Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 43-1: Tiếng động vang, lại thấy mầm họa len lỏi(1)



Mãi một lúc sau, Tần Triệt mới quay lại, thần sắc trông hoảng hốt hơn trước.

Ta chống người dậy hỏi “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tần Triệt không trả lời, đột nhiên giang rộng đôi tay ôm lấy ta rồi than dài một tiếng, sau đó mới khẽ lên tiếng “Vãn Vãn, muội xem, tằng tổ, tổ phụ, phụ thân còn cả muội nữa đều đã mệt mỏi quá độ vì vinh hoa phú quý cho Tần gia. Tính mạng, máu tươi, tình cảm, hôn nhân,… còn chúng ta cuối cùng đã đạt được những gì, con cháu có phúc hưởng không? Thế nhưng lúc chúng ta giơ đao kiếm chỉ về phía người khác, nói không chừng đã giáng họa xuống cho cả con cháu của mình rồi.”

Ta lặng người đi rồi hỏi “Nhị ca, Tần Triết đã nói gì với huynh? Vụ án diệt môn ở Lệ Châu năm nào thực sự có liên quan tới Tần gia và nhà Tư Đồ sao?”

Tần Triệt lắc đầu khẽ cất tiếng “Đó là một vụ thảm án, đến nay vẫn chưa phá được, đích thực chưa điều tra được bất cứ tin tức gì. Thế nhưng Tần Triết ra sức hỏi chuyện hậu tự của Tần gia ý là hy vọng chúng ta có thể chọn một đứa trẻ thích hợp trong gia tộc để kế thừa gia đình chúng ta. Ta nghĩ cục thế hiện nay còn chưa rõ, vội vã thu nhận con cái của người ta, chỉ e ngược lại sẽ hại đến họ.”

Ta gật đầu “Không vội, cũng phải… xem xem thế nào đã.”

Tần Triệt lúc này cũng gầy guộc đi nhiều, phần sống lưng nổi xương rõ rệt. Bàn tay ta chạm vào mà lòng đau như cắt.

“Từ trước đến nay ta vẫn luôn cho rằng sự hy sinh của Tần gia, của chúng ta đều là việc nên làm, đều là việc làm chuẩn xác. Thế nhưng Vãn Vãn, thì ra tất cả mọi thứ đều là do chúng ta tự đặt ra, tự áp chế. Vinh hoa trong gương, danh lợi hư vô, chúng ta cần nó để làm gì? Còn chẳng vui vẻ, hạnh phúc bằng gia đình thường dân nữa. Hòa thuận, an lành, cả đời bên nhau, đơn giản và hạnh phúc đến nhường nào.”

Ta đưa mắt nhìn sang Thẩm Tiểu Phong, dịu dàng đưa lời khuyên giải “Thế nhưng nói cho cùng hai chúng ta vẫn còn sống, đúng không nào? Đợi sau này, Nhị ca sinh thêm vài nhóc nữa, chúng ta từ từ nuôi lớn chúng, Tần gia nhất định sẽ lại nhộn nhịp, đông vui, đúng không nào?”

“Đúng thế, đúng thế…”

Nhị ca đành phải đáp lại ta, chỉ e là ngay đến bản thân Nhị ca cũng không tin rằng Tần gia lại có được niềm vui bình thường nhất so với những hộ bình dân đó. Công danh có được từ đao kiếm, phú quý chơi vơi bên bờ vực, vinh hoa do phù trợ bậc cửu ngũ chí tôn, trái tim chất chứa đầy vết sẹo đau đớn mà bi ai. Thực sự ta cũng chẳng tìm nổi con đường sau này cho ta và Tần Triệt nữa.

Dựa theo phương án khâm liệm tuần tự của Bộ lễ và sự phê chuẩn của Tư Đồ Vĩnh, Hoàng hậu Đoan Mộc cuối cùng đã được sắc phong thành Thái hậu sau khi qua đời, được chôn gần lăng mộ của Tiên Đế cùng với Đức Thái Phi… nằm ở Thái Lăng, tại núi Hiếu Từ. Tư Đồ Vĩnh đích thân đưa linh cữu vào tận địa cung, tất cả các văn võ bá quan cùng phu nhân đều phải đi theo.

