Tỉnh Mộng

Chương 74: Hi La đọc diễn văn - Hoàn chính văn



Đã 10 ngày trôi đi kể từ hôm đó.

Gió biển tanh mặn thổi loạn mái tóc Trì Trọng Hành, anh vẩy thanh đao trong tay, máu đen sền sệt nhỏ giọt xuống mũi dao.

Lúc nãy thanh đao này còn bị khóa trong hộp kính cường lực, xung quanh là bảy, tám quái vật bạch tuộc mosaic vừa nhìn liền biết là kẻ xấu, một cuộc đấu giá chết chóc cho tất cả người tham gia.

Chẳng qua hiện tại nhóm bạch tuộc đã biến thành từng miếng nhỏ, không gì cản bước được các thí sinh trên chiếc du thuyền quỷ quái này.

Có tiếng bước chân nhanh nhẹn phát ra từ phía boong thuyền, anh ngẩng đầu lên, không ngoài ý muốn mà nhìn thấy Doãn Vụ Thi.

Doãn Vụ Thi cũng nhìn thấy anh, tầm mắt hai người chạm nhau, cô chu môi m*t một tiếng lưu manh.

Trì Trọng Hành vờ như không nghe thấy.

Doãn Vụ Thi ném gậy bóng chày trong tay xuống, sóng vai cùng anh đứng ở cửa khoang thuyền, nheo mắt nhìn vòm trời xa xăm. Sương mù bao phủ, du thuyền của bọn họ lênh đênh trên mặt biển phẳng lặng, không nhìn rõ phương hướng.

Đây là kỳ thi cuối cùng của bọn họ, môn tự chọn "Lễ nghi xã giao" thuộc khoa giáo dục phổ thông. Bằng những lễ nghĩa tốt đẹp từ đời cha ông, bọn họ đã cùng nhau giáo dục cho nhóm sinh vật ngoại lai này, chẳng hề phân biệt đối xử, tới khi chúng thay đổi tính nết triệt để mới thôi.

Có lẽ vì sắp tốt nghiệp, lần này hệ thống tổng kết rất chậm, các thí sinh trên thuyền đã lục tục biến mất, hai người bọn họ vẫn đứng tại chỗ.

Trên mặt biển xa xôi, một vạch kẻ trắng lao vùn vụt với chỗ du thuyền rồi thắng gấp trước đầu thuyền. Nó tới gần, Doãn Vụ Thi mới thấy rõ nó là một lớp nước biển đóng băng.

Tất cả biển đông kết thành mặt băng rộng hơn 10 mét, hai người giẫm lên, cảm giác dưới bàn chân rắn chắc. Bọn họ cứ thể đi dọc theo con đường này, du thuyền sau lưng đã bị sương mù nuốt chửng.

Chẳng thể biết con đường này dẫn tới đâu, chỉ có tiếng đế giày va chạm mặt đường cứng cáp. Cảm giác quen thuộc khiến Doãn Vụ Thi nhớ tới lúc mới tiến vào hệ thống, khi đó cô cũng đứng giữa làn sương trắng thế này.

Bây giờ bên cạnh cô nhiều thêm một người.

Trì Trọng Hành nắm bàn tay cô.

Đầu ngón tay hai người đều đã lạnh cóng.

Chân tướng bọn họ truy tìm suốt nhiều ngày cuối cùng cũng sắp lộ diện, trái tim bất giác đập mạnh.

Trì Trọng Hành nghiêng đầu: "Em căng thẳng à?"

Doãn Vụ Thi cứng miệng không thừa nhận: "Sao phải căng thẳng? Giờ hệ thống có nói nó là con ruột của em, em còn chẳng thèm sốc nữa."

Hai người nắm tay đi qua cánh cổng lòe loẹt ở cuối đường.

Tầm mắt trắng lòa, cảnh vật xung quanh thay đổi toàn bộ. Doãn Vụ Thi thậm chỉ không rảnh đánh giá bốn phía, toàn bộ lực chú ý của cô đã bị màn hình lớn trước mặt chiếm lấy.

