Tình Muộn

Chương 27



Lúc Cố Trì Tây nhận được điện thoại của lão Thẩm thì hắn đang ở trền đường lái xe về nhà, gần đây hắn có thói quen thích sự yên tĩnh, có khi cả buổi tối cũng không ra ngoài. Đầu dây điện thoại bên phía lão Thẩm truyền ra âm thanh ồn ào huyên náo, nghe là đã biết hắn đang ở quán bar nào đó rồi.

"Lão Cố, dạo này ông đang tu tiên ở đâu sao? Gần đây không thấy động tĩnh gì hết vậy, đang muốn đắc đạo hay sao đây ?" Lão Thẩm trêu ghẹo nói.

Cố Trì Tây cười, "Đó là lý tưởng sống của ông, tôi là một phàm nhân sao dám cùng ông tranh đoạt. Bên phía ông đang có chuyện gì vậy, sao ầm ĩ vậy chứ."

"À, Tôi đang ở Ceasar Vuitton đây, ông có muốn tới đây không, có người mà ông nhất định muốn gặp đấy."

Cố Trì Tây nghĩ nghĩ, Ceasar Vuitton, lão Thẩm rửa tay gác kiếm đã muốn ba năm sao lại đi ra ngoài lăn lộn nữa rồi, hỏi: "Ai chứ? Đừng nói với tôi là một người đẹp tuyệt sắc nào đó nha."

Lão Thẩm ở đầu bên kia cười ha ha, "Yên tâm, ở mấy chỗ như thế này kiếm đâu ra người đẹp tuyệt sắc chứ. Bất quá, cha của người đẹp tuyệt sắc thì có một, ông có muốn gặp hay không ? Cha của người là máu thịt trong tim ông, Tùng Chí Quân."

Lão Thẩm cúp điện thoại xong thì không nhịn được vui vẻ, là người luôn e sợ thiện hạ không loạn, hắn có thể tưởng tượng ra được hiện tại Cố Trì Tây lái xe tới đây vẻ mặt phong phú như thế nào. Khi vào căn phòng được bao sẵn hắn đổi lại vẻ mặt cười ha ha, đối với Thái bí thư và Tùng Chí Quân đang ngồi trên sô pha nói: "Tôi giúp hai người gọi tới một đại nhân vật, xem xem hai người có thể khiến hắn vui vẻ hay không, vị Cố gia này thế nhưng là người chưa từng tiếp nhận phỏng vấn đấy."

Tùng Chí Quân cười nhẹ, "Thẩm tổng thật trọng tình nghĩa, tôi vô cùng cảm kích." nói xong ông liền cầm cốc rượu lên muốn mời rượu.

Lão Thẩm khoát tay ngăn chặn, "Tôi bây giờ chỉ uống sữa lên men thôi, ly rượu này tốt nhất ông nên để lại kính Cố gia đi."

Tùng Chí Quân cười gật đầu, "Tốt, tốt."

Kỳ thật Tùng Chí Quân không biết nhiều về cách ứng xử trong những trường hợp này, xác thực mà nói thì ông ở cơ quan công tác hai mươi mấy năm nhưng chỉ có vài lần là tham gia những buổi hội họp liên hoan, đặc biệt là ở loại hộp đêm như Ceasar Vuitton như thế này, thì đây là đầu tiên.

Hôm nay sở dĩ ông hội ngồi ở chỗ này cùng Thái bí thư và lão Thẩm, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, đến bây giờ ông vẫn không nghĩ ra nguyên nhân. Vốn tối nay sau khi tan tầm ông nên sớm trở về nhà, sau đó đi chợ mua thức ăn chuẩn bị nấu cơm, thì bỗng nhiên ông nhận được điện thoại của lão Thái hỏi ông buổi tối có rảnh không, ông ta nói muôn giới thiệu cho ông một nhân vật lớn.

Bởi vì ở tạp chí Đảng Tùng Chí Quân, gần đây đang lên kế hoạch cho xuất bản một ấn phẩm liên qua đến việc xây dựng và phát triển kinh tế văn hóa. Ý của cấp trên là ngoài viết một đống lời ca tụng công đức; còn phải nọi dung thực tế, tỷ như phỏng vấn một số ông chủ của xí nghiệp công ty đang thành công, chia sè một số kinh nghiệm, người thật việc thật.

nói tới chuyện này là khiến lão Tùng buồn rầu, tuy rằng ông là chủ biên tạp chí Đảng, nhưng luôn luôn cổng trước không ra cổng trong không bước, đi đâu tìm những ông chủ xí nghiệp kia mà phỏng vấn chứ? Ông thật sự không có biện pháp nào nên đành phải cầu cứu lão Thái người có quan hệ xã hội rộng, người ta dù sao cũng là bí thư thị trưởng, người nào mà không biết, giúp ông hẹn ông chủ xí nghiệp gì đó, cũng chỉ cần một câu nói.