Ta đang bệnh nặng, huống hồ cô cô hoàn toàn không hề có ý muốn hợp táng cũng Tiên Đế, linh cữu của Đức Thái Phi chỉ là một cỗ quan tài trống rỗng, cho nên không ai trong Tần gia đi theo cả.

Đầu tháng chạp, trước khi tới Thái Lăng, Tư Đồ Vĩnh liền vi phục tới thăm viếng ta.

Ta sợ ngài không an tâm, liền ngồi dậy cùng ngài uống vài ly trà, nhưng chỉ nói những chuyện không mấy quan trọng, sau đó mỉm cười nói “Hoàng thượng, ta hoàn toàn không sao cả, trong vòng ba đến năm năm nữa chưa thể chết ngay được, Hoàng thượng chẳng qua chỉ đi có mười mấy ngày, không cần phải lo lắng.”

Tư Đồ Vĩnh than dài “Mười mấy ngày cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ví dụ như nàng sảy thai suýt chút nữa mất mạng, ví dụ như Chẩn Vương lặng lẽ rời khỏi Đại Nhuế, ví dụ như Tố Tố xảy ra chuyện, ví dụ như nàng lại lâm bệnh nặng… đây đều là chuyện chỉ xảy ra trong có vài ngày thôi sao? Ta thực sự sợ rằng mười mấy ngày nữa, ta sẽ chẳng thể nào gặp lại nàng…”

Bởi vì Tư Đồ Lăng và Thuần Vu Vọng, gần đây ta và ngài cũng đã xa cách hơn nhiều. Thế nhưng kể từ sau khi ta chính thức cắt đứt quan hệ cùng Tư Đồ Lăng, lại lâm bệnh nặng, mối quan hệ này đã trở lại như xưa.

Ngài lặng lẽ ở cạnh bên ta, lúc này đã hoàn toàn không còn vẻ phong lưu, hào sảng như thời niên thiếu, đôi mắt lạnh lùng mà cũng bi thương. Gió thổi qua cành cây kẽ lá, tạo thành những tiếng động xào xạc, và cả tiếng lá vàng từ từ rơi xuống mặt đất.

Ta khẽ mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay của ngài “Yên tâm đi, vứt bỏ hết những chuyện đó, ta đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Mấy ngày nay, tuy rằng ốm bệnh, thế nhưng số lần phát bệnh cũng giảm đi nhiều rồi.”

Tư Đồ Vĩnh lặng người nhìn ta, đôi mắt tuấn tú rõ ràng đã buồn bã đi nhiều. Ngài khẽ mấp máy môi, như định nói gì đó, nhưng lại im lặng cúi đầu, nắm chặt bàn tay ta hơn trước.

Mùa đông năm nay thực sự quá lạnh. Căn phòng có lò sưởi, lại uống ly trà nóng hổi, hai người nắm chặt lấy tay nhau…

Thế nhưng người đàn ông trẻ tuổi đang độ tráng kiện này cũng có đôi bàn tay lạnh giá giống ta. Lòng bàn tay của hai người chúng ta dần ấm áp hơn đôi chút, thế nhưng cũng chẳng đủ để truyền hơi ấm sang cho nhau.

Mãi lâu sau, ngài mới lên tiếng “Thực ra, ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nàng. Năm đó, ta vốn cho rằng mình đã đưa ra quyết định chính xác, thế nhưng mãi đến sau này, ta mới phát hiện mình đã sai lầm. Thế nhưng nếu được quay lại lần nữa, có lẽ ta vẫn cứ sai lầm như vậy. Có nhiều lúc, chúng ta hoàn toàn không biết điều bản thân muốn là gì, đương nhiên lại càng không biết thứ người khác muốn là gì.”

Đây chính là lần thứ hai trong mấy ngày nay, ta nghe người thân thiết với mình nhắc đến chuyện cũ bằng giọng nói tràn đầy hối hận. Ta có thể hiểu được Tần Triệt, thế nhưng ta thực sự không thể hiểu tại sao Tư Đồ Vĩnh lại cảm thấy hối hận.

