Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 21-2: Sương giăng dày đặc, chẳng nhớ đường về đào nguyên (2)



Tương Tư không chỉ là tấm kim bài miễn chết mà cũng là tấm kim bài đình chiến, ngài lập tức ngậm miệng, đón lấy bát thuốc do tùy tùng đưa lên, ngửa cổ uống cạn, kéo chăn lên đắp rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhuyễn Ngọc đưa tay sờ lên trán ngài, sau đó rút tay về, khẽ tiếng dặn người phía sau “Hình như ngài lại bị sốt cao hơn trước rồi, lần này biết phải làm sao đây? Phải chăng tên đại phu mà bọn họ tìm về là một tên lừa bịp, nên mới khiến ngài sốt cao mãi không hạ chứ?”

Ta có lòng hỏi thăm bệnh tình của ngài, nhưng lại sợ khiến ngài thêm phần lưu luyến, liền nói “Nếu ngài đã bị bệnh, ta sẽ không đưa Tương Tư qua bên này vội. Tương Tư còn bé, quậy phá làm phiền đến ngài là chuyện nhỏ, bị nhiễm bệnh từ ngài là chuyện lớn. Đợi khi nào ngài khỏe lại rồi tính sau.”

Thuần Vu Vọng vẫn nhắm mắt, nhưng hình như tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt, chỉ là cố gắng kiềm chế không tranh cãi với ta nữa thôi.

Ta dừng lại đôi chút, không nghe thấy ngài nói gì, cũng coi như may mắn, đúng lúc đang quay người rời đi, Thuần Vu Vọng đột nhiên lại nói “Thực ra chỗ sơn cốc mà chúng ta ẩn cư rất là ẩn mật, người bình thường khó mà tìm được. Bởi vì nó rất hẻo lánh, nên ta dẫn theo Doanh Doanh tới đó suốt ba năm trời mới bị người ta phát hiện ra hành tung. Thế nhưng Tư Đồ Vĩnh hình như tìm được đến đó rất là nhanh thì phải.”

Ta không hiểu tạo sao ngài lại nhắc đến chuyện này, lạ lùng lên tiếng “Ngài nói vậy nghĩa là sao?”

“Cũng chẳng có ý gì cả… Thế nhưng ta tin rằng, sơn cốc đó đối với người đến tìm nàng mà nói, từ lâu đã chẳng còn là bí mật. Cho dù… là năm năm trước hay là năm năm sau.”

Trong lòng ta thoáng kinh ngạc, đột nhiên lại nhớ tới lần đầu tiên khi Tư Đồ Vĩnh đến khách điếm tại Nam Lương tìm ta, đích thực đã từng nhắc tới, ngài ấy biết Thuần Vu Vọng có chỗ ẩn cư tại Ly Sơn, hơn nữa nghe giọng điệu của Tư Đồ Vĩnh thì ngài ấy đích thực là nắm rõ vị trí của nơi đó trong lòng bàn tay.

Người đi cứu ta chính là Tư Đồ Vĩnh, chẳng lẽ ngài có liên quan đến chuyện này? Trận hỏa hoạn rừng mai vào năm năm trước, lẽ nào cũng có liên quan tới Tư Đồ Vĩnh? Thế nhưng tiền đề của giả thiết đó, chẳng phải… ta đích thực có liên quan đến nàng Doanh Doanh đó sao?

Tâm trạng ta nhanh chóng rối loạn, đứng thẳng người dậy, ta cố gắng kiềm chế bản thân, bình thản như không hồi đáp lại. “Ngài tưởng rằng Thái tử Đại Nhuế chỉ là một kẻ vô dụng hữu danh vô thực hay sao? Ngài hãy lo giữ gìn sức khỏe của bản thân, đừng có suy nghĩ đến những chuyện này nữa.”

Lúc ta quay người bỏ đi, bước chân của ta vừa vội vã vừa hỗn loạn. Ta gần như đang bỏ đi vì hoảng hốt và sợ hãi.

