Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 19-2: Cầu đồng tâm, mới biết tri âm khó kiếm biết bao (2)



Ta thoáng run sợ, đang định nói tiếp liền cảm thấy ngài đã cầm chặt bàn tay mình bên dưới mặt bàn, đành bất giác ngậm miệng, lặng lẽ uống trà.

Trà Minh Tiền thượng hạng vốn dĩ ngào ngạt hương thơm, thanh nhã tuyệt vời, thế nhưng lúc này lưỡi ta gần như tê dại, chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả. Bàn tay của Tư Đồ Lăng mạnh mẽ mà ấm áp, mang theo toàn là bao dung, yêu thương mà trân trọng ngài luôn dành cho ta.

Tư Đồ Lăng sau cùng đưa mắt nhìn sang đạo trưởng Vệ Huyền “Mời ngài đi kê một đơn thuốc điều trị. An Thần đan đó vẫn còn thiếu vài vị thuốc, ta vẫn đang cho người đi tìm về, trong vòng một tháng cần phải luyện xong.”

Vệ Huyền liền đáp “Được rồi! Chỉ là bệnh tình của tướng quân có biến đổi, ta cần phải bàn bạc với người ta nữa. Lượng thuốc điều phối phải điều chỉnh lại, thì mới có hiệu quả hơn được.”

Tư Đồ Lăng gật đầu rồi nói “Vậy ngài đi đi, còn thiếu thứ gì cứ việc sai người đi tìm, không cần phải để tâm đến giá cả.”

Vệ Huyền mỉm cười đáp “Với tài lực của Nam An Hầu và Tần phủ, đương nhiên là chẳng bao giờ bận tâm đến giá cả. Thế nhưng có một vài vị thuốc quý hiếm, thực sự khó mà cầu được. Giống như năm đó cần dùng đến linh chi thượng hạng, nghe nói ở phủ Thái tử có được linh chi ngàn năm, may mà Thái tử lại tầm sư học đạo đồng môn với tướng quân, niệm tình cũ, tìm người sang hỏi ý kiến, ngài liền cho người mang sang tặng.”

Chuyện này ta cũng biết. Nhiều năm nay, Tư Đồ Lăng đi khắp nơi tìm danh y trị bệnh cho ta, không ngờ Tư Đồ Vĩnh như thể muốn chống đối lại với ngài. Tư Đồ Vĩnh cũng đi khắp nơi tìm đại phu giỏi, mấy lần vô tình gặp mặt, ta cũng bị ngài lôi về phủ cho đại phu giỏi ngài tìm được chẩn mạch. Không hề thấy Tư Đồ Vĩnh đưa cho ta bất cứ đơn thuốc nào hết cả, thế nhưng ngài luyện ra được thứ linh đan bảo mệnh như Tuyết Chi Đan, đã hai lần cứu ta thoát chết, cũng coi như là một thành tích tuyệt vời.

Vệ Huyền vừa đi, chỉ còn lại mỗi ta với Tư Đồ Lăng nhìn nhau im lặng.

Mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay của ngài khiến tay ta cũng ướt đẫm, hơn nữa ngài càng lúc càng nắm chặt bàn tay ta hơn.

Ta liền rút ra, nhìn ngài mỉm cười “Ngài đừng lo lắng, mạng ta lớn lắm. Cho dù thực sự phải chết trẻ thì cũng là chuyện của hai mấy năm nữa, cho nên bây giờ không cần phải lo lắng.”

Ngài liền nhìn ta chăm chú, ánh mắt mơ màng, hoang mang. Tiếp đó ngài dõng dạc lên tiếng “Nếu nàng không thể cùng ta sống đến đầu bạc răng long, vậy thì cho dù ta tranh đoạt nhiều hơn nữa, cũng còn ý nghĩa gì?”

Trái tim ta đột nhiên quặn thắt, bất giác cúi đầu xuống rồi dịu dàng đáp “Ta biết rồi.”

