Vương Kiêu Kỳ liếc nhìn camera phía trên bên trái.
“ở đây chỉ có hai chúng ta, nếu tổ trưởng Hứa xảy ra chuyện gì, một quản lý dự án bên B như tôi đến lúc đó sẽ không giải thích được."
"Chỉ là một quản lý dự án bên B..." Hứa Ý Nùng nắm bầt rồi lặp lại một cách có chọn lọc lời nói của anh, ý vị sâu xa đáp, "Quản lý Vương khiêm tốn rồi."
"Tố trưởng Hứa quá khen rồi."
Đáy mắt Hứa Ý Nùng tràn ngập ý cười, lần nữa trở lại đề tài ban đầu, "Tôi nói rồi, tôi rất hài lòng với quản lý Vương và đội ngũ của anh."
Vương Kiêu Kỳ cũng cười, nhưng vẫn rất quy cũ, "Cảm ơn tố trưởng Hứa đã nhìn nhận."
Hứa Ý Nùng phủi phủi tàn thuốc, "Có điều nói đi cũng phải nói lại, trên tay tôi ngoại trừ dự án Mã hóa vị trí chức năng linh kiện thì còn có dự án nghiên cứu phát triển mẫu xe s.
Tôi cảm thấy Mã hóa vị trí chức năng linh kiện tiến hành đến bây giờ hiệu suất hơi chậm, nếu như có thế, tôi muốn đẩy nhanh tiến độ của nó hơn."
Yêu cầu đột nhiên của cô cũng không khiến anh cảm thấy bất ngờ, anh im lặng chờ cô nói tiếp.
Hứa Ý Nùng nhẹ nhàng rít một hơi thuốc, "Tôi muốn cuối tháng sẽ kết thúc." Xong lại giương mắt nhìn anh, "Được không?"
Hai người đánh giáp lá cà, Vương Kiêu Kỳ cũng không trả lời mà hỏi ngược lại, "Nguyên nhân đẩy nhanh tiến độ là?"
Hút thêm hai ba hơi là điếu thuốc gần hết, Hứa Ý Nùng tay không bóp một cái, thành thạo dùng ngón cái và ngón giữa cố định tàn thuốc vừa tắt, sau đó dùng ngón trỏ búng vào thùng rác cách đó hơn một mét, tàn thuốc không chút sai lệch lọt vào trong thùng.
Cô không chút che giấu nói cho anh biết, “Sau khi CIO mới nhậm chức, bên trong Trục Ảnh xào bài thế nào chắc anh cũng thấy rồi.
Ban lãnh đạo mới tuy rằng cấp tiến nhưng rất coi trọng dự trữ nhân tài, chức kỹ sư chủ nhiệm BOM đã công khai khởi xướng cạnh tranh, tôi muốn nắm lấy cơ hội này.
Nhưng thời gian tôi vào công ty quá ngắn, trước mắt còn chưa có dự án thành công nào, cho nên..."
Vương Kiêu vẫn tập trung vào thùng rác, nói thay cô, "Cho nên, Sato và dự án này đều là bàn đạp của em?"
Cô ném điếu thuốc xong, lòng bàn tay chầm chậm phủi tàn thuốc còn sót lại, nở nụ cười vô tư, "Nếu không thì sao? Tôi rảnh quá đến vẩy cho dòng nước này đục ngầu?"
Hứa Ý Nùng thẳng thần khắc hai chữ dã tâm lên mặt, cũng không vòng vo, cô nóng lòng muốn một đáp án, “Vậy thì quản lý Vương, rốt cuộc anh có được không?"
Bỗng dưng cảm thấy không ổn, vừa ngước mắt lên Vương Kiêu Kỳ quả nhiên đang chăm chú nhìn cô, nhưng lúc này sửa lời thì giống như đang giấu đầu hở đuôi.
"Được thì được, nhưng kế tiếp sẽ rất vất vả." Cũng may anh không để ý những lời này.
