Tỉnh Mộng

Chương 71: Đêm tỏ tình 2.0



Cho tới khi quay lại cửa hàng thức ăn nhanh, nhiều thí sinh còn chưa hoàn hồn.

Mọi người xem như đều đã có kinh nghiệm thi cử, chưa bao giờ trải qua kỳ thi nào lạ lùng như vậy. Manh mối vèo vèo tới cửa, NPC bất chợt xuất hiện, thuận lợi như thể hệ thống bắt đầu ăn chay niệm Phật.

Quá mức giả dối.

Nhớ tới lời Trì Trọng Hành nói ban nãy "Trong lúc lục soát nghe được tiếng động dị thường cách vách, đi qua xem liền thấy một loạt NPC trong tầng hầm", các thí sinh đều đồng thời trầm mặc.

Bọn họ đánh hơi được mùi vị bất ổn.

Nhưng đây cũng không phải trọng điểm.

Mặc kệ vị thần nào đang độ bọn họ, nếu năm NPC đã nguyên vẹn xuất hiện, có nghĩa bài thi này đã có thể kết thúc. Tuy rằng còn chưa xác định con đường truyền nhiễm có phải là đường tiêu hoá không, nhưng một vấn đề cỏn con như vậy cũng không ảnh hưởng nhiều đến đại cục.

Sau khi NPC hiện diện, "tiến sĩ" gửi mệnh lệnh hành động tiếp theo, yêu cầu bọn họ đưa năm nhân viên nghiên cứu ra khỏi thị trấn. Yêu cầu cụ thể là rời đi từ cửa sau khu bệnh viện, tới lối vào cao tốc cách đó 20 km. Hiển nhiên đoạn đường này không phải đoạn đường hạnh phúc gì, rất nhiều tang thi đang diễu hành trên đường.

Muốn băng qua con đường này, cần ít nhất ba người dùng súng ống mở đường, đã vậy còn phải mang theo năm NPC ngây người không nói gì như rối gỗ.

Giờ phút này chẳng thể trông chờ được vào chiếc xe điện tùy tiện nhặt trên đường, bọn họ cần phải đi tìm xe.

"Nhưng xe đều ở trong nhà máy hóa chất, đi vào chắc chắn sẽ động tới đám tang thi bên trong... Nhà máy lớn như vậy! Ít nhất trong đó phải có hai ngàn con!"

Nhắc tới cuộc đua kỳ thú trốn khỏi nhà máy hóa chất, các thí sinh đáp đất ở đó lúc ban đầu đều có lời muốn nói.

Lúc đó bọn họ đứng cách cổng lớn rất gần, cho nên mới được Trì Trọng Hành nhặt ra, nhưng cảm giác hồi hộp suốt đoạn đường cũng đủ khiến tim bọn họ ngừng đập. Hơn 2000 tang thi không phải nói đùa, các thí sinh chỉ có 34 người, còn không đủ cho bọn chúng nhét kẽ răng.

Đau đớn nhất không phải là không biết làm, mà là làm xong lại không nộp được cho giáo viên. Lần đầu tiên mọi người nếm trải nỗi đau ngọt ngào này.

Doãn Vụ Thi dựa tường, vẫn là bộ dạng không xương cốt như cũ. So sánh với vẻ mặt nhăn nhúm của mọi người, biểu cảm của cô xem như vẫn còn bình thản: "Đều đã tới nước này, chẳng lẽ chúng ta không nộp nữa?"

Dĩ nhiên không thể.

Thời gian còn lại của buổi sáng, các thí sinh đều nghiêm túc nghiên cứu bản đồ, cố gắng tìm ra phương án tối ưu nhất.

Không nghi ngờ gì kết quả là thất bại.

34 đấu 2000, căn bản là chẳng có phương án nào ổn thỏa.

Kế hoạch cuối cùng mọi người chốt trước bữa trưa là: Một nửa thí sinh ở lại thủ bệnh viện, nửa còn lại lái xe điện vào nhà máy hóa chất, hai người đi lấy xe ô tô ở gần cổng, những người khác hỗ trợ bắn súng yểm hộ. Sau đó chỉ để lại tài xế và ba bảo tiêu chở NPC ra khỏi thị trấn, còn lại đều ngăn cản tang thi đuổi tới cửa bệnh viện.

Tuy rằng số lượng phe địch khổng lồ, nhưng nếu bên vận chuyển NPC thuận lợi, bọn họ chỉ cần phòng thủ hai mươi phút là có thể nộp bài thi.

Giữa một loạt kế hoạch đâm đầu vào chỗ chết, kế hoạch này xem như nổi trội nhất.

