Khi Tùng Chí Quân vừa về tới cửa lấy chìa khóa ra, Tùng San đang ở phòng khách lập tức nghe được thanh âm, vội vội vàng vàng chạy vọt tới cửa mở cửa, quát to một tiếng với Tùng Chí Quân "Ba! Ba đã đi đâu?"
Lúc này sắc trời đã tối, trong phòng không có mở đèn. Tùng Chí Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái đang chìm trong đêm tối, sau đó cười cười, "San San, ba về rồi."
Tùng San kéo Tùng Chí Quân vào phòng, bật đèn, sau khi cẩn thận nhìn một lần từ đầu đến chân, xác định ba mình hoàn hảo không bị gì khác thì cô mở ra hai tay ôm lấy Tùng Chí Quân, nước mắt dâng trào.
"Ba, na làm con sợ muốn chết! Ba làm gì mà lại không nhận điện thoại !"
Tùng Chí Quân hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Ba sai rồi, đều là lỗi của ba." Sau đó ông hít sâu một hơi, hỏi: "Mẹ con đâu? Bà ấy có khỏe không?"
Tùng San buông Tùng Chí Quân ra, kéo ông vào phòng ngủ, Phương Tiểu Tiệp nằm ở trên giường từ từ nhắm hai mắt, cau mày. Tùng San nhẹ giọng nói: "Mẹ, ba con về rồi."
Phương Tiểu Tiệp mở mắt ra, nhìn Tùng Chí Quân, thở dài, không nói gì.
"Vợ à, thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi." Tùng Chí Quân quỳ trước giường, "Là tôi vô dụng, làm bà phải sợ rồi ."
Tùng San nhìn ba mình mặt mày ăn năn quỳ trước giường, trong lòng cô như có hàng trăm cây kim nhỏ châm vào khiến cô đau đớn. Cô cắn chặt răng, ổn định tinh thần, đỡ Tùng Chí Quân ngồi ở bên giường, "Ba, rốt cuộc chuyện này là sao? Hôm nay ba đi đâu vậy?"
Tùng Chí Quân lại là thở dài, "Ba tới nhà lão Thái, có người mang ảnh chụp gửi tới nhà ông ấy."
Gần đây Tùng Chí Quân luôn vì ấn bản mới mà chạy vạy khắp nơi, trứ mấy xí nghiệp lớn mà lão Thái giới thiệu ông tự dựa vào năng lực của mình mà tới tìm mấy xí nghiệp. Nhưng mấy xí nghiệp này cũng chỉ bình thường thôi, thật đúng là loại nào cũng có, gần hai tháng nay, danh thiếp trên tay Tùng Chí Quân ngày càng nhiều nhưng những người có thể phỏng vấn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cách ngày cuối cùng chỉnh sửa bản thảo còn không tới mười ngày, Tùng Chí Quân đúng là có chút nôn nóng cái gì cũng muốn thủ trước khi hết cách. Ngày hôm qua ông nhận được một cú điện thoại, là của Vương tổng lúc trước từng phỏng vần qua gọi tới , ông ta nói tối nay ở Ceasar Vuitton có một buổi gặp mặt, sẽ có vài nhân vật lớn tới hỏi Tùng Chí Quân có hứng thú không. Tùng Chí Quân vừa nghe thấy Ceasar Vuitton liền nhớ đến lần đó gặp mặt lão Thẩm và Cố Trì Tây, vì thế trong lòng ông đã xem nó thành nơi mà người có đẳng cấp tụ họp, lúc đó ông cảm thấy cuộc hẹn này thật tốt.
Kết quả sau khi đến nơi người cũng chưa được biết đã bị chuốc rượu say, rồi sau đó thần trí của ông không còn tỉnh táo nữa. Thậm chí ông còn không biết mình về nhà khi nào. Nếu không phải sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của lão Thái, ông căn bản còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lão Thái nói, "Lão Tùng ông bị người ta hãm hại rồi, hình ảnh bê bối đã gửi tới tay tôi ."