Lúc bước ra khỏi nơi đó, sắc trời đã gần sáng, mấy ngôi sao lác đác trên bầu trời cũng đã mờ nhạt. Ta hít một hơi thật sâu, nạp thêm không khí trong lành, tươi mát, thế nhưng chẳng thể nào kìm nén được cảm xúc hoang mang trong lòng. Bước chân đi về phía trước càng nhanh, ta lại càng cảm thấy khó chịu.

Sau cùng, ta dừng bước, gọi Thẩm Tiểu Phong lên hạ giọng dặn dò “Ngươi mau dẫn người đi, lấy danh nghĩa của ta mời Lục lão thái y đến chẩn trị cho ngài ấy. Nhớ kĩ, hành sự cẩn thận, không được để lộ hành tung cũng như danh phận của bọn họ.”

Thẩm Tiểu Phong do dự một hồi rồi nói “Tướng quân, bọn họ là người Nam Lương.”

Ta thoáng cau mày “Lẽ nào ta không biết bọn họ là người Nam Lương sao? Mau chóng trị bệnh cho ngài ấy, để ngài ấy dẫn theo Tương Tư rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.”

Thẩm Tiểu Phong nhận lệnh, dẫn theo hai thị vệ tâm phúc của ta chia ra hành động, nhanh chóng đi mời Lục thái y tới.

Lục thái y vốn là y trưởng cùa viện ngự y, đã quan hệ thân thiết với Tần gia ta nhiều đời. Y thuật của ngài rất cao minh, đặc biệt là về mặt trị nội thương. Năm đó, phụ thân ta bị thương nặng quay về Bắc Đô, ai cũng nói là không thể sống được, cũng may nhờ có ngài tận tâm điều lí, mới có thể kéo dài thêm một năm nữa, đợi đến khi ta tiếp nhận toàn bộ chuyện lớn nhỏ trong Tần gia, phụ thân mới xuôi tay nhắm mắt. Sau này do tuổi cao mắt kém, ngài liền cáo lão, rời khỏi thái y viện, bình thường cũng không còn trị bệnh cho người khác, thế nhưng ta đến mời, đoan chắc ngài cũng sẽ nể mặt vài phần.

Thấy Thẩm Tiểu Phong đã đi, ta liền thở dài một tiếng, lại tiếp tục quay về phủ, lúc này cảm thấy trong lòng đã đỡ nặng nề hơn lại hoảng hốt nhận ra, ta rõ ràng đã đau lòng, hỗn loạn bởi vì vết thương của Thuần Vu Vọng.

Lúc ta quay về đến phủ, Tương Tư vừa tỉnh lại sau giấc ngủ, thấy ta ngồi cạnh bên liền mỉm cười ngọt ngào, đáng yêu, kéo lấy tay ta nói cười liên hồi, muốn ta đưa cô bé đến chợ chơi tiếp. Ta nghĩ chẳng mấy ngày nữa, Tương Tư đã rời khỏi nơi này, huống hồ, khoảng thời gian gần đây, ta đang nhàn rỗi, nên đã đồng ý. Tương Tư vui mừng đến mức múa may quay cuồng, quên khuấy mất nỗi buồn vì con bươm bướm nhỏ phía sau đuôi diều đã bay mất.

Quên đi phần ký ức khiến bản thân đau khổ, vốn dĩ chính là bản năng tự bảo vệ của nhân loại. Như bản thân ta, cũng sắp sửa quên hết mọi tuyệt vọng và đau khổ của mấy năm trước, một đứa bé như Tương Tư làm sao lại nhớ tới những nỗi đau thương nhỏ nhặt vậy chứ?

Cũng giống như người mẫu thân giả mạo là ta, đợi khi nào quay về Nam Lương, lúc nhớ đến, có lẽ Tương Tư cũng chỉ khóc quấy Thuần Vu Vọng một chút mà thôi, rồi lâu dần, tự nhiên sẽ quên hết.

Còn ta… Sau cùng cũng sẽ có đứa con khác với Tư Đồ Lăng?

Vứt hết những chuyện phiền não này, ta chẳng bận tâm cả đêm vừa rồi không ngủ, lại tiếp tục chơi với Tương Tư thêm một lúc.

