Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 18-1: Phong sương lạnh giá, uyển chuyển nhuốm bạc cả mày liễu (1)



Ngày hôm nay ta rảnh rỗi đôi chút, lúc bước ra khỏi thư phòng, nhìn vào sân vườn, liền thấy Tương Tư đang nghịch chiếc nỏ mà Tư Đồ Vĩnh làm cho. Không biết có phải là chán nản hay không, bộ dạng buồn bã, thế là ta liền quyết định dắt cô bé ra ngoài đi dạo.

Tương Tư được ta dắt ra ngoài chơi, vô cùng vui vẻ. Đợi đến khi ra đường, vừa mới tới chợ, cả đường đi người qua lại đông đúc, các cửa hang đều treo biển hiệu thật cao, lại cộng thêm hàng bán rong ven đường, bán nào là châu ngọc, trang sức, nào là gấm vóc, tơ lụa, nào là son phấn nước thơm, nào là đèn lồng, diều và nhiều loại đồ chơi khác. Tương Tư từ bé được Thuần Vu Vọng nâng niu trong lòng bàn tay, quả nhiên là một kim chi ngọc diệp, chưa từng đến chợ lần nào, suốt dọc đường ngắm nghía, hớn hở, hân hoan vô cùng, thi thoảng lại vẫy tay gọi ta “Mẫu thân, mẫu thân, mau lại đây xem cái này, mau lại đây xem cái này đi…”

Kể từ khi rời khỏi Ly Sơn, ta đã đổi lại trang phục nam nhân, bình thường đều ở bên cạnh bạn bè thân thích hoặc là tâm phúc, nghe cô bé gọi ta là ‘mẫu thân’ cũng chẳng thấy có gì khác thường. Thế nhưng hiện nay đang đứng giữa chợ, ta mặc trên người bộ y phục của đàn ông oai phong, vậy mà cô bé cứ gọi ‘mẫu thân, mẫu thân’ dẻo quẹo, khiến cho người nào cũng ngạc nhiên, tò mò, đưa mắt nhìn về phía ta dò xét.

Ta chán nản, dắt cô bé vào một góc vắng, đưa lời dặn dò “Tương Tư, ra bên ngoài, con đừng gọi ta là mẫu thân nữa.”

“Tại sao vậy?”

“Mẫu thân đang mặc y phục của đàn ông, con gọi ta là mẫu thân, người ta sẽ cười cho đấy.”

“Y phục của đàn ông?” Tương Tư kinh ngạc rồi nắm lấy y phục trên người ta “Chẳng trách mà con cứ cảm thấy y phục mà mẫu thân mặc không đẹp như khi ở nhà, thì ra người đang mặc y phục của đàn ông.”

‘Ở nhà’ mà cô bé vừa nói chắc hẳn ám chỉ khi còn ở phủ Chẩn Vương hoặc là ở Ly Sơn. Rời khỏi lâu rồi, cô bé vẫn cho rằng chỉ có Ly Sơn hoặc phủ Chẩn Vương mới là nhà của mình mà thôi.

Ta không khỏi phiền não, dịu dàng lên tiếng “Không đẹp thì cũng đành phải chịu thôi. Chỉ cần Tương Tư của mẫu thân xinh đẹp là đủ rồi.”

“Thế nhưng tại sao mẫu thân phải mặc y phục của đàn ông chứ?”

“Thì để tiện lợi hơn.” Ta chỉ cô bé nhìn ra đường “Đấy, con nhìn xem, người đi đường đều là đàn ông và phụ nữ nhà nghèo, bình thường những phụ nữ xuất thân giàu có đều không được ra ngoài, không được để người đàn ông khác nhìn thấy mặt mình.”

“Vậy tại sao lại không được ra ngoài? Con cũng là con gái nhà giàu có, không phải sao?”