Ta liền hỏi “Hoàng thượng đã làm gì có lỗi với ta? Cùng Hoàng thượng đi đến tận ngày hôm nay, tuy rằng gian nan, nguy hiểm rập rình, thế nhưng đến lúc này, hai chúng ta vẫn có thể ngồi đối diện với nhau, nắm tay, nâng ly trà nóng hàn huyên tâm sự, ta thực sự chẳng hề cảm thấy hối hận gì hết.”

Ngài liền mỉm cười “Nàng đương nhiên là không có gì phải hối hận. Có nhiều lúc, tuy rằng nàng dùng thủ đoạn độc ác, thế nhưng cũng độc ác một cách thản nhiên, thành thật, trước nay không hề sợ người ta chê trách, cho nên có thể nói cũng sống một cách thản nhiên, bình ổn. Vãn Vãn, về mặt này, cả ta và Tư Đồ Lăng đều chẳng thể bằng nàng được.”

Trái tim ta khẽ rung động, đang định hỏi cho kĩ, đoán trước ngài sẽ không chịu trả lời, nên chỉ mỉm cười lên tiếng “Lẽ nào Hoàng thượng lại không thành thật? Ta ngược lại, cảm thấy Hoàng thượng mới là con người sống thành thật, thản nhiên nhất trong ba người chúng ta…”

Ngài không đáp, hé mở cánh cửa sổ ra, lặng người nhìn vào những xác lá rơi thảm thiết bên ngoài, đột nhiên lại nói “Hoa Hy đã có thai rồi!”

Ta lặng người, sau đó mỉm cười lên tiếng “Chúc mừng ngài.”

“Ta sẽ giữ nàng ấy ở lại hoàng cung Bắc Đô, đồng thời phái cao thủ giỏi nhất để bảo vệ nàng ấy, thế nhưng trong lòng vẫn chẳng an tâm chút nào.”

“Ngài yên tâm, Định Vương cũng sẽ tới Thái Lăng, nội viện hoàng cung không phải là nơi mà ai cũng có thể tự do ra vào.” Ta đột nhiên nghĩ tới một điều, lại nói “Chắc trong lòng Hoàng thượng đã hiểu ra đôi chút rồi chứ? Cái chết của Hoàng hậu Đoan Mộc tuy rằng có liên quan tới Thuần Vu Vọng nhưng mà không phải do ta sai khiến. Hiện nay, ta lại càng không đổ mối thù hận với nhà Đoan Mộc lên đầu của Đoan Mộc Hoa Hy. Huống hồ… nàng ấy thực ra cũng giống ta, gần như mất đi hết người thân rồi. May mắn là ta cần còn một huynh trưởng, nàng ấy thì còn một tướng công, cuộc sống của chúng ta cũng không đến nỗi tràn trề tuyệt vọng.”

“Ta đã điều tra được một ít, lại suy đoán được một ít, nhưng vẫn còn điều chưa thể hiểu được. Có điều ta cũng chẳng còn sức lực và tâm sức điều tra thêm nữa… có nhiều chuyện, mơ hồ một chút sẽ tốt hơn.” Ngài mỉm cười khổ sở “Ta vẫn luôn cho rằng hai người họ đều yêu thương nàng, ít nhất sẽ yêu thương nàng hơn ta. Thế nhưng Tư Đồ Lăng độc ác, Thuần Vu Vọng cũng chẳng kém cạnh. Ta thực sự chẳng thể bằng được bọn họ.”

Ta than dài “Ta cũng mong rằng trước nay chưa từng gặp hai người bọn họ.”

Ngài nhìn ta chăm chú, đột nhiên bật cười thành tiếng “Ta cứ nghĩ đến thủ đoạn vô lại của Thuần Vu Vọng, lại cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Nếu kiếp sau có thể quay lại, ta nhất định sẽ đưa nàng đi trước khi Thuần Vu Vọng kịp ra tay, rời bỏ Tần gia thật xa, rời khỏi triều đình, rời khỏi hoàng cung chẳng bằng chín tầng địa ngục nay… Với thân thủ của hai chúng ta, nhất định có thể hai người hai ngựa phiêu bạt khắp thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, mỉm cười ngắm gió trăng. Tiêu diêu chốn sông nước đượm tình, tự tại chẳng khác gì thần tiên trên trời… Cuộc sống đó chưa chắc đã không sánh được với cuộc sống ẩn cư mà Thuần Vu Vọng đã mang tới cho nàng.”

