Tình Muộn

Chương 25: Vết nứt của mối tình đẹp



Khi sự chờ đợi tựa như một quả bóng bay căng mãi, căng mãi rồi phát nổ, âm thanh xé rách bầu không khí của nó cũng vang lên rất đanh.

Mùa đông, cảnh vật bên ngoài cửa sổ thật là hoang vu, vả lại không khí bên ngoài cửa kính kia chắc chắn cũng rất lạnh lẽo. Lâm Tĩnh Lam mở to đôi mắt, như đang mơ mộng điều gì, trong chốc lát quên mất mình đang ở đâu. Căn phòng có màu xanh nhạt, với một giá chứa đầy sách. Ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu vào nhà qua cửa sổ, một chiếc mành được kết từ những dây hoa treo ngang giường tạo cảm giác hơi kệch cỡm.

Kỉ Hoa Ninh đã về rồi sao… hít một hơi thật sâu, trong không gi­an dường như vẫn còn lưu lại hình bóng của cô, lúc ẩn, lúc hiện.

Căn phòng này, nơi mà cô đã ở bốn năm, vốn là phòng của anh, giờ đây vì sự kết hợp của hai phong cách mà trở nên đặc biệt. Nói cho cùng thì cũng là cơ duyên, nếu như không phải bố mẹ trở về nước, mối quan hệ giữa anh và cô khó mà có cơ hội chuyển biến nhanh đến vậy.

Sau khi vợ chồng nhà họ Lâm về nước, Kỉ Hoa Ninh không có lý do chính đáng để ở lại nhà họ. Lâm Tĩnh Lam có ý muốn thông báo với bố mẹ rằng mối quan hệ giữa họ đã là đôi tình nhân, nhưng cô có vẻ vẫn hơi băn khoăn, thế là ý định đành phải gác lại.

Gi­ang Vân và Lâm Đồng Hạ tuy mới gặp lại nhau, nhưng chị em cũ nay gặp nhau thì vô cùng thắm thiết. Sau đó, bà giúp Kỉ Hoa Ninh thu xếp hành lý để về nhà, “Ở bên ngoài lâu như vậy, cũng học được tính nhẫn nại, nhường nhịn rồi. Lẽ nào con thực sự muốn bỏ bố mẹ không nhòm ngó tới, sống một mình ở bên ngoài sao? San San cũng rất tán thành quyết định của mẹ”.

Về điểm này thì cô không còn gì phải nghi ngờ. Con nhóc Tô San này, từ sau khi bị cô dạy cho một bài học, những ngày qua đã trở thành con thỏ trắng nhút nhát, tóc cắt ngắn hơn, nói năng cũng dần dần dõng dạc hơn. Đôi mắt híp một mí dưới mái tóc ngắn cũng trở nên có vẻ thành thực và không chịu nép theo khuôn phép, rất phù hợp với cô ta.

- “Phòng chỉ có một nửa là của chị, không được vượt qua ranh giới dù chỉ là một chút”. Khi cô vừa mang hành lý vào trong nhà, Tô San lẩm bẩm với vẻ mặt chẳng có chút thiện cảm nào, nhưng liền bị dập tắt ngay bởi nụ cười đầy nữ tính của cô, “Chị em mình còn phân biệt gì chứ, em gái yêu quý?”.

Tô San lạnh lùng, quay ngoắt bước ra ngoài.

Kỉ Hoa Ninh mỉm cười. Dưới sự nhiệt tình thái quá của mẹ và những lời độc địa không lúc nào vơi của cô em, xem ra, một cuộc sống không đến nỗi nào đang chào đón cô.

Do có những thành tích xuất sắc trong công tác, Lâm Tĩnh Lam được thăng lên một cấp nhỏ, làm tổ trưởng của nhóm, tiểu lãnh đạo của Dương Đổng Lâm. Anh hết sức khiêm nhường, nếu như không phải lãnh đạo tuyên bố với mọi người thì anh sẽ không chịu nói. Mọi người thi nhau đòi anh khao, vừa hay vị lãnh đạo đi gần đó nghe được, thế là ông ta liền dừng ngay lại, tuyên bố ngoài sự dự liệu của mọi người: Dự án gần đây tiến triển rất thuận lợi, cũng nên cho mọi người nghỉ ngơi một chút, chiều nay sẽ cho mọi người nghỉ nửa ngày!

Mọi người liền bàn tán xem nên đi đâu tụ tập một bữa. Lúc đó có người kiến nghị: Hay là ở trong nhà nấu nướng đi? Ngoài trời gió lạnh thế này, mọi người quây quần bên bếp lửa, chẳng phải tốt hơn nhiều sao?

Đề nghị hợp tình hợp lý này nhanh chóng được thông qua, mọi người kéo nhau đi đến cửa hàng, mang về cả đống đồ ăn, nhưng tự hào không đụng chút gì đến ví tiền của Lâm Tĩnh Lam.