“Con là… thiên kim tiểu thư nhà giàu có! Cho nên phụ vương mới ít khi đưa con ra ngoài. Thế nhưng không ra ngoài nhìn ngắm thế giới bên ngoài, sau này sẽ bị người khác ăn hiếp.” Ta trả lời cô bé mà cứ thấy đau đầu vô cùng “Dù gì con cũng phải nhớ, đừng có gọi ta là mẫu thân là được.”

“Vậy con gọi người là gì?”

“Nếu đang ở bên ngoài thì con gọi ta là… gọi ta là phụ thân, hoặc là thúc thúc đều được.”

“Vậy tại sao lại gọi mẫu thân là phụ thân? Phụ thân của con không phải chính là phụ vương sao?”

“Tương Tư… thôi bỏ đi, ở ngoài đường, con đừng có gọi ta là mẫu thân là được rồi, có biết không?”

Cô bé này đúng là nhiều câu hỏi quá, nếu người dắt cô bé đi là Thuần Vu Vọng, chỉ sợ ngài sẽ nghiêm túc trả lời rõ rang từng câu một cũng nên.

Ngài đối với con gái, thậm chí… là với ta, xưa nay đều vô cùng nhẫn nại… Tương Tư cũng khá nghe lời, cuối cùng đã đỡ hơn trước nhiều, đi đi lại lại trên đường chẳng khác nào một con sóc, nhìn thấy hàng nặn tò he, cô bé liền lặng người ngắm nhìn một lúc lâu.

Ta thấy cô bé hiếu kỳ, liền bảo người ta nặn một con tò he giống với hình dáng của Tương Tư, sau khi nặn xong, ngắm nhìn kỹ càng, khuôn mặt tròn xinh, đôi mắt to sang, nét mặt nghịch ngợm mà đáng yêu, trông vô cùng sinh động, tuyệt đẹp.

Tương Tư thích thú liền nói “Hãy nặn một cái cho mẫu thân của ta đi.”

Người nặn tò he liền hỏi “Vậy mẫu thân của tiểu thư trông như thế nào?”

Tương Tư chỉ về phía ta rồi nói “Trông như thế này này.”

Ta toát đầy mồ hôi, nắm chặt thanh kiếm đeo bên thắt lung “Ngươi cứ nặn thế nào cũng được.”

Người nặn tò he nhìn ta một hồi, sau cùng không dám hỏi nhiều, quả nhiên nặn ra một con tò he giống như bộ dạng của ta nhưng đang mặc y phục nữ.

Tương Tư vỗ tay rồi nói “Hay quá, đẹp quá, vậy hãy nặn thêm một con cho phụ…”

Ta liền che miệng cô bé lại nói “Hãy nặn thêm một cái tò he là đàn ông, nhưng giống hình dáng của ta vậy.”

Người này tuân theo, không lâu sau là hoàn thành phần thân, con tò he đó chỉ cao hơn con tò he trước một ít, đến khi nặn đến khuôn mặt, ta lại xua tay rồi nói “Thôi bỏ đi, không cần nặn nữa đâu.”

Nhận lấy con tò he đàn ông với khuôn mặt mơ hồ, ta trả tiền, rồi dắt theo Tương Tư “Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác chơi.”

Tương Tư cầm lấy con tò he của mình, một tay cầm con tò he nặn hình dáng ta, có phần không hài lòng, định nói gì thêm, ta liền khom người thì thầm bên tai cô bé “Người ta đâu có nhìn thấy phụ vương con, dù có nặn ra cũng chẳng giống, sau này, đợi phụ vương con tới đây, dắt ngài tới bảo người ta nặn cho, không phải càng đẹp hơn sao?”

Tương Tư đồng ý, nhưng lại tỏ ra buồn bã, lẩm bẩm “Phụ vương nói lời chẳng giữ lời. Đã nói là sẽ tới đây đón con, lâu như vậy rồi vẫn còn chưa tới. Con chẳng thèm để tâm đến người nữa.”