Cô bé vẫn còn nhớ đến quán rượu nhỏ đã gặp Tư Đồ Vĩnh hôm qua, vào trong ngó ngó nghiêng nghiêng một hồi, sau đó thất vọng nói “Vĩnh thúc thúc không tới. Tại sao vừa đến nhà của cữu cữu, thúc thúc chẳng tới thăm con nữa?”

“Thúc thúc còn nhiều việc phải làm…”

Ta tiện miệng nói vài câu cho xong chuyện, chứ biết rõ Tư Đồ Vĩnh không tới Tần phủ tuyệt đối không phải vì có nhiều việc phải làm. Đương nhiên quán rượu đó cũng không phải là nơi mà ngài nên tới. Sau đó ta cho người đi điều tra về Bát Bảo và Lão Thất cùng uống rượu với ngài hôm đó, trên danh nghĩa chỉ là lái buôn và người bán thịt bình thường ngoài phố chợ, nhưng thực chất lại là những người hành nghiệp trượng nghĩa, trong số bạn bè kết giao tuy rằng có phường ăn cắp, trộm cướp, thế nhưng tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.

Nhất định đây là một cánh thế lực Tư Đồ Vĩnh cho tiềm phục ở nơi này, với mối quan hệ thân thiết giữa ta và ngài, ta cũng chỉ có thể coi như không biết mà thôi.

Ra ngoài ăn một chút đồ, sau buổi trưa, ta đưa Tương Tư vội vã quay về phủ, quả nhiên đã thấy bọn người Thẩm Tiểu Phong quay lại.

Nàng ta biết rằng ta không yên tâm, đợi khi ta tách Tương Tư ra, liền lại gần bẩm báo “Tướng quân, Lục thái y đã đến đó chẩn mạch, tuy rằng chứng bệnh có phần nghiêm trọng, thế nhưng cũng chưa nguy hiểm đến tính mạng.”

Thẩm Tiểu Phong nói như vậy, lại càng khiến ta lo lắng hơn.

Con nha đầu này hoàn toàn không quen biết Thuần Vu Vọng, nhưng lại biết ta có chút quan hệ khó nói với ngài, cũng hiểu được đi lại cùng với người có thân phận như ngài, không những gây bất lợi cho ta, mà không cẩn thận, nói không chừng còn liên lụy đến cả Tần gia.

“Cụ thể như thế nào?”

“Nghe nói đường kiếm đó của tướng quân, hoàn toàn không thể đâm trúng phần tim, thế nhưng đã làm tổn thương phần phổi… Vết thương vốn dĩ đã nghiêm trọng như vậy, hoàn toàn không có khả năng giữ lại tính mạng. Ngài đã uống linh đơn diệu dược không biết lấy đâu ra, lại được danh y tận tình chăm sóc, cứu chữa, mới miễn cưỡng giữ lại được mạng sống. Chỉ là thân thể ngài còn chưa hồi phục, đã nhiều lần chịu cảnh đường xa vất cả, ngoại thương tuy rằng đã liền da, nhưng nội thương thì cứ tái phát hết lần này đến lần khác. Lục thái y nói phần phổi không chịu được nóng lạnh, dễ dàng bị xâm nhập, ngày nay tạo thành chứng bệnh, cho nên ngài mới bị ho, sốt cao, gầy guộc, thiếu máu… Nếu không tịnh dưỡng cẩn thận, chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm.”

Ta đoan chắc sắc mặt của mình lúc này không còn được như trước, Thẩm Tiểu Phong vội vã nói thêm “Thế nhưng Lục thái y cũng nói, nếu chẩn trị theo phương thuốc của ngài, chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, chắc là sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng.”

Ta định thần lại, cố tình nói cứng “Cho dù ngài ấy chết đi, cũng chẳng có liên quan gì đến ta cả. Chỉ là Tương Tư đáng thương mà thôi.”

Thẩm Tiểu Phong nghe vậy không khỏi kinh ngạc. Ta chắp tay sau lưng bỏ đi tìm Tương Tư.

