Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 42-2: Tên tuyết lạnh, quốc thủ cũng hết lối quay về (2)



Ta bất giác đặt ly trà xuống rồi hỏi “Là gia đình thế nào?”

Cô Quế lắc đầu đáp “Ta cũng chẳng rõ, chỉ biết đó là một gia đình giàu có trong vùng, có điều phủ đệ cũng bình thường. Ta đi đường chậm nên không tìm được khách điếm, đi suốt cả đêm, sáng sớm mới tới được nơi đó, liền nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi dẫn theo một tiểu cô nương tầm bốn, năm tuổi khóc lóc chạy ra khỏi cửa, nói rằng vừa mới từ nhà ngoại về, liền thấy cả nhà đều bị bệnh, vội vã đi tìm đại phu. Ta vội vã vào trong xem, mười mấy người trong nhà, tất cả đều chết trong lúc còn ngủ. Ta biết rằng gia đình này chắc chắn đã đắc tội một nhân vật lớn nào đó, mới gặp phải họa diệt môn như vậy, cũng chẳng dám điều tra kĩ nguyên nhân cái chết, vội vã chạy ra ngoài khuyên người phụ nữ đó nhanh chóng chạy trốn, bản thân cũng chẳng dám ở lại quá lâu, lập tức rời khỏi. Lúc đấy, ta cũng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng như vậy, chỉ là trong vườn của gia đình đó có trồng nhiều hoa cỏ, nên ta lại nghĩ đó chỉ là hương hoa, không hề bận tâm. Mãi tới bây giờ khi nghĩ lại, phải chăng…”

Trái tim ta bất ngờ quặn thắt lại. Cô Quế rời khỏi Bắc Đô, là chuyện xảy ra sau khi phụ vương của Tư Đồ Vĩnh là Tư Đồ Hoán đăng cơ không lâu, vì muốn tránh khỏi những cuộc chiến đoạt vị, nên khả năng là muốn diệt cỏ tận gốc, rồi liên lụy tới nhiều người vô tội. Lúc đó… người nắm quyền trong Tần gia vẫn là tổ phụ của ta, Tần Sơ Đồng.

Cô cô từng nói, bọn họ chưa từng thực sự đứng ngoài cuộc tranh đoạt hoàng vị, Kỳ Dương Vương nhiều khả năng đã bị Tần gia cùng Hạ Vương liên thủ mưu sát…

Lúc đó, những người biết đến sự tồn tại của thứ độc chướng này không nhiều, người có thể điều khiển nó lại càng ít.

Ta hỏi cô Quế “Cô cô có biết gia đình đó mang họ gì không?”

Cô Quế lắc đầu rồi đáp “Chuyện này ta tránh còn chẳng kịp, làm sao dám hỏi kỹ chứ? Có điều…”

“Có điều làm sao?”

“Người phụ nữ trẻ tuổi đó bên thắt lưng có đeo một thanh kiếm, thân gái mà dám một mình đi đường đêm, ta đoán chắc cũng là người biết võ nghệ. Nếu thân thủ không tệ, thì mẫu tử họ chắc cũng đã giữ được tính mạng…” Cô Quế nhìn về phía ta, đột nhiên lại đưa lời hỏi quái dị “Cô nương, người làm sao thế?”

Ta biết rõ rằng sắc mặt mình lúc này biến đổi, vội vã bình thản như không, khẽ nhếch miệng cười “Không có gì cả, chỉ là đột nhiên nghĩ rằng, nếu đứa bé gái đó còn sống thì bây giờ chắc đã là một cô nương tầm hai mấy rồi? Bọn họ chắc đã đắc tội một nhân vật đáng gờm ở Đại Nhuế, có khả năng đã trốn sang Nam Lương. Để tự bảo vệ bản thân, đa phần cũng đã luyện võ nghệ giỏi giang. Vì muốn điều tra nguyên nhân cái chết của người nhà, nói không chừng cô nương ấy cũng đi nghiên cứu thứ độc dược đã khiến gia đình chết chỉ trong một đêm…”

Cô Quế nghe rồi lặng người “Cô nương đang nói, cái chết của Hoàng hậu, có khả năng là do tiểu cô nương năm xưa tìm đến báo thù?”