Đó là một bức màn ánh sáng khổng lồ, dường như không có giới hạn, bên trong chia thành nhiều ô vuông nhỏ. Doãn Vụ Thi liếc mắt liền thấy rõ một ô trong đó -- cảnh tượng vô cùng quen thuộc, đám thôn dân cầm vũ khí đen vàng như hổ rình mồi, bao vây một nhóm thí sinh đang hoảng sợ, kéo bọn họ vào từ đường.

Đó là phòng thi toán ở Tháp Lục, bọn họ từng ở đó giải cứu Thần Hồ bị phong ấn. Nhưng người trong hình không phải bọn họ mà là những gương mặt xa lạ.

Doãn Vụ Thi lập tức nhận ra đây là cái gì--

"Phòng điều khiển" của Tháp Lục.

Hệ thống ở chỗ này, theo dõi toàn bộ phòng thi.

Đằng sau có tiếng bước chân dồn dập, một bóng đen lao tới chỗ bọn họ như viên đạn. Theo bản năng Trì Trọng Hành quay người chắn cho Doãn Vụ Thi, còn chưa kịp thấy rõ đó là thứ gì, bóng đen đã đâm sầm vào người anh, ôm chân anh kêu gào: "Mẹ!"

Doãn Vụ Thi:?

Trì Trọng Hành:???

Anh nhấc nó lên.

Vật nhỏ cao chưa tới eo anh, đỏ đỏ tròn ủm, Trì Trọng Hành nhấc lên xem thì mới phát hiện đây là một bé gái mặc áo choàng cáo đỏ. Cô bé thoạt nhìn chưa đến 10 tuổi, hai má tròn trĩnh, đôi mắt đen nhánh nhìn anh không chớp.

Ở loại địa điểm này đột nhiên xuất hiện một sinh vật sống đã là đáng sợ, là con nít càng kinh hoàng hơn.

180 truyện ma đô thị xẹt qua trong đầu Trì Trọng Hành, anh nhấc bé con ra xa, hành động này lập tức khiến cô bé la toáng: "Mẹ!"

Nam sinh muốn làm cha người ta là chuyện bình thường. Nhưng Trì Trọng Hành không ngờ có một ngày mình đột nhiên trở thành mẹ.

Cô bé đảo mắt, nhìn thấy Doãn Vụ Thi bên cạnh liền nhanh nhảu nói: "Cha!"

Tuổi còn nhỏ, chẳng trách thị lực quá kém.

Doãn Vụ Thi: "... Ai đây?"

Ký ức của cô bị ảnh hưởng, nhưng chắc không đến mức tới con của mình cũng quên mất.

Bé con ngây ngô nhìn cô, chẳng màng đang bị xách cổ áo: "À con quên mất, chưa trả lại ký ức cho hai người."

Cô bé vươn tay bấm bấm màn hình, hai tai cáo trên đầu khẽ lay động, vẻ mặt tươi cười thuần khiết.

Doãn Vụ Thi bất giác rùng mình.

"Con là AI máy chủ hệ thống Khúc hát ru, tên hiệu Hi La."

Doãn Vụ Thi đã tưởng tượng hơn một trăm lần cảnh gặp mặt hệ thống, mỗi lần một kiểu, nhưng đại khái đều là cảnh tượng đẫm máu. Cô chuẩn bị vô số kế hoạch úp sọt hệ thống, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng đầu não canh giữ hệ thống chỉ là một đứa bé.

Ký ức bị áp chế nhanh chóng hiện ra trong tâm trí, những năm tháng dài đằng đẵng tại căn cứ vụt qua trong đầu. Kế hoạch kinh người kia tới bây giờ mới phơi bày toàn bộ.

Những ngày xưa cũ ố vàng gào thét, gần như nhấn chìm bọn họ với trọng lượng của chúng. Thật  lâu sâu, Doãn Vụ Thi thở dài khe khẽ: "Hi La, đã lâu không gặp.

Đứa bé AI ngẩng đầu lên: "Đã lâu không gặp, cha. Cả mẹ nữa."

Suy đoán của Doãn Vụ Thi không sai, hệ thống quả nhiên là tạo vật của căn cứ, nhưng tất thảy không phải là hệ thống mất khống chế, mà từ đầu nó đã là một phần của kế hoạch.