Cô bé nhanh chóng tiến lên phía trước, đột nhiên quay đầu lại rồi hân hoan thét lớn “Vĩnh thúc thúc.”

Gọi xong, cô bé liền chạy nhanh về phía trước.

Ta kinh ngạc, lúc này mới nhìn ở một góc của quán ruợu, Tư Đồ Vĩnh đang mặc y phục thường dân, ngồi oản tù tì uống rượu cùng mấy người khác.

Nghe thấy tiếng Tương Tư gọi mình, ngài vui mừng, khom lưng bế cô bé ngồi lên đùi rồi hỏi “Ha ha, Tương Tư, sao con lại tới đây thế?”

Tương Tư quay đầu lại chỉ về phía ta “Vãn Vãn đưa con tới đây.”

Nhìn vào bàn tay bé xinh của cô bé, ta chỉ biết thở hắt thành tiếng.

Tư Đồ Vĩnh nhìn về phía ta, gật đầu thay cho lời chào hỏi, nghe Tương Tư nói vậy, ngài há hốc miệng vì ngạc nhiên. Tư Đồ Vĩnh kéo tai Tương Tư nói “Tương Tư, tại sao con lại gọi trực tiếp tên của mẫu thân mình như vậy hả?”

Tương Tư nhìn ngài uất ức rồi lên tiếng “Vãn Vãn nói rằng con không được gọi người là mẫu thân khi ở bên ngoài...”

Ta cũng chẳng biết phải nói gì, đưa tay day day nhẹ hai huyệt thái dương, đi về phía ngài, mỉm cười khốn khổ nói “Ta sai rồi, con... con thích gọi là gì thì cứ gọi nhé. Ta sẽ không dắt con ra ngoài nữa đâu...”

Nét mặt của Tương Tư lại càng thêm uất ức, thậm chí còn nhìn Tư Đồ Vĩnh bằng ánh mắt mang ý thỉnh cầu.

Tư Đồ Vĩnh mỉm cười nói “Mẫu thân con trêu vậy thôi, người yêu con nhất còn gì?”

Ngài nói xong liền gọi tiểu nhị mang thêm bát đũa lại, rồi kéo ta ngồi xuống cùng.

“Hiếm khi giữa đường lớn lại có thể gặp được tướng quân Chiếu Vũ oai phong lẫm liệt, nào lại đây, chúng ta cùng uống vài ly.”

Với thân phận cao quý của mình, ta cảm thấy rất ngạc nhiên không hiểu tại sao ngài lại xuất hiện ở một quán rượu nhỏ bé, bình dân như vậy. Thế nhưng vừa liếc mắt nhìn hai người ngồi cùng bàn với ngài, trong lòng ta liền hiểu ra mọi chuyện.

Hai người một gầy một béo, bộ dạng trông rất tầm thường, nhìn qua chỉ là cách ăn mặc bình dị như những người dân thường, thế nhưng ánh mắt lại sắc sảo, sáng ngời, đoan chắc đều là những cao thủ thân mang tuyệt học. Ngài ăn mặc bình dị xuất hiện tại những nơi như vậy, mục đích chắc là không muốn mọi người chú ý.

Tư Đồ Vĩnh không hề che giấu thân phận của những người này, liền giới thiệu với ta “Hai người này đều là huynh đệ tốt của ta ngoài cung. Vị này là Bát Bảo, còn vị này là Lão Thất...”

Đó đều là những cái tên rất đỗi bình thường, ta lại không dám coi thường những người này, đưa mắt nhìn đầy lễ độ “Tại hạ Tần Vãn”

Nét dò thám trên khuôn mặt họ biến mất, thay vào đó là nụ cười nhẹ nhàng, vừa đáp lễ lại vừa nói “Thì ra là Tần tướng quân, đã ngưỡng mộ từ lâu.”

Tư Đồ Vĩnh lại nói “Vãn Vãn và ta đã có mối giao tình hơn mười năm nay. Sau này các vị đối xử với ngài ấy cũng phải tốt như với ta đấy.”

