Sau đại môn khép kín của nam thư phòng chỉ còn lại Đông Đan Quế cùng Lâm Phi. Yên lặng hồi lâu, Đông Đan Quế mở miệng hỏi:
“Lâm Phi, ngươi xem hắn thật sự là đã quên sao?”
Đông Đan Quế nói không rõ ràng, nhưng Lâm Phi đi theo hắn đã nhiều năm tự nhiên hiểu được:
“Thái tử tiến cung khi mới tám tuổi, không nhớ được những chuyện lúc trước cũng là bình thường.”
Đông Đan Quế nhăn mi, “Nhưng thật sự có thể quên hết như vậy?”
“Năm năm trước không phải Hoàng thượng đã kiểm chứng sao?”
Lâm Phi chính là muốn nói đến cái đêm Đông Đan Quế “ban thưởng” cho Đông Đan Cửu Trọng.
“Trẫm vốn cũng nghĩ như vậy. Ngày đó chỉ cần hắn biểu hiện ra nửa điểm sơ hở lập tức sẽ chết không toàn thây.” Đông Đan Quế lạnh lùng nói tiếp:” Nhưng vài năm gần đây, trẫm càng ngày càng hoài nghi, hắn rốt cuộc thật sự không nhớ rõ, hay là vẫn luôn làm bộ làm tịch?”
“Năm đó Thái tử mới là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, nếu hắn nhận ra phụ thân chính mình… sao có thể làm ra… loại sự kia?” Lâm Phi chần chừ nói.
“Thứ nhất, hắn thật sự đã quên. Thứ hai, chính là tâm cơ của hắn so với trẫm tưởng tượng còn thâm trầm hơn.”
“Một đứa nhỏ mười bốn tuổi sao có thể có lòng dạ như vậy? Thật sự khiến nhân tâm rét lạnh!” Lâm Phi lắc lắc đầu.
Nhiều lúc Đông Đan Cửu Trọng khiêm tốn ôn hòa khiến Lâm Phi chán ghét, nhưng hắn cũng chưa từng quên Đông Đan Lung của ngày xưa… một Đông Đan Lung cao quý thanh khiết, thương xuân bi thu. Đông Đan Cửu Trọng do y sinh ra, chỉ cần có nửa phần giống y tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện vi phạm luân thường này, cũng sẽ không có tâm cơ ngươi dối ta gạt.
“Hắn tuyệt không giống Lung.” Đông Đan Quế tà nghễ liếc Lâm Phi, “Trẫm ngược lại thấy tính tình hắn có chút giống trẫm hồi trẻ.”
“Hoàng thượng tinh minh lão luyện, Thái tử nào có thể sánh cùng?”
“Trẫm hồi trẻ đương nhiên hơn xa hắn, nhưng vài năm gần đây, tâm trẫm càng ngày càng bất an.” Đông Đan Quế mệt mỏi dựa vào lưng ghế, ngón cái cùng ngón giữa tay phải dùng sức day day thái dương.
Đông Đan Quế năm nay bốn mươi sáu tuổi, tuổi trẻ trải qua tranh giành ngôi vị hoàng đế, sau khi đăng đại vị lại thức khuya dậy sớm, cần mẫn lo chính sự, đã sớm lao lực quá độ. Thời gian lưu lại trên khóe mắt cùng mi gian (khoảng giữa hai hàng lông mày) hắn không ít dấu vết. Hơn nữa, hai ba năm nay lại mắc chứng đau đầu, rất nhiều chuyện đã dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Năm đó lưu lại Đông Đan Cửu Trọng, chính là để uy hiếp Đông Đan Lung nghe lời, vốn nghĩ tùy thời lúc nào cũng có thể trừ bỏ, thế nhưng Đông Đan Cửu Trọng tính tình ôn thuận, phảng phất cảm giác vô hại khiến Đông Đan Quế bất tri bất giác phạm sai lầm.
Từ sau tám tuổi tiến cung, Đông Đan Cửu Trọng liền diễn vai một thái tử hoàn mỹ, tới khi Đông Đan Quế phát hiện, hắn đã trở thành quả cân giữ thăng bằng cho cán cân quyền lực trong triều. Hoàng hậu không có con, chỉ có thể dựa vào hắn để ổn tọa hậu vị(vị trí hoàng hậu), vây cánh của Triệu gia trong triều vì vậy cũng hướng hắn dựa vào.