Ông không nghĩ đến lão Thái làm việc hiệu suất cao như vậy.

Nghĩ đến chuyện này Tùng Chí Quân lại nhịn không được cảm kích nhìn thoáng qua Thái bí thư, tuy rằng hai người đồng kỳ, nhưng địa vị hiện tại sớm đã chênh lệch quá nhiều, người ta còn giúp hắn như vậy, thật là đầy nghĩa khí.

Thái bí thư cười mà không nói, vừa thấy ánh mắt lão Tùng là ông ta biết ông đang cảm kích mình. Kỳ thật ông ta cũng không có đem chuyện của Tùng Chí Quân để trong lòng, đêm nay ông ta cũng không có ý định gọi ông đến. Nhưng cố tình là vị Thẩm tổng này, không biết sao lại nhắc tới Tùng Chí Quân, Thái bí thư đến bây giờ vẫn không rõ, lão Thẩm làm sao lại biết ông ta và Tùng Chí Quân đồng kỳ chứ?

Cố Trì Tây vào phòng bao, liền nhìn thấy vẻ mặt rêu rao đầy ý cười của Thẩm. Cái dáng vẻ này... Lão Thẩm quả thật là ngứa da, muốn ăn đòn .

Lão Thẩm đứng lên, vung tay với Cố Trì Tây, "Đến đến, tôi giới thiệu cho ông một chút, vị này là Thái bí thư chắc ông biết rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều, vị này là chủ biên bộ tuyên truyền Đảng ủy của tạp chí Đảng, Tùng Chí Quân, hôm nay tới đây chính là cố ý muốn gặp ông."

Lão Thẩm cố ý nhấn mạnh hai chữ "Cố ý" này.

Cố Trì Tây cười nhẹ, đưa tay ra với Tùng Chí Quân, hai người bắt tay, "Hân hạnh được gặp mặt."

"Lão Tùng a, vị Cố gia này là đại nhân vật ở thành phố A, rất khiêm tốn, người bình thường không thể gặp ông ấy đâu." Lão Thẩm nói.

Tùng Chí Quân cười gật đầu, "Vâng, Vâng, hôm nay có thể quen biết ông thật là vô cùng vinh hạnh." Kỳ thật ông cảm thấy có chút hoang mang, người này rốt cuộc là có lai lịch gì. Bất quá nhìn khuôn mặt và khí chất này, quả thật không phải là người bình thường.

Thái bí thư nhìn thấy Cố Trì Tây thật sự đến , cũng rất kinh ngạc. Vị này từ lúc nào có thể dễ mời như vậy chứ, thể diện của Tùng Chí Quân cũng thật lớn.

"Cố gia, lão Tùng gần đây muốn biên soạn một quyển sách, có thể phỏng vấn ngài một chút về quá trình gầy dựng sự nghiệp mà ngài đã trải qua hay không?" Thái bí thư nói.

Tùng Chí Quân kinh ngạc một chút, lão Thái vậy mà lại dùng kính ngữ đối với vị Cố gia này.

Cố Trì Tây cười cười, "Con người tôi không có gì thú vị, cũng không có gì không thể nói. Phỏng vấn thì thôi đi, bây giờ coi như là đang kết giao bạn bè đi."

Lão Thẩm đưa mắt nhìn Cố Trì Tây, cười nói: "Nhanh như vậy đã từ chối người ta, ông từ xa chạy tới đây làm gì?"

Cố Trì Tây quét qua hắn một chút rồi nói, "Tùng chủ biên nhìn còn rất trẻ, không biết năm nay đã bao nhiêu tuổi?"

Tùng Chí Quân kinh sợ, "không dám không dám, năm nay tôi đã 45 rồi, không dám xưng là trẻ tuổi nữa rồi, ngược lại là Cố gia nhìn trông còn rất trẻ."

Lão Thẩm nhìn không được cười, "Ông ấy cũng không nhỏ, trẻ hơn ông hai tuổi, năm nay 43 rồi."

Tùng Chí Quân nhếch miệng cười cười, "Hổ thẹn hổ thẹn, Cố gia mới 43 tuổi đã oai phong khắp thành phố A, quả thật kiến tôi bội phục."

"Nghe nói ông có con gái học ở đại học A sao?" Lão Thẩm hỏi.

Tùng Chí Quân sửng sốt, trả lời có chút mờ mịt, "Vâng, con gái nhà tôi năm nay mới hai mươi, đang học năm hai đại học A."

"thật khéo,con gái lão Cố cũng học năm hai đại học, con gái ông học khoa gì?" Lão Thẩm hỏi.

Tùng Chí Quân đáp: " Quản lý Tài chính, không biết thiên kim Cố gia học khoa gì."