Hai người đồng ý, đưa mắt nhìn về phía ta, thần sắc có phần quái lạ.

Cuộc nói chuyện giữa ta với Tư Đồ Vĩnh, họ đều nghe thấy, đương nhiên cũng có thể đoán được ta là thân phận nữ nhi. Ta không hiểu tại sao Tư Đồ Vĩnh lại tùy tiện tiết lộ thân phận của ta với người ngoài như vậy. Thế nhưng nghe ngài nói chuyện, mấy người này đoan chắc là bạn bè mà ngài cực kỳ tin tưởng, liền nâng ly kính rượu. Tư Đồ Vĩnh hỏi thêm một vài chuyện khác, thi thoảng chọc ghẹo Tương Tư đang ngồi trên đùi mình, tất cả đều vô cùng hân hoan, vui vẻ.

Hai người Bát Bảo và Lão Thất đều biết rõ thân phận của Tư Đồ Vĩnh, cũng chẳng hề phân biệt sang hèn, bọn họ bàn luận về rất nhiều chuyện trong cuộc sống nhân dân, đôi khi lại nhắc đến dân sinh đói khổ, nhẹ nhàng đưa lời khuyên Tư Đồ Vĩnh cố gắng quan tâm đến đời sống nhân dân hơn đôi chút.

Mắt nhìn thấy hai hủ rượu được đun nóng đã gần hết, và lúc đang uống đến hủ thứ ba, ta đưa mắt nhìn ra đường lớn, liền thấy mấy thân hình quen thuộc vội vã lướt qua, dẫn đầu chính là Thẩm Tiểu Phong cũng đang cải dạng nam trang.

“Tiểu Phong.”

Ta lớn tiếng gọi tên, Thẩm Tiểu Phong nghe thấy, liền chạy lại gần, đáp “Tướng quân, cuối cùng đã tìm được ngài rồi.”

Ta nâng ly rượu lên, quay đầu sang hỏi “Có chuyện gì thế?”

“Trong phủ... trong phủ xảy ra chuyện rồi.”

Thẩm Tiểu Phong hổn hển lên tiếng, vừa nói vừa đưa tay lên lau mồ hôi trán, định tiếp tục nói thêm, liền nhìn thấy Tư Đồ Vĩnh đang ngồi ngay đó, lập tức dừng lại.

Ta hớp một ngụm rượu rồi nói “Mau nói đi.”

Lúc này Thẩm Tiểu Phong mới lên tiếng “Bộ hình cho người tới, khí thế hung tợn, nói rằng đại lao Bộ hình xảy ra án mạng, muốn... muốn mời Tứ công tử tới Bộ hình thẩm vấn...”

“Tiểu Cẩn? Tại sao vậy?”

Ta chính là Tam công tử hữu danh vô thực của Tần gia, Tam công tử thực sự Tần Cẩn, giờ trở thành Tứ công tử.

“Nghe nói, người đàn ông lần trước xông vào cung của Đức Phi nương nương đã chết rồi, bọn họ nghi ngờ chính là người họ Tần chúng ta giết người diệt khẩu...”

Ta không tức giận, ngược lại bật cười thành tiếng “Tại sao bọn họ không nói luôn là Tần Vãn ta muốn giết người diệt khẩu, rồi nhốt ta vào tử lao cho xong?” Suy ngẫm một hồi, ta liền quay sang nhìn Tư Đồ Vĩnh cười nói “Chỉ sợ là sẽ nhanh chóng có ngày đó mà thôi?”

Sắc mặt của ngài không được tốt lắm, đứng dậy nói “Ta sẽ cùng nàng quay về phủ một chuyến.”

“Không cần đâu.”

