Tình Muộn

Chương 25



Khí trời tháng 6 luôn rất đẹp, ấm áp, nhưng không phải quá nóng, ánh mặt trời tràn ngập muôn nơi, bầu trời xanh thăm thẳm, mây trắng bay dập dìu. Khu biệt thự Vân Đỉnh nằm giữa sườn núi, cho nên không khí càng thêm ẩm ướt tươi mát, manh theo hương vị cỏ xanh.

Cố Trì Tây mở cửa sổ ra, một cơn gió có chút lạnh thổi vào phòng, cùng bức màn đong đưa chơi trò cút bắt.

hắn đi xuống lầu rót một ly nước, sau đó quay lại phòng ngồi trên chiếc giường hỗn độn, nhìn khung cảnh yên tĩnh ngoài cửa sổ thở dài một hơi.

không khí trong lành mạnh mẽ lùa vào, chậm rãi hoàn tan hương vị hoan ái ngập tràn lúc nãy, để mọi thứ lại khôi phục như bình thường.

Chỉ là.

hắn hắn nhìn chiếc giường đầy dấu vết giãy giụa , hối hận thở dài một tiếng.

Tùng San đi rồi, lần này là đi thật.

"Cố Trì Tây, tôi hận chú."

Trong cặp mắt to trong suốt kia là hoảng sợ cực độ sau đó là chết lặng cùng mờ mịt, chỉ có đôi mắt ướt át kia bất giác chảy xuống dòng nước ấm như lên án tội lỗi của hắn. cô hận hắn.

Nhưng dù sao hắn cũng là người đàn ông bình thường, mà một người đàn ông bình thường dù cho tuổi đã lớn, cũng vẫn không có cách nào tránh khỏi xúc động nhất thời. Giây phút đó, khi đôi chân trắng nõn trong tay hắn rụt lại, giống như bản năng , hắn lập tức giữ chân cô lại, sau đó, mọi chuyện không thể cứu vãn nữa rồi.

Nếu như là người phụ nữ khác, có lẽ hắn chắc chắn sẽ không động tình.

Nhưng cố tình người đó là Tùng San.

cô bé con này không biết từ khi nào đã khảm sâu vào trong lòng hắn, cô cứ như vậy, không hề phòng bị đến gần hắn, khiến hắn đột nhiên cảm thấy cô như một quả vải màu hồng, vỏ ngoài cứng rắn, nhưng không thể che giấu hương vị bên trong, mà khi chính hắn lột ra vỏ bọc bên ngoài thì thịt quả trắng nõn tươi ngon bên trong cũng đã trào ra nước ngọt, khiến cho hắn hận không thể ngậm trong miệng cả một đời.

hắn không thể nào dừng lại được.

cô càng giãy dụa, hắn càng muốn nhiều hơn. Ngón tay hắn trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất trong cô, giống như chìa khóa chuyển động, mở ra những bí ẩn được che giấu trong thân thể cô. cô toàn thân run rẩy, rõ ràng đã không còn sức phản kháng, nhưng cô vẫn liều mạng giãy giụa, chạy từ giường trốn tới góc phòng, lại bị hắn kéo vào trong ngực, giống như chú chim non không thể bay xa, không cách nào thoát khỏi móng vuốt sắc bén của diều hâu.

trên nền đất vần còn lại chiếc quần ren bị hắn xé rách của cô.

hắn đã không còn nhớ rõ khi đó cô đã la hét những gì, hắn chỉ nhớ những tiếng thở dốc cùng kêu gọi của cô, những thứ mang lại xúc động cho hắn, mà khi hắn rốt cuộc khi hắn ở nơi bí ẩn kia dốc sức rong ruổi, đầu óc mê muội.

thì cô như con rối gỗ đứt dây, không hề có biểu cảm gì .

Hối hận giống như thủy triều vọt tới, hắn ôm cô, yêu thương hôn cô, "San San, thực xin lỗi."

Sắc mặt cô trắng bệch, ánh mắt vô hồn, không hề nhúc nhích.

hắn muốn giúp cô mặc lại quần áo,lại phát hiện chiếc đầm kia không cách nào mặc nữa. Vì thế hắn mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc áo sơ mi của mình khoác lên người cô, che đi dấu vết toàn thân cô.

"San San, tôi yêu em."

"Cố Trì Tây, tôi hận chú."

Hai người gần như là đồng thời nói ra hai câu đó.

Sau đó không hẹn mà cùng im lặng.