Ta bật cười lên tiếng “Ta chỉ suy đoán vậy thôi. Hoàng cung đại nội được bảo vệ nghiêm ngặt, làm sao dễ dàng trà trộn vào trong để hạ thủ được?”

“Ừm”

Cô Quế bán tín bán nghi, nhưng cũng biết rõ rằng càng biết nhiều bí mật thì lại càng nguy hiểm, nên biết điều ngậm miệng lại không bàn luận thêm nữa.

Ta quay đầu sang hỏi “Cô cô đã qua chỗ Tố Tố xem xét gì chưa?”

Cô Quế gật đầu đáp “Ta đã qua xem rồi, tiểu thư chỉ nói là mệt mỏi, không bị sao cả, sau đó bảo ta mau về chăm sóc cô nương, không để cho ta chẩn mạch.”

“Vậy khí sắc của con bé có gì không tốt không?”

“Nhìn qua… thì trông cũng được. Tính cách của tiểu thư hoàn toàn khác biệt với cô nương, chỉ im lặng ngồi bên cửa sổ đọc sách, trước nay chưa từng thấy động chạm tới đao kiếm bao giờ.”

Ta khẽ than dài một tiếng “Mẫu thân của Tố Tố là khuê nữ của gia đình khá giả, chỉ là sau này được gả vào tướng môn… Từ khi con bé còn nhỏ, phụ thân đã qua đời, đương nhiên là tiếp nhận hết tính cách dịu dàng, hiền lành của mẫu thân. Lúc xưa, đáng lẽ ta nên dạy Tố Tố một chút võ nghệ, để không đến mức yếu đuối như vậy. Ngày mai, cô cô lại qua đó xem sao, sắp sửa nhập cung rồi, nếu có điều gì không thỏa đáng, có thể bồi bổ thêm.”

Cô Quế gật đầu đồng ý.

Đợi sau khi cô Quế ra ngoài, ta lập tức triệu Tần Triết vẫn còn ở trong kinh thành tới, bảo hắn cho người bí mật điều tra về vụ thảm án diệt môn ở Lệ Châu vào năm đó, đồng thời làm rõ… gia đình đó có phải mang họ Cát hay không.

Ngày hôm sau, cô Quế lại sang thăm Tố Tố, thế nhưng vẫn không thể chẩn mạch cho cô bé, chỉ là qua quan sát đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Cô Quế khẽ lên tiếng “Cô nương, ta không biết phải nói gì, thế nhưng phải chẩn mạch thì mới chắc chắn được.”

Ta vốn đã nghĩ có điều gì đó khả nghi ẩn chứa bên trong, thế nhưng nghe cô Quế nói như vậy, liền cảm thấy kinh ngạc, đứng dậy định đi ra khỏi cửa. Tiểu Uyển vội lấy chiếc áo choàng lông chồn màu trắng khoác lên người ta “Đại tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, vẫn nên bảo trọng sức khỏe thì hơn.”

Ta liền kéo chặt tấm áo choàng lại, ra ngoài hành lang đã thấy thị vệ của Tư Đồ Lăng hoang mang lại gần ngăn lại “Vương phi, Vương gia có lệnh, người có điều gì thì cứ dặn dò đám thuộc hạ đi làm, sức khỏe Vương phi chưa hồi phục, không nên ra ngoài thì tốt hơn.”

Ta liền quát “Ta có việc, tránh ra.”

Viên thị về này vẫn không nhường đường, cúi đầu nói tiếp “Bẩm Vương phi, Vương gia…”

“Cút.”