Ngài khẽ than, giang tay ôm ta vào lòng, giọng nói trầm lắng mà mang theo biết bao thương tiếc và lo lắng.

“Nàng biết gì chứ? Nếu nàng biết, tại sao lại dày vò bản thân đến mức này?”

Vòng tay ngài rất lớn, ôm ta vào lòng rất chặt, khiến ta bất giác muốn tựa mãi vào đó, chẳng muốn rời xa.

Tư Đồ Lăng tuyệt đối là một người đàn ông tốt có thể gửi gắm chung thân, nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời. Những hoàng hoa khuê nữa danh môn gia giáo với dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, không biết có bao người ngưỡng mộ một anh hùng cái thế như ngài, vậy mà ngài lại chỉ dành tình cảm cho một tiểu sư muội xưa nay không hề biết hiền thục, nết na như ta. Trong lúc bôn ba trận mạc sa trường, ngài vẫn phải hao tâm tổn sức suy nghĩ về ta, đích thực là làm khổ ngài rồi.

Ta lặng lẽ ôm lại ngài, tựa trước lồng ngực ngài, mãi lúc sau mới nói “Lăng, xin lỗi ngài.”

Ngài đưa tay lên, tháo chiếc trâm cài trên tóc ta xuống. Mái tóc đen nhánh nhanh chóng xõa xuống bên hai vai. Ngài từ từ vuốt lên mái tóc đó, rồi vén chúng ra phía sau. Đứng quay lưng lại so với ánh sáng khiến khuôn mặt ngài mơ hồ, chỉ có đôi mắt kia dường như đã ôn hòa, dịu dàng hơn mọi ngày nhiều, chứ chẳng còn nét lạnh lùng mà nghiêm nghị nữa.

Đôi môi ấm nóng của ngài nhẹ nhàng chấm nhẹ lên vùng trán ta, mềm mại mà dịu dàng. Cả cơ thể ta cứng đờ lại, cúi đầu vùi mặt vào phần cổ của ngài để tránh đôi môi.

Trái tim ngài đang đập rất mãnh liệt, thế nhưng chiếc ôm lại tỏ ra dịu dàng mà bình tĩnh. Dường như cảm thấy chán nản, ngài khẽ lên tiếng “Vãn Vãn, hãy nghe ta một câu, hãy giao lại Tần gia cho Tiểu Cẩn, an tâm làm phu nhân của ta đi. Nàng phải biết... nàng phải biết, ta không những đợi chờ đến mức đau khổ mà cũng... nhẫn nhịn đến mức đau khổ rồi.”

Trái tim ta lúc này như đang bị lửa đốt cháy, nhưng lại tê dại không còn cảm thấy đau đớn, dường như người đang bị thiêu đốt con tim đó không phải là bản thân vậy.

Ta khẽ cất tiếng “Ngài không thích mấy mỹ nhân đó sao?”

Ngài bỗng nín thở, càng ôm chặt ta hơn trước, cứ như thể muốn bẻ gãy ta luôn vậy. Mãi một lúc sau, ngài mới thở hắt ra rồi chán nản nói “Vãn Vãn, nàng biết rõ ta không hề thiếu phụ nữ, ta cũng không cần người phụ nữ khác.”

Ta im lặng, hơi thở của ngài rất nặng nề, lồng ngực phập phồng rất lâu, mãi vẫn chưa hề bình ổn lại. Ngài nhẹ buông từng tiếng “Ta là đàn ông. Ta chỉ muốn chung thủy với một người phụ nữ, thế nhưng ta cũng hy vọng người phụ nữ của ta chỉ chung thủy với một mình ta thôi.”

Ta đột nhiên giật mình, định đẩy ngài ra mà chẳng thể nào làm được. Cho dù uất ức hay nhục nhã, ta hoàn toàn không có tư cách bày tỏ cùng ngài. Ngài đã từng nói rằng, nếu có uất ức gì, ngài cũng có thể cùng ta gánh chịu. Thế nhưng điều này không có nghĩa là, ngài có thể chịu đựng uất ức và nhục nhã đó hết lần này đến lần khác.