Cái thú của món rán nướng là ở chỗ phải tự mình động chân động tay, những nhà khoa học trẻ trong công việc mới vẫn chứng tỏ nét đặc sắc nghề nghiệp: Sơ chế, đổ dầu, nấu nướng, chia đồ ăn cho mọi người, đều theo một kế hoạch, thao tác rất trật tự, thông suốt, mọi người tíu tít với nhiệm vụ, mồ hôi nhễ nhại, cho đến lúc hoàn thành mọi công đoạn của món ăn thì í ới gọi nhau.

Lâm Tĩnh Lam được gi­ao phụ trách việc rán thức ăn, cũng bởi thường ngày anh làm việc với thái độ rất nghiêm túc cẩn thận. Dương Đổng Lâm ở bên tẩm bột, nhìn cái vẻ nắn nót cẩn thận xếp từng xiên thịt vào giá nướng bằng sắt, không ai nhịn được cười. Mọi người bị thu hút khi nhìn thấy một đống than, khó có thể hình dung được trước đó chúng là những xiên thịt tươi ngon, Lâm Tĩnh Lam ngồi bên bếp lửa với bộ mặt đau khổ.

Đến lúc này mọi người mới hiểu rằng họ đã sai, đáng ra họ không nên phái một anh vụng về gánh vác một nhiệm vụ quan trọng như vậy. Cuối cùng, Lâm Tĩnh Lam được gi­ao cho một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng – đi chuẩn bị bát đũa. Anh nhìn cảnh mọi người tíu tít bận rộn, người này cười người kia, người kia đánh người này, tự nhiên thấy cay cay nơi sống mũi.

Thời đi học, có lẽ do tuổi tác kém hơn các bạn trong lớp, ngoại trừ chuyện học hành, anh không còn biết nói điều gì khác với mọi người, hoặc giả cũng có thể vì thành tích quá tốt nên bị người khác ghen ghét – anh gần như không có bạn, cũng không tụ tập. Luôn cảm thấy người khác không có thiện cảm với mình, rồi đóng chặt cánh cửa trái tim lại. Lúc đó thế giới thật nhỏ bé, chỉ có sân trường là lớn, cũng không biết rằng không phải tất cả tình cảm ở thế gi­an này đều vĩnh viễn không thay đổi, cũng có thể nói, có những tình cảm mới nảy sinh sau một thời gi­an dài mà bản thân mình không lường tới, điều này anh chỉ nhận ra được khi đã đi làm.

Kinh nghiệm làm việc gần như bằng nhau, công việc giống nhau, trong nghề của mình, anh ngày càng gặp nhiều người giống mình. Loại công việc này của bọn họ, không phải là cứ đến giờ góp mặt, hết giờ về, mà là một khi đã đi vào phòng thí nghiệm thì phải mấy ngày mấy đêm sau mới chui ra, rồi lại dành mấy ngày để nghỉ ngơi. Có lúc không ăn cơm mà không thấy mình đói, có hôm làm việc qua đêm, mệt thì ngủ ngay trên ghế, khi tiểu tổ phân chia thành quả của việc hợp tác lao động, xưa nay chưa từng phân biệt người này người nọ, bởi vì mọi người đều có một mục tiêu chung.

Cũng giống như cùng nhau ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, bơi đến một hòn đảo xa xôi. Khi đó sẽ có cả sóng to gió lớn, cũng có lúc trời quang mây tạnh, tất cả mọi người đều cùng nhau đối mặt. Cho nên, anh rất thích ở cùng đồng nghiệp, cảm thấy thoải mái và tự do, và cũng tận hưởng những niềm vui mà anh chưa từng có được.

- “Đây, thêm cả cái này nữa, cầm nó đưa cho Lâm Tĩnh Lam, không biết nó đi đâu tự ăn năn rồi”. “Ông thầy rán” mới quả nhiên là một cao thủ thực thụ, đồ rán nhờ đó mà từ hương vị đến màu sắc đều đạt chuẩn, khiến mọi người thèm nhỏ dãi. Dương Đổng Lâm cầm đĩa đồ ăn vừa được chia nhìn ngó khắp nơi, nhìn thấy Lâm Tĩnh Lam đang ngồi một góc, vừa nhìn mọi người vừa cười. Bất chợt trong lòng cô có cảm giác trong lúc này anh đang rất xa cách mọi người, rất xa cách với cô, dù anh đang ngồi bên thềm nhà, mà sao thấy như cách nghìn sông vạn núi.

Cô đi như chạy đến bên anh, “Sao ngẩn ra thế? Cầm lấy đi”.

Lâm Tĩnh Lam nói cảm ơn rồi nhận lấy, ngắm nghía đĩa thức ăn, “Quả nhiên là khác biệt”.

Dương Đổng Lâm vốn không câu nệ chuyện ăn uống, cô vừa ăn vừa trêu anh: “Thế là, từ nay trở về sau không ai dám để cậu làm chủ bếp nữa rồi”.

“Tôi xưa nay chưa bao giờ phải làm việc nhà”. Lâm Tĩnh Lam buột miệng nói, rồi cảm thấy vô duyên, liền vội vàng ăn tiếp.