Ta đưa chân đạp hắn ngã lăn ra đất, một người khác liền đưa tay ra định ngăn cản, bị ta đẩy sang một bên, rồi ta nhanh chóng cất bước ra ngoài.

Hai viên thị vệ quay sang nhìn nhau, đến sau cùng cũng không dám chạy lên ngăn cản nữa, mau chóng tiến ra bên ngoài, đoán chắc là đi bẩm báo cho Tư Đồ Lăng. Ta cũng chẳng bận tâm đến bọn chúng, đi thẳng về căn phòng Tố Tố đang ở tại phía sau.

Tố Tố lúc này đang cầm một cuốn sách ngồi lặng người bên cửa sổ, nghe bên ngoài có tiếng động, vội vã đứng dậy đưa lời gặng hỏi ”Cô cô, tại sao lại tới vậy? Tố Tố đáng lẽ phải sớm sang thăm cô cô, chỉ vì dạo này bị ho, sợ sẽ lây bệnh sang cho cô cô, cho nên vẫn chưa dám sang.”

Thần sắc của Tố Tố trông cũng khá bình tĩnh, thế nhưng đích thực đã gầy đi nhiều, đôi má trắng trẻo, đầy đặn trước kia giờ đã hóp lại, chiếc cằm cũng nhọn hoắt, khuôn mặt nhợt nhạt không thấy chút sắc hồng, đôi mắt trông lại càng tiều tụy, mỏi mệt. Tố Tố đưa tay đặt trước bụng, dùng ông tay áo to dùng để che đi.

Đang vào tiết trời đầu đông, tất cả ai nấy đều mặc y phục dày dặn, nếu không phải cô Quế đã nhắc nhở từ trước, nếu không phải Tố Tố cố tình che giấu, ta hoàn toàn không hề để tâm tới phần bụng của con bé.

Ta bước lại gần, từ từ kéo bàn tay của Tố Tố ra, nhìn vào phần bụng, sắc mặt con bé trở nên hoang mang, như một con thú nhỏ bị ép tới đường cùng. Nỗi hoảng loạn sợ hãi đã lấp đầy đôi mắt to tròn, nước mắt dần dần dâng trào, long lanh.

Ta liếc mắt nhìn đám nha hoàn, vú nuôi hầu hạ trong phòng rồi quát lớn “Tất cả cút hết ra ngoài.”

Những người này ai nấy đều hoảng hốt, vội vã lui ra ngoài. Bọn họ đã ở bên cạnh Tố Tố biết bao ngày, không thể nào không nhận ra điều khác lạ, chỉ là trên dưới phủ Định Vương không ai không biết sức khỏe Vuong phi không ổn, không thể lo nghĩ quá nhiều. Cho dù là những kẻ dưới trung thành được đưa từ Tần phủ sang, cũng không dám kinh động ta vào lúc ta có mang hay vừa mới sảy thai.

Ta nắm chặt bàn tay của Tố Tố. Kéo con bé đến bên bàn, ta cảm thấy bàn tay đó dần trở nên lạnh giá, cánh tay mềm yếu như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy vậy.

Lúc ấn Tố Tố ngồi xuống ghế, con bé đã bật khóc cất tiếng gọi “Cô cô.”

Ta kéo tay Tố Tố ra rồi gọi “Cô Quế, mau vào đây chẩn mạch.”

Cô Quế vội vã bước tới, khom người chẩn mạch một hồi, mới khẽ khàng lên tiếng “Cô nương, tiểu thư Tố Tố… đã mang thai hơn ba tháng rồi!”

Ta ban đầu còn nghi ngờ liệu có phải vào hồi tháng năm, khi đang bị giam trong ngục, Tố Tố đã bị làm nhục, để lại họa căn, thế nhưng nhìn bụng lúc nãy trông cũng không giống lắm. Đợi đến khi nghe cố Quế báo lại, ta ảo não tới mức hoa mày chóng mặt. Tiểu Uyển đứng một bên vội vã chạy lại đỡ ta mới có thể đứng vững. Ta bất lực ngồi thượt xuống chiếc ghế gần đó.

