12 giờ 47 phút, Doãn Vụ Thi đứng trước cửa phòng mình, chào tạm biệt Lam Xuân Kiều, nhìn cậu cùng Trì Trọng Hành bước lên tầng 3, cô vặn chìa khóa vào phòng 208.
Sở dĩ có thể nói thời gian chuẩn xác như vậy, bởi vì ngay lúc mở cửa ra, cô nhìn thấy một chiếc đồng hồ treo ngay trên tường.
Trường học này có điểm hơi kỳ quái: Đồng hồ được treo khắp mọi nơi.
Các trường học thường diễn ra những kỳ thi, nắm chắc thời gian đối với học sinh sinh viên dĩ nhiên là chuyện quan trọng, cho nên mỗi phòng học có treo đồng hồ cũng không có gì lạ.
Nhưng căn-tin, phòng ngủ cũng treo đồng hồ, có vẻ không được bình thường cho lắm.
Bên trong phòng ký túc xá bày biện đơn giản, không nhiều đồ vật, nhưng do trần nhà thấp, không gian vẫn khá chật chội.
Một tấm rèm nhựa treo trước bồn rửa mặt, ngăn cách với chỗ ngủ.
Trong chỗ ngủ có một chiếc giường đơn trải drap sọc ca-rô xanh trắng, một bàn làm việc, một ghế dựa.
Gạch lát màu be, tường quét vôi trắng, rèm cửa màu xanh da trời-- tất cả đều phủ một lớp bụi mỏng, không quá sạch sẽ, nhưng cũng không khác mấy ký túc xá của sinh viên thông thường.
Doãn Vụ Thi nhìn khắp nơi, không phát hiện ra đồ vật gì khả nghi.
Cô kéo rèm cửa ra, phát hiện cửa sổ được xây cao hơn bình thường rất nhiều, khung dưới cửa sổ đã tới xương quai xanh của cô.
Vị trí cửa sổ quá cao, diện tích lại nhỏ, làm cho cả căn phòng bị bao vây bởi bóng tối âm trầm.
Xuyên qua lớp cửa kính là khu dạy học màu xanh.
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa theo bảng quy định ở căn-tin, không biết đám quỷ nhỏ kia đang làm gì.
Khu dạy học không một bóng ma nào, vắng lặng đến sởn gai ốc.
Tầm mắt cô hướng lên trên, nhìn mảng trắng xóa trên bầu trời.
Từ góc độ này nhìn lên, màn sương đang oằn mình như muốn nuốt chửng mọi thứ, nhưng không cách nào chạm được vào ngôi trường.
Cái này làm cô nhớ tới màng chắn bong bóng ở mê cung nước.
Cho tới bây giờ, ngoại trừ xe đưa đón, bọn họ chưa từng nhìn thấy thứ gì khác có thể tiến vào được sương mù-- kể cả tài xế không giống người kia, chú ta vẫn luôn ngồi trong khoang lái, không hề trực tiếp chạm vào màn sương.
Ngay cả NPC cũng không chạm vào lớp sương-- rốt cuộc có gì ở ngoài đó?
Hoặc là, chính xác thì hệ thống muốn gì?
Theo tình hình trước mắt, hệ thống muốn gi3t chết bọn họ cũng không phải chuyện gì khó, nhưng mà không biết xuất phát từ lý do sàng lọc nào đó, hệ thống vẫn luôn giữ thế cân bằng giữa giết chóc và bảo hộ bọn họ.
Ví dụ như hiện tại, nó tựa hồ đang bảo vệ bọn họ khỏi lớp sương trắng kia.
Trong không gian này, có lẽ không phải chỉ một mình hệ thống nắm vai trò chi phối cục diện.
Doãn Vụ Thi xốc chăn trên giường lên, thả người xuống nghỉ ngơi, tình huống xem ra càng ngày càng phức tạp, phức tạp tới nỗi khiến người ta rã rời muốn ngủ.
Cô cố gắng duỗi chân, nhưng đáng tiếc chiều dài của giường không đủ, chỉ có thể cuộn người ngáp tới ngáp lui.