Phòng thi như thế này không chấp nhận kẻ đánh lẻ, nếu quân canh giữ đều bị tiêu diệt toàn bộ, bốn người dẫn NPC chạy đi cũng sẽ lâm vào thế nguy hiểm, nhanh chóng bị tang thi bao vây tẩn ra bã. Ngược lại, cho dù quân canh giữ phòng thủ tốt, bên dẫn NPC lại không tới nơi tới chốn, hết thảy cũng tan thành mây khói.

Thủ đằng sau hay xông pha ra trận đều nguy hiểm như nhau, các thí sinh cũng không thoái thác. Cuối cúng các thí sinh xông vào nhà máy đều là nam giới, Triệu Cảnh năm 18 đã bắt đầu làm tay đua kỳ cựu, nên không chút do dự đảm nhận cầm vô lăng.

Trì Trọng Hành cũng lựa chọn xông pha, anh giơ tay khi chỉ còn một vị trí cuối cùng.

Nguy cơ xưa nay chưa từng có khiến các thí sinh sáng tạo đột phá, phân phối xong nhiệm vụ, bọn họ lập tức bàn bạc có thể xếp đặt bẫy gì trước cửa bệnh viện để ngăn đoàn quân tang thi.

Triệu Cảnh cuối cùng cũng được ở chung đội với người cậu hâm mộ, nhưng lại là dưới cục diện như vậy, nhất thời không biết phải cảm thấy như thế nào.

Bọn họ còn phải phân công nhóm người cướp xe, Triệu Cảnh gọi một tiếng: "Anh Trì, đi thôi!"

Trì Trọng Hành đáp lại, nhưng đôi chân không nhúc nhích.

Tầm mắt anh dừng trên người Doãn Vụ Thi.

Hai bên đều âm thầm hiểu rõ người còn lại sẽ đối mặt với thứ gì. Anh vốn không định đi, vị trí đó anh muốn để lại cho Doãn Vụ Thi.

Nhưng tới cuối cô không hề giơ tay.

Nửa ngày còn lại trôi đi trong sự bận rộn, các thí sinh vận dụng hết trí tuệ bố trí cửa bệnh viện thành màn trình diễn Super Mario, đâu đâu cũng lồi lõm ẩn chứa sát khí, chỉ còn đợi các tang thi xui xẻo rơi vào bẫy rồi bị xâu lại thành chuỗi.

Nhân thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Trì Trọng Hành tìm Doãn Vụ Thi.

Hai người sóng vai đứng trước khoa ngoại trú ở tầng hai, một đêm không trăng không sao lặng yên như tờ.

Trì Trọng Hành lên tiếng trước: "Em không nên ở lại."

Đây là lời nói thật, đối với hai người bọn họ, ở lại càng nguy hiểm so với ra trận.

Bóng ma ám theo hai người bọn họ đã không đợi được nữa.

Kẻ đó sẽ không thể ẩn nấp được tới kỳ thi tiếp theo.

Ngày mai là cơ hội cuối cùng, đối phương nhất định sẽ được ăn cả ngã về không.

Doãn Vụ Thi đã dự liệu được lời này, cô vén một bên tóc: "Nhưng anh cũng không khuyên tôi."

Trì Trọng Hành mím chặt môi.

Lợi - hại thế nào bọn họ đều tự hiểu rõ, không phải anh không khuyên, mà vì anh biết Doãn Vụ Thi sẽ không nghe.

Cô nhất định phải tự mình tìm ra chân tướng, dù dáng hình nó dữ tợn thế nào.

Ngoại trừ tôn trọng quyết định của cô, anh không còn cách nào khác.

Doãn Vụ Thi nghiêng đầu: "Anh tới vì muốn nói với tôi cái này?"

Đương nhiên không phải.

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc, Trì Trọng Hành tận lực bình tĩnh: "Thôi, trở về rồi lại nói sau."

Kỳ thi này hung hiểm chưa từng có, kỳ thật chính bọn họ cũng không biết còn có thể quay trở về hay không.

Anh mím môi xoay người chuẩn bị rời đi, bất chợt người đằng sau nắm lấy cổ tay, ấn cả người anh lên tường.

Phần da bị chạm vào nóng lên như lửa đốt, nhiệt độ cháy bỏng men theo cánh tay lên trên, anh muốn né tránh, lại bắt gặp đôi mắt đen láy của Doãn Vụ Thi.

Khuôn mặt cô lạnh nhạt không cảm xúc: "Thầy Trì, anh có biết nói lời dang dở trong thời khắc sinh tử là tối kỵ không? Cờ trên lưng anh đã bay phấp phới theo gió rồi kìa."

Cô cách quá gần.

Hai người dường như cảm nhận được hơi thở đối phương vờn quanh.

Thấy anh giãy giụa, Doãn Vụ Thi càng nắm chặt hơn: "Anh không có lời nào muốn nói đúng không, em có."

Trì Trọng Hành ngưng giãy giụa, thở dài: "Em buông tay trước đã."