Tuy rằng ta có thể tự khuyên bản thân hãy coi những chuyện nam nữ ái ân giữa ta và Thuần Vu Vọng xảy ra tại phủ Chẩn Vương và Ly Sơn là một trò chơi, thế nhưng ta chẳng thể nào khiến ngài cũng coi chuyện đó là một trò chơi.

Trong lòng cảm thấy bế tắc, thế nhưng sau cùng ta vẫn dũng cảm lên tiếng “Lãng, là ta có lỗi với ngài. Nếu ngài muốn giải trừ hôn ước, hoặc cưới thêm một trắc phi nào khác, ta đều không có ý kiến gì hết.”

Tư Đồ Lăng thở hắt ra, chuyển dịch bàn tay ôm eo ta lên đến phần cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể tăng lực bóp nát. Ngài nghiến răng lên tiếng “Vãn Vãn, rốt cuộc nàng có hiểu được ta cần thứ gì không? Ta thực sự muốn bóp chết nàng.”

Ta cúi đầu, mái tóc dài buông xuống, che đi khuôn mặt ta cũng che đi cả ánh mắt của ngài. Nắm chặt lấy tay ngài, ta lên tiếng “Ta hiểu chứ. Chỉ là... ta có những cố chấp riêng của mình, có quá nhiều việc, ta chẳng thể buông tay được. Còn nữa, một số việc đã xảy ra, ta hoàn toàn không biết phải bù đắp cho ngài thế nào.”

“Nàng muốn bù đắp? Được, Vãn Vãn, bây giờ ta sẽ nói cho nàng biết, phải bù đắp ta như thế nào.”

Ngài để ta ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào ta bằng đôi mắt đen láy, như thể muốn nhìn thấu tận đáy con tim ta “Đừng có kéo dài thêm nữa, chúng ta hãy thành thân đi. Hãy giao lại quân đội Tần gia cho Tần Cẩn, nàng yên tâm làm thê tử của ta, tịnh dưỡng chăm lo sức khỏe, rồi sinh con để cái cho ta. Như vậy là đủ rồi.”

“Quân đội Tần gia và nhà họ Tần... Tần Cẩn vẫn chưa thể nào gánh vác nổi...”

“Đệ ấy không gánh vác nổi, lẽ nào nàng thì gánh vác được với thân thể yếu đuối thế này sao? Huống hồ, trong triều đình một ngày còn có ta, nàng không cần phải lo người khác ức hiếp Tần gia.”

“Ta biết ngài đối xử với ta rất tốt.”

Ta nói xong, lại do dự một hồi. Ta biết ngài đối xử với ta tốt, thế nhưng tại sao mỗi lần ngài nhắc đến chuyện thành thân, ta đều muốn kéo dài thời gian một cách vô thức? Biên cương gần đây khá bình an, ta phụng mệnh hồi kinh, nguyên nhân chủ yếu là vì ngài mong ta quay về, rồi sẽ cử hành hôn lễ. Thế nhưng, ta lại tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống công chúa cầu thân mà vốn dĩ, một tướng quân Chiếu Vũ như ta, hoàn toàn không cần phải làm, để rồi vô duyên vô cớ bị ức hiếp, lại còn nhận thêm một đứa con gái nuôi nữa.

Bởi vì A Tĩnh sao?

Chôn sống năm vạn hàng binh Nhu Nhiên dưới chân Yến Sơn, ta quay về đỉnh Lạc Đà, quay về thôn làng nhỏ khắp nơi rải đầy xương cốt. Khi nhặt lại từng mảnh xương của A Tĩnh, trái tim ta dường như vỡ nát và trở nên tê dại, như một tên ngốc, ngay cả nước mắt cũng đã cạn khô. Không còn biết đau đớn, không còn thấy hận thù, lại càng chẳng biết đến tình yêu.