Hứa Ý Nùng lơ đễnh nói, "Nhân định thắng thiên*, tôi chỉ nhìn kết quả còn quá trình không quan trọng." Lúc nói chuyện cô nháy mắt, lông mi cũng động đậy theo, khuôn mặt tinh xảo lại đập vào mắt anh, "Hơn nữa không phải còn có anh ở đây sao?"
(*Nhân định thắng thiên: nếu một người bình tĩnh, tĩnh tấm, có ý chiến đấu, sẽ thắng hoặc thay đổi được vận mệnh.)
Vẻ mặt Vương Kiêu Kỳ tĩnh lặng như nước, "Đây là một trong những nguyên nhân em hài lòng với sự ở lại của chúng tôi?"
Hứa Ý Nùng không chút ngần ngại gật đầu, “Đương nhiên, nếu phải làm quen lại với bên B mới thì sẽ vừa tốn thời gian lại phí sức, lúc đó thật sự phải thay đổi một nhóm người, đối với tôi không hề có lợi.
Huống hồ hai bên chúng ta hợp tác dưới hình thức mới nên tăng ca sẽ thuận tiện hơn nhiều."
Giọt nước trên lon coca lạnh kia dính vào tay Vương Kiêu Kỳ, từng giọt chảy dọc theo đường vân tay nhỏ giọt xuống đất, tiếng nước tí tách vang lên giống như vòi nước nửa đêm quên vặn chặt, liên tiếp không ngừng nhưng lại có quy luật, âm thanh cũng không lớn nhưng hết sức quấy nhiễu thần kinh yếu ớt của người ta.
Hình thức hợp tác sau này của Nhất Duy và Trục Ảnh không còn áp dụng hình thức ngày - người mà là hình thức tổng giá trị cố định.
Nếu như dưới tình huống nhân lực không thay đổi nhưng gia tăng lượng công việc, điều này đối với bên B là bất lợi, mà cô lại dùng thời gian nhanh nhất để tận dụng triệt để, lớn tiếng dọa người, đầy bụng tính toán.
Vương Kiêu Kỳ nâng bàn tay đang buông thỏng bên hông lên, giọt nước trượt dọc xuống cánh tay anh, thấm ướt cổ tay áo sơ mi vốn sạch sẽ.
Anh cười khẽ, "Tổ trưởng Hứa, rất khôn khéo."
Đôi môi đỏ mọng của Hứa Ý Nùng khiêm tốn khép mở, "Quản lý Vương cũng vậy thôi." Mặt mày lại cong cong, "Vậy là anh đã đồng ý?"
Bên trong truyền đến tiếng động, có những người khác vào phòng hút thuốc.
"Hiện tại dự án này đã tiến hành hơn phân nửa, nếu hai công ty chúng ta lựa chọn tiếp tục hợp tác, chỉ cần tổ trưởng Hứa đưa ra nhu cầu, trong phạm vi năng lực tôi sẽ cố gầng hết sức." Anh dịch bước, "Nếu tổ trưởng Hứa không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây."
Hứa Ý Nùng hiếm khi chủ động nhường đường cho anh, "Vậy sau này làm phiền quản lý Vương rồi.”
"Cũng chưa chắc, nhưng hẳn là vậy.”
Vương Kiêu Kỳ đi lướt qua người cò, lúc hai người cách nhau gần trong gang tấc, anh thấp giọng trả lời, "Có điều..."
Hứa Ý Nùng hoài nghi nghiêng đầu.
"Sau này, mong là tổ trưởng Hứa đừng ở trước mặt một người đàn ông hỏi anh ta có được hay không."
Rõ ràng không hề sát lại gần, thế nhưng giọng nói và hơi thở của anh vẫn quanh quẩn bên tai cô, hơn nữa còn mang theo tiếng vang.
Đợi Hứa Ý Nùng đưa mắt nhìn theo, anh đã nghênh ngang rời đi.