Chiều muộn, Lý công công tới truyền thánh chỉ, Hoàng đế không cho phép ta từ chức, ngược lại còn phong Tần Cẩn lên chức Thị lang Ngũ phẩm, thưởng cho năm trăm lạng vàng, năm cặp ngọc như ý, cùng một số lụa là gấm vóc… Đồng thời, ngài cũng nói với ta, Tần Đức Phi chưa khỏi hẳn bệnh, cần phải tịnh dưỡng nhiều ngày, cho nên giải trừ lệnh giam lỏng. Còn về việc Thôi Dũng tự ý xông vào cung, cùng với cái chết của hắn, ngài chỉ nói qua loa, vẫn chưa có lời kết sau cùng.

Ta biết rõ nhân quả sự việc này, trong lòng âm thầm cười nhạt, vẫn sai người thưởng cho Lý công công, rồi kính cẩn tiễn hắn rời phủ.

Tần Cẩn tò mò lên tiếng “Chuyện này là sao nhỉ? Tại sao lại thưởng cho Tần gia chúng ta?”

Tần Triệt mỉm cười, quay sang nói cùng ta “Chỉ e là tin tức từ tiền tuyến đã truyền về rồi. Hoàng thượng lâm trọng bệnh, trong triều vẫn kẻ tranh người đấu, làm sao mà gánh vác được chuyện biên quan cấp bách? Còn vị Cao giám quân đó…”

“Chết rồi. Ôn Lương Thiệu liều chết giải vây, chỉ có thể cướp về thi thể đã bị chặt thành hai khúc của hắn.” Ta bình thản mỉm cười rồi nói thêm: “Đích thực là có một đạo binh mã Nhu Nhiên tới, Tần Triết thông minh, liền dẫn dụ bọn chúng xông vào nơi Cao giám quân đóng quân. Cũng chỉ có một mình hắn đáng chết, định mượn lương thảo để bắt thóp quân đội Tần gia, không ngờ đây cũng là thứ mà bọn giặc Nhu Nhiên muốn đoạt được.”

Tần Cẩn vội nói “Vậy thì số lương thảo đó hiện giờ ra sao rồi?”

“Đương nhiên là chẳng sao cả.” Ta vươn vai ưỡn ngực, than dài một tiếng “Có điều giặc Nhu Nhiên đã yên hơi lặng tiếng khá lâu rồi, chắc cũng sắp có mưu tính mới?”

Lần này chỉ là làm lớn chuyện của bọn giặc Nhu Nhiên, quân đội Tần gia đã nhận được mật lệnh, chỉ dẫn dụ bọn giặc đến chỗ của Cao giám quân, không hề khiến bọn chúng chịu thiệt, xem ra sắp tới thực sự sẽ có hành động mới.

Đang lúc trầm ngâm, Nhị ca Tần Triệt đột nhiên lên tiếng “Vãn Vãn, muội cũng không còn nhỏ gì nữa, đổi lại là con gái nhà khác, muội đã có đến mấy đứa nhóc rồi. Nếu sắp tới còn phải tới biên quan, hay là nhân cơ hội này, cử hành hôn lễ với Tư Đồ Lăng thôi.”

Ta lặng người rồi nói “Tư Đồ Lăng hôm qua cũng vừa nhắc muội… đợi một thời gian nữa rồi sẽ chuẩn bị thôi.”

“Cách một thời gian nữa?” Tần Triệt cau chặt đôi mày “Ta thấy nên định luôn ngày trong khoảng thời gian này đi, lần nào muội chần chừ, cái gì cũng phải có điểm dừng chứ, chẳng biết muội còn định kéo dài đến ngày tháng năm nào nữa.”

“Nhị ca, ta với Tư Đồ Lăng đích thực có nhiều chuyện, nếu không cần gì phải cố ý kéo dài?”

“Muội còn định kéo dài đến lúc nào nữa? Vốn dĩ mùa đông năm rồi đã có thể cử hành hỷ sự, Hoàng thượng vừa nói một câu vẫn chưa tìm được người vừa đáng tin cậy vừa tận tâm hộ tống công chúa Thường Hy, muội tự nhiên lại nói muốn chia sẻ nỗi lo cùng Hoàng thượng? Sau đó suýt chút nữa là đánh mất mạng luôn, khiến Hoàng hậu Đoan Mộc hân hoan vô cùng. Chẳng phải Hoàng hậu đang mong hai nhà chúng ta chẳng thể kết thân được sao?”

