Thấy Thuần Vu Vọng mãi không lên tiếng, hắn lại mỉm cười nói thêm “Không biết lần này công tử gọi tiểu nhân đến…”
Thuần Vu Vọng đã bình tĩnh lại nhiều, liền chỉ về phía ta “Tối qua nàng ấy bị thương nhẹ, mau lại chẩn mạch cho nàng, xem có nghiêm trọng không?”
Không ngờ ngài chẳng nhắc tới chuyện ta cảm thấy buồn nôn và hơn hai tháng rồi chưa có kinh nguyệt, cũng chẳng biết là đang thử y thuật của tên đại phu làng này hay là ngay bản thân ngài cũng không muốn tin rằng ta có lẽ đã mang thai.
Thế nhưng tên đại phu này có vẻ cao minh hơn tưởng tượng của ngài. Cách một lớp khăn mỏng, hắn thuần thục bắt mạch cho ta, sau một hồi liền nhướng mày vui vẻ, đứng dậy mỉm cười bẩm báo với Thuần Vu Vọng “Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử. Vết thương của phu nhân không nghiêm trọng mấy, đồng thời cũng đã mang thai gần hai tháng rồi.”
Thuần Vu Vọng không hề tỏ ra bất ngờ, ánh mắt lại càng thêm mỏi mệt, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi “Cơ thể của nàng ấy chắc cũng khỏe mạnh? Có cần thiết phải chú ý gì không?”
Đại phu liền đáp “Phu nhân đích thực là rất mạnh khỏe, mạch tượng cũng ổn định, chỉ là khí huyết không lưu thông tốt lắm, có lẽ là do bị thương nhẹ, bởi vậy tốt nhất là nên uống nhiều thuốc bổ vào là được. Hơn nữa phu nhân đang mang thai, những loại thuốc trị thương thông thường không dùng được, để tiểu nhân khai một đơn thuốc khác cho người dùng là được thôi.”
Thuần Vu Vọng gật đầu, xua tay ra hiệu người dưới dắt đại phu đi lãnh thưởng, sau đó lại đi đến trước cửa dặn dò Tiểu Thích “Đợi chốc nữa, ngươi đích thân đi bốc thuốc, lại tìm hai vị đại phu khác hỏi thử xem, vị thuốc đó không làm ảnh hưởng đến thai nhi thì mới được dùng.”
Tiểu Thích tuân lệnh liền đi ngay. Thuần Vu Vọng lặng người nhìn vào rừng mai trước mặt, sau đó mới quay về bên cạnh giường, ngồi xuống cạnh ta.
Cách đó không lâu, hai bên vừa mới cãi cọ, sắc mặt ngài cũng chẳng vui vẻ lên mấy sau khi nghe tin khẳng định ta đã mang thai. Còn ta lại càng tỏ ra lạnh lùng, dùng tay ấn mạnh vào bụng, cấu mạnh một cái, chỉ hận không thể cầm dao rạch bụng moi tên nghiệt chủng của ngài ra rồi vứt tới trước mặt ngài. Thế nhưng không biết cấu như vậy liệu có thể bóp chết nghiệt chủng của ngài ngay trong bụng ta không nữa?
Ta có thể coi những cuộc ân ái giữa ta và ngài là một trò chơi hưởng thụ trên thân thể của đối phương, lúc cần thiết, vẫn có thể đánh đến người sống kẻ chết. Dưới lớp máu tanh, ân oán tan biến, cả hai có thể rửa sạch được oán hận trong lòng.
Thế nhưng hiện nay, tình cảnh này là sao chứ? Ta thân là tướng quân Chiếu Vũ của Đại Nhuế, cháu gái ruột của Đức phi nương nương, vị hôn thê của Nam An Hầu Tư Đồ Lăng, lại trở thành nữ tù binh của vị thân vương Nam Lương, đồng thời còn sinh con đẻ cái cho ngài?
Thuần Vu Vọng mím chặt môi, nhìn ta chằm chằm bằng đôi mắt sầu muộn, oán trách, đột nhiên bóp chặt bàn tay đang cấu lên bụng của ta, vặn ra sau lưng rồi lạnh lùng nói “ Tần Vãn, ta cho nàng hai sự lựa chọn. Thứ nhất, yên phận ngoan ngoãn sinh đứa con này cho ta, ta sẽ ở bên nàng, chăm sóc nàng, mọi thứ đều thuận theo ý muốn của nàng.”
Cánh tay phải bị ấn chặt sau lưng khiến cho vết thương trước ngực nhói đau, ta cố gắng chịu đựng, căm hận lên tiếng “Ngài nằm mơ.”
Thuần Vu Vọng lại càng tăng thêm sức ấn mạnh cánh tay của ta ra sau lưng, ấn ta cùng chiếc chăn vào sát thành giường.
Nhìn thấy mồ hôi túa đầy trên trán ta, ngài chậm rãi nói thêm “Thứ hai, ta sẽ chặt hai tay hai chân của nàng, cho nàng ăn uống bổ dưỡng, đợi khi nàng mang thai đủ mười tháng, rạch bụng lấy đứa con của chúng ta ra.”
Ta cảm giác lạnh buốt từ bàn chân lên đến tận đỉnh đầu, ta run rẩy lên tiếng “Ngài dám?”
Lời nói vừa dứt, ta đã nghe thấy tiếng xương kêu rắc một tiếng. Ta đau đớn thét thành tiếng, ánh mắt nhìn bàn tay phải của mình lại bất lực rơi xuống thành giường. Không ngờ ngài lại bẻ sái cánh tay phải đã từng bị sái một lần của ta.
Dùng tay bóp chặt chiếc cằm của ta, ngài lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt quặn thắt vì đau đớn của ta, ánh mắt xa lạ, lạnh lùng như lúc mới gặp “Ta dám hay không, nàng cứ thử rồi sẽ biết.”
Ngài đưa bàn tay của mình ra. Ngón tay trắng trẻo thon dài, mỗi buổi tối vuốt ve ân ái ta đều dịu dàng, ấm áp, nhuốm đầy ma lực không thuộc về nhân gian, khiến ta như rơi vào giấc mộng tươi đẹp, đắm say, hạnh phúc và không còn tự chủ. Lúc này, cũng chính bàn tay tuyệt đẹp khiến ta mê mẩn, yêu thích đó, lại từ từ bóp chặt lấy cánh tay trái của ta.
“Ta muốn có đứa con này, đây là thứ mà nàng đã từng hứa với ta.”
Giọng nói của nàng thê lương, mang theo cả cảm giác tuyệt vọng đau đớn. Ta còn chưa kịp lấy lại tỉnh táo khỏi cơn đau truyền từ cánh tay phải, run run nhìn về phía. Tấm rèm đã che quá nửa khuôn mặt ngài, hương thầm mang theo tử khí, đôi mắt đen láy mang theo ánh sáng tuyệt vọng mà sắc nhọn như dao.
“Xin đừng.”
Lúc ta thét lớn, cánh tay trái cũng đã bị ngài bẻ sái. Nỗi đau xuyên tim truyền lại… Mọi thứ trước mắt tối sầm. Vào khoảnh khắc sau cùng mất đi ý thức, ta đột nhiên cảm thấy ta hoàn toàn không xứng với danh xưng Diêm Vương địa ngục gì đó.
Người đàn ông có dung mạo cao quý xuất thần trước mặt mới thực sự là một Diêm Vương ngọc diện đúng nghĩa!