Gió mơn man gò má, lúc này cô bỗng cảm thấy lỗ tai càng lúc càng nóng, dùng ngón tay xoa nắn một hồi cho hạ nhiệt mới rời khỏi phòng hút thuốc.
Trở lại phòng làm việc chung, cô đặt mông ngồi xuống vị trí làm việc, tay vừa sờ đến con chuột để mở khóa trạng thái chờ, nam tổ viên bên cạnh lại tinh mắt, quan tâm hỏi, “Chị Ý Nùng, sao lỗ tai chị lại đỏ thế?"
Cậu ấy vừa nói ra, đám người đối diện cũng dừng cóng việc trong tay liên tiếp nhìn qua.
Vương Kiêu Kỳ đang uống nước, lúc đặt ly xuống anh lại dùng đáy ly gõ gõ lên bàn, ba người kia lập tức cảnh giác cụp mắt, tiếp tục tập trung vào màn hình máy tính, sợ đến nỗi không dám liếc nhìn loạn nơi khác nữa.
Hứa Ý lấy lại bình tĩnh, giọng điệu trêu chọc, “Chắc là có người đang mắng tôi đấy." cố ý quét mắt nhìn tổ viên, "Có phải các cậu không?"
Vẻ mặt bọn họ vò tội, cũng không dám nhìn chằm chằm cô, nhanh chóng vùi đầu làm việc, ra sức phủi sạch, "Không có không có, đương nhiên không phải chúng tôi!"
Cô cười khúc khích, không trêu chọc bọn họ nữa, "Được rồi, đùa chút thôi, làm việc đi."
Giọng nói truyền đến tai đám người đối diện, lại nhìn sang Vương Kiêu Kỳ luôn mang vẻ mặt lạnh như băng, ba người còn lại tỏ vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Nhìn đi! Đây cũng là lãnh đạo, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Hết cứu nỗi rồi hết cứu nỗi rồi.
#
Hứa Ý Nùng mở ra hình thức tăng ca điên cuồng, nhưng cô có thể tự ôm đồm còng việc thì sẽ cố gẳng không tăng thêm gánh nặng cho tổ viên còn lại, hơn nữa hai ngày nghỉ cơ bản đều là một mình cô chiến đấu.
Có lần lúc tăng ca vào thứ Bảy cô cũng nói với Vương Kiêu Kỳ, "Thật ra cuối tuân anh không cần kêu toàn bộ thành viên trong tổ tới đâu."
Vương Kiêu Kỳ đang làm việc nghe vậy thì im lặng ngẩng đầu.
Hứa Ý Nùng giải thích, "Lần trước đến thành phố H tham gia triển lãm xe, lúc liên hoan vô tình nghe được đám Kỳ Dương nói bọn họ vẫn độc thân." Cô giơ chiếc cốc bên cạnh lên, tri kỷ nói, "Tôi thấy mọi người khó có ngày nghỉ, cố gắng không chiếm dụng thời gian riêng tư của bọn họ thì tốt hơn, để người ta tìm đối tượng hẹn hò."
"Tổ trưởng Hứa suy nghĩ thật chu đáo, hiếm khi bên A lo lắng cho bên B như vậy, tôi thay họ nói tiếng cám ơn trước." Vương Kiêu Kỳ trả lời rất nề nếp.
Hứa Ý Nùng cũng đang muốn khách sáo đáp lời, lại nghe Vương Kiêu Kỳ nói đùa, "Cho nên, cuối tuần bọn họ cần có cuộc sống riêng tư, còn tôi thì không cần, phải không?"
Hứa Ý Nùng suýt nghẹn nước, cô nhìn về phía anh, anh cũng đang nhìn cò.