“Ban đầu muội định chờ Tiểu Cẩn lớn thêm chút nữa…”

“Muội đợi thì cũng không sao, thế nhưng cũng không thể bắt Tư Đồ Lăng cũng phải đợi theo muội hết năm này qua năm khác thế chứ? Huống hồ người gả đi là tiểu thư Tần gia, chứ còn Tam công tử Tần gia vẫn có thể xuất mã xuất chinh như thường. Tiểu Cẩn hoàn toàn không cần phải tiếp nhận Tần gia từ muội sớm như vậy. Lại nữa, người khác thấy hai nhà chúng ta kết thông gia, muội đã thành thê tử của Tư Đồ Lăng, những lời đồn thổi khốn kiếp bên ngoài cũng ít hẳn đi.”

Ta không thể nào phản bác, chỉ đành than dài “Vậy thì, xin Nhị ca làm chủ, hãy chọn ngày thành thân cho muội đi.”

Tần Triệt gật đầu, mỉm cười lên tiếng “Cũng chẳng có gì cần chuẩn bị nữa. Muội chinh chiến bên ngoài, ngu huynh cái khác không giúp được, việc trong nhà vẫn có thể thu xếp ổn thỏa. Ta đã chuẩn bị xong của hồi môn cho muội từ lâu, tuyệt đối có thể xứng với thân phận phu nhân Nam An Hầu của muội.”

Ta tiện miệng đáp lại, trong lòng càng lúc càng thêm hỗn loạn, nhấc chân rời khỏi căn phòng.

Có lẽ chẳng còn bao lâu nữa Thuần Vu Vọng sẽ dẫn Tương Tư rời khỏi, còn ta sau khi có thêm một tên gọi phu nhân công hầu, cũng sẽ khoác lên chiến giáp, tiếp tục bôn ba sa trường mà thôi.

Kể từ nay trở đi, gian khổ chinh chiến, phơi thây sa trường, dòng máu anh hùng của Tần gia sẽ tiếp tục đổ xuống vì giang sơn đất nước… Cả cuộc đời này, ta cũng chỉ có thể sống trong máu tanh và lửa rát, từ từ chết đi trong chinh chiến và giết chóc mà thôi.

Ngay cả ký ức về khoảng thời gian sống cùng Thuần Vu Vọng và Tương Tư, cũng sẽ nhanh chóng nhạt nhòa, trôi đi trong những ngày mưa máu tanh lòm sắp tới, cho đến khi chẳng còn chút dấu vết nào, cũng giống như… tình duyên giữa Thuần Vu Vọng và Doanh Doanh đã bị ngọn lửa ác nghiệt thiêu hủy.

Lúc suy nghĩ như vậy, ta đột nhiên cảm thấy lòng dạ lo lắng. Rõ ràng ta không phải là Doanh Doanh, rõ ràng ta xác định bản thân trước nay chưa từng làm thê tử của Thuần Vu Vọng, thế nhưng chẳng hiểu sao, ta lại cảm nhận được ta và ngài thân thiết đến lạ thường…

Ta thậm chí hoàn toàn không hề chán ghét mỗi khi thân mật cùng ngài. Ngày đó căm hận thấu xương, thế nhưng giờ đây nghĩ lại, thật không ngờ, ta chẳng thể nào dồn ngài vào chỗ chết thêm lần nào nữa.

Lẽ nào, ta thực sự đã từng là Doanh Doanh? Khả năng ghi nhớ của ta thực sự kém đến mức không ngờ lại quên đi tất cả mọi thứ liên quan đến ba năm ân ái đó?

Trước năm mười tám tuổi, cuộc sống trên núi khô khan là vậy, ngày nào cũng giống nhau, ngoài việc luyện kiếm, đọc sách, nghe sư phụ giảng giải, rồi lại luyện kiếm, đọc sách, rồi nghe sư phụ giảng giải… Ngoại trừ hồi nhỏ thường trốn ra ngoài quậy phá cùng Tư Đồ Lăng và Tư Đồ Vĩnh, cuộc sống khi đó của ta thực là vô vị, buồn chán, trăm ngày như một.