Ta nhanh chóng uống cạn ly rượu trong tay, đón lấy Tương Tư trong lòng ngài, dắt tay cô bé rời khỏi “Ta biết bọn họ muốn thứ gì, ta đưa bọn họ là được. Đáng tiếc là có một vài thứ , chỉ sợ bọn họ khiên cưỡng thì sẽ chẳng có được.”

“Vãn Vãn.”

Lúc quay người rời đi, Tư Đồ Vĩnh đứng phía sau gọi tên, thanh âm tràn đầy vẻ bất lực mà chán nản. Ta dừng bước, nhưng không quay đầu lại, ưỡn thẳng người dẫn theo bọn Tiểu Phong dần khuất dạng.

Tư Đồ Vĩnh là Thái tử Đại Nhuế, sớm muộn gì cũng sẽ là Hoàng đế của Đại Nhuế. Ta và ngài từ khi quen biết đến nay, tình cảm vô cùng thân thiết, đương nhiên ủng hộ ngài ngồi lên ngôi vị chí cao vô thượng đó mà liếc nhìn chúng sinh. Thế nhưng điều này không đồng nghĩa với việc ta có thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì ngài, để mặc cho những kẻ đứng sau lưng ngài ra sức giảy xéo, làm nhục người của Tần gia.

Huống hồ, bao nhiêu người cũng đang mong mỏi đứng lên vai ngài để liếc nhìn xuống chúng sinh, e là bản thân ngài cũng chẳng thể gánh vác hết được sức nặng đó...

Lúc quay về Tần phủ, đại đường đã hỗn loạn, nhộn nhạo vô cùng, rõ ràng là đám người của Bộ hình đang đối kháng cùng với Nhị ca ta Tần Triệt.

Tần Triệt tuy rằng đi lại không tiện, thế nhưng những lúc ta không có nhà, mọi việc trong phủ đều do Nhị ca quản lý, hiện nay có người đến muốn bắt Tần Cẩn đi, đưa một nam đinh cuối cùng được coi là khỏe mạnh của Tần gia đi, Nhị ca làm sao chấp nhận được? Nhị ca đương nhiên đã điều động gia đinh trong phủ đối kháng lại với người của Bộ hình, tỏ ý quyết không chịu giao người.

Hai bên rõ ràng tranh chấp đã lâu, Tần Triệt nắm chặt tay cầm trên chiếc xe lăn, tức giận đến mức mặt đỏ phừng phừng, mắt thấy hai bên đều nắm chắc binh khí, chuẩn bị xông vào hỗn chiến. Lúc này có người lớn tiếng thét lên “Tướng quân đã hồi phủ.” Cục diện lúc này mới an định lại, cả mấy chục đôi mắt đều nhìn cả về phía ta.

Thẩm Tiểu Phong đã căng thẳng chạy tới trước mặt Tần Triệt, thấy ngài không sao, mới an tâm, lặng lẽ đứng sau ngài để bảo vệ.

Ta đã sai người đưa Tương Tư ra hậu viện, tự mình chắp tay sau lưng bước vào, lạnh lùng đưa mắt nhìn toàn cục, đám binh lính đang thì thầm xôn xao của Bộ hình lập tức ngậm miệng, lặng lẽ đứng im một chỗ, đôi mắt chứa đựng nét sợ hãi.

Ta chẳng thèm nhìn bọn chúng, đi thẳng đến trước mặt Tần Triệt hỏi “Nhị ca, đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Triệt thấy ta quay về, thở phào nhẹ nhõm, rồi nói “Vị Mẫn đại nhân, Thị lang Bộ hình này nói phụng mệnh Du Thừa tướng, muốn bắt Tần Cẩn nhà ta tới Bộ hình thẩm vấn. Nghe nói, người đàn ông xông vào hoàng cung bị nhốt trong đại lao Bộ hình đã bị người ta giết chết, hiện trường có để lại lệnh bài của Tần phủ. Thêm nữa, bọn họ nói rằng trước khi sự việc xảy ra có thấy Tiểu Cẩn xuất hiện gần đại lao Bộ hình, vì vậy, nhận định rằng Tiểu Cẩn đã giết chết người đàn ông đó.”