Năm 2411, Kỷ băng hà thứ năm diễn ra, những tảng băng khổng lồ kéo dài từ hai cực đến xích đạo, nền văn minh nhân loại chết dần chết mòn trong gió tuyết hỗn loạn.

Trước khi thảm họa xảy ra, tất cả quốc gia đều đã dự đoán được và cố gắng dồn toàn lực thiết lập phương án bảo toàn nhân loại. Dự án có quy mô lớn nhất cũng như tính khả thi cao nhất là "Khúc hát ru" do năm quốc gia đứng đầu thực hiện.

Công nghệ ngủ đông nhân tạo cho phép con người trải qua kỷ băng hà giá rét đen tối, ý thức của bọn họ cũng sẽ chìm sâu vào giấc ngủ. Khi hệ thống thu thập đủ chứng cứ dữ liệu để xác định thời điểm kết thúc thiên tai, con người sẽ được đánh thức, quay trở lại bề mặt từ dưới lớp vỏ trái đất và xây dựng lại tất thảy.

Mà bước then chốt của việc "đánh thức" là truyền tải ý thức của con người vào hệ thống, thông qua chương trình sàng lọc rồi tải nó trở về cơ thể chủ.

Cái gọi là chương trình sàng lọc, chính là kỳ thi này.

Thế cờ lớn đến mức bọn họ không tài nào nhìn thấu toàn cục, bây giờ mới ý thức được mình chỉ là một đinh ốc nhỏ bé trong kế hoạch khổng lồ này.

Doãn Vụ Thi hỏi ra vấn đề khiến cô bối rối từ lúc bắt đầu tới nay: "Điều kiện sàng lọc là gì?"

"Hai người cnò nhớ rõ khẩu hiệu của trường tiểu học lúc thi nhập học không?" Hi La nhảy lên ghế đong đưa chân: "Tri thức thay đổi vận mệnh, tính cách quyết định tương lai... Thật ra đã nói rõ ngay từ đầu rồi."

Để những người còn sống sót ngủ sâu trong lòng đất cách hàng trăm mét trở lại mặt đất với nguồn cung hạn chế, nhóm người "tiên phong" thức tỉnh phải có đủ năng lực và trí tuệ, chuẩn bị đủ những điều kiện cơ bản để sinh tồn cho lớp người sau. Nhóm người này phải vừa thông minh, vừa có kỹ năng, quan trọng nhất là không được yếu lòng, dù trong hoàn cảnh hiểm nguy cũng không vì lợi ích cá nhân mà hãm hại người khác.

Thức tỉnh trước đồng nghĩa với chiếm lĩnh tài nguyên sinh tồn trước, trong thế giới hiện thực thoát ly khỏi sự kiểm soát của hệ thống, nếu có người nào đó nắm bắt cơ hội, thiết lập xã hội tôn thờ chính mình, nhân loại sẽ không thể gánh nổi cái giá đắt đó.

Trì Trọng Hành nhíu mày: "Vậy những người thi trượt thì sao?"

"Bọn họ sẽ tạm thời tiếp tục ngủ say, tới khi hầm trú ẩn đủ điều kiện tiếp nhận bọn họ." Hi La nói: "Thời gian cụ thể thì phải xem mọi người tu bổ hầm trú ẩn mất bao lâu."

"Xóa ký ức là để đảm bảo công bằng sao?"

Hi La lắc đầu: "Không phải đâu. Không phải chỉ hai người bị xóa ký ức, mọi người đều bị cả -- Bởi vì sao có thể để mọi người biết rằng sau khi tỉnh dậy không thể trở lại sinh hoạt bình thường mà còn phải đối mặt với phiền toái vô tận. Một mẹ khác nói rằng nhân loại rất kỳ quái, nếu bọn họ còn có thể tồn tại trong một khắc nữa, bọn họ liền hi vọng người khác sẽ gánh vác hết."