13 giờ 28 phút, toàn thể thí sinh tập trung ở hội trường tầng 1 khu ký túc xá.
Thời điểm Doãn Vụ Thi xuất hiện, cô dụi dụi mắt nhìn hai người đàn ông quen thuộc, chào hỏi một tiếng-- đương nhiên, chủ yếu là chào Lam Xuân Kiều: Tới sớm ghê.
Lam Xuân Kiều: .....!Chị, không phải bọn em tới sớm, là chị tới trễ.
Doãn Vụ Thi chẳng hề để ý, ngáp thêm một cái: Dù sao mọi người cũng chưa đi mà, cái này gọi là tới sớm không bằng đúng lúc.
Muốn thắng cô về mặt lý lẽ là không có khả năng, cậu nhớ mãi không quên điều này.
Lam Xuân Kiều từ bỏ ý định cãi lại, cậu quay đầu nói với Trì Trọng Hành: Anh Trì, một lát nữa anh định đi đâu?
Doãn Vụ Thi liếc mắt quan sát biểu tình của anh.
Cô cho rằng người cao lãnh như anh sẽ không thèm đáp lại, nhưng anh vẫn trả lời vô cùng thành thật: Khu dạy học.
Anh vừa dứt câu, tiếng chuông vào học vừa lúc vang lên.
Không biết có phải hệ thống chỉ có mỗi một kiểu thời tiết thế này hay không, sương trắng mù mịt u ám.
Cảnh tưởng thế này không thể nào hút được ánh nhìn của người khác, thế nhưng lúc này, toàn bộ thí sinh đều ngước đầu nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ, như bầy gà trống ngẩng đầu gáy mỗi sáng.
Dĩ nhiên bọn họ không phải đang nhìn bầu trời, mà ngay lúc này, một hàng chữ đỏ rực hiện lên trên nền trời xám xịt:
Thủ tục nhập học hoàn thành.
Mấy chữ ngắn ngủi xuất hiện vài giây rồi biến mất.
Lưu lại một dòng mới: Đếm ngược: 71 giờ 59 phút 59 giây.
Sau đó tiếng hệ thống vang lên bên tai: Toàn bộ thí sinh đã kích hoạt danh hiệu Sinh viên năm nhất, đạt được trạng thái Kìa sao muỗng không lắc(*).
Mỗi ngày có thể lấy lượng thức ăn tùy thích tại căn-tin ba lần trong thời gian quy định, lần lượt là 7 giờ rưỡi đến 8 giờ, 12 giờ đến 12 giờ rưỡi, 18 giờ đến 18 giờ rưỡi.
Vui lòng vượt qua bài kiểm tra trong thời gian quy định.
Lắc muỗng là hành động của người bán cơm (thường để chỉ cơm căn-tin), múc đồ ăn lên sau đó lắc lắc cho rơi ra bớt để bán ít đi.
Trạng thái này đại khái là thí sinh có thể lấy thức ăn tùy thích.
Không biết chỗ mọi người sao chứ dì bán cơm gần trường mình cho đồ ăn nhiều muốn xỉuuu UwU
Các thí sinh quay mặt lại nhìn nhau, tất cả đều thấy hoảng sợ trong mắt đối phương.
Giữa một mảnh tĩnh mịch, tiếng thở dài thườn thượt của Doãn Vụ Thi vang lên: Haizzz giá một cái áo sơ-mi là 9 bảng 15 xu.
Cô biết rõ, chuyện này không thể nào đơn giản vậy được.
Trì Trọng Hành đứng gần cô, nghe thấy cô nói, anh tự nhiên tiếp lời: Vậy nên cô mới tô đen đáp án C trên phiếu trắc nghiệm.
Anh rũ mắt, bắt gặp ánh nhìn của Doãn Vụ Thi, bị cô trừng một cái.
Ám hiệu đầy quang minh chính đại giữa hai người khiến Lam Xuân Kiều bối rối: A??
Đột nhiên ăn ý với kẻ thù cũ, Doãn Vụ Thi không thoải mái lắm, chỉ thấy nghẹn một bụng lửa giận: A cái gì mà a, mê cung nước lúc trước chỉ là buổi diễn tập thôi, trò hay còn ở phía sau.