Cô Quế vội vã lên tiếng “Sức khỏe cô nương vẫn chưa hồi phục, tuyệt đối không thể đau lòng hay lo lắng quá độ. Chi bằng hãy mau giao chuyện này cho Định Vương xử lý, quay về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Ta định thần lại, cười nhạt “Chuyện của Tần gia chúng ta vẫn chưa tới lượt ngài ấy nhúng tay vào.”

Tố Tố đã quỳ trước mặt ta, dập đầu xuống đất, nghẹn ngào liên hồi. Con bé lúc này trông tàn tạ đáng thương, trên thế gian này, ngoại trừ người cô cô là ta cùng Tần Triệt hai chân đã tàn phế, chẳng còn bất cứ người thân nào khác. Ta cố gắng nhẫn nhịn, mới có thể kiềm chế bớt cơn giận trong lòng, hạ thấp giọng đưa lời hỏi “Mau nói cho ta biết, là ai? Hơn ba tháng rồi… lúc đó, ta đã nói sẽ đưa con nhập cung.”

Tố Tố chỉ biết lắc đầu và khóc, không nói bất cứ lời nào.

Ta dịu giọng đưa lời dỗ dành “Con ngoan à, nếu đã như vậy, ta cũng chẳng thể nào đưa con nhập cung được nữa. Nhưng chí ít con cũng phải nói cho ta biết là ai, nếu thích hợp, sẽ cho phép hai người lấy nhau. Lẽ nào con muốn đứa con của mình vừa sinh ra đã không có phụ thân sao?”

Tố Tố lại càng khóc dữ dội hơn trước, nhưng vẫn chẳng mở miệng nói gì. Bất luận là Tần phủ hay phủ Định Vương, thì đều là những nơi nhà cao cửa lớn, cho dù là tướng dưới quyền, cũng không thể nào dễ dàng ra vào khuê phòng của tiểu thư. Ta đã âm thầm đoán được là ai, nhưng lại không dám suy nghĩ quá sâu, hoặc giả, ta thực sự không dám nghĩ người đó lại tồi tệ đến mức độ này.

Tuy rằng tình cảm ta dành cho ngài trước nay chưa từng có chút tư tình nam nữ, thế nhưng ngài cũng phải hiểu rằng, từ nhỏ đến lớn, ta kính trọng ngài ấy đến mức nào. Với tính cách kiêu ngạo, lạnh lùng, ngài không thể làm ra chuyện như vậy.

Ta từ từ lên tiếng “Nếu con không chịu nói, ta cũng chẳng còn cách nào khác, thế nhưng tuyệt đối không thể giữ lại đứa trẻ này.”

Ta quay đầu sang đưa lời dặn dò “Cô Quế, mau đi chuẩn bị thuốc.”

Cô Quế cau chặt đôi mày “Cô nương xin hãy suy nghĩ lại, thai nhi đã quá ba tháng, căn cơ đã vững chắc, tiểu thư Tố Tố sức khỏe lại không tốt, chỉ sợ là… không chịu đựng nổi.”

Ta bực bội lên tiếng “Nếu nó đã không chịu khai ra người đó, lẽ nào ta lại để nó sinh một đứa trẻ không rõ lai lịch ngay khi còn chưa cưới gả cho ai sao?”

Lời nói còn chưa dứt, ngoài cửa đã có người bình thản lên tiếng “Là ta.”

Tấm rèm gấm thêu hoa được vén lên, một luồng không khí lạnh truyền vào, làm giảm bớt sự ấm áp trong phòng. Tư Đồ Lăng mặc bộ y phục đen tuyền, từ từ bước vào trong. Mái tóc của ngài vương chút hoa tuyết, càng khiến khuôn mặt ngài trắng nhợt hơn.

