền đến anh bạn này.

Nhưng sau khi tỉnh dậy, anh ta nói kể từ khi dời tủ chặn cửa, chưa từng có ai ra vào phòng.

- - Nói cách khác, một thí sinh đã biến mất không thấy tăm hơi trong phòng kín.

Giết người trong phòng kín không phải chuyện gì mới mẻ, đây là một tình tiết thường thấy trong vô số tác phẩm phim truyện, điện ảnh. Nhưng một người đột nhiên biến mất trong căn phòng 10 người không phải chuyện phổ biến, độ khả thi có thể nói sánh tầm với ảo thuật.

Chuyện này chỗ nào nghe cũng kỳ quặc, Doãn Vụ Thi nhíu mày, không rảnh quan tâm đ ến cú sốc trong mộng nữa.

Cô chép miệng, nói một câu ẩn ý: "Muốn làm người sống biến mất cũng không phải chuyện khó."

Chỉ cần tìm ra kẻ nói dối.

Trì Trọng Hành hiểu ý cô.

Việc người sống "bốc hơi" này được hình thành trên cơ sở lời khai của mọi người, nhưng nghe thế nào cũng thấy không khoa học, quá khiên cưỡng. Nhưng nếu có ai đó đang nói dối, cái gọi là "bí mật" rất dễ phá giải.

Thí sinh đã biến mất có thể nghêng ngang ra cửa, chỉ cần anh ta không thừa nhận mình đã nhìn thấy, "bí mật" đã được hình thành. Bởi vì toàn bộ nhân chứng chỉ có một người, dễ dàng hành động -- Người anh em này chủ động xin ra ngủ gần cửa, khăng khăng khẳng định rằng không có ai ra ngoài, những người còn lại đều nửa tỉnh nửa mơ, rất khó để làm chứng cho anh ta.

Doãn Vụ Thi hoài nghi người ngủ cạnh cửa kia.

Đây là suy luận trực tiếp nhất để phá giải bí mật, Trì Trọng Hành dĩ nhiên cũng có suy xét tới.

Nhưng anh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải anh ta."

Tầm mắt Doãn Vụ Thi nhìn lên đôi mắt anh, tơ máu vô cùng rõ ràng, khóe mắt đỏ sẫm, dưới mắt cũng có hai mảng xanh tím.

Người này cả đêm không chợp mắt.

Di chuyển tủ sẽ phát ra tiếng động không nhỏ, đừng nói đến việc đánh thức người ngủ nông như Doãn Vụ Thi, dù cho cô thật sự ngủ sâu, động tĩnh kia cũng không thể nào giấu được Trì Trọng Hành thức trắng suốt đêm.

Trì Trọng Hành nói anh không ngủ, Doãn Vụ Thi đương nhiên tin tưởng.

Nhưng như vậy cũng có nghĩa cô phải chấp nhận hướng kết luận tồi tệ nhất - một người sống sờ sờ đột nhiên làm trò trước mặt 9 thí sinh, cứ thế không cánh mà bay, không một tiếng động.

Doãn Vụ Thi nhíu mày càng chặt: "Vậy anh có thấy gì không?"

Trì Trọng Hành lắc đầu.

Đây mới là điểm kỳ lạ -- anh không hề nhìn thấy gì.

Không những không nhìn thấy, anh cũng chẳng nghe thấy âm thanh nào dị thường.

Cứ vậy mà bốc hơi khỏi phòng.

Doãn Vụ Thi: "......"

Muốn mắng anh, không nhịn được.

Đuôi mắt cô hơi nhếch lên, vẻ mặt hiện lên ý cười như không cười quen thuộc: "Vậy cả đêm anh không ngủ để hầm ưng sao(*)?"

Hầm/nấu/luộc chim ưng: một cách thuần phục chim ưng thời xưa. Mình tìm được vài cách diễn giải hơi khác nhau về quá trình hầm ưng nhưng mục đích chung là giữ cho chim ưng không được ngủ, không ăn uống để ý chí hoang dã của nó cạn kiệt dần. Bởi vì quá trình này đòi hỏi người hầm ưng phải kiên nhẫn ngồi canh nên cũng là một dạng huấn luyện với cả người, vậy nên thuật ngữ "hầm ưng" cũng có nghĩa là cả đêm không ngủ.

Trì Trọng Hành là người có ý thức trách nhiệm rất mãnh liệt, giống như phải gánh vác chuyện gì mới được. Thời điểm ở mê cung nước Morris cũng như vậy, bao giờ cũng nhanh tay cứu người nhất; một mình đấu lại hai con quỷ ở trường tiểu học, suýt chút nữa toàn thân chỉ còn xương cốt, vậy mà cũng không thấy anh than một tiếng.