Ánh mắt giao nhau, Hứa Ý Nùng nuốt một ngụm nước miếng, khẽ cúi đầu, "Nếu anh có chuyện gì bận thì không cần tới cũng được, dù sao có thể làm việc từ xa, cũng có thể liên lạc qua Wechat." Cô lấy khăn giấy lau khóe miệng, "Thật ngại quá, tôi đúng là thiếu suy nghĩ."
"Em đừng cảm thấy ngại, chúng tôi làm thêm giờ rất bình thường, hai ngày nghỉ đối với chúng tôi có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Hơn nữa người đi theo dự án, tính lưu động rất mạnh, dự án này kết thúc lại chuẩn bị lao vào dự án khác, cũng có thể hôm nay ở thành phố này, ngày mai sẽ bị công ty điều đi một thành phố khác, chạy khắp nơi trên cả nước, không có chỗ ở cố định." Vương Kiêu Kỳ dựa người vào lưng ghế, nói với cô, "Bọn họ độc thân nhưng không phải chưa từng yêu đương, chỉ là không yêu tiếp nữa thôi.” Khóe môi lười biếng nhếch lên, "Một cô gái bình thường sẽ không muốn tìm loại người cả năm lang thang sống bên ngoài như chúng tôi.
Cho dù bản thân có thể tiếp nhận thì cửa ải của bố mẹ đa phần đều không qua được."
Hứa Ý Nùng cầm chiếc ly trên tay, vuốt dọc theo thân ly, "Vậy các anh không cân nhắc đến chuyện nhảy sang bên A sao?"
Vương Kiêu Kỳ đưa tay lấy nước khoáng trên bàn, "Mọi người đều chuyển công tác sang bên A, vậy bên B ai làm?" Anh mở nắp chai, "Dù sao cũng phải có người làm tiếp.
"Với thứ hạng của anh ở Nhất Duy, hẳn vẫn luôn là đối tượng được công ty săn đầu người chú ý.
Hơn nữa công ty chúng tôi luôn có mức lương cao để đào anh chứ nhỉ? Anh chưa từng động lòng chút nào sao?" Hứa Ý Nùng thuận thế nói một câu, "Huống hồ hiện nay vị trí giám đốc IT còn trống, bản thân bộ phận BOM tự lo không xuể, Vu Tranh không có khả năng kiêm luôn hai chức vụ."
Vương Kiêu Kỳ nghịch nắp chai, hỏi ngược lại, “Vậy làm sao em biết, Nhất Duy không trả lương cao cho tôi?"
Hứa Ý Nùng đặt ly nước xuống, trịnh trọng nói, "Tôi chỉ cảm thấy, nếu có thể có một chỗ ở ổn định cũng không tệ, ít nhất không cần mệt mỏi như bây giờ, anh có thể có nền tảng tốt hơn mà không phải cúi đầu, mỗi ngày nhìn sắc mặt người khác làm việc."
Nói đến đây, bầu không khí dần dần ngưng đọng.
Cô dùng khăn giấy lau vết son môi còn sót lại trên mép ly, chậm rãi nói: “Tôi thực sự không rõ lắm về tình hình nội bộ của Nhất Duy, nhưng công ty chúng tôi cho dù là vị trí thị trường hay phúc lợi của nhân viên cũng không tệ.
Hơn nữa nhà nước hiện đang hỗ trợ mạnh mẽ các doanh nghiệp tư nhân, các thương hiệu sản xuất trong nước ở tất cả các ngành nghề đang nổi lên.
Sản xuất tại Trung Quốc không còn là đại diện của giá rẻ và kém chất lượng, từ sản xuất đến chất lượng bằng mắt thường có thể nhìn thấy không ngừng nhảy vọt và nâng cao.
Nhà nước luôn mang lại cho chúng ta sự tự tin, nhiệt tình yêu nước của còng chúng cũng theo đó tăng dần.
Sự chú ý của người tiêu dùng sôi nổi chuyển từ các thương hiệu nước ngoài sang thương hiệu tự chủ trong nước.