Không biết trời đã đổ tuyết từ khi nào. chả trách lại lạnh như vậy. Ta ra sức ôm lấy đôi vai, bàn tay trắng bệch gần như muốn ôm chặt hơn nữa tấm áo choàng dày dặn trên người.

Nhìn chăm chăm vào đôi mắt thâm sâu của ngài, ta khẽ quay đầu, đưa lời dặn dò “Cô Quế, mau đi chuẩn bị thuốc trụy thai.”

Ánh mắt Tư Đồ Lăng sầm lại, mím chặt môi không nói thêm gì. Tố Tố quỳ dưới đất đột nhiên ngẩng mặt lên, bật khóc lớn tiếng “Xin đừng.”

Con bé bò lên trước vài bước, tóm lấy vạt áo của ta “Cô cô, cô cô, để con giữ lại đứa trẻ này có được không? Con sinh nó ra rồi sẽ nhập cung, cô cô bảo con làm gì cũng được. Con chỉ muốn sinh đứa trẻ này ra… Định vương là con trai duy nhất, đến nay vẫn chưa có mụn con nào, cô cô lại ốm bệnh liên miên, cứ coi đứa trẻ này như con mà nuôi dưỡng, như vậy thì có gì không tốt? Con xin thề, cô cô, con xin thề rằng, con tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai biết rằng đây là con của con…”

Cổ họng ta đắng ngắt, nghẹn ngào, nắm chặt hai tay rồi tiếp tục dặn dò “Cô Quế, mau đi chuẩn bị.”

Cô Quế khẽ đáp, đang chuẩn bị rời đi, Tư Đồ Lăng đột nhiên lên tiếng “Đứng lại.”

Giọng ngài không cao không thấp, nhưng lại đủ sức khiến người ta hãi hùng, hoảng sợ, cô Quế tỏ ra do dự, dừng bước rồi quay lại nhìn ta.

Tư Đồ Lăng từ từ bước tới trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm một hồi, mệt mỏi nhắm mắt rồi cúi xuống nói với ta “Vãn Vãn, xin hãy… giữ lại đứa trẻ này. Đó chính là cốt nhục ruột thịt của ta.”

Thứ cảm xúc trong sáng, tinh khiết sau cùng trong lòng nhanh chóng vỡ tan ra từng mảnh, ta nhìn vào khuôn mặt quen thuộc trước mắt, đột nhiên muốn bật cười lớn tiếng. Cười cho thứ tình yêu vĩ đại thanh mai trúc mã mà ngài thường nói, cười cho tình cảm đồng môn tựa như thủ túc mà ta thường nghĩ tới, thì ra tất cả đều chỉ là một trò cười ấu trĩ nhất thế gian này mà thôi.

Ta khổ sở quay mặt đi, nhìn Tố Tố đang quỳ trên mặt đất “Con lựa chọn theo ta về Tần phủ rồi bỏ cái thai này đi, hay ở lại nơi này sinh con cho ngài ấy?”

Tố Tố nhìn ta bằng ánh mắt kinh hoàng, từ từ bỏ bàn tay nắm chặt lấy vạt áo của ta, dùng ngón tay trắng nhợt run run chỉ về phía Tư Đồ Lăng. Đó chính là Định Vương quyền khuynh thiên hạ, đó là vị tướng công mà Tố Tố lựa chọn và yêu thương, đó là hạnh phúc mà con bé nguyện lòng từ bỏ cả gia tộc cũng phải có bằng được.

Tố Tố biết nghĩ cho bản thân hơn ta, thế nhưng có lẽ con bé thực sự sẽ hạnh phúc hơn ta. Con gái nhà họ Tần trước nay chưa ai được hạnh phúc, có lẽ Tố Tố sẽ là người đầu tiên, có lẽ… cũng sẽ là người sau cùng.

Ta quay đầu, cất bước đi ra ngoài.