Ta nhìn về phía Mẫn Thị lang trong bộ triều phục, chỉ thấy ngài thân hình tráng kiện, hai mắt có thần, thắt lưng có đeo một thanh đao, nhìn qua là biết ngay đây là một người biết võ. Ta là tướng quân Chiếu Vũ nhất phẩm, trong hàng võ tướng, ngoài trừ Đại tướng quân ra, người có thể ngang hàng với ta chỉ là tướng quân Trọng Võ và Tuyên Võ mà thôi. Tần Triệt cũng không phải hạng tầm thường, vài năm trước đã nhận sắc phong Hòa Tĩnh Hầu Tam phẩm của phụ thân, dù bị người ta ám toán, võ nghệ vẫn cứ cao cường hơn người. Tần phủ này tuy rằng không thể gọi là long đàm hổ huyệt, thế nhưng tuyệt đối cũng không phải là nơi mà những quan văn bình thường dám xông vào. Bọn họ phái một quan văn biết võ xông vào đây hiển nhiên là ngay từ đầu đã không muốn để chuyện này qua một cách dễ dàng.

Vị Mẫn Thị lang kia thấy ta nhìn về phía mình, cũng không hề sợ hãi, tiến lên trước thi lễ “Tần tướng quân, nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, chỉ có thể phiền Tứ công tử theo chúng ta về Bộ hình một chuyến thôi.”

Ta cười nhạt “Nhân chứng, vật chứng đầy đủ cả? Được thôi, trước tiên hãy trình nhân chứng vật chứng lên đây trước, để bản tướng quân xem một lượt xem sao.”

Mẫn Thị lang liền đáp “Nhân chứng vật chứng đương nhiên là phải giữ ở Bộ hình. Nếu Tần tướng quân muốn xem, xin mời ngài di giá tới Bộ hình một chuyến. Cho dù là vương tử phạm pháp, cũng đồng tội như thứ dân, xin ngài hãy giao ra Tứ công tử, để hạ quan về phục mệnh là được. Nếu Tần tướng quân cho rằng chuyện này khiến Tứ công tử phải chịu uất ức, vậy thì có thể đến lý luận cùng Du Thừa tướng và các vị Thượng thư đại nhân của chúng ta.”

“Du Thừa tướng? Thượng thư Bộ hình?” Ta bật cười nói “Ta chỉ là một võ phu, trước nay hiểu hành binh đánh trận, tung đao múa kiếm, làm sao có thể lý luận được với bọn họ chứ?”

Mẫn Thị lang liền nắm lấy thanh đao bên thắt lưng, cau mày lên tiếng “Tần tướng quân, hạ quan chẳng qua chỉ phụng mệnh hành sự, xin ngài đừng làm khó hạ quan.”

Ta gật đầu nói “Ta không làm khó ngài. Ngài hãy quay về nói với Du Thừa tướng, ngài đã tận lực rồi, chỉ là Tần Vãn tự cho rằng chuyện này là do triều đình có kẻ tiểu nhân rắp tâm hãm hại trung lương, phải tấu trình lên thánh thượng để suy xét, không cho phép đưa người đi, thế nên đành phải quay về mà thôi.”

“Tần tướng quân, chuyện này, nhân chứng vật chứng đầy đủ cả...”

“Im miệng.” Ta bật cười lạnh lùng “Vậy ngươi hãy về bẩm lại với Du Thừa tướng một câu, nếu Tần gia ta muốn lấy đầu của ai, thì cho dù có là bản thân Du Thừa tướng, cũng tuyệt đối không bao giờ để lại chút dấu vết nào cho người ta tìm thấy.”

“Tần Vãn, ngài dám đe dọa mệnh quan triều đình? Đó là Thừa tướng đương triều đó.”