Lúc ấy Tùng Chí Quân rất bối rối, vội vàng mặc quần áo vào rồi đi ra cửa, trước khi đi lại cảm thấy dáng vẻ này của mình quá lôi thôi, vì thế lại mở tủ quần áo ra thay vào tây trang. Đến nhà lão Thái, nhìn mấy tấm ảnh chụp kia, vừa liếc mắt nhìn ông đã nhận ra người phụ nữ kia là cấp dưới của Phương Tiểu Tiệp, lúc đó ông cảm thấy thế giới này như đảo lộn .
Lão Thái nói, "Bọn họ đem ảnh chụp gửi tới chỗ tôi chắc chắn là muốn ra oai phủ đầu, rốt cuộc ông đã đắc tội với người nào vậy?"
Tùng Chí Quân cố gắng nhớ lại, nhưng lại không nhớ ra chuyện gì. Ông luôn thành thật giữ phép tắc làm sao có thể đắc tội ai chứ ?
Lão Thái còn nói, "Lần này ảnh chụp gửi tới tay tôi có khả năng là vì người đó muốn ra điều kiện, nếu như có chuyện gì xảy ra, những tấm ảnh đó có khả năng phát tán khắp nơi."
Tùng Chí Quân kinh hoảng, ông làm chủ biên bộ tuyên truyền của tạp chí Đảng, luôn luôn chịu trách nhiệm xây dựng hình tượng tác phong kỷ luật cho Đảng, bây giờ hắn lại dính vào chuyện giường chiếu bê bối, đây không phải là một vết nhơ cho chính quyền của thành phố A sao ?
"Lão Tùng, chuyện này bây giờ tôi cũng không có cách nào giúp ông, ông có biết Mạnh bí thư luôn rất coi trọng tác phong. Nếu những tấm hình này bị phát tán, chỉ sợ không chỉ ông, mà ngay cả Mạnh bí thư cũng bị liên lụy, cho nên bậy giờ quan trọng nhất là ông phải cẩn thận suy nghĩ, suy tính thiệt hơn." Lão Thái nói.
Tùng Chí Quân từ nhà Thái bí thư đi ra, tinh thần hoảng hốt, một mình đi lung tung trên đường cái không có mục tiêu, trong đầu ông đã loạn hết cả lên, nhưng vẫn tìm không ra đầu mối. Ông gọi cho Vương tổng, chỉ nghe thấy hắn nói "Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được". Ông tới Ceasar Vuitton, nhưng lại không tìm được những người tối qua phục vụ, cô nhân viên tiếp tân nói cho ông biết, tối qua căn bản không có Vương tổng nào đặt phòng 502. Giống như tất cả đều chưa từng xảy ra vậy.
Di động của ông vẫn luôn reo lên, trên màn hình hiện lên bốn chữ “con gái bảo bối”. Nhưng ông lại không có dũng khí nhận điện thoại.
Ông nuôi con gái lớn như vậy, con gái vẫn luôn noi gương người cha này. Nhưng hôm nay ông lại ra một chuyện đáng hổ thẹn như thế này, người làm cha như ông làm sao dám đối mặt với con gái?
Còn có bà vợ nhà mình, một y tá trưởng kiêu ngạo như vậy, chồng mình cùng với y tá cấp dưới làm chuyện mờ ám như vậy, về sau bà ấy ở bệnh viện làm sao nhìn người?
Tùng Chí Quân chết cũng nghĩ không ra, bình thường ông luôn an phận thủ thường như vậy, sao lại có người muốn đặt bẫy ông chứ ? Người đó rốt cuộc là người như thế nào?
Một mình đi lung tung bên ngoài cả ngày trời, khi mặt trời lặn về hướng tây, đối mặt với vầng sáng đen đang bao trùm lấy bầu trời, bỗng nhiên ông rất muốn về nhà. Cho tới lúc này Tùng Chí Quân mới thật sự cảm thấy bản thân không có tiền đồ, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhưng lại không thể gánh vác mong muốn của vợ con, thật sự là quá thất bại.
Tùng San nghe xong lời nói của ba mình, nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống. Bố Tùng nhà cô tuy rằng luôn sống trong sạch, nghèo mà không hèn, nhưng thâm tâm vẫn luôn có sự thanh cao của người đọc sách. Luôn cẩn thận giữ gìn phẩm chất hơn bốn mươi năm lại bị người khác phá hủy, chuyện này so với việc giết ông còn làm ông khó chịu hơn.