Năm năm trước, Đông Đan Quế phái Đông Đan Cửu Trọng đến Mạc Bắc, chính là hy vọng hắn sẽ không còn mạng để hồi kinh, thế nhưng, hắn vẫn trở về!
Hoắc lão tướng quân trong loạn tiễn bỏ mình, Đông Đan Cửu Trọng lâm nguy bất loạn, mang theo ba ngàn thân kỵ (kỵ binh tùy thân) đánh phá vòng vây, sau đó chỉnh đốn quân đội, bình định Mạc Bắc phản loạn, lập nên quân công hiển hách. Một trận thắng này, cho dù không giúp hắn có được quân tâm, cũng khiến trong triều trên dưới đều khen ngợi hắn là thái tử văn võ vẹn toàn nhất từ trước đến nay trong lịch sử Đông Đan hoàng triều.
“Trẫm dần dần già đi, mà hắn mỗi ngày lại thêm cường tráng, mười chín tuổi… quả thật giống như mặt trời ban trưa.” Đông Đan Quế nói xong, vô ý thức siết chặt nắm đấm.
Lâm Phi xoay người, đè nặng thanh âm:
“Hoàng thượng nếu lo lắng, vậy diệt trừ hắn đi!”
“Chuyện này không thể quang minh chính đại làm.”
Đông Đan Quế lắc đầu, không thèm nhắc lại, mở ra quyển trục trên án thư. Nổi bật trên nền lụa vàng là tên của năm Phó thống lĩnh Ngự lâm quân, trong đó có hai cái đã bị gạch bỏ. Đông Đan Quế nhìn tên ba người còn lại, trầm tư hồi lâu, cầm bút ngoắc một cái trên tên của Vạn Tử Bân.
“Hạ chỉ, thăng Vạn Tử Bân làm tân Thống lĩnh Ngự lâm quân!”
Mùng mười tháng tám chính là ngày xuất phát đến Mộc Lan lĩnh. Trung thu ngự săn là một dịp quan trọng của Đông Đan hoàng triều, từ người trong hoàng thất cho tới quan tam phẩm đều phải đi theo. Đông Đan Cửu Trọng dù bị hạ lệnh cấm túc, không cần theo cùng, nhưng từ khi trời chưa sáng rõ hắn đã rời giường.
Thái giám hầu hạ đem vài món y phục mới đặt trên giường, Đông Đan Cửu Trọng đứng trước gương đồng thử từng cái một, cuối cùng chọn một kiện trường bào màu trắng, đầu đội kim quan, đai lưng đeo ngọc bội phỉ thúy, chân mang giày Lục Hợp. Gật đầu hài lòng với dung mạo anh tuấn trong gương đồng, Đông Đan Cửu Trọng cho lui tả hữu, một mình từ hậu viên tiểu môn (cửa nhỏ ở sau vườn) ra khỏi Thái tử phủ. Trang Thanh đã sớm điều khiển một chiếc loa xa đợi hắn ở ngoại môn.
Sáng sớm, loa xa đi xuyên qua đại lộ của kinh thành, chậm rãi tiến về phía hoàng cung, hướng đi cũng không phải Sùng Văn môn như mỗi lần diện thánh, mà là một cửa nách chuyên để cung nữ thái giám trong cung ra ngoài làm việc.
Ngoài cửa hẳn phải có một tiểu đội mười ngự lâm quân trông giữ, nhưng Đông Đan Cửu Trọng sớm đã cho thân tín trong Ngự lâm quân an bài để tiểu đội tiếp nhận phiên gác tới trễ nửa nén hương, làm hắn thuận lợi tiến vào cung mà không ai hay biết. Đang là thời điểm Hoàng đế xuất phát tới Mộc Lan lĩnh, cung nữ thái giám thị vệ đều tập trung tại Sùng Văn môn, trong cung cơ hồ không có người. Sau khi Đông Đan Cửu Trọng tiến vào liền không đi đường lớn mà thuần thục luồn lách giữa hoa cỏ, giả sơn xen kẽ trong hoa viên, vòng vèo một hồi tới góc hẻo lánh nhất trong hoàng cung.
Cung điện bị tường đá cao vây quanh tứ phía, chỉ lộ ra một góc mái hiên, bốn phía tản mát một loại tử khí nặng nề. Vuốt tường đá một màu xám xịt, sắc mặt Đông Đan Cửu Trọng hơi trầm xuống. Trang Thanh hạ giọng ghé vào tai hắn nói:
“Thái tử, trước cửa có thủ vệ.”