“Đe dọa? Ta vẫn còn chưa đổ oan hãm hại người khác đâu. Ngươi đã thấy hung thủ nào lại sợ người ta không biết, còn để hẳn lệnh bài của phủ mình để cho người ta biết rõ thân phận của mình hay không? Huống hồ Đức Phi nương nương đang bị kẻ khác hãm hại, chúng ta còn đang mong tìm được hung thủ đứng sau sai khiến tên đàn ông đó, chỉ hận không thể phái người đến bảo vệ, làm sao lại hạ thủ hắn được chứ? Một đạo lý đơn giản như vậy, ngay cả một kẻ võ phu như ta còn hiểu được, chả lẽ những người văn vẻ đầy bụng như Du Thừa tướng lẽ nào lại không hiểu sao?”

“Hạ quan chỉ phụng mệnh hành sự, nếu Tần tướng quân có dị nghị gì...”

“Ta đương nhiên là có dị nghị. Du Thừa tướng biết có người muốn hãm hại Tần phủ chúng ta, không những chẳng tróc nã hung thủ thật sự, ngược lại còn dám làm càn, các ngài ức hiếp Tần phủ chúng ta không có người hay sao?”

Mẫn Thị lang mặt đã biến sắc, lại càng nắm chặt thanh đao bên thắt lưng hơn “Xin tướng quân hãy nói những lời này với Du Thừa tướng, thế nhưng hôm nay hạ quan không thể không đưa Tứ công tử đi được.”

Nói xong, hắn liền rút đao, dắt theo binh lính tiến lên phía trước, định bắt người bằng được.

Ta liền ra hiệu cho gia đinh phía sau, bảo họ lui lại, nhường đường cho chúng, lạnh lùng nhìn hắn chập choạng tiến vào giữa đại đường. Lúc đó ta liền hét lớn “Nghịch tặc to gan! Mắt nhìn thấy tấm biển do tiên đế ngự bút khâm điển tại đây, ngươi còn dám vô lễ cho người xông vào, chẳng những không quỳ xuống hành lễ, lại còn dám cầm hung khí, ý đồ bất chính. Trước mắt của tất cả mọi người, ngươi dám phạm tội đại bất kính như vậy, phải chăng là muốn tạo phản rồi không?”

Mẫn Thị lang thất kinh, lúc này mới ngước đầu lên nhìn. Trong đại đường, treo cao tấm biển ở vị trí trang trọng có khắc bốn chữ ‘Nhất môn trung liệt’, đích thực là do tiên đế ngự bút khâm điển.

Đám binh lính Bộ hình theo sau định tiến vào trong, nghe vậy tất cả mặt mũi thất sắc, nhanh chóng lặng lẽ lui ra khỏi đại đường.

Mẫn Thị lang cũng lập tức lui ra ngoài, còn ta lạnh lùng đứng chặn ngoài cửa quát “Hiện nay cũng chính là nhân chứng, vật chứng đầy đủ, mười mấy cặp mắt tại đây đều nhìn thấy rõ, tội đại bất kính của ngươi, chắc chắn thành lập. Ngươi còn không hạ hung khí xuống cuối đầu nhận tội hay sao?”

Mẫn Thị lang mặt mày trắng nhợt nói “Hạ quan tới đây chỉ vì muốn tróc nã hung thủ.”

“Hung thủ? Hung thủ ở đâu thế?” Ta tiến lại trước tấm biển ngự ban “Tần thị chúng ta đời đời đều đổ máu để bảo vệ biện cương Đại Nhuế, có thể coi là cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Tiên đế cũng đã đích thân nói rằng, Tần thị chúng ta ‘Nhất môn trung liệt’, vậy mà ngươi lại dám nói Tần gia chúng ta có hung thủ? Hành động phạm thượng như vậy lại càng cho thấy tội trạng của ngươi là không thể dung tha. Người đâu, mau trói tên nghịch tặc này lại cho ta. Bản tướng quân nhất định phải đích thân dẫn hắn đến hỏi Du Thừa tướng xem, có phải ngài ấy đã chỉ thị cho tên nghịch tặc này làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy không?”