Phương Tiểu Tiệp thở dài, " Cuối cùng thì lỗi cũng là do tôi, nếu như lúc trước tôi đối xử với Tiết Lệ tốt một chút, thì bây giờ cô ta cũng không làm ra chuyện như vậy để trả thù tôi."
Tùng San lau khô nước mắt “Mẹ, mẹ đưa số điện thoại của Tiết Lệ cho con, con muốn tìm cô ta nói chuyện một chút."
Chuyện tới phút này, Tiết Lệ là đầu mối duy nhất.
Phương Tiểu Tiệp nhìn con gái, "Chuyện này con nói chuyện với cô ta có ích gì, người nên đi là mẹ ! Đây là ân oán giữa hai ta."
Tùng San lắc đầu, "Mẹ, cọn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nếu ảnh chụp đã gửi tới di động của chú Thái, điều này nói lên những người đó chắc chắn có ý đồ."
Tùng Chí Quân gật đầu, "Nhưng ba thật sự không nghĩ ra bọn họ muốn gì ở ba chứ ? ba không có quyền cũng không có tiền, bọn họ làm như vậy được ích lợi gì chứ ?"
Tùng San bỗng nhiên giật mình.
Cô đứng lên, "Ba mẹ, hai người đừng gấp , trước tiên ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi. Chuyện này giao cho con đi."
Tùng Chí Quân ngẩng mặt lên nhìn con gái, trong ánh mắt mang theo nghi vấn. Phương Tiểu Tiệp cũng do dự.
Tùng San cười nhẹ: "Hai người tin tưởng con đi, con nhất định sẽ tìm ra biện pháp giải quyết ."
Phương Tiểu Tiệp còn muốn nói điều gì nữa thì Tùng Chí Quân đã kéo bà lại, "San San, không nên mạo hiểm, cùng lắm thì ba từ chức mà thôi, cũng không sao cả, con không cần làm chuyện khiến cho bản thân phải hối hận.”
Ánh mắt Tùng San kiên định, "Ba mẹ, con đã trưởng thành rồi, hai người bảo vệ con hai mươi năm, hiện tại cũng là lúc tới phiên con bảo vệ hai người."
Lúc Trương Tân nhận được điện thoại của Tùng San thì hắn đang trên đường lái xe đưa Cố Trì Tây về nhà, hắn nhìn thoáng qua di động nhưng không có biểu hiện gì, cũng không có tiếp điện thoại, tiếp tục lái xe.
Cố Trì Tây hơi mệt, dực vào chỗ dựa lưng nhắm mắt tĩnh dưỡng, không có chú ý tới di động của Trương Tân.
Đến Giang Phong Uyển, Trương Tân đậu xe xong, giúp Cố Trì Tây mở cửa xe, "Cố tổng, đến nhà rồi."
Cố Trì Tây mở mắt ra, không nói gì đi xuống xe. Đi vài bước lại quay đầu hỏi: "Mấy ngày nay có tin tức gì của San San không?"
Trương Tân trả lời: "Cô ấy đã chuyển về trường học."
Cố Trì Tây như có gì suy nghĩ, gật đầu, sau đó nói: "Bên phía Phan Nghiễm Sinh không có gây phiền toái gì cho San San chứ ?"
Trương Tân trả lời: "Không có, gần đây Phan Nghiễm Sinh hình như có cùng bạn học của Tùng San qua lại, không có tiếp tục tìm Tùng San."
Cố Trì Tây khẽ gật đầu, "Tiếp tục theo dõi hắn, hạng mục Đức Thuận viên chúng ta gần như chắn chắn nắm trong tay, người kia không có khả năng an phận như vậy."
Trương Tân nói: "Vâng."
Đưa mắt nhìn Cố Trì Tây vào nhà, Trương Tân trở lại trong xe, gọi cho Tùng San.
"Trương Tân, anh từng nói nếu tôi gặp phiền phức thì tìm anh đúng không?" Trong điện thoại giọng nói của Tùng San hơi khàn khàn.
Bàn tay đang nắm tay lái của Trương Tân bỗng nhiên căng thẳng, "Cô đang ở đâu, tôi sẽ lập tức tới gặp cô."
Bóng đêm u ám, một bóng dáng nhỏ gầy đứng dưới ánh đèn đường, trong đôi mắt to ngập tràn sự lo lắng.