Lão Thẩm giống như đã đạt được ý nguyện vỗ tay, trợn mắt nói, "Ai nha! thật trùng hợp,thiên kim Cố gia cũng học khoa quản lý tài chính! Xem ra là bạn cùng lớp với con gái ông rồi!"

Tùng Chí Quân cười gật đầu, nhìn Thái bí thư, cảm thấy không còn gì để hoang mang nữa. Hơn nửa ngày mới biết thì ra người ta vì San San mới cho mình mặt mũi.

Sắc mặt Cố Trì Tây không được tốt, hắn cảm thấy lão Thẩm này thật có tâm làm phiền chết hắn. Sau đó hắn cẩn thận quan sát Tùng Chí Quân một lần, hắn cảm thấy người này là người trung thật lại có một phần gì đó của người gia giáo cổ hủ, nói thẳng ra thì không phải là người có thể làm chuyện lớn . Nhưng là, ông ấy lại nuôi được một đứa con gái tốt

Vì thế hắn lại nghĩ tới câu nói kia của San San, " Ba mẹ tôi yên phận thủ thường hơn nửa đời người vẫn luôn lấy đứa con gái là tôi làm niềm kiêu ngạo."

thì ra ba của San San là người như vậy.

Trương Tân gọi điện thoại tới, Cố Trì Tây liền đứng lên ra hành lang nhận điện thoại, khi cúp điện thoại hắn phát hiện lão Thẩm cũng đi ra , khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười nhìn hắn.

"Thế nào, ông còn không mau chào hỏi cha vợ tương lai sao." Lão Thẩm vui vẻ đáng đánh đòn.

Cố Trì Tây cười cười, dùng vẻ mặt nham hiểm nhìn hắn, cũng không nổi giận.

"Ai lão Cố, ông nói xem, nếu như Tùng Chí Quân biết ông có ý với con gái ông ấy, ông ấy còn đối xử khách khí với ôn như vậy nữa không?" Lão Thẩm vui vẻ nói.

Cố Trì Tây bình tĩnh nói: "Chúng tôi đã chia tay , không sao cả."

Lão Thẩm nghiêng đầu, sờ sờ cằm, "Nhìn bộ dạng ông thế này…là chưa đoạt tới tay sao? Cứ như vậy buông tay sao? cô bé kia quá cứng đầu sao ?"

Cố Trì Tây không có trả lời, xoay người phải trở về phòng bao, tới khúc quanh Phan Nghiễm Sinh bỗng nhiên xông ra, ân cần chào hỏi, "Cố gia, hôm nay thật là đúng dịp, ngài cũng tới Ceasar Vuitton? Sao không nói sớm, tôi có cổ phần ở đây, ngài ở phòng nào? Tôi gọi người mang miễn phí hóa đơn cho ngài."

Cố Trì Tây chỉ liếc mắt nhìn hắn, loại người này thật là biết lợi dụng mọi lúc mọi nơi.

Lão Thẩm phía sai đi tới, vẻ mặt cũng không tốt, "Vị này thật khách khí, nhưng bữa này là tôi mời, bên trong còn có khách, xin lỗi không thể típ đón."

Phan Nghiễm Sinh nhìn căn phòng hai người bước vào, một mình đứng ở cửa, ánh mắt lộ ra sự hung tợn. Mấy cái lão già này, một người sao với một người còn hơn, thật sự coi mình như vương gia mà.

Trong đầu hắn nhớ lại câu nói kia của lão Thẩm, Phan Nghiễm Sinh nở nụ cười, "cô bé kia quá cứng đầu?",cuối cùng cũng để cho hắn tìm ra được điểm mấu chốt.

Đêm nay tham gia xã giao ở câu lạc bộ cao cấp, Tùng Chí Quân ngoài ý muốn cũng không uống nhiều rượu, bởi vì lão Thẩm không uống rượu, Cố gia dù sao cũng không thể tùy tiện mời rượu. Kính một lần mà uống thì là người ta nể mặt mình, mình nếu còn không hiểu chuyện mà kính nữa là không hiểu chuyện. Sau khi về đến nhà ông nghĩ lại cảm thấy thật có ý tứ, ông cảm thấy những nhân vật lớn này thật có khuôn cách, quả nhiên cùng với những người bình thường vô tích sự là rất khác biệt.

Phương Tiểu Tiệp nhìn Tùng Chí Quân vui vẻ cười đi về nhà, trông rất thoải mái , bà liền cười nói: "Sao vậy, khó có khi được cùng lão Thái ra ngoài dùng cơm lại khiến ông vui vẻ như vậy sao?"

Tùng Chí Quân lắc đầu, "Cũng không phải vậy, không phải vậy, tôi chỉ là vừa phát hiện ra một nhân vật lớn tính tình đơn giản, dễ gần , cùng trong với mấy người diễn vai có tiền trên TV là khác xa."