“Vãn Vãn.”

Tư Đồ Lăng gọi ta trong đau đớn, đưa tay nắm lấy ống tay áo của ta. Ta giơ kiếm, chém sượt qua, ngài nhanh chóng thu tay lại, ống tay áo rộng nhanh chóng bị chém xuống một mảnh lớn, dần dần rơi xuống mặt đất.

Cắt áo đoạn tình, rất tốt. Tất cả đều sẽ kết thúc tại đây.

Ta lạnh lùng quay lại nhìn ngài, liếc thân hình thất thần buồn bã của ngài rồi bước ra khỏi căn phòng.

Tuyết giăng đầy trời, bay bay khắp nơi, tuyết rơi trên mặt, lạnh giá đến đau đớn rồi thành tê dại. Huýt sáo một tiếng, con chiến mỹ theo ta chinh chiến nhiều năm hí dài một tiếng, giằng đứt dây buộc, nhanh chóng phi tới.

Ta nhảy bật lên ngựa, một thân một mình, bỏ mặc tất cả những con người và chuyện khiến ta phiền não, khiến ta lo lắng, khiến ta đau lòng, khiến ta khổ sở, một mình phi trên con đường trong cơn tuyết lớn.

Lầu gác trắng như ngọc, trời đất nhuộm một màu, tất cả đều phủ đầy băng tuyết, thuần khiết như thể không nhuốm chút sắc màu nào khác.

Khi ta một mình phi tới trước cửa phủ họ Tần, miệng đã nôn đầy máu, ngã vật xuống đất, sắc máu trông chói mắt đến đáng sợ.

Toàn kinh thành không ai không biết, Chiếu Hầu Tần phủ lâm bệnh nặng, ngàn cân treo sợi tóc. Lúc ta còn ở phủ Định Vương, người do Tư Đồ Vĩnh phải tới hỏi thăm bệnh tình đều bị Định Vương Tư Đồ Lăng chặn lại ngoài cửa, thế nhưng Tần phủ lại là một nơi mà Định Vương chưa thể can thiệp được.

Hoàng đế Đại Nhuế Tư Đồ Vĩnh gần như mỗi ngày đều phái thái y đến chẩn trị, bản thân ngài cũng đích thân tới thăm bệnh hai lần. Thế nhưng đại phu phủ Định Vương, ngoại trừ cô Quế vốn dĩ theo ta, đã bị đuổi hết ra ngoài, không cho phép bước vào Tần phủ dù chỉ nửa bước. Ngay cả những nô bộc, thị vệ có quan hệ khá thân thiết với phủ Định Vương đều bị điều tới điền trang ngoại thành của Tần gia, không cho phép tự tiện ra vào Tần phủ.

Cùng lúc này, tất cả thị vệ của Tần gia cũng rút hết khỏi vương phủ, Tần Triết điều động hết binh lực còn lưu lại kinh thành, chuyển vào đóng quân cùng Ngự Lâm Quân canh giữ bốn cửa kinh thành.

Tin tức Chiếu Hầu bệnh nặng truyền đi đến ngày thứ ba, Tư Đồ Lăng đích thân sang Tần phủ.

Ngài đã mang theo một đội người ngựa một mực xông vào Tần phủ. Ngài bị đám thị vệ của Tần gia chặn lại bên cửa thứ hai suốt hai canh giờ, mới có thể đột phá được phòng tuyến xông vào bên trong, nhưng lập tức nhìn thấy Tần Triệt.

Tần Triệt ngồi trên xe lăn, tay cầm thanh kiếm Thừa Ảnh của ta. Đưa mũi kiếm sắc nhọn ra, im lặng chĩa về đối phương, ngạo nghễ như thể đôi chân của Nhị ca chưa từng bị tổn thương.