Trong phút chốc, Dương Đổng Lâm không nói gì, càng không biết nên nói gì. Sau khi nhìn thấy bạn gái của anh, rồi lại nghe kể lại một số chuyện về họ. Có thể nói hai người là một đôi trời sinh, bạn gái của anh kể ra cũng là một bà nội trợ có bản lĩnh. Cái gọi là muốn chinh phục được trái tim người đàn ông, phải chinh phục được khẩu vị của họ, với người như mình thì chắc chịu bó tay thôi. Một cảm giác mất mát cứ quấn lấy cô, bắt đầu từ trong lồng ngực mà lan dần ra, một nỗi đau khó tả khiến cô chau mày lại.

Thế là cho đến khi ăn xong số thịt trong đĩa thức ăn, cô không nói thêm điều gì. Lâm Tĩnh Lam không để ý đến sự khác lạ nơi cô, nhanh chóng bị cả một hội đồng náo nhiệt với trò thi uống rượu lôi kéo. Dương Đổng Lâm thoái thác là bị đau đầu nên không chơi, cầm một lon bia ngồi trước mặt Lâm Tĩnh Lam. Thì ra chỉ cần giữ một khoảng cách nhỏ với nơi náo nhiệt, thế giới trước mắt lại trở nên yên tĩnh đến vậy.

Lúc mới bắt đầu, Lâm Tĩnh Lam có vẻ rất rụt rè, luôn từ chối, nhưng đến khi bị mọi người cười cợt, anh bắt đầu uống khá nhiều, gương mặt với làn da trắng như trứng gà bóc nhanh chóng biến sang màu đỏ, đôi mắt đen lại phát ra những tia sáng giống như ngọc. Thân hình cao lớn sáng sủa ấy trong lúc say đã nở một nụ cười thật ngọt ngào, khiến cô nhất thời mê đắm. Không biết từ lúc nào, anh biến thành như vậy… hấp dẫn đến như vậy?

Tỉnh lại sau giấc mơ, kẻ phải chịu thua nhiều nhất lại biến thành người chiến thắng. Lâm Tĩnh Lam có khả năng chơi trò chơi điện tử thiên phú, chỉ cần nắm rõ quy tắc chơi, vậy là mọi người sẽ không phải là đối thủ của anh, cho đến khi họ thua liền bảy, tám ván thì rồi cũng phải bó tay xin thua. Đến lúc đó mới có người nhớ ra Dương Đổng Lâm không tham gia chơi, để cô ấy vào trận thử xem thế nào. Mới đầu Dương Đổng Lâm xua tay từ chối, nhưng lại bị một người mượn rượu mà đùn đẩy tới chỗ chơi, đẩy một cái đã tới ngay phía sau Lâm Tĩnh Lam.

Dương Đổng Lâm có cảm giác nóng người, liếc nhìn Lâm Tĩnh Lam một cái rồi quay ngay đầu lại, hai người được kết nối với nhau, trong không khí vẫn còn vương vấn mùi rượu, có thể nhận rõ cả nhiệt độ ấm áp của cơ thể. Thế giới của Dương Đổng Lâm bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức dường như không còn một thanh âm nào tác động đến cô.

Lâm Tĩnh Lam nhìn thấy đôi mắt Dương Đổng Lâm nửa mở nửa khép, bất giác nở nụ cười, vừa có chút say đắm, vừa như thách thức, nhưng cũng chỉ sau giây lát. Rồi anh mau chóng trở lại với vị thế thường thấy của mình, “Dương Đổng Lâm à, cậu có sốt không hả?” Anh hôm nay sao lại cảm thấy cô gái ấy có vẻ gì đó không vừa ý nhỉ?

Dương Đổng Lâm uống không kém anh, bị anh đánh thức, “Không, không có, có lẽ uống hơi nhiều mà”.

Giống như chơi một bản nhạc mà không bị ai làm phiền, mọi người hứng chí cười đùa chán chê, đến sáu, bảy giờ mới ra về. Bụng đã ăn no căng, bữa tối tất nhiên là chẳng muốn ăn nữa, chẳng thà đi tắm giặt rồi đi ngủ sớm một chút. Lâm Tĩnh Lam cùng Dương Đổng Lâm đi ra cửa, anh có cảm giác gương mặt cô biểu lộ một điều gì đó khác lạ, “Cậu thực sự không sao chứ? Hay là để tôi đưa cậu về”.

“Không sao! Tôi về đây!” Dương Đổng Lâm không do dự, giơ chiếc túi nhỏ lên vẫy vẫy tay tạm biệt rồi đi ngay. Lâm Tĩnh Lam nhìn theo hình bóng cô với vẻ lo lắng, cảm thấy đầu mình hơi nặng nề, rồi cũng vội vã đi về nhà.