Đối mặt với hiện thực khắc nghiệt, tiềm tàng nguy hiểm, rất nhiều người tình nguyện chọn chết đi trong lúc ngủ mơ. Nếu có ai đó nguyện ý đứng ra gánh vác trọng trách đấng cứu thế, vậy càng tốt -- thành công thì bọn họ hưởng lợi ké, thất bại thì bọn họ có thể dùng đạo đức khoa tay múa chân, đằng nào cũng không lỗ.

Trên khuôn mặt non nớt hiện lên tia lạnh lùng không thuộc về trẻ con: "Cho nên dứt khoát để mọi người tin rằng không nỗ lực sẽ chết, như vậy sẽ không ai giấu mình."

Doãn Vụ Thi trầm mặc một lát: "Vậy còn Lam Xuân Kiều?"

Hi La mở to hai mắt.

"Vì sao cậu ta có thể tự do ra vào phòng thi, mang theo cả dao, còn được con cho phép ngầm?"

Hi La không trả lời, cô bé đưa tay chỉ ra lớp sương dày đặc chưa tiêu tan bên ngoài cửa sổ vòm trời: "Hai người nhìn nơi đó đi."

Sương mù không ngừng lượn lờ đập vào tấm chắn trong suốt, muốn lao vào nhưng không thể phá vỡ được rào chắn.

"Chắc hai người đã sớm nhận ra, tất cả phòng thi đều bị sương mù bao vây."

Trì Trọng Hành: "Đó là gì?"

"Số liệu người chết lưu lại."

Đón nhận tầm mắt hai người phóng tới, Hi La quơ quơ chân: "Cha mẹ đừng nhìn con như vậy, bọn họ không chết trong quá trình sàng lọc."

"Khi hệ thống Khúc hát ru chính thức đưa vào sử dụng, căn cứ đã trang bị cho con đồng hồ nguyên tử rubiđi để canh giờ -- không ai biết giấc ngủ này sẽ kéo dài bao lâu." Hi La giơ tay lên, trên màn hình xuất hiện một dãy số dài: "Chính xác thì hai người đã ngủ 128 năm 4 tháng 11 ngày 3 giờ đồng hồ."

Với khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy, nhiều thiết bị ngủ đông không tránh khỏi số phận bị hư hỏng, do sự chuyển động của vỏ trái đất, hoặc do nhiều năm không tu sửa nên khó duy trì hoạt động.

Nhiều "mồi lửa" chết đi trong quá trình ngủ say, ý thức được tải lên hệ thống một cách khẩn trương, vì số lượng quá lớn nên không gian lưu trữ hiện tại không thể chứa nổi, chúng chỉ có thể lang thang dưới hình dạng các luồng dữ liệu, chuyển động brown trong vô thức.

Bọn họ là những bóng ma điện tử lảng vảng bên ngoài phòng thi ngày này qua ngày khác, năm này qua năm nọ.

Doãn Vụ Thi hít một hơi sâu: "Cho nên Lam Xuân Kiều..."

"Cậu ta ở nơi đó." Sương mù cuồn cuộn chiếu lên đôi đồng tử đen nhánh của Hi La: "Cậu ta tương đối đặc thù... Cậu ta thức tỉnh trước, sau đó mới tải ý thức."

"Ngày 18 tháng 5 năm 127 theo lịch nguyên tử rubiđi, một trận động đất với cường độ 6.1 độ richter xảy ra ở khu K Tháp Lục, khoang ngủ đông của cậu ta bị đập nát."

Đứa nhỏ lớn lên trong sự che chở bảo hộ cứ thế bị kéo khỏi ổ chăn, không chút phòng bị, một mình đối diện với thế giới u tối không lối thoát.

"Khu vực cậu ta ở đã kích hoạt quy trình khẩn cấp di dời những người còn sống rời khỏi nơi đó ngay lập tức. Nhưng cửa khoang ngủ đông của cậu ta bị một bức tường sập xuống chắn lối ra."

Cơn đau khiến cậu duy trì tỉnh táo, chỉ có bóng tối, giá lạnh và đói khát đồng hành cùng cậu. Đột nhiên bị vứt bỏ trong hiện thực, cậu cố gắng giãy giụa, sửa chữa những thiết bị đã hỏng với nửa thân trên còn cử động được.