Nhị ca nói “Tư Đồ Lăng, cho dù ta chẳng thể nào bảo vệ được Tần gia, thế nhưng ta sẽ dùng hơi thở sau cùng của mình để bảo vệ muội muội của mình. Nếu ngài muốn tới đây làm tổn thương muội muội của ta, thì hãy bước qua xác của ta trước đã.”

Nhị ca vứt bức thư trục xuất Tần Tố Tố ra khỏi Tần gia xuống trước mặt Tư Đồ Lăng rồi lạnh lùng nhìn về phía ngài.

Sau khi đuổi Tần Tố Tố đi, Tần gia đã chẳng còn ai nữa. Ngoại trừ ta và Tần Triệt, tất cả con cháu của Tần gia đều đã chết cả.

Tư Đồ Lăng im lặng đứng đó, sau cùng lặng lẽ lui xuống.

Nghe nói hôm đó trời vẫn đổ tuyết. Thế nhưng không hề lớn, chỉ là những bông tuyết trắng nhỏ bé, nhẹ nhàng, phiêu diêu trong gió, nhưng nhanh chóng nhuộm trắng mái tóc đen cùng đôi mày của ngài.

Tư Đồ Lăng vẫn mặc trên người bộ y phục đen tuyền, toàn thân và đầu đầy tuyết trắng, nhảy lên con ngựa Ô Vân Đạp Tuyết của mình, lặng lẽ rời đi trong ngày tuyết lạnh.

Sau khi tỉnh lại, ta được người dưới kể cho nghe toàn bộ câu chuyện.

Ta vốn đã tổn thương nguyên khí do sảy thai lại mất máu quá nhiều, hơn nữa vì chịu kích động quá lớn từ việc Tố Tố, thực sự bệnh nặng vô cùng, phải nằm tĩnh dưỡng đúng bảy, tám ngày mới xuống khỏi giường, lúc này người đã chỉ còn da bọc xương. Tự nhìn bản thân trong gương, ta thực sự không thể tin rằng người phụ nữ nhợt nhạt gầy gò, với chiếc cằm nhọn hoắt trong gương lại là chính mình.

Thẩm Tiểu Phong tận tâm tận lực chăm sóc, bảo vệ ta liên tục, Tần Triệt cũng sang thăm ta hằng ngày, thi thoảng lại cầm thanh Thừa Ảnh của ta trong tay lặng người đi, hai hàng lông mày đã không còn thoải mái, trông lạnh lùng và kiên nghị sau khi đã trải qua mọi sóng gió của cuộc đời.

Tần Triệt đã hạ lệnh cắt đứt mọi hành động liên hệ cùng phủ Định Vương với danh nghĩa Chiếu Hầu. Ta ngày ngày nằm trên giường bệnh, sốt cao không hạ, chỉ nói với Nhị ca qua loa chuyện đã xảy ra. Nhị ca xưa nay vẫn luôn cho rằng kết thành đồng minh với Tư Đồ Lăng thực sự lớn mạnh sẽ đem lại nhiều lợi ích cho Tần gia, thậm chí có khả năng còn cho rằng vào lúc cần thiết, từ bỏ Tư Đồ Vĩnh cũng chẳng sao. Thế nhưng sau khi nghe được chuyện của Tố Tố, Nhị ca dùng biện pháp còn dứt khoát, kịch liệt hơn cả dự định ban đầu của ta.

Có lẽ, đó là bởi vì hành động đáng sợ của Tư Đồ Lăng, đã vượt quá tầm tưởng tượng của Nhị ca chăng?