Đông Đan Cửu Trọng lộ vẻ kinh ngạc, tiến lên phía trước vài bước nhìn. Tường vây tứ phía chỉ có duy nhất một nơi miễn cưỡng được gọi là “cửa”, một cỗ minh hoàng đại kiệu đang dừng ngay trước đó, bên cạnh là một đám thủ vệ mang đao. Nhất thời hắn lui về phía sau, trốn vào góc khuất.
“Thái tử, làm sao bây giờ? Phải đợi bọn họ đi rồi mới vào sao?” Trang Thanh hỏi.
Đông Đan Cửu Trọng cúi đầu, nhìn vạt áo trắng như tuyết của mình, xoay người đi dọc theo bờ tường, cơ hồ được gần nửa vòng (tường vây xung quanh hình tròn) mới dừng lại.
Cảnh tượng trước mắt càng thêm hoang vắng, cỏ dại mọc um tùm, khiến người ta không dám tưởng tượng đây là một góc của hoàng cung. Đẩy cỏ dại trên mặt đất, lộ ra một cái lỗ nhỏ ở chân tường — “lỗ chó”, Đông Đan Cửu Trọng không nói một lời khom người tiến vào. “Lỗ chó” này dẫn tới một cụm giả sơn trong hậu viên Khóa Vân điện. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy một tiểu thái giám mặc mãng bào (cái này nghĩa là y phục của quan lại, nhưng trong hoàn cảnh này có lẽ nên hiểu theo nghĩa là y phục thái giám), gương mặt có chút thanh tú đang đợi bên ngoài.
“Nô tài khấu kiến thái tử.”
Đông Đan Cửu Trọng mặt không đổi sắc từ trên mặt đất đứng lên, lại cúi đầu nhìn vạt áo chính mình.
Đáng tiếc cho một buổi sáng dậy sớm chưng diện a~~~! =))))))))))))))))))))))
Trang Thanh cũng từ trong lỗ chui ra, lập tức quì xuống phủi đi bùn đất trên y phục Đông Đan Cửu Trọng.
“Nô tài chờ Thái tử là chuyện đương nhiên! Trước cửa có thủ vệ, nên nô tài đoán hẳn là người sẽ từ nơi này tiến vào.” Tiểu thái giám cung kính nói.
Đông Đan Cửu Trọng mỉm cười, “Tiểu Tranh, ngươi càng ngày càng thông minh.”
“Tạ Thái tử khen ngợi.” Lâm Tranh khom người, trên gương mặt còn non nớt thủy chung không nhịn được lộ ra thần sắc đắc ý.
Ngẩng đầu nhìn trời, Đông Đan Cửu Trọng nhàn nhạt hỏi:
“Hắn đến đây lúc nào?”
Tươi cười trên mặt Lâm Tranh chợt tắt, hắn buồn bã cúi đầu:
“Từ sau giờ ngọ ngày hôm qua đã đến, tới giờ còn chưa rời đi.”
Trang Thanh lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt Đông Đan Cửu Trọng, nhưng không cách nào thấy được suy nghĩ ẩn chứa sau gương mặt bình tĩnh kia.
“Vậy chúng ta chờ tại đây đi.” Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên nói.
“Vâng, thưa Thái tử.”
Để tránh bị nghi ngờ, Lâm Tranh quay về trong điện, mà Đông Đan Cửu Trọng cùng Trang Thanh thì trốn trong đám giả sơn. Chen chúc giữa hai vách giả sơn chật hẹp tối đen như mực, Trang Thanh lén lút nghĩ thầm. Nếu cùng là chờ thì bên trong hay bên ngoài có gì khác biệt? Sao phải tân tân khổ khổ bò vào từ lỗ chó?
Chắp hai tay, lưng dựa vào thạch bích (ở đây có thể hiểu là vách giả sơn), Đông Đan Cửu Trọng vẫn không nói gì, mi mắt nhắm hờ, yên lặng cảm thụ hơi thở thống khổ từ trong không khí truyền đến. Chỉ có tiếp cận càng gần, mới có thể nhắc hắn luôn nhớ, rằng người quan trọng nhất của hắn đang phải chịu đựng khuất nhục. Loại phương pháp gần như tự ngược này khiến hắn mỗi thời khắc đều cảnh giác, mỗi thời khắc đều tồn hận.