Dương Đổng Lâm đi rất nhanh, nhưng lòng thì còn muốn đi nhanh hơn nữa: Rút cục thì hôm nay sao thế nhỉ? Trong đầu chỉ toàn hình bóng, nụ cười của Lâm Tĩnh Lam, mặt lại đỏ, tim lại đập mạnh nữa chứ, lẽ nào mình bị sốt thật rồi? Điều mà cô không thể lý giải được là, có người, mặc dù ngày nào cũng gặp, quá đỗi quen thuộc, nhưng chỉ bởi một sự kiện, một không gi­an, thậm chí chỉ là một ánh mắt mà khiến bạn có thêm được những khám phá và tình cảm mới, bạn chợt cảm thấy người đó biến đổi, bạn thậm chí còn chưa hiểu hết người đó, nhưng đã yêu người đó mất rồi.

Ngày hôm sau, quả nhiên Dương Đổng Lâm xin phép nghỉ ốm, nghe nói là bị cảm, sốt.

Gi­ang Viễn Ảnh không thể ngờ được rằng, bản thân khi đã biết chắc không còn cơ hội với Tiểu Ninh, thì vận đỏ lại đang chào đón anh đến một đỉnh cao mới. Mẫn Lạc Lạc là đối tượng mà cả bố và mẹ anh đều cho là được, hơn nữa, Mẫn Lạc Lạc cũng có vẻ thích anh. Cô mới chỉ ném cho anh một cành ôliu, chứ chưa bao giờ chính thức thể hiện tình cảm của mình. Thỉnh thoảng khi anh nhặt nó lên, đó chính là dấu hiệu cho thấy anh chấp nhận cô. Không phải anh không hiểu, anh cũng muốn nhàn hạ mà hưởng lộc, nhưng trong lòng lại không hạ nổi quyết tâm. Tiền đồ, của cải, thành tựu trong công việc, gia đình hoà thuận… lẽ nào tất cả đều vì những thứ này, anh thực sự muốn chấp nhận hiện thực của thế giới này hay không?

Con người thay anh đưa ra câu trả lời là một mỹ nhân, một người đẹp bất mãn với bệnh tật – Văn Vịnh Tâm. Kể từ lần đồng ý với ông Văn thường xuyên lui tới thăm khám bệnh cho Vịnh Tâm, cô chưa một lần ngước mắt nhìn anh, chứ đừng nói là thăm khám. Nhưng dường như tất cả đều có chủ định, số phận họ dường như đã có gi­ao ước để đến với nhau.

Hôm đó Văn Vịnh Tâm vẫn không chịu ra như thường lệ, anh chỉ có một cuộc nói chuyện ngắn với tổng giám đốc Văn về bệnh tật rồi quay về. Khi đi qua sân nhà, cây lá lác đác bay, khí trời như se sắt lại, tự nhiên có một vẻ đẹp ngoan cường. Tuy không còn cảnh cây lá tốt tươi, nhưng lại có cảnh cây lá khẳng khiu hướng lên bầu trời, dường như thể hiện lòng kiên nhẫn không chịu khuất phục của mình. Hồ nhân tạo tựa như không biết đến cái lạnh, những ngọn sóng lặng lẽ gợn lăn tăn. Núi lạ đá kỳ được phủ một tầng bàng bạc, tựa như sương mù, đình nhỏ phía xa trông có vẻ mờ ảo. Ngôi nhà này quả là rất đẹp, thế giới này có lẽ cũng đẹp, chỉ tiếc là Văn Vịnh Tâm khi sinh ra đã phải chịu thiệt thòi, vẫn còn đang gi­am mình trong thế giới tối tăm của cô.

Sau này số lần anh đến có lẽ sẽ càng ngày càng ít. Gi­ang Viễn Ảnh tiếc nuối thay cho cô, một chiếc máy bay giấy bất chợt bay tạt qua người anh, xoay xoay trong giá lạnh, rồi húc đầu xuống đất. Anh thoáng nhìn thấy hình như máy bay có chữ, liền cầm lên, giở ra xem, thì ra là hai câu thơ, những chữ viết bằng bút máy rất ngay ngắn, nhưng cách hạ bút có vẻ hơi nhẹ, thậm chí có những chữ dường như được viết mà không dùng lực:

“Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt”.

“Cô chu thôi lạp ông, độc điếu hàn gi­ang tuyết”(8).

Anh quay đầu nhìn quanh, và thấy một đôi mắt phượng đẹp mê hồn. Văn Vịnh Tâm quay người lại rồi đóng cửa sổ, mái tóc phất phơ bên cửa kính.

Giống hệt như đóng kín cánh cửa trái tim cô. Gi­ang Viễn Ảnh khẽ nhếch mép cười, có lẽ là do không có cơ hội tiếp xúc với thế giới, cách biểu đạt tình cảm của cô gái này thật thú vị. Anh liền ngắm nghía chiếc máy bay giấy trong tay, cách viết chữ cũng có thể biểu lộ đặc trưng tính cách của một con người. Có thể thấy là Văn Vịnh Tâm rất có cá tính, cũng giống như chữ của cô ngay ngắn rõ ràng. Anh nhớ tới đôi mắt trong sáng dễ thương của cô, nhưng đáng tiếc cuộc sống của cô cũng giống như nét chữ của cô, nhợt nhạt và yếu ớt, thấy rõ cả sự chán ngán.