Các thị vệ Tần phủ đã phẫn nộ nãy giờ lập tức xông lên, một chân đạp hắn ngã xuống, đoạt mất binh khí, nhanh chóng trói chặt hắn lại. Hắn bị ta quát cho một trận, không còn khí thế như trước, cho dù thân thủ giỏi đến mức nào, cũng chẳng dám động thủ với ta ngay trước tấm biển ngự ban của tiên đế, nên dễ dàng bị thị vệ Tần phủ trói lại.

Ta vừa sai người giải Mẫn Thị lang đi, lại vừa ôn hòa nói cùng với đám binh lính của Bộ hình “Chuyện này các ngươi đều đã nhìn thấy, xin mời đi theo làm chứng cho ta. Thôi bỏ đi, nghĩ ra thì các ngươi cũng đã vất vả nhiều rồi, xin mời dùng ít trà, nghỉ ngơi giây lát rồi tính sau vậy.”

Cả đội lính đó có cả thảy ba mươi người, lúc này đều vô cùng thấp thỏm. Chỉ là Mẫn Thị lang cầm đầu đã thúc thủ chịu trói, bọn chúng cũng chẳng dám động thủ với người của Tần phủ để chịu tội đại bất kính kia, lập tức ngoan ngoãn để gia đinh Tần phủ chúng ta thu binh khí lại, rồi áp giải ra ngoài.

Ta quay đầu đưa lời dặn dò “Hãy áp giải chúng đến những nơi khác nhau, tiếp đãi trà nước, điểm tâm đàng hoàng.”

Lúc này Tần Cẩn ẩn nấu nãy giờ chạy ra, vỗ tay bật cười nói “Tỷ tỷ thật là bản lĩnh. Đệ coi như đã thoát được kiếp nạn lao ngục lần này, cũng tránh được một trận chiến đẫm máu, ngay cả gia đinh cũng đỡ náo loạn, đập phá. Chiêu phản kích này thật lợi hại.” 

Tần Triệt cũng thở phào nhẹ nhõm, đẩy xe lăn lên phía trước hỏi “Vãn Vãn, muội thực sự định đến hỏi tội Du Thừa tướng sao?”

Ta từ từ ngồi xuống trước bàn, rót trà, uống vài ngụm mới nói “Du Cánh Minh chẳng qua là một con chó làm việc cho Hoàng hậu Đoan Mộc, mang một chức quan hữu danh vô thực là Thừa tướng, nói cho cùng, hắn có thể tự làm chủ được mấy chuyện chứ? Chỉ là hắn ỷ thế Hoàng hậu Đoan Mộc, định đối đầu với hổ, đích thực là càng lúc càng khó phòng bị... Lần này chúng ta cứ làm lớn chuyện lên.”

“Làm lớn chuyện lên?”

“Lập tức sai người viết một bản tấu, trực tiếp trình thẳng lên Hoàng thượng, cáo buộc Du Thừa tướng câu kết với Bộ hình, hãm hại trung lương, ý đồ bất chính, xin Hoàng thượng đứng ra làm chủ.”

“Chỉ sợ là... chứng cứ vẫn còn chưa đầy đủ.”

“Còn chưa đủ sao? Bọn chúng đã tự đưa tới bao nhiêu là nhân chứng như vậy, lẽ nào còn chưa có chứng cứ?” Ta cười nhạt nói tiếp “Nhanh chóng phân ra đi tìm chứng cứ. Thứ nhất, chuẩn bị một bản khẩu cung của ba mươi binh lính Bộ hình, chứng minh rằng Mẫn Thị lang đích thực rắp tâm xông vào Trung Liệt Đường, có lòng đại nghịch bất đạo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.