Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Chương 13: Trận chiến sinh tử



Thời gian thoăn thoắt thoi đưa, mới đấy mà ba ngày đã trôi qua nhanh chóng, hôm nay đã là ngày lên đường.

Binh khí rất nhiều, sắt thép nặng nề, cả đoàn nhân mã chỉnh đốn một lúc lâu, mãi tới khi trời sáng bừng lên mới bắt đầu xuất phát.

Hạ Phẩm Dư nhìn vầng trăng treo trên bầu trời ngoài cửa sổ, ngây người. Kể từ khi ngồi lên xe ngựa đến giờ, nàng vẫn chưa thể nào định thần lại vì quá đỗi kinh ngạc.

Tối hôm qua vừa mới chợp mắt, đột nhiên có người gõ cửa khiến nàng giật mình tỉnh giấc.

Hạ Phẩm Dư nhanh chóng khoác áo ngoài vào, mở cửa ra thì thấy Cảnh Trung với khuôn mặt nghiêm nghị đang đứng bên ngoài nói “Hãy đi theo ta.”

“Đi đâu chứ?”

“Theo Hầu gia xuất thành.”

“Hả?” Còn chưa kịp hoàn hồn thì nàng đã bị Cảnh Trung kéo ra khỏi căn phòng.

Hai hôm trước nghe nói Hầu gia đảm nhiệm trọng trách của Phó Sử Tiết, theo đoàn quân đi sứ sang hoàng triều Kim Bích. Đến khi thấy đoàn binh mã lớn, Hạ Phẩm Dư mới hiểu những chuyện mình nghe được mấy hôm trước hoàn toàn là sự thật, càng không thể nào ngờ rằng, nàng cũng được sắp xếp đi theo.

Đột nhiên, Triệu đại nương ôm theo một chiếc tay nải nhét vào tay nàng “Này, nha đầu, chiều tối hôm qua, người bên tiệm Từ Kí đã đem y phục tới, vừa đúng dịp cháu lên đường đi xa. Trên đường đi phải chú ý chăm sóc, hầu hạ Hầu gia cẩn thận đấy, nhất định không được vô tâm đâu.” Nói xong, Triệu đại nương lại thầm thì bên tai nàng vài câu “Hy vọng đến khi quay về có thể nghe được tin vui từ cháu, mang thai là điều vui mừng nhất.”

Hạ Phẩm Dư cau chặt đôi mày, hoàn toàn không hiểu tình hình lúc này, ngây ngô nhận lấy tay nải, sau đó bị đẩy đến gần bên xe ngựa.

Nàng đưa mắt liếc nhìn về phía xa, một người đàn ông thân mặc áo bào màu tím đang cưỡi ngựa lông đỏ, mái tóc dài dưới mũ quan bay theo làn gió. Đó chính là Tư Hành Phong, không biết ngài đang đứng đợi cái gì.

Không biết bao nhiêu lâu sau, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô lớn “Hoàng thượng vạn tuế.”

Là Hoàng thượng cùng bách quan đích thân tới đây tiễn đưa, Hạ Phẩm Dư cũng cung kính quỳ xuống theo mọi người.

Hoàng thượng vẫn giữ dáng vẻ bình thản, hân hoan, nói được vài câu đã cảm thấy chán nản liền ngáp dài một cái rồi ngả lưng ra phía sau lưng kiệu.

Sau khi đứng dậy nàng liền lên xe, vào đúng khoảnh khắc rèm cửa buông xuống, nàng liền nghe thấy giọng nói quen thuộc mà vang vọng, oai nghiêm “Xuất phát…”

Tiếp theo hiệu lệnh, roi ngựa quất xuống, xe bắt đầu chậm rãi tiến lên phía trước.

Khi ra khỏi cổng thành, cả đoàn người ngựa đi thẳng về phía Đông.

Bởi vì binh khí rất nặng, cho nên đoàn người đi rất chậm. Sau một canh giờ, mọi người dừng chân nghỉ lại lần đầu tiên bởi vì gió cát lớn, Tư Hành Phong liền xuống ngựa ngồi vào trong xe.

Hạ Phẩm Dư nhân cơ hội này ra ngoài hít thở không khí trong lành, khi quay lại chiếc xe, khom lưng vén rèm cửa chui vào bên trong, cả người liền tức thì bất động.