Anh đang gỡ dở chiếc máy bay giấy ấy ra, định đi, nhưng không ngờ Văn Vịnh Tâm lại đuổi đến.

- “Trả máy bay lại cho tôi”.

Gi­ang Viễn Ảnh biết đây là cơ hội hiếm có, liền trêu chọc, “Vì sao? Là do tôi nhặt được, tất nhiên là của tôi”.

- “Anh nói bậy!” Văn Vịnh Tâm nheo mày, “Trên đó có chữ do tôi viết! Không được tuỳ tiện lấy đồ của người khác”.

- “Sao phải khó khăn chỉ vì một cái máy bay thế…”. Gi­ang Viễn Ảnh cố ý nói một cách từ tốn, trong lòng cũng có chút khó hiểu, với địa vị của cô ta thì sao lại phải vì một cái máy bay mà nằng nặc đòi? Chỉ trong chốc lát anh đã hiểu ra nguyên nhân, vừa cười vừa từ từ đi đến bên cạnh cô gái: “Trên đó còn có bí mật gì đó phải không? Để tôi xem xem đã…”.

Anh lật mặt kia của tờ giấy lên, quả nhiên trên mép tờ giấy vẫn còn một hàng chữ được viết bằng bút chì, chữ viết rất mờ và nhỏ. Anh còn chưa kịp đọc hết, Văn Vịnh Tâm đã lao tới, “Trả tôi, trả lại cho tôi!”.

Phải đối mặt với một người yếu ớt như vậy, đương nhiên người chiến thắng sẽ là Gi­ang Viễn Ảnh: “Trả lại cho cô cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện”.

- “Điều kiện gì?”.

Văn Vịnh Tâm ăn mặc thật mỏng manh, thân thể gầy yếu run run trong gió lạnh. Gi­ang Viễn Ảnh hiểu rằng không nên đùa nữa, nói thẳng: “Lần sau tôi đến kiểm tra, cô phải ra gặp tôi, còn nữa, thường ngày phải điều trị phối hợp cả bằng thuốc và tập luyện. Nghe bác nhà nói cô thường xuyên không chịu uống thuốc”.

- “… Vì sao anh muốn quản tôi?”. Mái tóc Văn Vịnh Tâm rối bời, …

Gi­ang Viễn Ảnh cười nói: “Cô phải hiểu chúng tôi là thầy thuốc, muốn giúp đỡ cô”.

Văn Vịnh Tâm cúi đầu, trong chốc lát, đôi mắt mở to, “Hiểu rồi, tôi đồng ý với anh. Trả đồ cho tôi”.

- “Cô không phải là trẻ con,… Tôi hy vọng cô không nuốt lời”. Gi­ang Viễn Ảnh đưa chiếc máy bay ra trước mắt cô, cô cầm lấy rồi đi ngay.

- “Đi từ từ thôi, cô không nên vận động mạnh!” Gi­ang Viễn Ảnh cố nói thêm, cho đến khi bóng cô khuất sau cánh cửa. Quay đầu trở ra, trong lòng anh chợt xuất hiện một câu hỏi: Bệnh nhân đông như vậy, vì sao anh lại chỉ quan tâm tới mỗi cô ấy? Rút cục thì đôi mắt mỉa mai cuộc đời của cô làm anh động lòng, hay nỗi lòng vừa chán ghét, lại vừa ham sống của cô làm anh rung động?

Anh cần cố hết sức giúp cô, trong lòng anh xưa nay chưa từng có một mong mỏi lớn đến vậy.

Văn Vịnh Tâm trở về phòng với cơn ho không ngớt, lập tức nằm xuống giường. Khá lâu sau, cô mới mở chiếc máy bay giấy thân thiết ấy ra, chỉ nhìn một hàng chữ nhỏ, viết ngay ngắn:

“Hy vọng có một ngày, có một người, đi đến bên đời tôi, thế thì đời này dù có ngắn ngủi, cũng không còn hối tiếc”.

Lâm Đồng Hạ mời Kỉ Hoa Ninh và Gi­ang Vân tới nhà chơi, những người bạn già đã mấy chục năm rất quen thuộc nhau, thế là nhân một ngày đẹp trời cùng nhau đến nhà họ Lâm. Tuy rằng hơi tiếc khi thiếu vắng Kỉ Như Cảnh, nhưng năm người ngồi nói chuyện với nhau cũng rất vui vẻ.

Bữa tối do đích thân Lâm Đồng Hạ nấu, mọi người đều hết lời khen ngợi tài nghệ nấu ăn của bà. Trong không khí chan hoà, vui vẻ đó, bà chủ nhà bỗng đưa ra một gợi ý khiến Kỉ Hoa Ninh khó xử:

- “Công ty của dì gần đây có thăng cấp cho một giám đốc dự án, vừa trẻ lại vừa tài năng. Dì đã hỏi qua cậu ta, cậu ta vẫn độc thân – Hoa Ninh, dì định giới thiệu để các cháu làm quen, cháu thấy thế nào?”.

