Trong suốt ba năm liền, trường trung học số 1 thành phố đều lan truyền một câu nói: Số 1 anh đại Vương Kiêu Kỳ, mãn kiếp thứ hai Hứa Y Nùng.
Một buổi tối tự học nào đó, Hứa Ý Nùng một mình làm trực nhật buồn bực quét rác, vừa đứng thẳng người dậy thì phát hiện ‘anh đại’ đang dựa vào khung cửa phòng học nhìn cô.
Hứa Ý Nùng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Bớt khoe khoang đi.”
Vương Kiêu Kỳ cười cười, “Tôi đã làm gì đâu chứ.”
Cô tiếp tục quét dọn, giọng điệu không mấy vui vẻ, “Nhấc chân!”.
Vương Kiêu Kỳ nhường đường, “Thi cũng lỡ thi hơn cậu rồi, hay là tôi chịu thiệt mời cậu ăn bữa cơm nhé?”
Trọng tâm chú ý của Hứa Ý Nùng hơi bị lệch, “Cậu chịu thiệt?”
“Vậy thì cậu chịu thiệt, sau khi thi đại học xong nhận tôi làm bạn trai của cậu là được rồi.”
“…”
N năm sau gặp lại, cô là tổ trưởng bên A, anh là quản lý dự án bên B.
Một ngày nọ, mấy người trong đội đang thảo luận rôm rả rằng nữ tổ trưởng của bên A có ngoại hình và khí chất tuyệt vời, đặc biệt là dáng người.
Vương Kiêu Kỳ nghe điện thoại bàn xong thì ngắt lời, “Mấy người rảnh lắm à?”
Sau đó Vương Kiêu Kỳ và Hứa Ý Nùng tình cờ gặp nhau trong phòng trà nước.
“Tổ trưởng Hứa, áo sơ mi của nhân viên nữ các cô không có size rộng thùng thình sao?”
Hứa Ý Nùng: “Quản lý Vương, anh có ý gì?”
Vương Kiêu Kỳ tựa vào khung cửa, vẫn là dáng vẻ lười biếng như nhiều năm trước, “Cô nói xem?”
Hứa Ý Nùng không chút để bụng chế nhạo, “Quản lý Vương, anh nói chuyện với ‘Thượng đế’ của mình như vậy liệu có thích hợp không?”
“Vậy thì ‘Thượng đế’, cô cảm thấy tôi nên dùng thân phận nào là thích hợp?” Vương Kiêu Kỳ cười cười, “Bạn trai cũ?”
“…”
——
Tóm tắt văn án bằng một câu: “Ngọn lửa trong trái tim tôi sẽ không bao giờ tắt. Tắt rồi vẫn có thể thắp sáng một lần nữa.” – Châu Tinh Trì.
Song hướng yêu thầm, từ vườn trường đến công sở, mối tình đầu xa cách lâu ngày gặp lại, gương vỡ lại lành.
Bình luận truyện