Hoặc có lẽ, bị dày vò trong nỗi uất ức, nhục nhã tưởng như phát điên đó, ta đã chẳng biết phải yêu như thế nào nữa. Ta nhận được sự an ủi và bao dung từ Tư Đồ Lăng, nhưng chưa từng hồi đáp lại ngài bất cứ thứ gì.

Tư Đồ Lăng nhìn ta chằm chằm, thì thầm bên tai ta “Vãn Vãn, nghe ta khuyên một câu, hãy đặt hết những chuyện vặt vãnh đó sang một bên. Bảo trọng bản thân, sống cuộc sống của mình thật vui vẻ và hạnh phúc.”

Ngài nói rất thành khẩn, đôi mắt ta ướt đẫm, bất lực đáp lại “Được... chúng ta... hãy thành thân đi.”

“Vãn Vãn!” Giọng ngài đã dịu dàng hơn trước rất nhiều “Phủ Nam An Hầu của ta đã chờ đợi chủ nhân của nó lâu quá rồi.”

Ta gật đầu rồi lại nói thêm “Tương Tư... là một đứa trẻ ngoan mà chân thành, ta muốn giữ cô bé ở bên cạnh... với thân phận là con gái.”

Thân người ngài bỗng cứng đờ lại, tiếp đó lắc đầu nói “Vãn Vãn, cô bé có phụ thân. Hơn nữa phụ thân của cô bé và nàng... ta không muốn nhìn thấy Tương Tư. Nàng hãy giao lại nó cho Thuần Vu Vọng.”

Ngài nhắc đến Thuần Vu Vọng, khiến ta bất giác nghẹt thở, cũng chẳng dám nghĩ nhiều, ngang ngạnh đáp “Thuần Vu Vọng có khả năng đã chết rồi.”

“Hắn chưa chết.”

“Ta đã đâm hắn một kiếm trí mạng.”

“Thế nhưng hắn hoàn toàn chưa chết.” Tư Đồ Lăng nghiêm nghị nhìn vào mắt ta, từ từ nói tiếp “Hắn không những chưa chết, hơn nữa gần đây còn phái tai mắt đến Tần phủ để nghe ngóng tình hình của Tương Tư.”

Ta thở hắt ra một hơi, bàn tay đột nhiên lạnh giá. Đây là lần đầu tiên ta nghe được tin tức của Thuần Vu Vọng một cách chuẩn xác, thật không ngờ lại xuất phát từ Tư Đồ Lăng.

Bề ngoài tưởng ngài chẳng mấy bận tâm đến những chuyện xảy ra tại Nam Lương, thế nhưng chẳng ngờ ngài lại âm thầm cho người đi điều tra, mới có thể nhận được tin tức trước cả ta và Tư Đồ Vĩnh, hơn nữa còn biết rõ mọi tin tức liên quan đến Thuần Vu Vọng.

“Hắn là người Nam Lương, hơn nữa là Chẩn Vương của Nam Lương. Cầu thân không thành, hai nước rất có khả năng từ giờ sẽ trở thành địch thủ. Huống hồ, hắn lại còn vô lễ với nàng.” Ngài như đang truy hỏi “Nàng vẫn muốn giữ lại con gái của hắn hay sao?”

Cổ họng ta khô khóc, nhất thời chẳng nói được lời nào, chỉ lắc đầu một cách vô thức.

“Vậy thì, mau đưa cô bé về đi.” Tư Đồ Lăng ung dung nói tiếp “Chuyển giao cho người mà hắn âm thầm phái đến đây là được rồi. Phụ vương của Tương Tư vẫn còn, thân phận cô bé tôn quý, cả đoạn đường đi tự nhiên sẽ được chăm sóc thận trọng.”

Mãi lâu sau, ta mới có thể đáp lại “Được...”

Trên đường quay về phủ, trong lòng ta cảm thấy hoang mang vô cùng, lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại. Khi ta thò đầu ra ngoài nhìn, phu xe đã quay lại bẩm báo “Tướng quân, có chiếc diều của trẻ con đang treo trên xe của chúng ra, cô bé đang vừa khóc vừa đuổi theo chiếc xe của chúng ta đó.”