Kỉ Hoa Ninh giật mình, đôi đũa vẫn còn đang gắp con tôm. Cô ngừng lại hai giây rồi mới tiếp tục đưa con tôm vào miệng, khuôn mặt đã mất đi vẻ tự nhiên, “Không cần đâu, dì Lâm, cháu đã từng này tuổi rồi, còn cần phải có người giới thiệu thì lạc hậu quá …”.

- “Không phải thế đâu, cháu nghe dì nói đã”. Không ngờ Lâm Đồng Hạ lại tỏ ra thành thật, “Chúng ta đều là người nhà, có gì dì đều nói thẳng. Tuy giới thiệu có hơi lạc hậu nhưng có nhiều cơ hội thì sẽ có nhiều lựa chọn hơn, đúng không nào? Mọi người gặp nhau mà ưng là tốt nhất, nếu như thấy không ưng thì cũng chẳng sao, làm những người bạn bình thường cũng tốt mà”.

- “Ái dà, Đồng Hạ, chị thật là tốt quá”. Gi­ang Vân cười tít cả mắt, “Ninh Ninh nhà chúng tôi sớm đã nói với chúng tôi rồi, cháu nó hiện giờ đã có bạn trai rồi!”.

- “Thật không Hoa Ninh, sao cháu không nói cho dì biết sớm? Suýt chút nữa thì dì lại làm người phá bĩnh đôi uyên ương rồi”.

- “Không nên nói như vậy, Ninh Ninh đã hai mươi tám tuổi rồi, nhà tôi cũng đang lo. Con gái ở tuổi này mà chưa lấy chồng, đến tuổi ba mươi thì chắc khó lấy lắm!”.

- “Dì cũng nghĩ thế đấy, Hoa Ninh này, bạn trai cháu trông thế nào? Để xem dì có thể duyệt giúp cháu được không?”.

Kỉ Hoa Ninh nhìn thấy phía đối diện Lâm Tĩnh Lam đã bỏ đũa xuống, tựa hồ như muốn nói, vội đạp mạnh chân một cái. Chỉ nghe thấy một tiếng “ái”, đã thấy Lâm Vũ Hiên ôm chân.

Gay rồi! Đạp nhầm người rồi! Đôi mắt Tiểu Lam nhìn cô dường như hàm chứa rất nhiều điều muốn nói, cô hiểu, nhưng đây vẫn chưa phải là cơ hội chín muồi, nhất là khi mẹ chồng tương lai và mẹ đẻ lại cùng ngồi với nhau như thế này. Cũng may là mọi người lại đổ dồn quan tâm vào đôi chân vừa bị đạp nhầm, Kỉ Hoa Ninh chỉ còn biết nhăn nhó cười trừ, “Cháu xin lỗi, chú Lâm, cháu chỉ… chỉ định di chuyển một chút”.

- “Con bé ngốc, vô tình thôi mà, không cần phải xin lỗi, không sao đâu… mọi người ăn cơm, ăn cơm đi”.

Mọi người lại tất bật với đôi đũa. Kỉ Hoa Ninh lại muốn liếc nhìn Lâm Tĩnh Lam thêm một lần, nhưng thấy anh cúi mặt xuống, lặng lẽ ăn cơm. Anh vẫn thường lặng lẽ ngay trong những lúc náo nhiệt. Cô sợ nhìn nhiều sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ, liền đưa mắt xuống bàn ăn và tham gia vào cuộc nói chuyện với mấy người bề trên.

Cô không ngờ được rằng, bề ngoài anh có vẻ trầm lặng, nhưng trong lòng là những giằng xé như những con sóng lớn, ngổn ngang lắm nỗi. Một con người làm ra vẻ đơn giản, nhưng lại rất khó mà dò hết lòng họ.

Dương Đổng Lâm xin nghỉ hai ngày, lại thêm nghỉ cuối tuần, cho nên khi cô quay lại với viện nghiên cứu, mọi người đều tưởng rằng đã lâu lắm rồi không được gặp cô gái tràn đầy sức sống này. Lâm Tĩnh Lam đi làm gặp cô, liền hỏi bệnh tình của cô thế nào. Điều khiến anh ngạc nhiên là tác phong của cô thay đổi quá nhiều, ăn nói nhỏ nhẹ, ánh mắt nhìn xuống, dường như là muốn tránh né anh. Anh cố gắng nhớ lại lần cuối cùng họ gặp nhau, đúng là ngày mà anh rán đồ ăn, không biết anh có nói sai điều gì đến mức đắc tội với cô hay không, kết quả là không – hoặc giả ngày hôm đó anh hơi say, có một số chuyện không nhớ hết được.

Lâm Tĩnh Lam cảm thấy Dương Đổng Lâm thay đổi rồi, thay đổi… giống một người phụ nữ hơn. Tuy cô vẫn là một cô gái mạnh mẽ, nhưng đã có cái gì đó e ấp, dường như đang giấu giếm điều gì, trong lòng có vẻ có tâm sự. Anh cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ là có mấy lời bày tỏ sự quan tâm với cô, nhưng cô đã tránh ra một nơi khá xa.