"Ngày 23 tháng 5, trước khi chết, ý thức của cậu được tải đến kênh trữ dữ liệu. Chương trình xác định cậu đã hoàn toàn chết não, nhưng ý thức lại được tải lên hoàn chỉnh trong trạng thái tỉnh táo. Không giống như những luồng dữ liệu vô thức ngoài kia, ý thức của Lam Xuân Kiều có thể tự chủ hành động. Trước kia chưa từng có tiền lệ." Hi La nhăn mặt, hiển nhiên đang rất đau đầu: "Cậu ta không phải là thí sinh, không chịu trói buộc bởi quy tắc, con cũng không có cách nào, chỉ có thể để cậu ta tùy ý chạy loạn."

Lam Xuân Kiều trong mộng cảnh đã tận mắt chứng kiến hiện thực tàn khốc bên ngoài. Từ đó cậu không ngừng tiến vào phòng thi, ngăn cản người khác tốt nghiệp.

"Cậu ta nói chết trong mơ cũng là kết cục rất nhẹ nhàng," Hi La bắt chước ngữ khí của Lam Xuân Kiều: "Con không hiểu được, nhưng cũng không thể mặc kệ cậu ta đảo loạn trật tự."

Trì Trọng Hành vẫn luôn giữ im lặng lúc này mới lên tiếng: "Vì sao cậu ta nhằm vào tôi? Tôi không nhớ rõ tôi có quen biết cậu ta."

"Năm 104 con thử tiến hành lần đánh thức đầu tiên." Hi La lại ấn màn hình, trên đó xuất hiện một chuỗi ký tự: "Sau đó, bởi vì tình hình càng chuyển biến xấu, lần đánh thức này chỉ tiến hành trong 4 ngày thì ngưng hẳn. Phần ký ức này được định dạng thống nhất, Lam Xuân Kiều tìm được ký ức của mình trong đám mây dữ liệu. Mẹ từng cứu cậu ta ở phòng thi nên cậu ta mất rất nhiều thời gian để tìm mẹ, ngăn cản mẹ tốt nghiệp."

Bé gái đảo mắt: "Nhưng mẹ không giống những người khác, con cho rằng tình hình bây giờ cần những người như mẹ, mẹ nên thức tỉnh."

Trì Trọng Hành cố gắng kiềm chế không sửa lại xưng hô kỳ quặc của cô bé: "Con có thể trực tiếp nói ra chân tướng."

"Con không thể, đây là quy tắc trói buộc con, con không được phép can thiệp trực tiếp vào phòng thi để bảo vệ mẹ, cho nên..." Hi La nhìn về phía Doãn Vụ Thi: "Con kéo theo cha vào."

Trong hiện thực, diện tích Tháp Lục rất lớn, chia thành 22 khu vực, lưu trữ hàng chục nghìn dữ liệu ý thức của nhân loại. Hệ thống không có khả năng kiểm soát quy mô lớn như vậy, việc "đánh thức" phải diễn ra theo trình tự. Doãn Vụ Thi vốn không nằm trong danh sách này, là Hi La thêm tên cô vào. 

"Con kiểm tra chéo quan hệ của mẹ và Lam Xuân Kiều, nếu phải chọn một người hiểu biết cả hai bên, chắc chắn tìm ra được điểm bất thường, thì cha là lựa chọn thích hợp nhất. Sự thật chứng minh con đã chọn đúng." Hi La hất đầu, tai cáo theo đó lắc lư.

Trì Trọng Hành nhìn cô bé, nhớ tới quá trình lớn lên của bé con bằng mấy dòng chương trình, ánh mắt anh dần phức tạp.

"Sao lại tiết lộ nhiều như vậy? Con không sợ bọn ta từ chối thức tỉnh hay sao?"

Mọi người nỗ lực chiến đấu ở phòng thi như vậy bởi vì trong lòng bọn họ còn một chút hi vọng--

Nếu có thể tồn tại thoát ra ngoài, có lẽ bọn họ sẽ tiếp tục sinh hoạt vui sướng an nhàn như mọi ngày?

Nhưng không có.

Hiện thực còn tàn khốc hơn so với tưởng tượng, thứ chờ đợi bọn họ không phải là lẩu, không phải trà sữa.