Sau đó, Tư Đồ Lăng rời khỏi, Tư Đồ Vĩnh gần như cũng chẳng mấy khi tới tìm ta. Ta thậm chí còn nhớ không rõ, bản thân đã rời khỏi đó như thế nào. Chỉ nhớ rằng năm đó, ở trên núi, ta đột nhiên bị mắc bệnh nặng, đợi đến khi hồi phục lại thì đã nằm trong phủ họ Tần rồi. Lúc đó Tư Đồ Lăng đang ở kinh sư, thi thoảng lại qua thăm ta một lần, Tư Đồ Vĩnh vẫn còn là một hoàng tử không mấy nổi bật lại chẳng được ai bận tâm đến, thường xuyên tới Tần phủ bầu bạn cùng ta mà chẳng hề e dè.

Tư Đồ Lăng lúc đó không được nắm thực quyền, còn Tư Đồ Vĩnh cũng chưa hề thành thân cùng Hoa Hy, hai người thường xuyên bên nhau sớm tối, tuy rằng tính tình khác biệt, thế nhưng lại hòa hợp thương yêu nhau như huynh đệ ruột thịt. Cho dù lúc đó, họ đã quay về Bắc Đô, hai người vẫn có thể nói chuyện cười đùa vô tư, không chút nghi kị, ganh ghét. Bản thân ta đã cách xa hai người một khoảng thời gian, nên cảm thấy có phần xa lạ.

Tiếp sau đó, nhập quân doanh, lên sa trường, trải nghiệm phong ba bão táp, gặp bao nhiêu kiếp nạn lại càng ít gặp nhau hơn. Đặc biệt là sau khi ra quay về từ quân doanh của giặc Nhu Nhiên, bọn họ mỗi người đều nắm được chút quyền hành trong tay, thi thoảng gặp mặt trong triều, không ngờ lại như hai kẻ xa lạ, dù ta có đứng giữa làm hòa, cả hai vẫn chẳng thể nào xóa bỏ được nghi kị trong lòng.

Cuối cùng, tất cả những kí ức khi ba chúng ta ở bên nhau trước kia, cùng cả những nụ cười, niềm vui khi gặp nguy hiểm, đau ốm, dần dần trở nên mơ hồ rồi biến mất. Chỉ vào những lúc nằm mơ, thi thoảng ta mới nhớ lại khoảng thời gian năm đó, khi ba chúng ta song hành, bầu trời xanh trong mát mẻ, ngọn núi hùng vỹ, yên bình và cả tiếng cười nói vui vẻ của chúng ta nữa…

Thuần Vu Vọng vẫn luôn cho rằng ta chính là Doanh Doanh, những gì ngài nói hôm qua, đích thực cũng phù hợp với những gì đã xảy ra trong cuộc sống trước kia của ta, cảm giác quen thuộc đó khiến ta kinh hãi, nhưng khi suy nghĩ cặn kẽ, vẫn chẳng hề tìm được chút vết tích nào đọng lại.

Đến như mộng xuân, lưu chẳng lâu

Đi như mây trời, tìm không nổi.

Càng suy nghĩ cặn kẽ, lại càng cảm thấy khó hiểu.

Chuyện thành hôn được ủy thác hoàn toàn cho Tần Triệt, mọi chuyện cũng được quyết định rất nhanh. Nhị ca cũng chẳng bận tâm hai chân mình bất tiện, đích thân đến phủ Nam An Hầu một chuyến, lúc về, không ngờ lại được đích thân Nam An Hầu đưa về phủ.

Thần sắc của Tư Đồ Lăng vẫn cứ trầm tĩnh, chỉ đôi mắt lóe sáng, lúc nhìn thấy ta đi tới, mặt mày rạng rỡ, con người xưa nay lạnh lùng đột nhiên trở nên dịu dàng hơn trước nhiều.

Tần Triệt cười nói “Ta đã nhờ thầy tướng số xem rồi, mười tám tháng sau chính là ngày tốt, đại cát, thích hợp cho việc cưới gả, cho nên ta quyết định chọn ngày đó.”

Ta thoáng lặng người “Nhanh… nhanh như vậy sao?”