Lúc ta vén rèm lên nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy một đứa bé gái mặc y phục đỏ trạc tuổi Tương Tư, đang vừa khóc vừa chạy lại gần. Bên cạnh cô bé còn hai người bạn nữa, là hai cậu bé trai lớn hơn cô bé đôi chút.

Thấy ta ra ngoài, bé gái nhỏ đó liền đứng lại, nhìn về phía ta đầy hoảng sợ, lại nhìn lên nóc xe ngựa của ta. Hai đứa bé trai tiến lên trước, lần lượt nắm tay trái và phải của cô bé, do dự không biết có nên xin lại cánh diều từ ta hay là rời khỏi.

Ta hiểu được mấy đứa trẻ này đều rất sợ ta, liền vịn vào thành xe ngó lên nhìn, thì thấy một chiếc diều hình con thỏ trắng với đôi mắt đỏ đang vướng trên nóc xe của mình.

Đưa tay gỡ nó xuống, ta liền mỉm cười vẫy tay gọi đứa bé gái rồi nói “Lại đây nào, ta trả lại cho cháu.”

Đứa bé đó vẫn không dám tiến lại, cắn ngón tay nhìn ta bằng đôi mắt đẫm lệ. Ta đang định bảo tùy tùng đưa tới, một đứa bé trai liền dũng cảm chạy lại, nhận lấy chiếc diều, nắm chắc bên tay rồi vội vã quay trở lại bên bé gái kia, hô một tiếng, sau đó cả ba đứa nhóc chạy đi, rồi nhanh chóng biến mất ở góc đường.

Xe ngựa lại tiếp tục tiến lên phía trước, ta liền hỏi phụ xe “Giờ có phải là thời gian trẻ con rất thích chơi diều không?”

Phu xe thấy ta hỏi như vậy, hiển nhiên là có phần kinh ngạc, lắp bắp lên tiếng “Chơi diều... chắc... chắc là như vậy. Trẻ con đứa nào cũng ham chơi, lúc này thời tiết không lạnh cũng chẳng nóng, đích thực... đích thực là rất nhiều nơi bày bán mấy con diều này. Thế nhưng thả diều trên đường đi, thực sự là không thoả đáng... không thỏa đáng...”

Ta hạ giọng nói “Chúng ta hãy đi ngang qua chợ đi, ta mua một chiếc diều rồi về.”

Phu xe nghe vậy lắp bắp lên tiếng “Cái... cái gì ạ?”

Ta phát nộ “Ngươi không nghe thấy ta nói gì hay sao? Đi mua một chiếc diều.”

Lúc quay về phủ, ta bất ngờ khi không thấy Tương Tư chơi đùa trong sân vườn, nhưng lại nghe thấy tiếng cô bé hoan hô truyền ra từ trong phòng.

Lúc ta cầm theo chiếc diều vào trong, Tương Tư đã xông tới ôm lấy đùi ta, hớn hở khoe cùng ta rằng “Mẫu thân, mau xem con vẽ mấy con tò he này...”

Đưa mắt liếc qua, ta thấy mấy con tò he được nặn trước đó, giờ đã tô thêm sắc màu, tất cả đều là mặt trắng như ngọc, tóc đen như gỗ mun, môi đỏ mắt đen, mặc y phục màu trắng và các viền y phục đều được phối màu xanh da trời, thi thoảng điểm xuyết một vài bông hoa màu tím. Vậy nên trông chúng bây giờ càng sinh động hơn trước nhiều lần.

Mấy con tò he được đặt ở chỗ sạch sẽ gọn gàng, còn mặt bàn thì lấm chấm, nhoe nhoét đầy những màu sắc sặc sỡ, ngay cả y phục của Tương Tư cũng nhem đầy màu. Sau khi cô bé ôm lấy ta, ngay cả bộ y phục màu đen của ta lúc này cũng đã nhá nhem lòa loẹt.