Trước tình trạng này, những kinh nghiệm của anh hoàn toàn vô tác dụng. Anh có một chút cảm giác thất bại, nghĩ rút cục thì mình đã làm sai điều gì.

Mấy ngày liền cứ qua đi như thế, Dương Đổng Lâm có vẻ dần lấy lại phong độ. Khi ăn cơm, cô lại lấy thức ăn giúp anh như trước đây, cũng hết lòng hợp tác với anh trong công việc, hỏi cô có chuyện gì không vui, cô luôn chỉ mỉm cười không nói. Lúc nghỉ ngơi, họ lại ngồi nói chuyện với nhau về sở thích, những truyện vui thời thơ bé, tuy rằng hoàn cảnh khác nhau nhưng có cũng có vài phần đồng cảm.

Sự việc khiến người ta không ngờ đến nữa là, Lâm Tĩnh Lam dần dần biết được, thì ra Dương Đổng Lâm cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc, nhưng một ngày khi cô mới tám tuổi, cha mẹ cô đã qua đời, và cô trở thành trẻ mồ côi. Anh nhớ ra cô đã từng tự giới thiệu khi mới vào làm:

- “Tôi là Dương Đổng Lâm, nguồn gốc cái tên này là, bố họ Dương, mẹ họ Đổng, Lâm có nghĩa là một loại ngọc, đại ý tôi là bảo bối của bố mẹ tôi…”.

Thứ tình cảm ngọt ngào này cho mọi người thấy, cô là viên ngọc được nâng niu trong tay của một gia đình hạnh phúc.

Anh còn nhớ lần cô dạy anh cách nấu cà, tự nhiên thấy nhớ mẹ lạ lùng, hơn nữa, anh cảm giác cô không phải là người đơn giản. Một cách vô thức, anh tỏ ra quan tâm đến cô nhiều hơn so với những người khác, có lẽ ngay chính bản thân anh cũng không tự ý thức được điều đó.

Chập tối, Lâm Tĩnh Lam nhìn ngắm cánh rừng không xa trước mặt, Kỉ Hoa Ninh đang ở đó, trong một toà nhà làm bằng xi măng cốt thép. Vòm trời xanh thẳm, anh vừa hoàn thành một thí nghiệm, trong giờ nghỉ ngơi, bèn đến cửa công ty của cô để chờ đến giờ cô tan ca.

Quen biết cô đã hai mươi ba năm rồi – khi anh chưa đầy một tuổi đã được cô ôm ấp. Thời kỳ đó, là những ngày thơ dại vô tư của hai người, có đùa chơi, có hờn giận, có cả những tình cảm còn e ấp của tuổi mới lớn, lại có cả những trăn trở với những hoài bão rất thực tế, cuộc đời anh dường như chỉ có hai người phụ nữ: Mẹ và cô.

Những năm tháng này, không phải do thế giới này quá nhỏ hay do tiếp xúc quá ít, mà là không có một ai có thể chiếm được trái tim anh như cô đã làm, cô khiến anh mê đắm, như đang chăm chắm vào cuộc tìm kiếm định luật toán học. Người ta nói, tình yêu nồng nàn chỉ tồn tại trong một quãng thời gi­an rất ngắn, tình yêu cũng chỉ kéo dài một vài năm, nhưng không hiểu sao bao năm qua, anh vẫn không bao giờ thấy chán cô?

Đối với anh mà nói, cô vừa giống như một người chị, một người bạn, một cô hàng xóm xinh đẹp, lại vừa giống như một người thầy tận tâm. Cô dù có là thiên sứ cũng tốt, ác quỷ cũng không sao, bởi vì chỉ có sự hiểu biết của anh về cô khiến anh kiêu hãnh.

Dường như có một bí mật mà chỉ có hai người mới biết. Bí mật đó chỉ có một không hai và được cất giấu rất kỹ.

Tới giờ rồi, bóng một cô gái xuất hiện, đó là Kỉ Hoa Ninh. Đôi chân thon dài của cô đang sải bước, tay cô đang cầm điện thoại nói không ngừng. Cô chỉ trỏ, lo rằng phi vụ này không được thành công lắm.

Anh tiến đến phía cô, dành cho cô ánh mắt dịu dàng, Chris từ phía sau cô chạy lại, “Quee­nie, em đi đâu? Tối nay có tiệc liên hoan của êkip làm việc, chẳng lẽ em quên rồi sao?”.

Kỉ Hoa Ninh kết thúc cuộc gọi, khua tay, “Suýt quên mất… Tiểu Lam, sao anh lại ở đây?”.

Lâm Tĩnh Lam trước hết nở một nụ cười lịch sự với Chris, gương mặt trẻ trung bầu bĩnh hồng hồng, “Hôm nay rảnh rỗi, muốn tới đón em”.

- “Nhưng hôm nay em phải dự một bữa tiệc…”.