Trương Tân đậu xe ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống, "Lên xe."
Tùng San ngồi ở ghế phó lái, "Ba tôi bị người ta hãm hại, tôi cảm thấy những người đó vì tôi mà làm vậy."
Trương Tân nhíu mày, hắn quan sát Phan Nghiễm Sinh lâu như vậy nhưng lại không nghĩ tới cái tên này lại xuống tay trên người ba của Tùng San.
Tùng San nhìn Trương Tân, trên khuôn mặt cứng nhắc kia xuất hiện một biểu cảm hiếm có, mà giờ phút này cô nhìn ra nó là hận ý."Anh biết đó là ai đúng không ? Rốt cuộc là tại sao?"
Trương Tân quay mặt lại, trong ánh sáng lờ mờ khuôn mặt kia lại cứng nhắc như ngày thường, lạnh lùng nói ."Bây giờ tôi đưa cô đi tìm Cố tổng, chuyện này tôi không giúp được cô."
Tùng San sửng sốt, mím môi, rũ mắt. Cô từ chối cho ý kiến.
Trương Tân khởi động xe, động cơ xe vang lên, tay hắn nắm thật chặt vô lăng, sau một lúc lâu mới hộc ra ba chữ: "Thực xin lỗi."
Tùng San ngẩng đầu, cười miễn cưỡng: "Anh không cần nói xin lỗi với tôi, tôi cũng chỉ là muốn tìm anh thử xem mà thôi, anh cũng không nhất định phải giúp tôi."
Thật ra không phải cô đã sớm đoán được sao, cuối cùng cũng vẫn phải đi tìm Cố Trì Tây.
Trương Tân không nói gì thêm, lái xe tới Giang Phong Uyển. Tùng San kéo tay nắm cửa muốn xuống xe, Trương Tân chợt rướn người qua đưa tay ngăn cản cô.
Tùng San sợ tới mức hoảng hồn, "Anh…làm gì ?"
Đôi mắt sắc bén như chim ưng săn một xẹt qua một cảm xúc phúc tạp, Trương Tân nghiêm túc hỏi: "Cô nghĩ xong chưa ?"
Tùng San nghe hiểu ý của hắn, cô cắn môi, kiên định gật đầu, "Ừ, tôi nghĩ kỹ rồi."
Trương Tân ngồi trở lại vị trí, nhỏ giọng nói: "Vậy cô xuống xe đi."
Khóe miệng Tùng San khẽ giật, "Cám ơn."
Cố Trì Tây mở cửa, nhìn thấy Tùng San đứng trước cửa, trong lúc nhất thời hắn có chút ngây ngốc. Sửng sốt hơn nửa ngày hắn mới mở miệng hỏi: "San San, sao em lại tới đây?"
Tùng San nhìn chằm chằm đôi mắt hiền hòa thâm thúy kia, chưa kịp nói ra cái gì thì nước mắt đã chảy xuống rồi.
Cố Trì Tây bị những giọt nước mắt kia làm sững sờ, không do dự nữa vòng tay ôm lấy cô, bàn tay hắn khẽ vuốt lưng cô, nhẹ nhàng mà ấm áp.
"San San, đừng khóc, mọi chuyện đều có tôi.”
Cô lại khóc càng thêm lớn tiếng, thân thể cô ở trong lòng hắn càng run rẩn hơn, thật lâu sau cô mới có thể nói một câu hoàn chỉnh, "Cố Trì Tây, xin chú, hãy giúp ba tôi."
Cố Trì Tây lấy tay xoa nhẹ tóc cô, nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, ôn nhu nói: "Được."
Đôi mắt to tròn đẫm nước mắt kia mang theo sự kinh ngạc, cô hỏi: "Chú biết chuyện gì xảy ra sao ?"
Cố Trì Tây nhẹ nhàng lắc đầu, "Không biết."
"Vậy sao chú không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì mà đã trực tiếp nói được rồi?" Tùng San hỏi.
Cố Trì Tây cười nhẹ, "San San, chuyện em muốn tôi làm thì bất luận là vì cái gì tôi cũng sẽ làm cho em."
Tùng San ngưng trọng một chút, cô cúi đầu.