Trong xe, Tư Hành Phong khoác tấm áo màu tím đang ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đó khiến nàng bất giác nhớ lại cái ngày xuất cung của vài tháng trước, bản thân cũng ngồi trên cùng một chiếc xe với ngài.

Nàng bất giác ngước mắt nhìn đoàn người ngựa phía sau, mãi không dám tiến thêm vào trong.

Quan Quần thấy vậy liền giục “Mau vào bên trong đi, chuẩn bị tiếp tục lên đường rồi.”

Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, dù trong lòng còn ẩn chứa rất nhiều nghi hoặc, nhưng vẫn nín hơi, ôm chặt tay nải tiến vào, lặng lẽ, không gây bất cứ tiếng động nào, ngồi trong xe cách ngài một khoảng thật xa, để tránh làm kinh động đến ngài.

Nàng một tay nắm chắc lấy một bên cửa xe ngựa, vì đã có kinh nghiệm của hai lần trước, nàng biết rõ phải làm thế nào khi xe ngựa bắt đầu khởi hành.

Đợi đến khi xe ngựa dần ổn định, trong xe cũng vững vàng hơn, nàng mới buông tay ra. Vừa mới ngẩng đầu lên liền thấy một đôi mắt đen láy đang nhìn về phía mình, nàng lập tức đưa mắt nhìn về hướng khác.

Đôi môi Tư Hành Phong khẽ mấp máy, trong lòng khẽ ‘hưm’ một tiếng, rồi nhắm mắt lại dưỡng thần.

Xe ngựa càng ngày càng rung lắc, Hạ Phẩm Dư ngồi bên trong xe bất đắc dĩ phải nắm chặt bàn tay vào thành xe, tay kia tóm vào cửa sổ. Lúc này họ đang đi đường núi, dưới đất là lớp đá sỏi nhỏ, một bên đường cây cối um tùm, xanh tươi, còn bên kia là vực thẳm khiến người phải kinh hồn khiếp vía.

Chiếc xe rung lắc liên tục khiến nàng càng ngày càng siết chặt bàn tay, cả thân người cứng đờ, hơi thở gấp gáp, nhưng vẫn quyết ngồi cạnh bên cửa xe, nhắm hai mắt lại, hòng mong có thể cảm thấy dễ chịu hơn.

“Đừng nhìn xuống dưới, mà nhìn về phía xa ấy.” Một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên từ phía sau lưng.

Nàng mở mắt, quay đầu nhìn lại Tư Hành Phong đang ngồi phía sau mình. Nàng bất giác làm theo, phóng tầm mắt nhìn về phía xa qua ô cửa sổ, phía đằng xa ấy là những dãy núi nối nhau liên tiếp, trên đó xanh rờn cây cỏ tốt tươi, cho thấy sức sống mãnh liệt chưa từng có.

Quả nhiên không còn cảm giá khó chịu, chóng mặt buồn nôn như trước nữa.

Đã bao năm rồi, nàng không nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp thế này. Lúc cha mẹ còn sống, cha thường đưa nàng lên núi hái thuốc, nàng của lúc đó chẳng khác nào một chú khỉ con, trèo lên trèo xuống. Ngay cả khi bên cạnh là vách núi, vực thẳm, nàng cũng không biết sợ là gì, tay chân thường bị cứa rách, vậy mà vẫn nở nụ cười tươi rói, đi theo phía sau cha tìm lá thuốc. Đến nay, mười hai năm trôi qua, nàng đã chẳng còn là con khỉ nhỏ đáng yêu, liều mạng mà là một chú chim bị nhốt trong lồng, cho dù muốn vỗ cánh bay đi, cũng chẳng thể nào thoát khỏi sợi dây buộc dưới chân.

Được sống ở một nơi cảnh đẹp động lòng thế này chính là mộng ước của nàng, đáng tiếc, lúc này đó là một ước vọng xa xỉ. Hạ Phẩm Dư chớp mắt, rồi lại ngước lên nhìn về phía xa xôi, có thể nhìn ngắm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không biết bao nhiêu năm nữa, nàng mới có thể nhìn lại cảnh vật như vậy lần nữa.