Lúc xuống xe, tài xế độ pixel thấp có nói bọn họ chờ ở đây, có vẻ như là chờ cái thủ tục gì gì đó xong xuôi.
Cho nên, mục tiêu của bọn họ là gì?
Tồn tại cho tới khi tất cả mọi thủ tục hoàn tất sao?
Lam Xuân Kiều như bị sét đánh: Còn có thể như vậy ư?
Người trong không gian hệ thống này chỉ có thể cúi đầu, dẫu biết mình bị chơi cũng chỉ có thể thành thật chấp nhận bị chơi tiếp.
Tâm lý Lam Xuân Kiều trước giờ vốn rất tốt, cậu chỉ mất vài phút để điều chỉnh lại tâm trạng: Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây chị?
Doãn Vụ Thi dừng sức xoa mặt cậu: Cũng không biết thi cái gì, có thể làm được gì chứ? Chờ xem thế nào đã.
Cô vòng tay ôm lấy cổ Lam Xuân Kiều.
Nhưng chiều cao chênh lệch, cô gần như đu đưa trên người cậu.
Lam Xuân Kiều suýt nữa bị bóp cổ thành thí sinh chết trẻ đầu tiên.
Cô choàng vai bá cổ cậu ra khỏi ký túc xá, nhìn dòng đếm ngược trên bầu trời, chỉ thấy đau mắt, cô bực bội buông tay ra, tặc lưỡi một cái.
Lam Xuân Kiều thật vất vả mới được trả về với tự do, cậu lắc lắc cái cổ: Nhiều năm không gặp, lực tay của chị vẫn mạnh y như cũ.
Doãn Vụ Thi nhìn về phía khu dạy học, thuận miệng đáp: Khu phố mới Nam Uyển cần một bá vương, Lam Tuyết Kiều lại quá cùi bắp, chị đây cũng là bị số mệnh ép buộc.
Cô không nói còn tốt, vừa nói đã gợi lên bóng ma thời thơ ấu của Lam Xuân Kiều.
Vị này khi nhỏ độc chiếm toàn bộ khu phố mới Nam Uyển, chỉ cần là bé trai bước chân lên khu phố, không một ai thoát khỏi móng vuốt của cô, chỉ đành cống nạp lại khu phố, cúi đầu nhục nhã chịu cảnh mất dân chủ.
Kinh khủng hơn là, anh trai Lam Tuyết Kiều của cậu, thân thể yếu đuối nhưng mắt nhìn không tồi, sau khi đánh giá thực lực chênh lệch giữa hai phe, anh ta quyết đoán theo luôn phe địch, cấu kết với Doãn bạo quân làm chuyện xấu.
Hai người chiếm lĩnh trái tim của tất cả bé gái trong khu phố, nhưng lại lạnh lùng tàn nhẫn vô cùng với đám con trai, quy tắc thống trị không ai dám phá vỡ, hoàn toàn xứng đáng king of the street.
Loại sinh hoạt bi thảm này kéo dài cho tới khi Doãn Vụ Thi lên cấp II, khi đó cô cơ bản đã thoái vị, nhưng mớ truyền thuyết kinh dị về cô vẫn còn truyền mãi tới đời sau.
....!Đó mà gọi là số mệnh ép buộc, vậy bọn họ xem như bị số mệnh hãm hại.
Haizz, số mệnh cũng biết tiêu chuẩn kép.
Lam Xuân Kiều tuyệt vọng hỏi: Chị, chúng ta đi đâu bây giờ?
Doãn Vụ Thi quan sát xung quanh một lát: Đi khu dạy học trước.
Manh mối tạm thời chưa xuất hiện, cô muốn đi xem đám bạn nhỏ người không ra người ma không ra ma này học hành cái gì.
Đa số thí sinh đều sợ NPC theo bản năng, rất nhiều người chọn đi xem khu hành chính, cũng có người đến căn-tin, siêu thị, chỉ một số ít đến khu dạy học đầu tiên.