Ta nghe thấy đột nhiên cảm thấy hứng khởi, liền nói “Những ngày tháng đó quả thực là tiêu diêu… nếu ta không gặp phải tên oan gia Thuần Vu Vọng đó, nói không chừng sẽ thực sự yêu ngài.”

Hai người chúng ta nhìn nhau mỉm cười, sau đó lại than dài một tiếng. Ánh mắt ngài dịu dàng mà sầu muộn, đoán chắc ánh mắt của ta cũng chẳng kém cạnh.

Chúng ta chẳng thể nào khiến thời gian quay lại, cũng chẳng cách nào vứt bỏ hết tất cả mọi thứ đang gánh trên vai… Trừ phi giống như năm mười lăm tuổi gặp phải Thuần Vu Vọng, vô duyên vô cớ quên đi tất cả mọi kí ức trong quá khứ. Có lẽ, trong cuộc đời của mình, ta chỉ có được ba năm đó là vô ưu vô lo, vui vẻ hạnh phúc nhất, đáng tiếc, ta đã chẳng thể nào nhớ lại được nữa.

Tư Đồ Vĩnh ngồi đây hàn huyên cùng ta tới tận chiều muộn mới về. Lúc ra khỏi cửa, ngài dừng bước, do dự một hồi lại quay đầu nhìn ta. Ngài nói “Vãn Vãn, lúc ta không có ở đây, nàng hãy tận hết sức mình chăm sóc Hoa Hy hộ ta. Ta thực sự không yên tâm về nàng ấy.”

Ta lặng người đi rồi đáp “Được rồi.”

Mãi đến sau này, ta mới biết lời dặn dò sau cùng của Tư Đồ Vĩnh có nghĩa là gì. Đó thực sự là lời dặn dò sau cùng của ngài. Điều khiến ta hối hận suốt đời chính là ta chẳng thể nào hoàn thành lời dặn dò sau cùng của ngài.

Tư Đồ Vĩnh, Tư Đồ Lăng mỗi người mang theo tâm phúc của mình đi tới Thái Lăng, lại có thêm rất nhiều văn võ bá quan đi theo, binh mã trong kinh thành không có bất cứ sự điều động nào, tất cả nhìn bề ngoài đều bình lặng. Vậy nên, ta hoàn toàn không ngờ được rằng cơn bão táp đáng sợ này đã bắt đầu bùng phát trong âm thầm.

Sức khỏe hồi phục lại đôi chút, ta liền tới thư phòng xử lý công vụ, đồng thời cũng đọc rất nhiều mật hàm được trình lên từ nhiều nơi. Những mật hàm đều do Tần Triết xử lý trong thời gian ta còn nằm bệnh, đều đã được phê duyệt cả rồi, đại bộ phận đều được hắn chú thích lại, nói rõ biện pháp giải quyết ra sao. Tần Triết là một người suy nghĩ tỉ mỉ, hành sự thận trọng, hiện nay không cần ta phải lo lắng quá nhiều, bởi vì Nhị ca hoàn toàn có thể giải quyết.

Tin tức truyền về từ biên cương phía Bắc, binh mã Nhu Nhiên đang được tập kết với số lượng lớn ở biên giới hai nước, chỉ e sắp sửa xảy ra một trận đại chiến. May mà các đại tướng như Ôn Lương Thiệu đang thống lãnh đại bộ phận quân đội Tần gia trấn thủ ở chốn biên cương. Đoán chắc, tạm thời không cần phải quá lo lắng, thế nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm nay, lúc này chủ tướng đã bắt đầu phải tiến về biên cương phía Bắc để chuẩn bị chiến đấu rồi.