Cố Trì Tây xuống lầu hút một điếu thuốc, sau đó gọi điện thoại kêu Trương Tân tới. Trương Tân rất nhanh đã đến, còn mang theo một bộ quần áo nữ sinh, không cần Cố Trì Tây nhắc nhở, hắn cũng nhớ rõ là size S.

Cố Trì Tây không để Trương Tân lên lầu, mà là tự mình mang quần áo vào phòng, "Tôi để Trương Tân đưa em trở về."

Bởi vì hắn biết, cô không có khả năng ở lại nơi này .

Tùng San giống như người máy mặc xong quần áo, theo Cố Trì Tây đi xuống lầu, lại cùng Trương Tân ra cửa ngồi trên xe, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều ngẩn ngơ.

Cố Trì Tây giúp cô cài dây an toàn, sờ sờ cái trán của cô, "San San,tôi sẽ gọi cho em."

Đôi mắt mất đi tiêu cự bỗng nhiên sáng lên, cô chỉ đưa mắt nhìn hắn, ý nghĩa thì không cần nói cũng đã rõ ràng.

hắn nhớ tới chuyện cô từng nói, " Nếu như hôm nay chú làm việc gì quá đáng với tôi, thì chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm."

Im lặng một lát, hắn mở miệng nói với Trương Tân, "trên đường chạy chậm một chút, San San sẽ sợ."

Trương Tân gật đầu, khởi động xe.

Cố Trì Tây đứng yên tại chỗ, trong lòng bông nhiên trống rỗng.

Trương Tân đương nhiên sẽ không hỏi Tùng San đã xảy ra chuyện gì, thật ra hắn cũng không cần hỏi. Chỉ là hắn không lái xe về thành phố, cũng không đưa cô về nhà, cũng không đến đại học A, mà là dừngtrước cửa một khách sạn cao cấp.

Tùng San nhìn hắn, mặt lộ ra sự nghi hoặc.

"cô như vậy chắc không còn cách nào đến nơi khác? Trước hết vẫn là nghỉ ngơi thật tốt, điều dưỡng tinh thần, ngày mai tôi đưa cô về trường học." Trương Tân nói.

Tùng San rũ mi không nói, sau đó yên lặng theo hắn xuống xe, Trương Tân dùng thẻ hội viên của Cố Trì Tây lấy một phòng, đưa Tùng San vào phòng, sau đó đem hai cái thẻ phòng trong tay đặt trên bàn.

"cô yên tâm, sẽ không có người tới quấy rầy cô đâu. An tâm nghỉ ngơi đi." Trương Tân nói.

Tùng San gật đầu, "Cám ơn."

Trương Tân xoay người muốn rời đi, bước vài bước hắn dừng lại nhưng không có xoay người: "Bên phía bác sĩ Trương cô cũng không còn lo lắng, mọi thứ đều đã xử lý tốt ."

Tùng San sửng sốt, sau đó cười nói, "Các người làm việc thật sự rất chu toàn."

Trương Tân không đáp lời, mở cửa rời đi.

Tùng San ngồi một mình trên ghế không biết bao lâu, sau đó cô mới nhớ ra mình vẫn chưa nói gì với mẹ. cô lấy điện thoại trong túi xách ra, vừa mở máy liền thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.

cô hít sâu một hơi rồi mới gọi, cô cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh gọi một tiếng, "Mẹ."

Sau đó nước mắt lại xuất hiện nơi khóe mắt.

cô vội vàng lấy khăn tay trên bàn lau khóe mắt, còn cố sức điều chỉnh hô hấp, sợ bị Phương Tiểu Tiệp phát hiện ra chuyện gì khác lạ.

"Con bé chết tiệt này, sao lại không bắt điện thoại!" Giọng nói của Phương Tiểu Tiệp bên kia cũng rất sốt ruột.

" À, con không có để ý đến điện thoại. Con chỉ muốn một mình yên tĩnh." Tùng San nói.

Phương Tiểu Tiệp thở dài, "Ai, có gì đâu chứ, không phải chỉ là chủ nhiệm Trương không để ý con thôi sao? Cần gì suy sụp như vậy chứ? không phải ngày hôm qua còn không tình nguyện gặp cậu ta sao, sao bây giờ bị người ta ghét bỏ lại buồn bực vậy?"

Tùng San cười cười, "Mẹ, đây là vấn đề tôn nghiêm."

Vấn đề tôn nghiêm.