Trục Ảnh ra đời trong một chính sách thuận lợi và môi trường thời đại như vậy, triển vọng phát triển của nó sẽ ngày càng mở rộng, cũng không phải là không thể cân nhắc.
Giống như anh vừa mới nói, đại đa số con gái không muốn nửa kia luôn ở bên ngoài bòn ba, anh cũng..." Cô đột nhiên dừng lại, ý thức được bản thân vượt quá khuôn phép, nhưng vẫn nói tiếp, "Dù sao cũng phải tính toán cho sau này."
Cô nói xong, anh đã uống hết nửa chai nước, vẻ mặt ung dung lạnh nhạt, "Chuyện sau này để sau hãy nói." Anh đóng nắp lại, như là thuận miệng hỏi, "Đây là nguyên nhân em về nước?"
Khăn giấy Hứa Ý Nùng lau ly đã bắt đầu rơi ra những mảnh vụn, cô cúi đâu ừ một tiếng: "Có một phần là nguyên nhân này.
Mấy năm gần đây kinh tế quốc gia đang tăng trưởng nhanh chóng, ảnh hưởng và địa vị quốc tế ngày càng tăng, không gian phát triển trong nước rộng lớn, du học sinh không còn lựa chọn ở nước ngoài làm một mẻ khỏe cả đời như mấy năm trước nữa.
Những gì học được ở bên ngoài bất kể có năng lực hay không, vẫn hy vọng có thể ủng hộ chút gì đó cho việc xây dựng đất nước." Cuối cùng lại cười tự giễu, "Tuy rằng là vậy, nhưng những thứ tôi học được cũng không là gì cả, kỳ thật quốc gia thiếu đi một người như tôi cũng chắng ảnh hưởng gì."
"ít nhất sự xuất hiện của em đã giúp Trục Ảnh có tiến triển trong việc mã hóa vị trí linh kiện." Vương Kiêu Kỳ xua tan sự phủ định của cò, trầm ngâm một lát rồi mở miệng, "Vậy phần còn lại thì sao?"
Hứa Ý Nùng gom lại những mảnh giấy vụn trên bàn, tự nhiên cười cười, "Vì chức vị đó." Cô dường như cũng không che giấu một mặt dung tục của mình, "Sự phát triển của tôi ở Nhật Bản đã đến giai đoạn tắc nghẽn, hoàn cảnh còng việc bên kia rất phân biệt đối xử, đối với phụ nữ cũng không phải quá thân thiện.
Bọn họ sẽ không cho phép một người nước ngoài leo quá cao, tối cũng chưa từng được tiếp xúc với kỹ thuật cốt lõi quá mấu chốt."
"Một mình ở nơi đất khách quê người, chắc sẽ rất khó khăn." Sau đó, giọng nói của anh ở trong không gian rộng lớn này càng lộ vẻ trống trải.
Hứa Ý Nùng tiếp tục cúi đầu, tỏ vẻ hờ hững nhún nhún vai, "Cũng may, dù sao không phải đều như vậy."
Lúc này điện thoại di động đột nhiên rung lên cắt đứt cuộc đối thoại của hai người, Hứa Ý Nùng cầm lên xem thử, là một dãy số xa lạ, cô nhíu mày nói, "Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã."
Vương Kiêu Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, bảo cô cứ tự nhiên.
Đầu dây bên kia liền cao giọng gọi, "Cô ơi!"
Là Nhạc Nhạc, Hứa Ý Nùng bất ngờ giơ màn hình điện thoại di động ra nhìn thời gian, vẫn chưa tới giờ tan học, cô lại áp vào bên tai, hạ giọng nói.
“Nhạc Nhạc, sao thế cháu?"
Mấy hòm trước dì giúp việc của anh họ từ chức, nói là mẹ già bệnh nặng, muốn về quê ở thành phố c ở bên bà cụ một đoạn thời gian cuối cùng, làm xong tháng này sẽ không làm nữa.