Tư Hành Phong mở mắt, vừa hay nhìn thấy người phụ nữ ngồi trước mặt mình đang nhìn về phía xa mỉm cười ngốc nghếch. Sở dĩ ngài cảm thấy nàng đang mỉm cười là bởi trên má nàng ẩn hiện chiếc lúm đồng tiền duyên dáng.

Hình như trước giờ, ngài chưa từng thấy người phụ nữ này cười lần nào cả.

“Chuyện gì khiến ngươi vui vẻ vây? Có phải cuối cùng đã có thể thoát khỏi chiếc lồng giam cầm, có thể nhìn thấy rừng núi xanh tươi, tuyệt đẹp nên cảm thấy lúc này thích hợp để bỏ trốn chăng?”

Nụ cười hân hoan trên khuôn mặt Hạ Phẩm Dư nhanh chóng biến mất, nàng quay người, đóng cửa sổ lại, ngồi nghiêm chỉnh, dịu dàng đáp “Hồi bẩm Hầu gia, đích thực là quá lâu rồi, nô tì không được nhìn thấy cảnh vật tuyệt vời như thế, chẳng qua chỉ cảm khái quãng thời gian đã trôi qua mà thôi, hoàn toàn không có ý định trốn thoát. Cho dù thực sự muốn thì có thể trốn đi đâu chứ?”

Ẩn ý của câu nói này chính là, cho dù nàng thực sự chạy thoát, tin chắc rằng, ngài nhất định sẽ phái người đi tìm, dù cho phải đào sâu ba tấc đất cũng quyết không để nàng chạy thoát. Việc này chẳng khác nào khi ngài sai người đi tìm Lạc cô nương, chạy thoát rồi lại tiếp tục tìm về, nói không chừng còn phải chịu nỗi đau về thể xác. Thân thể đều là do cha mẹ ban cho, nàng không nỡ làm tổn thương đến nó, cũng sợ đau đớn, nên đành chấp nhận số phận mà sống đến cuối cuộc đời. Đã quen rồi thì chẳng có gì là không thể.

Ưu điểm lớn nhất của người phụ nữ này chính là biết điều, biết giữ chừng mực. Tư Hành Phong bất giác cau mày nói “Trước khi ngươi nhập cung, gia đình từng mở một y quán, ngươi nói đã lâu rồi không nhìn thấy cảnh vật tuyệt vời thế này, lúc đó ngươi mới tầm tám, chín tuổi thôi, là vì thường xuyên được theo cha lên núi hái thuốc hả?”

Nàng ngây người trong giây lát, sau đó gật đầu đáp “Hồi bẩm Hầu gia, đúng vậy ạ.”

Tư Hành Phong bất giác chìm trong suy ngẫm, khi ngài tám, chín tuổi, hàng ngày đều phải đọc sách, chỉ một lòng mong muốn tương lai có thể thi cử đỗ đạt, giành được công danh khiến mẫu thân có được cuộc sống no ấm, an lành. Sau mười năm khổ luyện, nguyện vọng này cuối cùng cũng thành sự thật, thế nhưng tất cả mọi việc đột nhiên tan biến trong một ngày, mẫu thân mãi mãi rời khỏi ngài, cho nên những người kia đều phải chết. Vốn dĩ định xin nghỉ một khoảng thời gian rời khỏi Bạch Hổ để giải mối hận trong lòng thế nhưng lại xuất hiện điều bất ngờ. Có điều hộ tống cống phẩm cũng là một cơ hội ngàn vàng, bởi lẽ bất cứ chuyện gì cũng chẳng thể nào ngăn được quyết tâm báo thù rửa hận của ngài.

Bất giác, ngài càng lúc càng nắm chặt bàn tay, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, khuôn mặt đanh lại đến mức đáng sợ, đột nhiên vứt tay nải cạnh bên mình về phía nàng “Ngươi hãy giữ chiếc tay nải này cho ta, nếu như làm mất, cẩn thận chiếc đầu trên cổ của ngươi đó.”

“Dạ vâng.” Hạ Phẩm Dư nhận lấy tay nải, không biết tại sao đột nhiên ngài lại tức giận. Chính ngài là người hỏi chuyện nàng trước, nên nàng vốn dĩ đã cảm thấy có phần ngạc nhiên, ai ngờ sau khi hỏi xong, sắc mặt ngài lập tức thay đổi. Nàng cau chặt đôi mày, người ta thường nói, gần vua như gần hổ, trái lại nàng cảm thấy ở cạnh bên Hoàng thượng còn an toàn hơn bên cạnh vị Hầu gia này nhiều lần.