Lại đọc thêm mười mấy bản mật hàm khác, tất cả đều là tin tức được truyền về từ những tai mắt cài cắm lại phủ Định Vương. Sau khi cắt đứt quan hệ với Tư Đồ Lăng và vì chuyện của Tố Tố, Tần gia đã tận sức mình để thanh trừng những thuộc hạ và người hầu trong phủ có đi lại cũng phủ Định Vương, vậy mà phía bên phủ Định Vương lại chẳng hề có động tĩnh, thậm chí, vẫn giữ nguyên trạng căn phòng mà ta ở trước kia, còn bản thân Định Vương vẫn cứ tới đó ở.

Mỗi ngày, ngài đều đi thăm Tố Tố, hai người nói chuyện vui vẻ. Có lẽ, bởi vì Tố Tố đang mang thai, nên gần như chẳng thấy ngài ở lại đó qua đêm bao giờ. Tư Đồ Vĩnh biết rõ chuyện này, nên cũng chẳng nhắc tới chuyện đón Tố Tố vào cung nữa, thế nhưng danh phận của tiểu thư Tần gia, Tần Tố Tố vẫn cứ là một điều cấm kị, không biết phải như thế nào cho phải. Khi có người nhắc đến chuyện này trước mặt Tư Đồ Lăng, ngài chỉ bình thản lên tiếng “Sau này cứ gọi phu nhân là được rồi.”

Thế là, cũng giống như ta, vị Vương phi chưa từng làm hôn lễ với ngài, Tố Tố cũng đã trở thành phu nhân của ngài mà chưa hề cử hành hôn lễ.

Gần đây, Tư Đồ Lăng theo Tư Đồ Vĩnh rời khỏi Bắc Đô, thi thoảng lại có vài ba thuộc hạ rời khỏi Bắc Đô vì lý do này hay lí do khác. Cứ tiếp tục xem xuống, chẳng hề thấy tin tức báo lại những người này quay lại phủ.

Nhân lúc chủ nhân không có nhà, không cần phải hầu hạ, bọn thuộc hạ về quê thăm người thân hoặc nghỉ ngơi, điều này không có gì kì lạ. Có lẽ chỉ là những chi tiết không hề quan trọng, thế nhưng gần như theo bản năng, trái tim ta quặn thắt lại rồi run rẩy không ngừng, bắt đầu nhận ra điều gì đó bất ổn tại đây.

Nếu để cho những người cơ hội như vậy tồn tại dưới trướng của mình, thì Tư Đồ Lăng đã không phải Tư Đồ Lăng rồi. Ta vội vã phái người truyền Tần Triết. Tần Triết tới còn nhanh hơn dự liệu của ta.

“Tướng quân đã phát hiện ra điều gì lạ thường hay chưa?”

Tần Triết bái kiến xong, câu đầu tiên đã hỏi như vậy.

“Không hề, tất cả đều bình lặng. Bình lặng tới mức khiến ta sợ hãi.” Ta nhìn về phía Tần Triết rồi nói “Ngươi cảm thấy chỗ nào bất thường sao?”

Ánh mắt Tần Triết sầm lại, rồi đưa lời đáp “Không có gì lạ thường, thế nhưng lại có điều bất ổn. Thuộc hạ cũng chẳng nói rõ ra được chỗ nào bất ổn, thế nhưng mỗi lần trước khi đối mặt với một trận chiến lớn, thuộc hạ đều có thứ cảm giác như vậy.”

“Đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng rồi sao?”

“Hình như… là có.”

Nhiều năm chinh chiến sa trường, chúng ta tiếp xúc với xác chết còn nhiều hơn là người sống, cho nên cảm giác với tử vong và máu tươi nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Thứ cảm giác này thực chẳng có bất cứ nguyên nhân nào, thế nhưng thường xuyên có thể cứu mạng chúng ta một cách hiệu quả.

Ta trầm ngâm một hồi “Trước tiên cứ im lặng xem tình hình. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì hệ trọng, nhớ kĩ rằng bảo vệ bản thân mình là quan trọng nhất. Nói cho cùng… bất luận xảy ra chuyện gì, Tần gia đều không phải là đối tượng đầu tiên mà địch thủ muốn diệt trừ.”

Tần Triết không hề đáp lại lời nói của ta, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt lạ thường.