Hai vợ chồng anh họ vò cùng thấu hiểu.
Thân là người từng trải, Kỷ Dục Hằng lập tức bày tỏ với dì rằng nếu như quê nhà cần gấp người chăm sóc người già, bọn họ có thể lập tức để dì đi, không cần đợi đến cuối tháng, hơn nữa tiền lương vẫn thanh toán theo quý như thường lệ.
Nói cách khác là trả thêm cho dì hai tháng tiền công, coi như là vợ chồng họ cảm ơn dì mấy năm nay đã làm việc vất vả ở nhà bọn họ, cũng là an ủi người già.
Làm cho dì giúp việc xúc động không thôi, nước mắt lã chã.
“Cảm ơn cậu Kỷ, cô Kỷ, cảm ơn, cảm ơn, tôi làm giúp việc đã nhiều năm, nhưng vợ chồng cô cậu là người tốt bụng nhất, hai người ở trong lòng tôi đã không chỉ là chủ thuê."
Đồ Tiểu Ninh cũng dụi mắt theo, vò cùng không nỡ: "Dì đừng nói như vậy, dì luôn vì gia đình cháu mà làm hết sức mình, bao gồm cả Nhạc Nhạc cũng rất thích dì, chúng cháu đến thành phố A không có người thân ở đây, vẫn luôn coi dì là trưởng bối, là một người thân trong gia đình." Cô ấy nắm chặt tay dì, "Sau này dì nhớ giữ gìn sức khỏe, chờ đến tết chúng cháu về thành phố C, có cơ hội sẽ đến thăm dì."
Dì gật đầu lia lịa, "Được, được, nhất định phải tới đấy, nhất định phải tới!"
Ngày hôm sau dì lên đường trở về thành phố c, vẫn là anh họ tự mình đưa ra sân bay.
Nhưng dì vừa đi, tiết tấu cuộc sống vốn bình thường của gia đình bọn họ đã bị đảo lộn.
Công ty dịch vụ nội trợ bày tỏ hiện tại thị trường dịch vụ nội trợ đang khan hiếm, những cô dì có năng lực kinh nghiệm dần ít đi, hơn nữa bởi vì yêu cầu của nhà bọn họ quá mức đột ngột, người dì giúp việc mới ít nhất phải qua hai tuần nữa mới đến được, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Trao đổi với bên môi giới khác lý do cũng gần như giống nhau, cho nên trong thời gian này việc vặt trong nhà đều phải do hai vợ chồng tự thân vận động.
Còng việc, con cái, việc nhà khiến hai người bọn họ bận rộn quá sức.
Tình huống trước mắt này, Hứa Ý Nùng đương nhiên không thể ngồi yên không để ý tới, cô cũng chủ động gánh vác việc nhà trong khả năng của mình.
Lúc không tăng ca cô sẽ đi siêu thị mua thức ăn về nấu cơm, bao gồm lúc bọn họ bận rộn không dứt ra được cô cũng phụ trách đưa đón Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc cuối tuần còn tham gia lớp đào tạo, hòm nay là tiết đàn vi - ô - lông, anh chị dâu đều phải tăng ca xã giao, vốn đã nói buổi trưa cô đi đón Nhạc Nhạc, nhưng hiện tại rõ ràng cách thời gian tan học còn tận hai tiếng, Nhạc Nhạc đột nhiên gọi điện thoại tới, cô tưởng lại xảy ra chuyện gì đó, bóng ma lần trước vẫn còn, cô không khỏi lo lắng, giọng điệu lúc nghe điện thoại cũng bất giác trở nên dồn dập.
"Sao vậy Nhạc Nhạc? Cháu nói đi, nói đi."
Đầu kia không còn truyền đến giọng nói của Nhạc Nhạc nữa mà là bị một giọng nữ thay thế, "Thật ngại quá, xin hỏi là phụ huynh của Kỷ Nhạc Du đúng không ạ?"