Đoàn người đi đã được khoảng hơn nửa tháng, hôm nay, sau khi dùng xong bữa sáng, đang định tiếp tục khởi hành thì Quan Quần vào bẩm báo với Tư Hành Phong “Hầu gia, trước mặt chính là dốc Bình Dương, vượt qua nốt ngọn núi phía trước với dòng sông Kinh Hà là chúng ta sẽ tới biên giới sát hoàng triều Kim Bích.”

Tư Hành Phong nhìn về phía ngọn núi không xa hỏi “Liệu trưa hôm nay có vượt qua được sông Kinh Hà không?”

Quan Quần nhíu mày đáp “Nếu như thuận lợi thì có thể…”

“Nếu như không thuận lợi thì có phải đến khi trời tối vẫn chưa thể qua được đúng không?” Tư Hành Phong cau chặt đôi mày hỏi.

“Hầu gia, ngài cũng cảm nhận được suốt dọc đường đi có người theo dõi chúng ta?” Quan Quần hỏi.

Tư Hành Phong đưa tay vuốt lông ngựa nói “Không cần phải cảm nhận, nửa tháng trước khi ta nhận lời đi hộ tống cống phẩm thì đã biết trước chặng đường này không hề an lành. Đã đi theo ta hơn nửa tháng, bọng chúng vẫn chưa động thủ chính là vì đang ở trong lãnh thổ của Huyền Vũ, đến sông Kinh Hà, chính là giao giới giữa hai nước, tất cả mọi thứ đều khó nói trước được. Một lát nữa ngươi đến nói với Vũ đại nhân một tiếng, sau đó truyền lệnh xuống dưới, bảo tất cả mọi người đều phải cảnh giác, đặc biệt bảo kiếm Huyền Anh tuyệt đối không được làm mất. Còn nữa, bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi và A Đạt đều phải nhớ kĩ một điều, bảo vệ thật tốt bảo kiếm Huyền Anh và Vũ đại nhân.”

“Hầu gia…”

“Ngươi an tâm, ta tuyệt đối không để bản thân xảy ra chuyện gì, ta giao bảo kiếm Huyền Anh cho ngươi đấy.” Đại thù chưa báo, ngài làm sao có thể dễ dàng chết được, cho dù có hóa thành cô hồn dã quỷ, cũng tuyệt đối không bao giờ buông tha cho lũ người đó.

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Sau đó Tư Hành Phong không ngồi trên xe ngựa mà cưỡi ngựa đi vào trong đoàn người.

Không có Tư Hành Phong ngồi trong xe ngựa, Hạ Phẩm Dư cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chốc chốc lại vén rèm cửa lên nhìn ngắm cảnh đẹp bên ngoài. Chỉ có điều khoảng thời gian thoải mái không được bao lâu đã nghe thấy tiếng ngựa hí rền vang, xe ngựa như thể đâm mạnh vào cái gì đó. Cả người nàng theo đà lao ra cửa xe, nàng chỉ cảm thấy một trận đau đớn, còn chưa hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, đã nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếng đao kiếm chạm nhau, ầm ĩ một khoảng trời. Bên ngoài có người thét lớn “Có thích khách! Mau bảo vệ Sử Tiết đại nhân! Bảo vệ bảo kiếm Huyền Anh.”

Nàng ngay tức khắc hiểu được vấn đề, thì ra đoàn quân hộ tống bảo vật gặp cướp.

Nàng liền buộc chặt tay nải Tư Hành Phong giao cho mình lên trước ngực, sau đó lại buộc chiếc tay nải Triệu đại nương đưa cho mình ở phía sau. Đeo trên người hai chiếc tay nải, nàng quyết tâm nhảy khỏi xe ngựa, đưa tay ra, vừa định vén tấm rèm cửa lên, đột nhiên cảm thấy cả chiếc xe rung mạnh, một mũi tên xuyên qua tấm rèm, trượt lên phần vai rồi cắm vào thành xe phía sau.