Cố Trì Tây lấy tay ôm hông cô, "Vào nhà trước rồi nói sau."
Trương Tân ngồi ở trong xe, từ xa xa nhìn Cố Trì Tây ôm Tùng San vào cửa, mặt hắn không chút thay đổi chuyển động chìa khóa xe rồi lái xe rời đi.
Tùng San ngồi trên sô pha, điều chỉnh lại cảm xúc sau đó hít sâu một cái, " Ngày hôm qua ba của tôi bị người ta hãm hại bày ra chuyện ngoại tình, hiện giờ ảnh chụp đã ở trong tay chú Thái, không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì..."
Cố Trì Tây từ trong tủ lạnh cầm ra một chai nước, ngồi xuống bên cạnh cô, "Uống nước trước đi."
Tùng San không có tiếp nhận chai nước kia, mà ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt to tròn kia mang theo sự cầu xin, "Chú có thể giúp tôi tìm ra người kia hay không, có thể khiến cho việc đó sáng tỏ? ba tôi là người của bộ tuyên truyền nếu như chuyện này truyền ra sau này làm sao mà làm chủ biên được nữa."
Cố Trì Tây tiện tay đặt chai nước lên bàn trà, hăn hơi nhíu mày, trong đôi mắt thâm thúy ấy có một tia nhìn khó lường, im lặng một lát hắn mới nói : "Được, chuyện này giao cho tôi, em không cần lo lắng.”
Tùng San nhìn chằm chằm hắn, "Chú biết người nào làm sao?"
Cố Trì Tây nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô, "Trễ rồi, tôi đưa em về nhà trước. Muộn như vậy em còn chạy tới đây ba mẹ sẽ lo lắng." Nói xong hắn liền đứng lên.
Ánh mắt Tùng San lay động, khẽ mím môi, nhưng không có đứng lên.
Cố Trì Tây nhìn cô, trong ánh mắt như hiểu ra điều gì, hắn cười nhẹ, mặt đối mặt với cô bé con, sau đó cúi đầu nhìn thẳng cô.
Hắn cười cười, lấy tay xoa đầu cô, "Đừng nghĩ bậy, tôi đưa em về nhà."
"Cố Trì Tây." Cô nhẹ giọng gọi hắn.
"Ừ." Hắn lên tiếng trả lời.
"Hôm nay tôi tới tìm chú cũng đã chuẩn bị tốt tâm lí rồi." cô gằn từng chữ giống như chuyện này cực kì khó nói ra.
Vẻ mặt căng thẳng kia đã biểu thị những bất an trong lòng của bé con. Cố Trì Tây nhìn thấy mà lòng run lên, hắn lập tức cười nói: "San San, về mà với ba mẹ đi, an tâm ngủ một giấc, ngày mai hết thảy mọi chuyện đều sẽ qua đi ."
Tùng San nhìn chằm chằm nụ cười kia, thật lâu vẫn chưa tỉnh táo lại. Cô cứ như vậy cùng hắn ra cửa, ngồi lên xe, mãi cho đến khi hắn chở cô về tới nhà mở cửa xe.
"Về sau nếu lại có chuyện gì xảy ra, không cần ngốc nghếch một mình chạy tới tìm tôi, chỉ cần gọi cho tôi tôi sẽ lập tức tới tìm em." Hắn láy tay nhéo nhéo khuôn mặt bé nhỏ của cô.
Tùng San nhìn hắn, trong lúc nhất thời cô cũng không biết mình nên có biểu cảm như thế nào, cô cũng không biết nên nói gì cho phải.
Cô cứ đờ người ra như vậy.
Cố Trì Tây khẽ thở dài, sờ sờ đầu cô, "Lên đi, mau về nhà ngủ. Ngày mai tôi sẽ gọi cho em."
Cô gật đầu, xoay người, đi hai bước thì dừng lại, cô quay đầy, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của hắn.
"Cố Trì Tây, cám ơn chú." Cô nói.
Trong bóng đêm khuôn mặt nhỏ bé sáng bừng, đôi mắt trong veo. Lòng Cố Trì Tây khẽ run động, hắn chỉ cười nhẹ khoát tay, nhìn cô bé con lên lầu, sau đó xoay người trở lại xe, gọi cho Trương Tân.