“A”, Lâm Tĩnh Lam vẫn còn chưa nghe hết nửa câu sau của cô, thì đã bị cắt lời bởi những tiếng khúc khích ở đâu đó vọng lại. Một tốp phụ nữ đồng nghiệp của Kỉ Hoa Ninh tan ca đi xuống, nhìn thấy anh chàng Lâm Tĩnh Lam cao to đẹp trai thì đều không cầm được lòng, liếc nhìn mấy cái. Anh chàng đẹp trai, sáng sủa này, dù còn cách một khoảng nhất định, trên người anh vẫn toát lên một sức hút kỳ lạ.

- “Chị Quee­nie, chị quen anh chàng đẹp trai này hả?”.

- “Anh ấy chắc là em của chị hả, nhìn hai người khá giống nhau đấy, đều đẹp như nhau!”.

- “Cái gì? Em trai chị Ninh tới rồi hả?”. Mấy cô gái nhốn nháo, người trước kẻ sau cùng kéo nhau đến, “Có thể giới thiệu cho chúng em làm quen được không?”.

Phương châm dân chủ, làm việc thoải mái do bộ phận của Chris đề xướng ngay giây phút này đã được chứng thực. Kỉ Hoa Ninh xỏ tay vào túi, dở khóc dở cười. Anh chàng Tiểu Lam ngờ nghệch trong mắt cô, sao lại có sức hấp dẫn đến vậy?

Lâm Tĩnh Lam nhìn cô chờ đợi. Trước khi cô mở lời, anh sẽ không tuyên bố hai người có mối quan hệ tình cảm rất thân thiết với nhau như thế nào. Kỉ Hoa Ninh xua xua tay, “Mấy cô nàng này, còn định hỏi chuyện riêng của chúng tôi sao”.

Cô mỉm cười, nhóm con gái cũng dần tản đi. Chris gật đầu với bọn họ, “Tầng ba khách sạn Rach­ing, lên đi nhé, hôm nay phó tổng cũng có mặt đấy”. Anh ta nhìn Lâm Tĩnh Lam một lần nữa, “Nếu tiện thì anh cũng tới luôn đi”.

Lâm Tĩnh Lam nhìn Kỉ Hoa Ninh, cô cũng quay về phía anh, cô không biết rằng lòng anh đang dần nguội lạnh. Khi sự chờ đợi tựa như một quả bóng bay căng mãi, căng mãi rồi phát nổ, âm thanh xé rách bầu không khí của nó vang lên rất đanh. Ngay chính bản thân anh cũng không hiểu mình sao nữa, dường như là đang mong muốn nhận được lời thú nhận thành thật từ phía cô – cô tuyên bố trước mặt mọi người rằng cô là của anh, anh cũng là của cô, chứ không phải là giấu giấu giếm giếm thế này.

Cô giải thích với anh rằng: “Việc riêng tư tốt hơn hết là không mang đến công ty, để tránh người ta bàn ra tán vào. Việc này chắc anh hiểu chứ?”.

Anh gật đầu buồn buồn, không biết nên nói gì. Những lời cô nói là có lý, hiện giờ thực sự anh cũng chưa sẵn sàng.

Chỉ nghe cô nói: “Đi thôi, cùng đi ăn cái gì đó đi”.

Anh rất muốn hỏi cô: Mình cùng đi với nhau? Lấy tư cách gì đây? Em trai, hay là bạn bè?

Anh thở dài, cúi đầu đáp lại: “Không được, định là đến để đón em đến nhà ăn cơm, mẹ anh nói hôm nay nấu khá nhiều. Nếu em đã có việc bận thì anh về nhà ăn cơm trước, kẻo bố mẹ phải đợi lâu”.

Kỉ Hoa Ninh nhìn đồng hồ, “Cũng được, thế thì em đi đây, tối sẽ nói chuyện qua điện thoại”.

Anh nói cũng được. Kỉ Hoa Ninh quay đầu đi về phía xe của Chris. Đi được vài bước, cô quay đầu lại, Lâm Tĩnh Lam vẫn đứng nguyên chỗ cũ, chiếc áo phất phơ bay trong gió. Đi được một đoạn xa hơn lại quay đầu lại, anh đã không còn ở đó nữa rồi.

Cô cảm thấy có một điều gì đó là lạ. Thôi vậy, xong việc lại hỏi han anh sau vậy. Kỉ Hoa Ninh ngẫm nghĩ, vào cái lúc mệt mỏi với nhau như thế này, tự dưng có cảm giác anh cách cô thật xa.

Tình yêu giống như viên ngọc đẹp, những thứ chưa được mài giũa thì vẫn có những vết rạn nứt tự nhiên, không thể hoàn mỹ không trầy xước được. Vết nứt vẫn không làm ngọc mất đi vẻ đẹp, tiếp nhận nó, đó mới là quá trình học yêu.

Tình yêu của mỗi người dường như đều đi từ hoàn mỹ đến chỗ không hoàn mỹ, rồi lại quay trở về với sự hoàn mỹ, trong quá trình đó, không ngừng có những biến đổi khó lường, trong quá trình biến đổi khó lường đó luôn có những thăng hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.