Chờ đợi gần nửa canh giờ, Lâm Tranh mới mang tin tốt đến. Biết Đông Đan Quế rốt cục đã rời đi, Đông Đan Cửu Trọng ra khỏi giả sơn, tiến vào trong điện.
Hoàn toàn trái ngược với bên ngoài hoang phế, trong Khóa Vân điện bài trí cực kì hoa lệ. Mặt đất trải thảm lông dê trắng do ngoại quốc tiến cống, từng cây cột dát vàng điêu khắc hoa văn tinh xảo, trước tẩm điện (phòng ngủ) buông một bức mành châu (rèm che kết châu ngọc) thật lớn.
Bên trong truyền ra hơi thở mỏng manh thống khổ, Đông Đan Cửu Trọng tâm chợt co thắt, cước bộ cũng chậm lại, sau khi hít một hơi thật sâu, hắn khôi phục bình tĩnh, dùng sức đẩy mành châu.
“Thái tử!” Cung nữ hầu hạ trong điện hoảng sợ, tay không ngừng lau đi lệ trên khóe mắt, chạy tới thỉnh an Đông Đan Cửu Trọng.
Không lưu tâm phất tay một cái, tầm mắt Đông Đan Cửu Trọng rơi trên giường lớn, khẽ bước từng bước, chậm rãi tới gần, “Phụ vương, hài nhi tới đây.” Ngữ điệu khinh tế, nhu tình như nước. Nghe thấy thanh âm hắn, người nằm trên giường đầu vai trắng như tuyết hơi run run, nhưng không quay mặt lại.
Đông Đan Cửu Trọng ngồi lên giường, vươn tay thật cẩn thận ôm lấy đầu vai Đông Đan Lung, cảm nhận được thân thể trong tay nháy mắt trở nên cứng nhắc. “Tiểu Thanh, ngươi ra ngoài trông coi.” Phất phất tay, đợi Trang Thanh lui hẳn mới nhẹ nhàng đem thân mình Đông Đan Lung lật lại.
Đông Đan Lung vốn băng cơ ngọc cốt, mỹ mạo kinh người… Cho dù thi nhân dùng hết những từ ngữ xuất sắc nhất cũng khó có thể miêu tả được một phần tư dung của y, đôi con ngươi thúy lục dị sắc (màu xanh phỉ thúy) phảng phất giống như thiên nhân.
Mỗi lần nhìn thấy y, Đông Đan Cửu Trọng đều có cảm giác chấn động, nhưng đương nhiên, trong ngôn từ cùng cử chỉ của hắn tuyệt không để lộ ra dù chỉ nửa phần.
“Phụ vương.”
Đông Đan Cửu Trọng thần sắc ôn nhu cung thuận, dùng đầu ngón tay gẩy ra sợi tóc đen ở khóe mắt y, thuận thế làm rơi tấm chăn mỏng đang phủ trên người. Một khối thân hình xinh đẹp lộ ra trần trụi, Đông Đan Lung hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run càng thêm lợi hại.
Đông Đan Cửu Trọng lướt mắt, trên tuyết trắng thân thể dầy đặc những dấu vết xanh tím, đều là bị người dùng tay nhéo ra. Trên bộ ngực bằng phẳng, hai khỏa nhũ châu bị hồng tuyến (tơ hồng) gắt gao thít chặt, lại nối với nhau bởi một sợi dây thừng. Hồng tuyến buộc thật sự rất căng, hai khỏa nhũ châu đã bắt đầu sưng thũng, phiếm một màu lựu chín, ngay cả hai nhũ nhãn nho nhỏ (???) cũng đã bị bức bách mở ra.
Đông Đan Cửu Trọng tiếp tục nhìn xuống dưới, tầm mắt rơi trên hạ thân trơn nhẵn của y. Một nhánh trâm cài sáp nhập tại linh khẩu của nhuyễn hạ phân thân, lộ ra phượng đầu thủ công tinh xảo cùng tua rua thật dài, rủ xuống giữa hai chân.
“Nô tỳ vốn muốn đem tuyến cởi bỏ, nhưng buộc thật sự quá chặt…” Cung nữ Liên Nhi run giọng nói.
“Ân.”