Tiếng chuông reo không tới ba tiếng, Trương Tân đã bắt máy: "Cố tổng."
"Lập tức mang Phan Nghiễm Sinh đến gặp tôi." Giọng nói của Cố Trì Tây cực kì sắc bén như đao kiếm.
"Vâng." Trương Tân trả lời.
Tùng San lên lầu, vừa vào cửa thì phát hiện Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp đều ngồi ở phòng khách, trên bàn vuông còn đang bày bát đĩa. Tùng Chí Quân nhìn thấy Tùng San vào phòng, cười nói: "Về rồi sao ? Có đói bụng không? Ba có làm mì sợi cho con đó."
Tùng San nhìn bố Tùng, sau đó lại nhìn Phương Tiểu Tiệp, vẻ mặt của cả hai đều rất bình tĩnh.
"Ba, mẹ, hai người làm sao..." Tùng San hoang mang .
Tùng Chí Quân cười cười, "Ha, không có chuyện gì, con đừng khẩn trương. Mẹ con và ba đã thông suốt rồi, có chuyện lớn gì thì cũng phải ăn cơm trước không phải sao? Co đi ra ngoài cả buổi tối chắc là mệt rồi phải không ? Mau tới nếm thử tay nghề làm mì sợi của ba nào."
Tùng San đi qua ngồi xuống, cô cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, miễn cưỡng ăn hai chén mì, toàn là hương vị quen thuộc, lỗ mũi cô đột nhiên đau nhức: "Ân, tay nghề làm mì sợi của ba là nhất ! So với nhà hàng bên ngoài còn ngon hơn!"
Tùng Chí Quân cười nói: "Ha ha, ba biết con đói bụng. Tay nghề của ba con tốt chứ ? Vậy dứt khoát sau này ba mở một tiệm cơm nhỏ đi."
Phương Tiểu Tiệp vẫn im lặng , nghe được này câu này yên lặng đặt đôi đũa trên tay xuống. Tùng San ngẩng đầu, cô nhìn thấy trên mặt mình bỗng nhiên xuất hiện sự phiền muộn.
"Mẹ, ba, rốt cuộc là có chuyện gì ?" Tùng San hỏi.
"Không sao, chỉ là ba vừa nhận được điện thoại, nghe nói là những tin tức đó ngày mai sẽ được đăng lên các tờ báo của thành phố A." Tùng Chí Quân cười, cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm, sau đó lại nói tiếp: "Cho nên ba đã nghĩ, đây là sai làm của bản thân mình, cho dù là như thế nào đi chăng nữa cũng không thể là ô danh tô chức, vì vậy ba đã viết thư từ chức nhờ chú Thái của con ngày mai giao cho cơ quan."
Chiếc đũa trên tay Tùng San rơi xuống bàn, "Ba, sao ba có thể xúc động như vậy chứ! Con không phải đã nói chuyện này giao cho con sao? Ba đã làm việc ở cơ quan này mấy chục năm rồi, sao có thể nói từ chức là từ chức chứ !"
Vẻ mặt Tùng Chí Quân dịu dàng: "San San, đây là chuyện của ba, sao có thể khiến con phải vì ba mà bận lòng. Thật ra cũng không có chuyện gì, cùng lắm thì từ chức là xong việc."
Tùng San gấp tới mức không kịp suy nghĩ gì, "Ba, ba mau gọi cho chú Thái để ông ấy thu hồi là đơn từ chức, con cam đoan với ba ngày mai tất cả mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi ! Ba cứ tin con đi, ngày mai sẽ không có tin gì đăng trên báo đâu !"
Tùng Chí Quân khẽ mỉm cười, nhưng im lặng không nói.
Tùng San nhìn về phía Phương Tiểu Tiệp: "Mẹ sao mẹ lại không ngăn cản ba, chẳng lẽ hai người không tin con có thể giải quyết được chuyện này sao?"
Phương Tiểu Tiệp cười khổ: "San San, ba mẹ không phải là không tin tưởng con. Nhưng, trong chuyện này, mẹ vẫn đứng về phía ba con. Mặc kệ thế nào, cho dù là bị hãm hại, thì hậu quả cũng đã để lại. Dù cho người ngoài không biết thì chúng ta cũng không thể đối mặt với sự cắn rứt của lương tâm."