Phương Tiểu Tiệp phì cười, "Cho nên ông cảm thấy khoảng cách của ông với người có tiền gần hơn một chút sao?"

Tùng Chí Quân cười nói: "Là nhờ San San nhà chúng ta tốt, bà không biết được đâu hôm nay tôi được gặp nhân vật lớn là vì San San và con gái người ta là bạn cùng lớp đó, bằng không tôi làm gì có khả năng được cùng người ta ăn cơm."

Phương Tiểu Tiệp gật đầu, "Con gái nhà chúng ta có mệnh tốt, tương lai sáng lạng." nói xong bà xoa xoa bả vai, "Ai u, ông mau giúp tôi xoa bóp, cánh tay tôi lại đau không động đậy nổi."

Tùng Chí Quân lập tức ngồi lại gần bà, nhẹ nhàng mát xa cho bà xã của mình, "Bà đó, làm việc gì cũng đừng quá sức, đã lớn tuổi rồi, cũng nên biết vận dụng quyền lợi y tá trưởng của mình đi ."

Phương Tiểu Tiệp thở dài, "Tôi sao yên tâm được, ông không biết mấy cái cô y tá dưới trướng tôi đâu, càng ngày càng không đáng tin , nhất là cái cô Tiết Lệ kia, cả ngày đều muốn tức chết tôi !Tôi một ngày mà không để ý cô ta sẽ phạm sai lầm.Tôi còn dám cho cô ta phụ trách bệnh nhân nào chứ! Cùng hai mươi tuổi, nhưng San San nhà chúng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện ra sao, còn cái cô Tiết Lệ kia, tôi thật nghi ngờ giáo dục của cha mẹ cô ta, sao cô ta suốt ngày có thể nghĩ cách câu đại gia như vậy chứ!"

Tùng Chí Quân dịu dàng nói: "Được rồi, chuyện công việc đừng đem về nhà cho phiền lòng . Mấy cô gái trẻ bây giờ đều đuổi theo vật chất, đó cũng là kết quả tất yếu phải diễn ra của thời đại này. Chỉ cần San San của chúng ta ngoan ngoãn là đủ rồi."

Ngày hôm sau Tùng Chí Quân liền gọi điện thoại cho Tùng San, bởi vì tuần này Tùng San bận chuẩn bị cho kì thi thử cuối kì không về nhà nên lão Tùng rất nhớ con gái . Trong điện thoại nghe giọng con gái cưng hơi mỏi mệt, lão Tùng đau lòng, không ngừng hỏi thăm con gái ăn có ngon không, ngủ có tốt không, những người đi ngang qua hành lang nghe cuộc đối thoại còn tưởng con ông đang học tiểu học đấy.

"San San, ba còn gần đây định biên soạn một quyển sách, sẽ phỏng vấn không thiếu các vị chủ quản của các xí nghiệp công ty lớn đâu." Đối với con gái mình, có thể phóng đại bao nhiêu ông liền phóng đại bấy nhiêu.

Tùng San nghe được rất kích động, vội vàng hỏi: "Ai da ai da, có cái vị đại công tử của tập đoàn Trình thị kia không ba?" Tạp chí lá cải là thứ mà không nữ sinh nào không thích, Tùng San cũng không ngoại lệ. Phía trên thích nhất là đăng mấy tin tức lá cải của những người giống như Trình Mạnh Tiều.

Lão Tùng cười nói: "Trình Mạnh Tiều có là gì. Hôm qua ba gặp toàn là người có tên tuổi, ở thành phố A lăn lộn mấy chục năm, là nhân vật lớn."

Tùng San vừa nghe không phải Trình Mạnh Tiều, đã cảm thấy hơi thất vọng, “A, ai vậy ba?"

"Hắc hắc, người này a, cùng con có chút quan hệ sâu xa." Lão Tùng cố ý thừa nước đục thả câu.

Tùng San không sao bỗng nhiên lại có một dự cảm không tốt, "A?"

"một ông chủ công ty lớn, người ngoài gọi là Cố gia, nghe nói hắn rất giàu có.Con gái ông ta và con là bạn cùng lớp, trong lớp con có cô gái nào họ Cố hay không?" Tùng Chí Quân hỏi.

Tùng San cảm thấy huyệt thái dương phát đau, "Ba, người kia là, ba của Cố Lâm Lâm, Cố Lâm Lâm, ba quên rồi sao?"

Tùng Chí Quân suy nghĩ một chút, bỗng nhiên vỗ ót, "Ai nha! Chẳng lẽ là cô bạn cùng phòng đã cướp đi Chu Trường An sao? Ba đã nói ba nhớ con từng nói có người bạn cùng phòng họ Cố mà!"

Tùng San cảm thấy trước mắt tối đen, cô thấy cái thế giới này càng lúc càng huyền ảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.