Đông Đan Cửu Trọng thản nhiên gật đầu, cúi người rút từ trong giày ra một tiểu đao. Lưỡi đao lành lạnh tới gần ngực, da thịt mềm mại nháy mắt nổi gai. Đông Đan Cửu Trọng cẩn thận kề sát tiểu đao trên nhũ tiêm đỏ tươi. Lật nhẹ hữu thủ, hồng tuyến lập tức bị phân đôi dưới lưỡi đao sắc bén. Tả hữu (trái phải)cùng làm như vậy, hai khỏa nhũ tiêm nhất thời được giải phóng, ở trên ngực run run.
“Đau không?” Đông Đan Cửu Trọng nhíu mày, đầu ngón tay ấn nhẹ trên hai khỏa nhũ tiêm mềm mại.
Giống như bị ấn lên miệng vết thương, Đông Đan Lung đau đến run người. Đông Đan Cửu Trọng nhẹ nhàng xoa xoa nhũ tiêm bị sưng. Bị sung huyết trong thời gian dài khiến nhũ tiêm trở nên mẫn cảm, một thứ cảm giác không rõ khoái cảm hay đau đớn trong nháy mắt truyền tới toàn thân. Đông Đan Lung muốn đẩy hắn ra, miễn cưỡng nâng tay lên nhưng lại không cách nào dùng sức.
Biết y không thích, Đông Đan Cửu Trọng lập tức dời đi đầu ngón tay, Lâm Tranh đứng một bên nhanh nhẹn dâng lên dược hạp. Mở ra dược hạp, đầu ngón tay quét một chút dược cao trong suốt nhẹ nhàng xoa trên nhũ châu, dược cao mát lạnh xao dịu chỗ đau, làm thân mình Đông Đan Lung thoáng thả lỏng.
Đông Đan Cửu Trọng quan sát sắc mặt y, bàn tay lặng lẽ trượt xuống dưới. Nhuyễn hạ nam tính bị nắm lấy, Đông Đan Lung sợ tức mức mở bừng hai mắt, trong thúy sắc nhãn đồng xinh đẹp toát ra sợ hãi cùng cự tuyệt.
“Phụ vương, thỉnh phóng tâm.” Đông Đan Cửu Trọng tay trái vỗ nhẹ vai y trấn an, “Đông Đan Quế đã đi Mộc Lan lĩnh, trong ít nhất một tháng sẽ không trở về.” Vừa nói, tay phải hắn vừa ôn nhu nâng lên phân thân của Đông Đan Lung.
Khối thịt đáng thương bị trâm cài xỏ xuyên co lại thành một đoàn, Đông Đan Cửu Trọng thương tiếc dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp, khiến thân mình Đông Đan Lung không ngừng run rẩy.
“Phụ vương, hãy thả lỏng.” Ôn nhu nói bên tai, Đông Đan Cửu Trọng nắm lấy phượng đầu chậm rãi xoay tròn, ý đồ muốn đem trâm cài rút ra.
Thúy sắc nhãn đồng ngập nước, Đông Đan Lung dùng sức cắn môi, cố gắng khắc chế những âm thanh khiến người ta cảm thấy thẹn. Hạ thân truyền đến không chỉ là đau đớn tê dại, mà còn có tiêu hồn cảm giác đáng xấu hổ, khiến cần cổ trắng như tuyết cong về phía sau, cổ họng cao thấp chuyển động, từ đôi môi cánh hoa đã đỏ tới mức có thể xuất huyết phát ra tiếng rên rỉ vô thanh.
Trâm cài rút cục cũng bị rút ra, một dòng bạch dịch chảy ra từ linh khẩu. Đông Đan Lung toàn thân vô lực, ánh mắt mờ mịt ngã vào vòng tay ôm ấp cường tráng của Đông Đan Cửu Trọng.
“Ngô…” Một tiếng rên rỉ tinh tế thoát ra từ đôi môi sưng đỏ, cùng với gương mặt tuyệt mỹ khiến cho người ta phát cuồng. Lâm Tranh và Liên Nhi hầu hạ bên cạnh cũng không tự chủ được hồng hai má, chỉ riêng gương mặt tuấn tú của Đông Đan Cửu Trọng vẫn giữ được thần sắc tự nhiên.
“Liên Nhi, sửa sang lại giường cho tốt rồi chuẩn bị một chén nhiệt chúc (cháo nóng) đến đây.”
Phân phó xong, Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu ôm lấy Đông Đan Lung, đi về hướng dục trì sau tẩm điện.