Tư Đồ Lăng nắm chắc bàn tay ta, nhếch miệng cười nói “Vãn Vãn, biên quan không ổn định, có lẽ sẽ sớm phải chinh chiến thôi. Nếu không làm nhanh lên đôi chút, lại phải đánh trận vài năm, có lẽ nàng còn xinh đẹp, trẻ trung chứ ta thì đã răng long tóc bạc rồi.”

Ta ngây người một lúc rồi trợn mắt nhìn ngài “Ngài hơn ta được mấy tuổi mà nói nghe khoa trương vậy.”

Ngài mỉm cười, ôm ta vào lòng, không giải thích thêm gì nữa.

Ta đã nói là để cho Tần Triệt làm chủ, chuyện này cũng không thể thay đổi được nữa. Nói ra thì Tư Đồ Lăng quyền cao chức trọng, tài giỏi tuấn tú, muốn lấy người phụ nữ tuyệt sắc nào trong thiên hạ này mà chẳng được, vậy mà cứ nhất quyết phải lấy ta. Có lẽ đây chính là may mắn của ta, và là nỗi bất hạnh của ngài.

Chỉ là lúc nghĩ tới còn có một tháng nữa là đến ngày thành thân, ta đột nhiên cảm thấy hoang mang, mắt nhìn cháu gái Tần Tố Tố nắm tay Tương Tư tới tìm, ta vội vã nói “Ngài nói chuyện cùng Nhị ca đi nhé!”

Lúc rút tay khỏi bàn tay của Tư Đồ Lăng chạy về phía Tương Tư, ta chỉ cảm thấy thân người ngài cứng sựng, còn Tần Triệt thì bật cười rồi nói “Mặc y phục nam nhân mười mấy năm, nhưng sau cùng vẫn là thân nữ nhi, nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự, cũng cảm thấy thẹn thùng…”

Thẹn thùng…

Hai chữ này đã chẳng còn liên quan gì đến ta nữa rồi. Thế nhưng ta với Tư Đồ Lăng vốn dĩ đã định hôn ước từ nhỏ, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, lại cùng tầm sư học đạo một chỗ, tình cảm hai bên sâu nặng, ngài đối xử với ta tốt không bàn cãi, tại sao trong lòng ta vẫn luôn bài trừ mối hôn sự này?

Đã định xong ngày thành hôn, trong phủ già trẻ, trên dưới đều bận rộn, tấp nập. Tuy rằng của hồi môn đã đâu vào đấy, nhưng Tần Triệt thấy ta buồn bã không vui, lại sai người chuẩn bị thêm rất nhiều thứ, còn dặn bên làm y phục may thêm tám bộ y phục của phụ nữ, hơn nữa còn chọn kiểu dáng được ưa chuộng nhất. Thế nhưng ta cả ngày cả năm mặc y phục nam nhân, lúc gả sang phủ Nam An Hầu, Tư Đồ Lăng chắc cũng chẳng ép ta phải mặc mấy bộ y phục quyền quý mà dung tục, lằng nhằng của phụ nữ, cũng chẳng hiểu Nhị ca chuẩn bị nhiều thứ như vậy làm cái gì.

Nghe nói phủ của Nam An Hầu cũng đang tất bật, hân hoan tổ chức hôn lễ lần này, Tư Đồ Lăng chẳng tiếc ngân lượng, phàm là báu vật quý giá hiếm thấy trên đời, ngài đều mua về phủ liên tục.

Hoàng đế Đại Nhuế Tư Đồ Hoán nghe nói hai chúng ta đã định ngày thành hôn, cũng ban thưởng cho hai nhà không ít tiền tài, báu vật để thể hiện rõ hoàng ân tỏa chiếu. Lúc ta nhập cung làm chuyện công, cho dù đang suy ngẫm những gì, Hoàng thượng cùng đám đại thần không biết là địch hay bạn đó, ai ai cũng hân hoan chào đón, chúc mừng ngày vui sắp tới.