Nguy hiểm cận kề, người khác sợ tránh không kịp, còn anh cứ như sợ lỡ chuyến, như thế giới này không có anh sẽ không chống đỡ được, lúc nào cũng ôm lấy gánh nặng trên lưng mình. Nhưng người này không biết quan tâm bản thân chút nào, giống như những vết thương đó xảy ra trên người ai khác chứ không phải anh.

Xưa giờ anh đều như vậy, nhưng không biết vì sao hôm nay Doãn Vụ Thi đặc biệt nổi giận.

Chờ sau khi suy nghĩ cẩn thận lý do cô tức giận, cô càng tức hơn.

Vì sao tôi lại yêu trúng một người ngốc nghếch thế này.

Bản thân người vừa ngốc vừa không có mắt nhìn kia không biết mình chọc giận Doãn tổng chỗ nào.

Cả đêm anh không chợp mắt cũng không hoàn toàn là vì gác đêm cho các thí sinh. Có điều lời này anh không nói ra được, nói ra sẽ có người xù lông.

Các thí sinh đều không ngủ sâu, chưa tới 6 giờ mọi người đã lần lượt tỉnh dậy.

Mọi người trao đổi ngắn gọn, giữa bầu không khí càng lúc càng chất chồng lo âu sợ sệt, bọn họ quyết định mở cửa ra ngoài tìm xem.

Người sống không bao giờ có thể bốc hơi, mặc kệ còn sống hay đã chết, nhất định sẽ lưu lại dấu vết.

Lam Tuyết Kiều mang bộ tóc bù xù như ổ gà đi theo Lâm Hựu Tư, nhìn bốn người đàn ông còn lại đi dời tủ. Người này không hề có một chút tinh thần tự giác nào của đàn ông, cứ ung dung đứng một bên theo dõi.

Ánh mắt lười biếng của Lam Tuyết Kiều lướt từ cánh tay của anh trai cường tráng tới cổ tay áo của Trì Trọng Hành.

Sau khi nghe Doãn Vụ Thi kể về cái đuôi ung nhọt bám theo cô và Trì Trọng Hành, Lam Tuyết Kiều đặc biệt chú ý tới những người khác trong phòng thi. Không phát hiện ra điểm nào đáng ngờ, nhưng thật ra Trì Trọng Hành...

Có chút mờ ám.

Lam Tuyết Kiều ghé sát lại hỏi nhỏ: "Tay anh sao vậy?"

Trì Trọng Hành cúi đầu nhìn cổ tay áo trái, phần da lộ ra đột nhiên có một dấu hằn móng tay trắng xanh.

Ánh mắt anh lướt vội qua hướng Doãn Vụ Thi đang đứng, đồng thời kéo ống tay áo xuống.

"Bị ưng nắm."

Còn nắm cả đêm không buông.

Lam Tuyết Kiều:???

Con ưng này... móng vuốt to quá nhỉ.

Trì Trọng Hành thả cổ tay áo xuống, cùng một người đàn ông khác hợp lực lại dời tủ, tiện tay mở luôn cửa. Lam Tuyết Kiều đứng gần, nhạy bén hít mấy hơi.

Doãn Vụ Thi nhìn thấy động tác này: "Sao vậy?"

Cô đặc biệt ấn tượng với mũi chó của Lam Tuyết Kiều, từ nhỏ anh đã có tài ngửi mùi đồ ăn từ nhà người khác, đoán được nhà nào nấu món ngon để dẫn cô tới ăn ké.

Sắc mặt Lam Tuyết Kiều có chút nghiêm trọng: "Mùi rỉ sắt."

Đây không phải mọi dấu hiệu tốt. Anh nói nhỏ, sợ dọa tới những người khác.

Lâm Hựu Tư không nghe thấy, cô đã dẫn đầu ra cửa, hành lang lúc sáng sớm không một bóng người, cũng không biết quản gia và bá tước tỉnh dậy chưa.

Mùi hương bên ngoài càng nồng nặc, Lâm Hựu Tư cũng chun mũi lại, giống như động vật nhỏ đánh hơi theo mùi, từng bước đi tới phòng bên cạnh.

Căn phòng đó không khóa cửa, đẩy nhẹ liền mở ra.

Mấy thí sinh nam đều cẩn thận bước vào.

Phòng ngủ trống không, cửa dạng kính mờ ở phòng rửa mặt khép hờ, bên trong mở đèn nhưng không thấy bóng người.

Chỉ có thứ màu đỏ sẫm như mực dính đầy trên kẹt cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.