Đông Đan Quế coi trọng hưởng thụ, dục trì đương nhiên cũng là tốt nhất. Toàn bộ bể được xây từ bạch ngọc, ôn tuyền thủy (nước từ suối nước nóng)được phun từ long khẩu (miệng rồng) bằng đồng.
Vén vạt áo bào, quyển khởi y tụ (xắn tay áo =)) cơ mà để thế này nghe hiện đại quá), Đông Đan Cửu Trọng thả Đông Đan Lung vào dục trì. Thân thể ngập trong ôn thủy, y hơi hơi nhíu mày, mà Đông Đan Cửu Trọng vốn tính cẩn thận, lập tức ôm y nổi trên mặt nước.
“Phụ vương, có chỗ nào không thoải mái?”
Đông Đan Lung môi hơi mấp máy, nhưng rốt cuộc không nói ra lời. Nghĩ nghĩ một hồi, Đông Đan Cửu Trọng ôm hắn đến thảng y (ghế dựa/ ghế nằm)bên dục trì. Thảng y từ bạch ngọc điêu khắc thành, thế nhưng Đông Đan Lung nằm trên đó mở rộng tứ chi, lại trắng đến mức so với thảng y không có gì khác. Nhẹ nhàng mở rộng hai chân y để lộ ra chỗ tư mật giữa song mông, quả nhiên nơi đó sưng đỏ, còn chảy ra tơ máu.
Đông Đan Cửu Trọng thầm trách cứ chính mình sơ suất, lập tức quỳ bên thảng y, dùng khăn mềm thấm ôn tuyền thủy sát thân thể Đông Đan Lung. Y vẫn nhắm chặt mắt không nhúc nhích, chỉ khi khăn ấm lau tới vết thương hai hàng lông mi thật dài và cong mới không tự chủ được run run.
“Phụ vương, thả lỏng một chút.” Thấy y khó chịu, Đông Đan Cửu Trọng lại phải ôn nhu trấn an thêm lần nữa.
Giúp Đông Đan Lung sơ tẩy sạch sẽ xong, Đông Đan Cửu Trọng chính mình lại một thân toàn mồ hôi. Hắn cởi ngoại bào, ôm lấy thân hình trần trụi của y đi về phía dục trì…
————————-
Đỡ Đông Đan Lung ngồi tựa vào đầu giường, Liên Nhi vừa vặn bê chúc tới. Nàng đang định đem khay đặt bên giường, thấy Đông Đan Cửu Trọng vươn tay ra đỡ liền vội vàng nói:
“Thái tử, người để nô tỳ làm.”
“Không cần.” Đông Đan Cửu Trọng lắc đầu, tự mình cầm lên chiếc bát sứ trắng.
Cháo còn nóng, vừa mềm vừa nhuyễn, được bỏ thêm táo đỏ cùng hạt sen, trên bề mặt lơ lửng vài nhánh hành lá xanh biếc, tỏa hương thơm nức mũi. Đông Đan Cửu Trọng múc lấy một thìa, đưa tới trước miệng thổi thổi, rồi mới uy đến môi Đông Đan Lung. Nhưng y ăn được mấy miếng liền không có khẩu vị, nghiêng đầu sang một bên.
“Phụ vương, chúc nấu tốt lắm, cho dù người không đói bụng cũng cố ăn thêm một chút đi!” Đông Đan Cửu Trọng ôn nhu khuyên nhủ. Tay cầm thìa vẫn dừng trước mặt Đông Đan Lung, hoàn toàn không có ý định rời đi. Đông Đan Lung ngước mắt, hướng hắn nhìn một cái, chần chờ chần chờ, rốt cục cũng mở ra đôi môi như cánh hoa. Miễn cưỡng ăn được nửa bát cháo, mi mắt y càng lúc sụp xuống càng thấp, cuối cùng không chống đỡ được, thiếp đi trong ***g ngực Đông Đan Cửu Trọng. Đông Đan Cửu Trọng biết y trong vài năm này thân thể càng ngày càng kém, lại ngày đêm bị Đông Đan Quế tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ sợ sớm đã kiệt sức, nên cũng không đánh thức y, giao chiếc bát cho Lâm Tranh, nhẹ nhàng đem thân hình mềm mại đặt lên giường rồi đắp chăn lại.