Phương Tiểu Tiệp vui vẻ, "Sao cơ, giữa nam và nữ làm gì có chuyện tôn nghiêm? Ai coi trọng ai, ai chướng mắt ai, đây đều là duyên phận . Chủ nhiệm Trương cũng không nói con không tốt, chẳng qua là cảm thấy con còn quá trẻ sợ mình không xứng với con."

Tùng San không nói, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Phương Tiểu Tiệp, đây đều là duyên phận.

Phương Tiểu Tiệp nói tiếp: "Mẹ biết, con có lòng tự trọng cao, nhưng gần đây liện tực bị đả kích, vừa bị Chu Trường An chia tay, vừa bị Trương Dật Bạch cự tuyệt, là mẹ không tốt, quá nóng vội khến con phải chịu tổn thương."

Lỗ mũi Tùng San đau xót, "Mẹ..." Nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống.

Phương Tiểu Tiệp cười nói: "Khóc cái gì chứ, đã bao nhiêu tuổi rồi! con đang ở đâu, sao giờ chưa về, ba con làm món cá con thích chờ con về ăn kìa."

Tùng San sụt sịt mũi, "Con, con về trường học ,con vừa mới nhận được điện thoại của một đàn anh, bọn họ muốn cùng nhau ăn cơm, bảo con đi cùng."

Phương Tiểu Tiệp nói: "Vậy sao con không nói sớm, ba con ở nhà chờ thật lâu! Được rồi, cùng mấy đàn anh đó tiếp xúc nhiều cũng tốt, tương lai con tìm việc làm cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Về sau mẹ sẽ không hối thúc con nữa, mấy chuyện yêu đương này, vẫn là nên để con tự giải quyết thôi!"

Tùng San cúp điện thoại, ngã đầu ra giường, ôm gối khóc lớn.

cô chưa từng cảm thấy mình bất lực như vậy.

cô không biết hình dung tâm tình của mình bậy giờ như thế nào, khổ sở? Vì sao khổ sở? Hối hận? Vì sao hối hận? Giận dữ ? Vì sao giận dữ? Oan ức? thì tại sao oan ức?

Nhưng dù là thế nào đi chăng nữa thì lúc này đây cô không có cách nào giữ bình tĩnh,càng không có khả năng lại giả vờ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Bởi vì cái cảm xúc kia, cái cảm giác khẩn trương khi rơi vào vào đường cùng kia, còn có loại khoái cảm tội lỗi không thể diễn đặt bằng lời, những cảm giác ấy khắc thật sâu vào lòng cô. Giống như theo từng đợt xâm nhập của hắn, thầm vào xương tủy của cô.

Tựa như giờ đây từng tấc da thịt bị hắn chạm vào đang chế giễu cô. Trong căn phòng yên tĩnh, chợt như xuất hiện âm thanh tranh cãi ầm ĩ

Khí đó, từ đầu đến cuối, cô đều rất tỉnh táo , không có bị sợ hãi mà ngất đi, cảm giác tỉnh táo như bất lực ấy càng khiến cho cô cảm thấy nhục nhã hơn. Cho tới bây giờ, cô vẫn có thể cảm giác được cơn sóng tình bị hắn gợi lên trong cơ thể, nó vẫn còn đang từng cơn từng cơn ập vào lòng cô.

hắn nói, San San, tôi yêu em.

cô nói, Cố Trì Tây, tôi hận chú.

Tùng San lau nước mắt, xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc cô trở ra đã là lúc nhà nhà đều lên đèn, cô đứng bên cửa cổ sát đất khổng lố, nhìn khung cảnh ngựa xe như nước trong ánh đèn lung linh của buổi đêm, hít sâu một hơi.

Sáng sớm chủ nhật, Trương Tân tìm đến khách sạn, mang theo một phần bánh ngọt kiểu Tây cùng với thức ăn sáng, hắn gõ cửa nhưng không ai đáp. Nhân viên dọn phòng đi ngang qua nhiệt tình nói cho hắn biết, vị tiểu thư này sáng sớm hôm nay đã trả phòng rồi.

Trương Tân gọi cho Cố Trì Tây báo cáo tình hình, đối phương cũng không có phản ứng gì.

"Cố tổng, có muốn tôi đến Đại học A xem thử không?" Trương Tân hỏi.

Cố Trì Tây im lặng một lát, "Thôi đi, cứ để cô ấy đi đi."

"Vâng." Trương Tân trả lời.

"Còn có việc sao?" Giọng nói Cố Trì Tây chất chứa sự mệt mỏi.