Chỉ có đêm đen tịch mịch bên dưới lòng đất cùng làn gió lạnh buốt luồn vào ống tay áo.

Chịu đựng trăm cay ngàn đắng mới có thể thoát ra ngoài, nếu biết bên ngoài chẳng phải là cuộc sống trần tục ấm áp mà là mảnh đất băng giá cằn cỗi chờ được khai hoang...

Liệu mấy ai sẵn lòng xây dựng hầm trú ẩn che mưa chắn gió cho thế hệ sau?

"Nếu tới bây giờ vẫn còn giấu giấu giếm giếm, lừa gạt người thức tỉnh, thế giới hiện thực chỉ nhiều thêm mấy kẻ điên mà thôi." Hi La lắc đầu: "Người có thể tốt nghiệp phần lớn là người có tâm trí kiên định, sẽ đưa ra lựa chọn thích hợp. Cho dù có từ chối thức tỉnh, con cũng sẽ tôn trọng."

"Hiện tại đã có mấy người tốt nghiệp rồi?"

Hi La bất giác chột dạ: "Ở Tháp Lục, hai người là sớm nhất... Yên tâm, con không để hai người tác chiến một mình đâu. Chỉ khi đủ 80 người tiên phong mới có thể đáp ứng nhu cầu để thiết lập hầm trú ẩn. Khi đó con sẽ đưa hai người đi."

Doãn Vụ Thi: "Nếu không đạt được thì sao?"

Hi La rõ ràng hơi sửng sốt.

"Đó là trường hợp xấu nhất. Con sẽ ngủ say với tất cả dữ liệu của nhân loại."

Cho tới một ngày nào đó, có sinh vật mới tiến tới nơi này, tìm thấy lõi trung tâm của Hi La giữa hàng ngàn mảnh vụn máy móc. Bọn họ nhặt lên mảnh kim loại rộng 1 mét vuông này, nhặt lên một chủng tộc yếu ớt nhưng không ngừng sinh sôi phát triển từ mấy nghìn năm trước.

"2/80 cũng coi như có đột phá." Doãn Vụ Thi xoa đầu Hi La rồi quay đầu nhìn thoáng qua Trì Trọng Hành, không chút bất ngờ mà tìm được một chút ý cười quen thuộc trong cặp mắt kia: "Thầy Trì của em ơi, một bước nhỏ này của hai ta cũng có thể xem như bước vọt trong nền văn minh nhân loại rồi."

"Chúng ta vẫn còn một chặng đường rất dài phải đi." Trì Trọng Hành nói.

"Trùng hợp quá, em am hiểu nhất là đi đường tắt."

Doãn Vụ Thi mỉm cười rạng rỡ--

"Muốn cùng em đi náo loạn không?"

Hoàn chính văn.

Lời tác giả:

Chính văn đến đây là hết rồi, cảm ơn mọi người vẫn luôn làm bạn cùng tôi.

Đây là lần đầu tôi viết truyện dài, trong quá trình viết có rất nhiều chuyện không thể kiểm soát, bởi vì không có kinh nghiệm, rất nhiều chỗ chuẩn bị chưa được đầy đủ, phần sau gần như tôi vừa nghĩ vừa viết. Rất nhiều hôm tôi ngồi trước máy tính, thời điểm đặt tay lên bàn phím, tôi thậm chí còn không biết hôm nay Tiểu Doãn, Tiểu Trì sẽ gặp chuyện gì. Có thể kiên trì được tới bây giờ đã là điều không tưởng. Nếu không có mọi người, có lẽ tôi đã sớm từ bỏ.

Câu chuyện này vốn xuất phát từ một hồi xúc động, muốn thông qua chuyện xưa trốn tránh hiện thực, kết quả lại viết thành một câu chuyện đối diện hiện thực. Nó không hoàn thiện nhưng tôi rất thích, cũng hi vọng Tiểu Doãn và Tiểu Trì có thể đem đến niềm vui cho mọi người trong mùa đông này.

Kế tiếp tôi phải đi đối diện với hiện thực phũ phàng của mình đây. Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.