Theo lời ban nãy, Trì Trọng Hành cũng là một trong thiểu số đó.
Anh chân dài vai rộng, không mất mấy phút đã đuổi kịp hai người Doãn Vụ Thi.
Ba người bọn họ cùng đi, duy trì không khí trầm mặc quỷ dị.
Doãn Vụ Thi cùng Trì Trọng Hành không có gì để nói với nhau, Lam Xuân Kiều muốn nói lại thôi.
Ba người xếp hàng ngang đi vào khu dạy học.
Doãn nào đó đứng cuối hàng, cô đang suy nghĩ nên dùng lý do gì để sugar me me go, sugar you you go với Trì Trọng Hành.
Vừa ngước mắt lên, cô nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch đi từ tầng 2 xuống.
Nữ A đứng ở đầu cầu thang, cười một cái...!vô cùng thân thiện với bọn họ.
Lam Xuân Kiều: Méo mèo meo!
Cậu giật mình hoảng sợ, theo bản năng nhìn qua hai người bên cạnh.
Chỉ thấy Trì Trọng Hành phía bên trái bước lên che chắn, sống lưng căng chặt như mũi tên lên dây.
Mà chị cậu Doãn Vụ Thi đứng bên phải, cười vô cùng xán lạn như không có việc gì, như không nhìn thấy hàm răng sắc nhọn không thuộc về loài người xen lẫn máu tươi chưa trôi hết ngay khóe miệng của nữ A kia.
Nữ A đi tới chỗ bọn họ, nhỏ giọng thều thào: Cho hỏi...!
Doãn Vụ Thi túm cổ áo Lam Xuân Kiều, bước lên một bước, đẩy em trai ngoan về phía sau, thân thiết chào hỏi: Cậu muốn hỏi cái gì? Hỏi tôi là được, thằng nhóc này đần lắm không biết gì đâu.
Lam Xuân Kiều: ........!
Nhất thời cậu không biết nên cảm động hay tức giận.
Nữ A cũng không ngờ có người tích cực chủ động trả lời câu hỏi như vậy, ngẩn người mấy giây, sau đó mới nói tiếp: Cho hỏi bây giờ là mấy giờ?
Doãn Vụ Thi nhìn thoáng qua đồng hồ trên sảnh lớn, 13 giờ 35 phút.
Ánh mắt cô lướt qua đỉnh đầu bạn học nữ A, vô cảm nói: Đã tới giờ vào học.
Sao cậu còn chưa về phòng học? Cậu bị cái gì vậy, đã tới giờ sao không vào lớp mà đi đu đưa bên ngoài thế này? Giáo viên của cậu đâu! Còn ra thể thống gì nữa!
Một pha đảo khách thành chủ mượt như tơ lụa thành công khiến nữ A ngây người.
Doãn- mới nhậm chức chủ nhiệm khoa- Vụ Thi diễn vô cùng hăng say: Cậu học lớp nào đấy? Chừng này tuổi đầu rồi mà còn không biết nhận thức thời gian à? Giáo viên của cậu đang làm cái gì nữa không biết! Chất lượng giảng dạy như vậy mà cũng dám tuyển sinh, hiệu trưởng của các người đâu rồi hả?
Nữ A: ........!
Nếu nữ A may mắn gặp được tài xế độ pixel thấp, chắc hẳn bọn họ có rất nhiều tiếng nói chung.
Nhân sinh quả thật đầy ắp những bất ngờ.
Lời tác giả:
Ưu đãi đặc biệt hôm nay: Nhật ký Kiều Kiều.
Thứ hai, ngày x tháng x năm x
Hôm nay học được một từ mới trên ti vi, là mắt hoa đào, mình hỏi mẹ đó là cái gì, mẹ bảo là một dáng mắt rất đẹp.
Mẹ nói mắt hoa đào chính là mắt của chị gái nhà bên, lúc nhìn vào rất có cảm giác như biết nói.
Mẹ nói rất đúng, mỗi lần chị ấy nhìn mình, mình có thể cảm giác được đôi mắt chị như đang nói: Coi chừng bà vả cho pay đầu..