Ngồi bên giường, Đông Đan Cửu Trọng với tay vào trong chăn, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Đông Đan Lung. Khi mới tắm rửa xong tay y vẫn ấm áp, nhưng chốc lát đã trở nên lạnh lẽo, yếu ớt giống như ngọc thạch.
Nhíu đôi mày kiếm, Đông Đan Cửu Trọng nhìn Liên Nhi, khẽ giọng hỏi:
“Thuốc bổ tháng trước ta dặn Cẩm Sắt mang đến phụ vương có uống đúng giờ không?”
“Đều uống đúng giờ.” Chỉ sợ làm Đông Đan Lung tỉnh, Liên Nhi cũng hạ giọng tới mức nhỏ xíu.
“Vậy mà thân thể không có chuyển biến gì sao?”
“Mỗi ngày đều phải chịu tra tấn như vậy, cho dù có uống bao nhiêu dược cũng không có tác dụng…” Liên Nhi nói xong, hốc mắt không khỏi hồng lên.
Một ngoại nhân còn như thế, nhưng Đông Đan Cửu Trọng sắc mặt vẫn bình tĩnh, ngược lại còn an ủi nàng:
“Bây giờ cũng tốt hơn rồi.”
Liên Nhi cắn môi gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Đông Đan Cửu Trọng vẫn ngồi bên giường nhìn gương mặt Đông Đan Lung khi ngủ. Y ngủ cũng không được an ổn, đôi mày hơi hơi nhíu lại, đôi môi đỏ mọng khẽ giương, thỉnh thoảng lại phun ra vài lời nói mê. Mấy lần y hơi muốn tỉnh lại, Đông Đan Cửu Trọng liền nắm lấy bàn tay thon dài, khom người ghé vào tai y nói những lời ôn nhu, mới có thể hống y tiếp tục ngủ.
Cứ lặp lại như vậy, lúc Đông Đan Lung tỉnh lại đã là chính ngọ (giữa trưa). Thấy y như thế nào cũng không ngủ thêm được nữa, Đông Đan Cửu Trọng mới giúp y rửa mặt chải đầu, lại kêu Liên Nhi chuẩn bị một chén nhiệt chúc. Chúc vừa nấu xong, còn được thêm trứng gà cùng một chút gừng. Đông Đan Cửu Trọng thổi nguội rồi mới đút cho y, y lại lắc đầu, không chịu mở miệng.
“Phụ vương, người vừa rồi ăn ít quá, không tốt cho sức khỏe.”
Đông Đan Lung không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn sàng đan (ga trải giường) trắng như tuyết, vì thế hắn lại phải dỗ dành:
“Nếu người không thích ăn chúc, vậy kêu Liên Nhi đến trù phòng làm vài món điểm tâm, được không?”
Đông Đan Lung mấp máy môi hồi lâu, rốt cục nói ra tiếng. ” Ta… không có… khẩu vị… không cần…” Y đã lâu không lên tiếng, cổ họng không khỏi khàn khàn, nhưng chỉ lát sau, thanh âm dần trầm bổng, êm tai giống như từ nhạc khí tấu lên.
Vẫn lắc đầu, Đông Đan Lung gối lên gối mềm, ngửa đầu nhìn nhất trản cung đăng (một chiếc đèn cung đình) thật lớn đang phát ra ánh sáng nhu hòa.(treo kiểu như đèn chùm của mình áh) Vài năm trước, sau khi Đông Đan Quế tuyên cáo với bên ngoài là y bệnh nặng qua đời liền sai người dùng đá xây thành tường thật cao, bao xung quanh Khóa Vân điện. Bị tường cao chắn sáng, trong Khóa Vân điện luôn hôn hôn ám ám, cả ngày đều phải thắp đèn.
Thấy Đông Đan Lung nhìn cung đăng trên đỉnh điện tới sững sờ, Đông Đan Cửu Trọng tâm chợt động, “Chúng ta ra tiểu hoa viên ăn, có được không?”
Nơi đó dù sao cũng có chút nắng chiếu vào, tâm tình phụ vương hẳn là sẽ tốt hơn!
Thế nhưng thúy sắc nhãn đồng chậm rãi đảo, Đông Đan Lung vẫn lắc đầu.
Chẳng qua cùng là trong ***g sắt, có khác chút gì đâu?
Đông Đan Cửu Trọng chợt trầm mặc, trong điện một mảnh tĩnh lặng. Y nghiêng người chui vào trong chăn. Hắn chỉ biết im lặng nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh ấy…