Ta liền hỏi “Làm sao thế?”

Lúc này, Tần Triết mới đáp “Tướng quân, Nhị công tử vẫn chưa nói với tướng quân về lai lịch của gia đình ở Lệ Châu đó hay sao?”

Tần Triết là một võ tướng, tính cách thẳng thừng, hiếm khi lại thấy lắp ba lắp bắp, định nói lại thôi như vậy.

Ta suy nghĩ vậy liền lên tiếng “Cũng đã nhắc qua. Gia đình đó... họ Cát phải không?”

Tần Triết thở phào một tiếng rồi gật đầu nói “Thì ra tướng quân đã biết cả rồi. Họ Cát thực ra rất hiếm khi gặp, cho nên khi hỏi những người lớn tuổi ở đó, rất dễ dàng nghe ngóng được viên nội thị họ Cát đã hành thích Hạ Vương năm đó.”

Máu huyết ta gần như ngưng đọng, thảng thốt lên tiếng “Ngươi… ngươi nói cái gì?”

Tần Triết đột nhiên tỏ ra căng thẳng “Lẽ nào… Nhị công tử không hề nhắc nhở tướng quân phải đề phòng Định vương hay sao? Tuy rằng nói nhiều năm đã trôi qua, chuyện năm đó đã chẳng thể nào tìm ra chứng cứ nữa, thế nhưng chuyện này nếu không liên quan tới Tần gia, Tần lão tướng quân chắc không phải giết sạch cả nhà thái giám họ Cát đó, chuyện này…”

Chuyện này là giết người diệt khẩu.

Ta nắm chặt bàn tay, toàn thân lạnh toát, ngồi bệt xuống ghế.

Lúc này, bên ngoài thuộc hạ Tần gia vội chạy vào trong, đưa lời bẩm báo “Bẩm tướng quân, ngoại thành truyền về thư gấp, doanh trại Thần Cơ… đã bí mật phái một đội binh mã tiến thẳng… tới Thái Lăng.”

Tư Đồ Vĩnh!

Ta vẫn luôn cảm thấy Tư Đồ Lăng sẽ có hành động khác thường, thật không ngờ chính là Tư Đồ Vĩnh tưởng chừng bình tĩnh, bây giờ chẳng thể nào chờ đợi thêm nữa.

Đột nhiên nhớ tới những điều Tư Đồ Lăng đã nói trước kia. Ngài nói, ngài sẽ không động thủ với Tư Đồ Vĩnh trước. Thế nhưng, ngài cũng đang chờ đợi Tư Đồ Vĩnh ra tay với mình.

Vào lúc này, cả người ta đầm đìa đầy mồ hôi, gần như thét lớn “Chuẩn… chuẩn bị ngựa mau lên.”

Lúc này đã chẳng còn kịp điều động nhiều binh mã hơn, cũng chẳng kịp bài bố thêm nữa, ta dẫn theo Thẩm Tiểu Phong, cùng hơn hai trăm kị binh tinh nhuệ nhất tiến nhanh về núi Hiếu Từ.

Thời tiết năm nay vô cùng lạnh giá, hoặc có lẽ, sức khỏe của ta đã giảm sút đi nhiều khiến ta chẳng thể nào giữ đủ nhiệt lượng cho bản thân. Suốt cả đường đi, cả người ta đều băng giá, cứng đờ mà dễ vỡ, tưởng chừng như chỉ cần một chiêu thức đơn giản cũng có thể dễ dàng đánh gục, tan ngay.

Hành trang nhẹ nhàng, cả đường đi chỉ thay ngựa đúng một lần, ăn một bữa lương thảo, sáng sớm hôm thứ hai, chúng ta đã tiến gần tới nơi phụ cận Thái Lăng.

Phía Thái Lăng rất yên tĩnh, theo đúng trình tự sắp xếp từ trước, linh cữu đã được đưa vào địa cung từ ngày hôm kia. Tư Đồ Vĩnh cũng không thể nào động thủ vào lúc còn chưa an táng Thái hậu và Thái phi xong xuôi.