Còn chưa kịp định thần, thông qua khe cửa, nàng thấy phu xe ngã xuống, máu me đầy người.

“Các huynh đệ, cướp được đám người này chúng ta sẽ phát tài đấy. Cướp đi tất cả, còn người thì giết sạch không bỏ sót một ai. Không cho qua Kinh Hà, không giữ lại một người nào hết. Giết sạch cho ta…” Bọn sơn tặc đều vận y phục đen, tên đầu lĩnh đang đứng trên chỗ đất cao thét lớn hạ lệnh.

“Giết…” Tất cả mọi người đều cầm đao hô vang một tiếng.

Tư Hành Phong thấy binh sỹ trong đoàn quân hộ tống từng người bị giết chết, Quan Quần cùng bảo kiếm Huyền Anh ở phía sau lưng đương nhiên cũng không thể nào thoát nổi. Ngài đương nhiên biết đám người mặc áo đen này là sát thủ chứ không phải là sơn tặc. Ngài thậm chí còn biết rằng đám sát thủ này không chỉ đơn giản cần kiếm mà còn muốn lấy đi tính mạng của mình cùng tất cả các thuộc hạ khác.

Ngay lúc tiếp nhận trọng trách, ngài đã biết, chặng đường này không thể an lành. Nếu mục tiêu của bọn chúng chính là cướp đi bảo kiếm Huyền Anh thì sẽ phái người cải trang thành thảo khấu, sơn tặc giữa đường cướp đoạt. Nếu bảo kiếm Huyền Anh mất đi, ngài cùng với Vũ đại nhân không thể tiến cống lên Hoàng đế của hoàng triều Kim Bích lại càng không còn mặt mũi nào gặp lại Tây Lăng Xuyên cùng với văn võ bá quan trong triều. Đến lúc đó, dù Tây Lăng Xuyên có muốn bảo vệ ngài, thì sống hay chết không thể quyết được. Thế nhưng nếu vậy thì mối quan hệ giữa nước Bạch Hổ và hoàng triều Kim Bích sẽ xấu đi, đối với mấy lão bỉ phu đang một lòng mong muốn bình an, phá bỏ hòa bình là hạ sách trong số các hạ sách. Nếu muốn cầu hòa bình thì chỉ cần phái người giả danh thành kẻ thù tìm đến báo thù rửa hận cũng có thể tùy ý lấy đi tính mạng của ngài. Thế nhưng những tên sát thủ này không những chỉ cần tính mạng của ngài mà còn muốn đoạt cả bảo kiếm Huyền Anh.

Ngài vẫn luôn nghi ngờ trong triều đình có kẻ nội gián, chứ không chỉ đơn giản là một ai đó muốn bảo vệ quyền lực vốn có của mình. Cả dọc đường đi, đám người này chần chừ mãi không chịu động thủ, đến tận khi tới ranh giới giữa hai nước mới bắt đầu hiện thân. Vậy nên ngài đã cảnh giác, trước khi đoàn người xuất phát, ngài liền dịch dung, giao thanh kiếm Huyền Anh cho Quan Quần bảo vệ. Nếu trước khi qua sông Kinh Hà gặp phải sơn tặc thì Quan Quần sẽ đem bảo kiếm Huyền Anh đi trước.

Mục đích giết người của đám sơn tặc này quá rõ ràng, là muốn để cho nước Bạch Hổ và hoàng triều Kim Bích mâu thuẫn.

Tuyệt đối không thể đánh mất bảo kiếm Huyền Anh được.

Tư Hành Phong tức giận đến đỏ hồng hai mắt, múa kiếm đâm thẳng tới tên thích khách đang giao đấu với mình từ nãy đến giờ.

Quan Quần lao người xông tới, chặn đường kiếm thay cho Tư Hành Phong rồi nói “Hầu gia, ngài đi trước đi.”

Tư Hành Phong nghiến răng nói với Quan Quần “Ta bảo ngươi mang bảo kiếm Huyền Anh, bảo vệ Vũ đại nhân đi trước cơ mà? Nhớ rõ, dù thế nào đi nữa cũng không được để cho bảo kiếm Huyền Anh cùng Vũ đại nhân xảy ra chuyện.”

Quan Quần liền đáp “Thuộc hạ không thể làm thế được.”