"Kiến trúc Thành Ý có một hạng mục đầu tư, ngày mai tôi đến đó một chuyến mang văn kiện về cho ngài xem xét." Trương Tân nói.

"đi đi." Cố Trì Tây nói, sau đó chợt nhớ tới gì đó, hắn nói: "Tiện thể nhìn xem năng lực làm việc của đàn anh San San như thế nào."

"Được."

Khách sạn nằm ở khu đô thị phồn hoa, Tùng San một mình trả phòng, sau đó ngồi tàu điện ngầm về trường học. Buổi sáng chủ nhật, trong phòng vẫn chưa có ai rời giường, cô vào phòng cũng không lên tiếng, chỉ ngồi một chỗ ngẩn người.

Triệu Nhiên vừa rửa mặt xong từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Tùng San ,cô ấy sửng sốt, "San San, sao cậu về sớm vậy ?"

Tùng San nhìn cô, "Ừ." cô lười giải thích.

Triệu Nhiên cười cười, cô cũng hiểu được mình đã nhiều chuyện. Vì vậy cô nói: "Có muốn cùng đi ăn sáng không?"

Tùng San nghĩ lại, hình như từ hôm qua tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, vậy mà cô lại không thấy đói tí nào. Vì thế cô cười gật đầu, đi theo Triệu Nhiên đến căn tin, Triệu Nhiên mua một chén cháo hoa, ăn rất thanh đạm, Tùng San uống một ly sữa, còn ăn 2 cái trứng gà.

"Cậu ăn thật khỏe?" Triệu Nhiên cười hỏi.

Tùng San cười cười, "Ừ, mình vẫn luôn ăn nhiều."

"Ăn nhiều mà không mập, thật tốt." Triệu Nhiên nói.

Tùng San vui vẻ, "Cậu cũng không mập, sao lại ăn cháo trắng."

Triệu Nhiên cúi đầu, "Buổi sáng mình có thói quen ăn cháo , từ nhỏ đều như vậy."

Tùng San gật đầu, "Đây là thói quen tốt vô cùng, ăn cháo dưỡng dạ dày."

Triệu Nhiên cúi đầu thấp hơn, uống một ngụm cháo, đột nhiên hỏi: "San San, cậu có phải lại đi tìm chị họ không?"

Tùng San dừng lại, do dự hỏi: "Vì sao cậu hỏi như vậy?"

"Bộ quần áo trên người cậu là mới mua phải không? Rất đẹp , lần trước cậu đi gặp chị họ về không phải cũng mặc quần áo mới sao." Triệu Nhiên nói.

Tùng San âm thầm thả lỏng, cười cười, "không phải, bộ đồ này là mẹ mình mua. Gần đây bà ấy có lòng tốt, thấy mình thất tình quá đáng thương."

Triệu Nhiên cười cười, "Mẹ cậu thật tốt."

Hai cô gái ăn xong trở về, vừa về ký túc xá, thì thấy Lý Yến mới rời giường. Nhìn thấy Tùng San cùng Triệu Nhiên vừa nói cửa cười , Lý Yến hơi mất hứng. Kéo Tùng San đến bên giường mình, nhỏ giọng nói: "Cậu quay về rồi sao không nói gì với mình mà lại cùng Triệu Nhiên đi ăn chứ?"

trên đầu Tùng San đổ mồ hôi, "không phải do cậu lười biếng chưa chịu rời giường sao."

Lý Yến bĩu môi, tiếp tục nói: "Ngày hôm qua, anh Tê Lợi trở lại, còn tới trước cửa ký túc xá tìm cậu, đáng tiếc cậu không ở đây."

Tùng San hỏi: "hắn tìm mình Sao không gọi điện thoại, cuối tuần nào mình cũng về nhà mà."

Lý Yến cười cười, "Người ta là muốn tạo bất ngờ cho cậu đấy! Còn mang theo hoa đến, kết quả là thất vọng ra về, thật sự rất đáng thương."

"Hoa?" Tùng San vui vẻ.

"Ừ, cậu nhìn đi, mình để trên ban công cho cậu, nó đều nở rộ. San San, cậu cảm thấy con người anh Tê Lợi thế nào?" Lý Yến hỏi.

Tùng San do dự một chút, "Vô cùng tốt, bất quá, mình chỉ xem như đàn anh."

Lý Yến nở nụ cười, "Nhưng người ta không chỉ coi cậu là đàn em thôi nha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.