Hứa Ý Nùng vô thức gật đầu, quên mất đối phương không nhìn thấy được, "Vâng, là tôi, tôi là cô của con bé." Lại cảnh giác hỏi, "Cô là?"
"Tôi là giáo viên của Nhạc Nhạc."
"À à, chào cò." Vừa nghe là cồ giáo, thần kinh căng thẳng của cô thoáng thả lỏng.
Cô giáo chào hỏi cò, "Thật ngại quá, tình huống là như vậy, vốn hòm nay tiết đàn vi-ô-lông vẫn lên lớp bình thường, nhưng giảng viên là một giáo sư được trường mời từ viện âm nhạc, thầy ấy tạm thời có việc, đột ngột thông báo cho chúng tôi là không tới được.
Trường học của chúng tôi hôm nay lại không có giáo viên dạy thế tiết đàn vi - ô - lông, cho nên phải phiền người nhà đến đón các bạn nhỏ về sớm, thật sự xin lỗi."
"À à à." Hứa Ý Nùng yên tâm, chỉ cần Nhạc Nhạc không có việc gì là tốt rồi, "Được được, tỏi lập tức tới ngay."
Hứa Ý Nùng cúp điện thoại, đám người Kỳ Dương hút thuốc xong đẩy cửa vào vừa lúc thấy dáng vẻ xách túi đứng dậy của cô.
"Tố trưởng Hứa, cô muốn ra ngoài à?"
Ý ngầm là: Vậy chúng tôi cũng không cần tăng ca nữa phải không?
Hứa Ý Nùng ngượng ngùng cười, "Đúng vậy, đi xử lý chút việc, lát nữa quay lại ngay."
Nụ cười trên mặt đám người Kỳ Dương dân đọng lại, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Được được."
"Vất vả rồi." Hứa Ý Nùng đi ngang qua bọn họ thì dừng lại, "Đúng rồi, tôi vừa mới gọi Starbucks, cũng không biết mọi người thích uống món gì, sợ có người không thích uống cà phê, bèn gọi thống nhất nước trái cây, nóng lạnh đều có, lát nữa phiền mọi người xuống lâu lấy một chuyến."
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Lâm Nhiên phản ứng nhanh nhất, giả vờ phất tay nói, “Ôi! Xem tổ trưởng Hứa nói chuyện kìa, không phiền không phiền, ngược lại là cô quá khách sáo rồi!"
Phương Châu cũng phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, khách sáo với nhau như vậy làm gì?"
"Chuyện nên làm thôi." Hứa Ý Nùng giơ di động lên lắc lư trước mặt bọn họ, ý bảo mình không có thời gian, “Tôi ra ngoài trước nhé."
Kỳ Dương bước tới một bước, lịch sự đẩy cửa cho cô, "Tổ trưởng Hứa, trên đường chú ý an toàn."
Hứa Ỷ Nùng nói lời cảm ơn, cất bước đi ra, "Cám ơn."
"Không có chi không có chi."
Sau khi đưa mắt nhìn người rời đi, cửa vừa đóng, ba người bầt đầu tấu hề.
Kỳ Dương: "Thấy không? Cái gì gọi là EQ, là đây chứ đâu!"
Lâm Nhiên: "Có sếp như vậy, tôi nguyện ý ngày nào cũng tăng ca!"
Phương Châu: “Ừ, cộng 1!"
Bên này vô cùng náo nhiệt, bên kia Vương Kiêu Kỳ vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình máy tính, một tay đặt trên một chồng tư liệu dán đầy hóa đơn, ngón tay cuộn tròn gõ nhẹ lên xuống.
Kỳ Dương tinh mắt phát hiện đó là hóa đơn thanh toán và trợ cấp mà bọn họ mới giao cho anh, đã tích góp được hai tháng.