Thẩm Tiểu Phong đang lau tay, mỉm cười lên tiếng “Tiểu thư Tương Tư tỉnh dậy không thấy tướng quân đâu, chạy loạn trong phòng, không biết nhìn mấy con tò he này kiểu gì mà cứ nói đó là bản thân mình cùng phụ mẫu. Sau đó, người chạy tới thư phòng lấy mực màu tô lên... Thuộc hạ sợ người làm hỏng nên cũng vẽ giúp vài nét.”

Thẩm Tiểu Phong không phải là thị nữ tầm thường, cũng hiểu biết đôi chút về thư họa, vậy nên hoàn toàn có khả năng tô màu mấy con tò he này giúp Tương Tư. Còn Tương Tư vì đã tự tay tô vẽ, nên tự coi đó là công lao của mình, kéo ta đến một chỗ, bình phẩm xem trông con tò he đó có giống Thuần Vu Vọng hay bản thân không.

Ta chẳng mấy để tâm, miễn cưỡng đưa mắt nhìn qua, đưa con diều ra trước mặt Tương Tư rồi nói “Đợi khi nào mẫu thân rảnh rỗi, sẽ cùng con đi thả diều. Cái này chơi vui hơn.”

Tương Tư mỉm cười vui vẻ khiến đôi mắt to tròn biến thành hai đường cong đáng yêu, giơ cao con diều rồi nói “Được ạ, hay quá, mẫu thân, chúng ta đi thả diều luôn bây giờ đi.”

Con diều có màu sắc sặc sỡ, với hình bươm bướm bé xinh, độ dài tương đương với chiều cao của Tương Tư.

Ta đưa mắt nhìn sắc trời bên ngoài “Trời đã muộn rồi, để ngày mai nhé!”

Tương Tư lập tức lắc đầu nói “Trời vẫn chưa tối mà, mẫu thân, chúng ta đi thả diều luôn đi.”

“Ở trong phủ toàn là cây cối, còn tường rào lại chắn gió, làm sao mà thả diều được? Ngày mai mẫu thân đưa con ra ngoại thành, tìm một chỗ thoáng mát, rộng rãi để thả diều nhé!”

“Con muốn thả diều luôn bây giờ mà, mẫu thân... mẫu thân...”

Trẻ con một khi đã nhõng nhẽo thì đích thực là đáng yêu và mê hoặc vô cùng. Đúng lúc ta đang đau đầu, Thẩm Tiểu Phong mỉm cười nói “Cũng không cần phải ra ngoại thành đâu. Chúng ta ra cửa phía Đông, có một khoảng đất rộng, vốn để trống chuẩn bị cho Minh Thừa tướng xây lại phủ đệ, sau đó, Minh Thừa tướng xảy ra chuyện nên đã bỏ trống lâu rồi. Lúc này đang có gió bắc, chỗ đó lại vắng vẻ, chắc là có thể thả diều được.”

Tương Tư nghe vậy, lại càng không chịu đợi, kéo lấy tay áo ta, chạy ra ngoài chơi.

Ta định không thèm bận tâm đến Tương Tư, nhưng lại nhớ ra Thuần Vu Vọng đã sai người tới đây tìm cô bé, chỉ sợ sớm muộn gì cũng phải xa cách, nhanh chóng mềm lòng, chẳng thể nói lời từ chối đành đổi chủ ý “Vậy... cũng được. Chúng ta ra ngoài đó thử xem sao. Nếu không thả được, thì chúng ta phải quay về ngay nhé!”

Tương Tư đang ở độ tuổi nghịch ngợm, hiếu động, cầm con diều chạy rất nhanh. Con diều cứ thế bay theo bước chạy của Tương Tư, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực cuối ngày, trông càng thêm xán lạn, tuyệt đẹp.

Đợi đến khi ra khỏi cửa, quả nhiên nhìn thấy một khoảng đất trống rộng rãi, bởi vì gần phủ họ Tần, nên cũng có người đến quét dọn định kì, chỉ là rêu xanh vẫn mọc trong các kẽ đá lát dưới mặt đất. Lại nhìn vào bãi cỏ xanh cao đến thắt lưng vây quanh bờ tường, thi thoảng có thể nhìn thấy vài con mèo hoang hoặc chồn. Mấy cây đa, cây tùng tuy to lớn nhưng lại ở khá xa, nên cũng không hề chắn gió.