Tố Tố tuổi vẫn còn trẻ, hơn nữa, hiền lành, lương thiện, đương nhiên không thể nào chủ động sà vào lòng của Tư Đồ Lăng được. Rõ ràng là do ngài nghe nói Tố Tố sắp sửa nhập cung, không muốn con gái của Tần gia gả cho Tư Đồ Vĩnh, không biết đã dùng thủ đoạn gì để dụ dỗ Tố Tố. Ngày đó, Tố Tố không chịu nhập cung, ta và Thẩm Tiểu Phong chỉ thầm đoán rằng có khả năng thường xuyên gặp mặt Định vương, nên nhất thời động lòng mà thôi. Ngày nay nghĩ lại, lúc đó có lẽ Tố Tố đã bị Tư Đồ Lăng chiếm đoạt trinh trắng rồi. Sau khi ta bị sảy thai, Tư Đồ Lăng không cho phép ta bước ra khỏi phòng, nói là sợ ta sẽ gặp phải gió độc, thế nhưng còn khả năng khác chính là sợ ta phát hiện ra điều khác lạ ở Tố Tố?

Đó là cháu gái Vương phi của ngài, mới được mười lăm, mười sáu tuổi…Ngài đã dùng hành động thực tế nói cho ta và Tần Triệt biết thế nào được gọi là không từ thủ đoạn.

Ngày hôm đó, Tần Triết tới thăm ta, sức khỏe của ta đã đỡ hơn nhiều, liền gọi vào nói vài câu, lại hỏi thêm chuyện ở Lệ Châu.

Tần Triết liền đáp “Vẫn chưa có tin tức đích xác. Đoán chắc thời gian quá lâu, nhiều người không còn, nhất thời chưa thể tìm hiểu rõ ràng được.”

Tâ âm thầm đoán lịch trình cho ngựa phi từ Lệ Châu về kinh thành, liền cảm thấy có phần nghi hoặc.

Đang định hỏi kĩ hơn, Tần Triệt đứng một bên đã lên tiếng “A Triết, Vãn Vãn dạo này tinh thần rất kém, đừng có làm phiền muội ấy nữa. Chúng ta đến thư phòng nói chuyện thôi.”

Tần Triết vội vã cáo lui, đi ra khỏi phòng cùng với Tần Triệt.

Ta bất an, liền kéo Thẩm Tiểu Phong lại “Ngươi mau đi theo nghe ngóng xem sao, bọn họ đã nói những gì, quay về báo lại cho ta.”

Thẩm Tiểu Phong quay đầu sang nói “Công tử chỉ lo Đại tiểu thư lo lắng quá độ, không cho Tần Triết nói quá nhiều. Nếu ta nghe được chuyện gì nghiêm trọng, đoán chắc công tử cũng không muốn cho người biết, ta nên nói hay không nói cho Đại tiểu thư thì tốt hơn đây?”

Ta tức giận nắm chặt bàn tay của nàng ta rồi than dài “Quả nhiên là gái lớn không nên giữ, ta nhìn thấy ngươi lúc nào cũng chỉ biết lo nghĩ cho Nhị ca, không ngờ còn định giúp Nhị ca giấu giếm, lừa gạt ta nữa.”

“Ta giấu người nhưng tuyệt đối không lừa gạt người.” Thẩm Tiểu Phong nhếch miệng mỉm cười, đưa tay bóp vai, đấm lưng cho ta “Nhị công tử đương nhiên lại càng không lừa gạt người rồi, chỉ là giấu người thôi, tất cả cũng vì muốn tốt cho người. Đại tiểu thư, người phải biết rằng hiện nay người đã ốm bệnh đến mức nào, làm sao có thể lo lắng quá độ được chứ?”

“Thế nhưng nếu muốn ta không lo lắng, trừ phi là ta đã chết.” Ta đột nhiên nhớ lại mùa hạ khi còn ở trong ngục, sau khi cô Quế dùng tâm thuật, ta tỉnh lại trong tình trạng thoải mái lạ thường, thế là mỉm cười nói “Hoặc là, ta phát điên rồi, chẳng còn biết chính bản thân mình là ai nữa, vậy thì sẽ chẳng còn phải lo lắng thêm gì nữa.”

Thẩm Tiểu Phong liền than thở “Đại tiểu thư, người còn suy nghĩ lung tung nữa, nói không chừng sẽ phát điên thật đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.