"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Em không thể luôn..." không nói lý thế này.

"Em có thể."

Trì Trọng Hành không nói nữa.

Ánh mắt của anh vô thức khiến Doãn Vụ Thi nhớ tới mộng cảnh trong căn cứ.

Người kia cài cúc áo cho cô, lật lại tấm thẻ cô cố tình để ngược, khi đó giọng nói của anh cũng vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ như thế.

Thứ cảm xúc này hóa ra cũng sẽ xuất hiện ở một người rắn rỏi lạnh lùng như Trì Trọng Hành.

Trước đây dù đã sớm xác định người trong mộng chính là Trì Trọng Hành, nhưng Doãn Vụ Thi vẫn luôn cảm thấy thiếu chân thật. Tuy rằng quan hệ của hai người đã vượt qua khỏi ngưỡng hòa hoãn, cô cũng không định nói cho Trì Trọng Hành chuyện này.

- - Nên nói cái gì?

Nói cho anh một bí mật, thật ra anh thích em đó?

Nghe quá kỳ cục, nói không nổi.

Nhưng giờ khắc này, thân ảnh hai người dần đan xen vào nhau. Mọi do dự suy tính bỗng nhiên trở nên không quan trọng nữa.

Doãn Vụ Thi nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh còn chưa rõ sao, thầy Trì? Không phải lúc nào em cũng như thế này, em chỉ như vậy đối với anh. Anh không biết vì sao ư?"

Trì Trọng Hành gắng gượng lui về sau, tấm lưng đã dán sát tường, cố kéo xa khoảng cách với cô: "... Vì sao?"

"Có một kiểu người tính tình xấu xa, muốn gây chuyện để thu hút sự chú ý của người họ thích." Doãn Vụ Thi lại gần anh: "Không khéo em chính là kiểu người này -- cho nên mới hay làm phiền anh."

"Thế nào? Chuẩn tam đoạn luận, logic của em không chê vào đâu được đúng không?" 

Gió ngừng thổi.

Nhịp đập thình thịch mãnh liệt, lỗ tai ửng hồng, mồ hôi đổ đầy lòng bàn tay, sống lưng căng chặt -- tất thảy đều trở nên mơ hồ trong bóng đêm.

Chỉ có cặp mắt kia sáng như sao trời.

Hô hấp Trì Trọng Hành như ngưng trệ.

Anh cũng là người suy luận không tệ, cho nên anh có thể lập tức xâu chuỗi ra ý tứ quan trọng trong lời của cô.

Cô gây chuyện để thu hút sự chú ý của người cô thích.

Mà cô thường gây phiền toái cho anh.

Anh là--

"Người cô thích".

Lý trí tức khắc bùng nổ.

Người nọ chưa nhận ra cảm xúc hoảng loạn của anh lúc này, cô còn đang tiếp tục nhấn mạnh, càng lúc ngữ khí càng nhanh: "Có thể anh cảm thấy hơi đường đột, anh có thể suy xét một chút, chờ ra ngoài rồi hãy trả lời em. Nhưng em cảm thấy anh sẽ đồng ý thôi, dù sao trong trí nhớ của em, trước kia anh cực kỳ thích em."

Nửa trước hoàn toàn bình thường.

Nửa sau chỉ là bịa đặt.

Trong trí nhớ, quả thật tổ trưởng Trì rất bao dung cho những hành vi ngang ngược của cô, nhưng chỉ một đoạn hồi ức ngắn ngủi rất khó để xem như bằng chứng hữu lực cho ba chữ "cực kỳ thích".

Chẳng qua Doãn Vụ Thi ỷ anh bây giờ không nhớ gì nên mới đưa ra lời bịa đặt lung tung, tăng thêm độ tin cậy cho lập luận của mình.

Nội tâm kẻ lưu manh này thật ra cũng chẳng bình thản như vẻ ngoài.

Trì Trọng Hành cúi đầu, khuôn mặt người kia gần trong gang tấc. Đôi mắt của cô vẫn là vẻ bông đùa quen thuộc, nhưng anh thấy sự chân thành ẩn sâu trong đôi mắt đó.

Bóng đêm mênh mang, nhưng nó chẳng liên quan gì tới anh.

Bởi vì trước mặt anh có một vầng thái dương.

Đầu óc ong ong của Trì Trọng Hành bất chợt trở nên tỉnh táo.

Anh nói: "Không cần suy xét, bây giờ anh có thể trả lời em."

Doãn Vụ Thi: "Nói đi."

Khí thế ngút trời, nhưng giọng nói của cô đã hơi khô khan.

Cô tưởng chừng mình đang đứng trên bục giảng bảo vệ luận văn.

Thậm chí nhịp tim khi đó còn chẳng đập nhanh như lúc này.

"Bây giờ anh cũng cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ thích em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.