Trong lúc gia đình bận rộn, ta âm thầm sai Thẩm Tiểu Phong ngày đêm để tâm để động tĩnh bên phía Thuần Vu Vọng, ngay cả thuốc do thái y kê đơn, nàng ta cũng xem qua, cần bất cứ vị thuốc quý hiếm đắt tiền gì, khó tìm kiếm ở những tiệm thuốc thông thường, lại lệnh cho người dưới đưa sang, rồi chuẩn bị cả những đồ bổ như nhân sâm trăm năm, huyết yến thượng hạng… mang sang cho ngài tịnh dưỡng. Cứ như vậy vài ngày, nghe nói Thuần Vu Vọng đã hạ sốt, không còn ho ra máu, chắc hẳn đã có chuyển biến lớn.

Tương Tư chẳng hề biết đã sắp phải chia xa ta, thấy trong phủ tất bật, rộn ràng, chán nản lên tiếng hỏi “Mẫu thân, bọn họ đều nói rằng Đại tiểu thư sắp sửa thành thân rồi. Đại tiểu thư ở nhà cữu cữu là ai thế?”

Ta liền đáp “Chính là… thì chính là tiểu thư của nhà họ Tần chúng ta.”

“Tiểu thư…” Tương Tư chỉ vào mũi mình rồi nói “Ở chỗ của phụ vương con là tiểu Quận chúa, ở chỗ này con là tiểu thư Tương Tư. Con chính là tiểu thư nhà họ Tần sao? Vậy mọi người đang chuẩn bị hôn sự cho con hả?”

Ta hoàn toàn chết lặng trước những lời suy đoán ngô nghê của Tương Tư, mãi một lúc sau mới nói “Con không phải là tiểu thư nhà họ Tần, con mang họ Thuần Vu. Thuần Vu Tương Tư, là con gái nhà Thuần Vu.”

Tương Tư chợt nhớ ra, liền tỏ ra đắc ý, chu miệng lên, tươi cười đáp “Đúng vậy, phụ vương nói con mang họ Thuần Vu. Thuần Vu chính là quốc tính của Đại Lương chúng ta.”

Ta vội vã che miệng cô bé lại, hối hận bản thân không nên nhắc đến họ tộc gì cả, tiếp đó, đưa lời dỗ dành “Thế nhưng nhà cữu cữu đều mang họ Tần cả, con nói mang họ Thuần Vu, cữu cữu nhất định sẽ không vui, vậy nên đứng trước mặt người khác, con đừng nói mình họ gì nhé.”

Tương Tư nhìn xung quanh đầy cảnh giác, gật đầu thành khẩn nói thêm “Con hiểu rồi! Tiểu thư nhà họ Tần, nhất định là tỷ tỷ Tố Tố. Tỷ tỷ Tố Tố sắp thành thân sao?”

Ta bỗng thấy đau dầu, liền nói “Con còn bé tí, hỏi nhiều chuyện thế làm gì.”

Tương Tư thấy ta không phủ nhận, lập tức cho rằng mình đã đoán đúng, sắc mặt tỏ ra đắc ý, làm gì có chuyện không nói tiếp, liền truy hỏi thêm “Thành thân có phải là lấy người khác không ạ? Cũng giống như mẫu thân lấy phụ vương vậy, rồi sau đó thì sinh ra con?”

Ta lúc này cảm thấy đau lòng vô cùng, vội vã nắm lấy tay cô bé “Không phải con muốn học kiếm pháp sao? Đi thôi, ta đã sai người làm giúp cho con một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào, trông đẹp lắm… Mẫu thân sẽ dùng thanh kiếm đó để dạy con kiếm pháp nhé!”

Tương Tư nhanh chóng trở nên vui vẻ, mỉm cười nói “Được ạ, được ạ. Con cũng muốn học kiếm, sau này ai mà dám ăn hiếp mẫu thân, con sẽ chém bọn họ, chém chém chém…”

Cô bé đã hoàn toàn quên khuấy mất câu hỏi về chuyện thành thân rồi sinh em bé, hân hoan chạy lên phía trước, đưa tay làm động tác sắp sửa chém ai đó, trông tinh nghịch mà cực kỳ đáng yêu. Thế nhưng ta càng nhìn lại càng cảm thấy trái tim quặn thắt.

Đến sau cùng, số mệnh của Tương Tư vẫn là không có mẫu thân!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.