Trong rừng, mấy nơi khói bốc nghi ngút, bay thẳng lên trời, không hề giống với khói bếp của các hộ dân thường trên núi.

Thị vệ đi theo bên cạnh liền nói “Bẩm tướng quân, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị kịp bản đồ địa hình khu vực quanh đây, có cần tìm một người dân thông thuộc địa hình nơi đây để dẫn đường hay không?”

Ta đưa mắt nhìn địa hình trên núi, cùng mấy chỗ có khói bốc lên rồi nói “Không cần thiết. Mau đi theo ta.”

Thẩm Tiểu Phong lo lắng lên tiếng “Tướng quân, có cần phải nghỉ ngơi một lúc không?”

Ta nghiến chặt răng rồi lắc đầu.

Ốm bệnh đã lâu, thể lực chưa thể hồi phục ngay lại được, xương cốt đau đớn như sắp tan ra từng mảnh, hơi thở nặng nề, lạnh giá đến mức có thể khiến không khí xung quanh đóng băng. Ngay cả con ngựa thân thiết bao năm cũng chẳng còn được dáng vẻ oai vũ như xưa, hai chân chập choạng vì mệt mỏi. Theo binh pháp dạy, hiện nay chúng ta đang ở tình thế binh mã mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi hợp lí lại vừa cho người âm thầm đi điều tra động tĩnh phía trước, thì mới có thể quyết định được bước hành động tiếp theo. Thế nhưng lúc này biến cố sắp sửa xảy ra, ta làm sao có thể chần chừ thêm nữa?

Đi men theo con đường nhỏ trên núi, ta tiến thẳng về phía bắc, quả nhiên đã nhìn thấy được một con đường núi uốn lượn, chập chùng. Ta ngừng lại, Thẩm Tiểu Phong khẽ cất tiếng “Chúng ta có lên trên nữa không?”

Ta trầm ngâm, sau đó lắc đầu, tiếp tục cho ngựa tiến lên phía trước, đi thêm được vài dặm thì thấy một con đường núi, ta lập tức cho ngựa xông thẳng vào trong. “Là ai thế?”

Lập tức có người xông ra ngăn cản, không ngờ chính là một đội tinh binh khoảng hơn một trăm người trấn thủ tại đây.

Ta đưa mắt ra hiệu, Thẩm Tiểu Phong cạnh bên liền cất tiếng đáp “Chiếu Hầu Tần Vãn, phụng mệnh lên núi. Các ngươi là thuộc hạ của ai mà dám chặn đường của Chiếu Hầu?”

Nàng hỏi rất khéo léo, ta tuy rằng đã trở mặt với Tư Đồ Lăng, thế nhưng trên danh nghĩa, hai nhà vẫn đang liên hôn. Mối quan hệ giữa Tần gia với Định Vương và Hoàng đế Đại Nhuế dẫu có kì lạ, thế nhưng hiển nhiên không phải là kẻ địch của bất cứ bên nào.

Đối phương quả nhiên lặng người, tiếp đó liền báo tên của tướng quân đầu lĩnh, dịu giọng xuống đưa lời dò thám “Là ai đã truyền lệnh để Chiếu Hầu lên núi, trên người có thủ dụ hay tín vật gì không?”

Sắc mặt Thẩm Tiểu Phong nhanh chóng thay đổi, khẽ thì thầm với ta “Tướng quân, là binh mã của Định Vương đang đóng quân tại huyện An.”

Tư Đồ Lăng chắc hẳn từ lâu đã biết ta âm thầm đề phòng mình, lo lắng điều động binh mã từ kinh thành sẽ gây sự chú của ta, không ngờ lại bỏ gần lấy xa, điều động binh lực từ tận huyện An tới. Cũng có nghĩa là, ngài đã biết trước được Tư Đồ Vĩnh sẽ có hành động trong thời gian gần, có lẽ, chính ngài đã cố tình để lộ sơ hở, cho Tư Đồ Vĩnh cơ hội động thủ tại Thái Lăng.

Ta cho ngựa tiến lên vài bước rồi từ từ lên tiếng “Định Vương và ta đã giao hẹn, sẽ ở đây nghênh chờ Hoàng thượng hồi cung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.