Hóa đơn thanh toán và trợ cấp phải có chữ ký của quản lý dự án mới có thể quét hệ thống tải lên cho bộ phận tài vụ công ty phê duyệt, nếu không coi như không có hiệu quả.
Vì thế lập tức thay đối phong cách.
Kỳ Dương giơ tay chỉ ngược lại hai người kia: "Nhìn mấy người xem, nhìn xem! Nhìn xem! Mới có một ly Starbucks đã bị mua chuộc rồi! Bình thường lão đại đối xử với chúng ta không tốt sao?" Cậu ấy chân chó đi về phía Vương Kiêu Kỳ, nịnh nọt ngồi xuống bên cạnh anh, "Lão đại đối xử với chúng ta quá ư là tốt! Âm thầm không nói mới là tốt thật sự!"
Đế lại Lâm Nhiên và Phương Châu đứng ngây ngốc như hai tên ngốc.
Vương Kiêu Kỳ cũng không ngạc nhiên về điều này lắm, thậm chí mí mắt cũng lười nâng lên.
Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, một số lạ gọi tới, anh trượt ra nghe.
“Xin chào, đồ uống của anh đến rồi!"
Vương Kiêu Kỳ không biết ngay từ đầu Hứa Ý Nùng đã để lại số điện thoại của anh hay là sau khi đi mới nói với nhân viên giao hàng tìm anh, nhưng anh vần tự mình đi xuống.
Anh vừa đi, Kỳ Dương đã bị hai mặt tấn công.
Lâm Nhiên chỉ vào cậu ấy, nói với Phương Châu: "Diss cậu ta!" Sau đó khoác cố cậu ấy, "Kiếm chuyện này, kiếm chuyện này! Lần nào cũng là cậu kiếm chuyện giỏi nhất!"
Phương Châu xắn tay áo lên: "Tên đầu trâu mặt ngựa kia, tôi ngứa mắt anh từ lâu rồi! Lần nào cũng khiến chúng tôi trở thành kẻ xấu xa trước mặt lão đại!"
Kỳ Dương tránh đông tránh tây, nhìn đống hóa đơn còn chưa ký tên trên bàn kia, đập bàn nói: "Mẹ kiếp! Thì cũng bởi vì hết tiền hết tiền hết tiền đó! Nếu tôi mà có tiền thì tôi cần quái gì phải như vậy? Tiền có thể khiến tôi bán cả linh hồn!"
Lâm Nhiên: "Cậu không thể cứng rẳn một chút sao!?"
Kỳ Dương: "Mẹ kiếp, tôi không cứng nổi!"
Vương Kiêu Kỳ đi xuống dưới lầu, anh giao hàng lập tức xách theo hai túi Starbucks tiến lên hỏi, "Xin hỏi ID của anh là Thủy Nông Ca phải không?"
Vương Kiêu Kỳ nghe vậy thì bước chân hơi khựng lại, sau đó gật đầu, "Đúng vậy."
Anh chàng giao hàng giao đồ cho anh, "Phiền anh cho đánh giá năm sao khen ngợi nhé, cám ơn!"
Vương Kiêu Kỳ nhận lấy, "Được, vất vả rồi."
Anh chàng phất phất tay, "Không có gì, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Tầm mắt Vương Kiêu Kỳ dừng lại trên tờ hóa đơn màu trắng dán chặt vào miệng túi giấy.
Phía trên rõ ràng in ID tài khoản: Thủy Nông Ca, mà dãy số phía dưới kia là của anh.
Đứng chốc lát, tiếng còi xe hơi vang lên cách đó không xa phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh, anh theo tiếng nhìn lại, một chiếc Mercedes - Benz dễ thấy dừng ở cửa chính Trục Ảnh.
cửa ghế lái phụ mở ra, một bóng hình xinh đẹp khom người bước vào.
Chiếc xe kia anh biết, của Vu Tranh, mà người vừa lên ghế lái phụ chính là Hứa Ý Nùng.
------oOo------