Chỗ này thực sự là rộng lớn, ít nhất đủ để chơi diều thoải mái.

Chỉ là trong lúc gỡ dây diều cho Tương Tư, ta bất giác liếc nhìn về khoảng đất đó.

Minh Thừa tướng năm đó cũng là một nhân vật lợi hại một tay che cả bầu trời. Thế nhưng lúc ngài đưa cả gia tộc của mình lên đỉnh cao đầy vinh hiển, thì cũng là lúc bị gán cho tội danh mưu phản Hoàng đế, toàn môn đều bị xử chém. Danh gia vọng tộc, kim ngọc mãn đường, vinh hoa phú quý, chỉ trong chớp mắt đã biến thành nhà hoang đất trống, chỉ còn biết bầu bạn cùng ánh tà dương và mấy thân cây già mà thôi.

Ánh hoàng hôn lúc này đỏ rực, những áng mây trên trời đều như đang bị thiêu đốt, tỏa ra những ánh sáng màu vàng chói lóa, khắp mọi nơi đều trở nên sặc sỡ. Thế nhưng sắc trời cũng không được xán lạn như khi mặt trời còn trên cao, lúc này chỉ như đang tỏa nốt chút nhiệt lượng cuối cùng trong ngày mà thôi.

Ta cũng chẳng còn nhớ lần cuối cùng mình thả diều là khi nào nữa. Có lẽ lúc ta còn nhỏ như Tương Tư, mẫu thân cũng từng dắt tay ta như Tương Tư, tận tình gỡ dây diều, nhìn ta chạy ngược chiều cơn gió, nhìn chiếc diều được gió đưa lên, càng lúc càng xa, rồi bay lượn trong mây trời...

Thế nhưng sau khi mẫu thân qua đời, những kí ức này dần trở nên mơ hồ, chỉ những lúc cùng Tương Tư làm lại những việc này, ta mới dần dần nhặt lại những mảnh kí ức vụn vỡ, nhạt nhòa của tuổi thơ.

Khi con diều đã bay lên cao, tiếng hoan hô vui vẻ của Tương Tư dần khiến cho sắc trời lúc này càng thêm rạng rỡ, sáng tươi.

Ta khoanh tay, nhìn Thẩm Tiểu Phong cùng Tương Tư chạy trên khoảng đất trống, hồi ức về những niềm vui, những trò chơi khi còn thơ ấu, ta lại bất giác sầu muộn, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.

Đứa bé gái nhỏ xinh này tuy lớn lên trong phú quý, sang giàu, cả đời chẳng phải âu lo chuyện ăn no mặc ấm, thế nhưng khó tránh lại giống ta, sau khi trưởng thành càng lúc lại càng không nhớ rõ những chuyện có liên quan đến mẫu thân.

Ta lặng người tựa vào bờ tường, phía bên đó, có một tên ăn mày mặc rách rưới tập tễnh bước lại, đưa mắt nhìn Tương Tư hoạt bát, vui vẻ, liền đứng trước mặt ta xin xỏ “Xin công tử hãy ban cho chút gì, xin công tử hãy ban cho chút gì...”

Nơi này người qua kẻ lại rất ít, ta không hiểu tại sao lại có người chạy tới tận đây để ăn xin, hơn nữa lại còn dám xin một người lạnh lùng như băng, sát khí đằng đằng như ta. Bực bội đưa mắt lườm hắn, đột nhiên nhận ra điểm sơ hở, ngoài mặt ta vẫn bình thản như không, lấy nén bạc trong túi rồi đặt vào bát ăn xin của hắn.

Năm lạng bạc nói nhiều không nhiều, nhưng nói ít cũng không ít, đủ cho một gia đình dùng một, hai tháng. Thế nhưng tên ăn xin này không hề tỏ ra kinh ngạc, cúi đầu khom lưng rồi nói “Đa tạ công tử, đa tạ công tử.”

Sau đó hắn lại tập tễnh, từng bước từng bước, chậm rãi đi tiếp về phía Bắc con đường. Ta ngước đầu lên thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, liền cất tiếng hỏi “Tương Tư, trời muộn rồi, chúng ta phải về nhà thôi.”

Tương Tư vẫn lưu luyến, nên Thẩm Tiểu Phong phải đưa lời dỗ dành “Mẫu thân tiểu thư còn có việc, chúng ta quay về thôi.”

Lúc này Tương Tư mới lập cập thu dây diều lại.

Ta bước lại gần Thẩm Tiểu Phong, thì thầm dặn dò “Mau phái người đáng tin cậy đi theo tên ăn mày kia, điều tra rõ lai lịch nguồn gốc của hắn, không được kinh động đến hắn. Sau đó quay về bẩm báo lại cho ta.”

Thẩm Tiểu Phong vội vã tuân lệnh, lập tức vào trong phủ tìm người. Tương Tư vẫn còn ngô nghê, lúc thu dây diều lỡ tay tuột mất, đầu cuộn dây rơi xuống mặt đất, chiếc diều lại bay cao lên trời.

Nghe thấy tiếng thét của Tương Tư, ta vội tóm lấy đầu dây, kéo lại con diều về. Chỉ có điều dùng sức hơi mạnh, con bươm bướm nhỏ ở phía sau đã bị kéo rời khỏi con bươm bướm lớn. Mắt nhìn thấy con bươm bướm nhỏ từ từ rơi xuống mặt đất rồi bị gió cuốn đi, vi vu trên bầu trời cao.

Tương Tư thấy vậy, mếu máo rồi nói “Mẫu thân, con bươm bướm nhỏ bay mất rồi. Bay mất rồi.”

Ta thu gọn dây lại, đưa lời an ủi “Không sao đâu, con bươm bướm lớn vẫn còn, chúng ta vẫn có thể thả diều được mà.”

Tương Tư lại càng mếu méo hơn trước “Thế nhưng con bươm bướm nhỏ bị gió cuốn đi rồi.”

Ngước mắt lên nhìn con bươm bướm nhỏ, thấy nó đã bị gió cuốn lên tận trời cao, càng lúc càng xa hơn, hiển nhiên là chẳng thể nào lấy lại được nữa. Thấy Tương Tư bật khóc, ta chỉ còn biết mỉm cười dỗ dành “Không sao đâu, nếu con không thích cái này, ngày mai mẫu thân sẽ sai người ra chợ mua một chiếc khác to hơn, đẹp hơn, được không?”

Tương Tư vẫn cứ khóc lớn chỉ vào con bươm bướm nhỏ đã bay tít trên trời cao rồi nói “Thế nhưng con bươm bướm nhỏ kia đã rời khỏi mẫu thân của nó rồi. Nó không biết sẽ bay về phương nào. Hơn nữa còn không bao giờ có thể gặp lại mẫu thân được nữa.”

Ta chết lặng người, nhìn vào con bươm bướm lớn trong tay, lại nhìn con bươm bướm nhỏ đang bay trên trời cao, quả nhiên cảm thấy con bươm bướm nhỏ kia thực sự thê thảm và đơn độc, thậm chí nhìn vào con bươm bướm lớn trong tay mình, cũng có cảm giác y hệt như vậy.

Ta lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay của Tương Tư, rồi dắt cô bé quay về phủ.

Cả đường đi, Tương Tư vẫn không ngừng nhìn về phía con bướm nhỏ bị cuốn đi, nước mắt lưng tròng, miệng không ngừng than khổ thay cho cặp mẫu tử bươm bướm. Thế nên tâm trạng ta cũng từ từ trở nên buồn bã, mệt mỏi hơn như thể ánh chiều tà càng lúc càng sậm xuống, rồi dần chuyển sang màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.