Ngài cố nén nộ khí nói “Ta đã nói với ngươi rồi, ta tuyệt đối không thể nào bỏ mạng tại đây.”

“Hầu gia, ngài đi trước đi! Đi xuống núi, thuộc hạ biết có một con đường nhỏ, đi bộ một lúc là có thể đến được bến sông Kinh Hà, chỉ cần qua được sông Kinh Hà là sẽ an toàn.” Quan Quần cởi bỏ bảo kiếm Huyền Anh, nhét vào tay Tư Hành Phong rồi nói “Vũ đại nhân đã có bọn người A, Đạt bảo vệ, chỗ này giao cho thuộc hạ chặn hậu. Thuộc hạ tuyệt đối không chết trong tay lũ người này đâu.”

“Ngươi…” Tư Hành Phong đã tức giận đến mức nói không nên lời.

“Hầu gia, ngài đi trước đi, thuộc hạ sẽ nhanh chóng đuổi kịp theo ngài. Ngài mau đi đi.”

Tư Hành Phong biết nếu lần này bản thân có thể toàn mạng đến được hoàng triều Kim Bích thì đó là ông trời đã thương xót mà ban thêm cho ngài một tính mạng nữa. Rất nhanh ngài liền nhét bảo kiếm Huyền Anh vào tay Quan Quần nói “Ngươi hãy giữ chặt bảo kiếm, ta muốn ngươi còn sống đến gặp ta. Tính mạng của ngươi thuộc về ta, chỉ khi nào ta cho phép thì ngươi mới được chết.”

Quan Quần gật đầu, đeo lại thanh kiếm ra sau lưng, đưa hai tay về phía trước cáo từ rồi quay người bay về phía Vũ đại nhân đang đứng.

Tư Hành Phong cầm kiếm mở một con đường máu, đột nhiên nhớ ra trong xe ngựa vẫn còn một người phụ nữ mà tính mạng thuộc về mình, liền đưa mắt nhìn về khắp nơi thì thấy chiếc xe đó đang ở cách đấy không xa.

Ngài liền đề khí thi triển khinh công đuổi tới.

Con ngựa kinh hãi, hí vang vài tiếng, chiếc xe vẫn không ngừng lao về phía trước, Hạ Phẩm Dư vừa định đứng dậy lại bị quất xuống, nàng nắm chặt tay vào thành cửa. Theo bản năng nàng cuốn gọn người, ghé sát vào thành xe, hai tay ôm chặt chiếc cổ của mình. Nếu chiếc xe bị lật, hai chân với phần lưng có thể bị thương, chỉ cần bảo vệ được phần cơ thể yếu ớt nhất là bảo toàn được tính mạng.

Quả nhiên chiếc xe ngựa không chạy thêm được bao xa, thì nghe thấy tiếng ngựa hí một hơi dài đau đớn.

Mấy mũi tên bắn trúng vào bụng con ngựa khiến nó ngã xuống đất, máu chảy ròng ròng, còn chiếc xe thì rung lắc dữ dội.

Cả thân người Hạ Phẩm Dư va đập mạnh trong xe, đúng vào lúc bàn tay vừa chạm vào thành xe, nàng liền nghe thấy tiếng đao kiếm chém vào mé xe. Lũ sơn tặc này không những muốn cướp đồ mà còn muốn giết người diệt khẩu. Nếu muốn cướp đồ tại sao lại nhất định tấn công chiếc xe ngựa vốn dĩ là của Hầu gia này mãi không chịu buông tha?

Nhìn thấy hai thanh đao, liên tục đánh mạnh vào thành xe, nàng hiểu ra rằng, những người này tuyệt đối không phải đến đây cướp cống phẩm mà là muốn giết người.

Tấm rèm xe bị xé rách, nàng thấy hai tên sát thủ tay cầm đao chém loạn, y phục màu đen, che kín khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sát khí.

Sát thủ thấy nàng thì bất giác ngây người, quay sang hỏi đồng bọn “Tại sao lại là một phụ nữ?”

“Không cần biết là đàn ông hay phụ nữ, chủ nhân dặn dò không để cho bất cứ người nào sống sót. Giết!”

“Giết.”

Hạ Phẩm Dư theo bản năng lấy ngân lượng trong người ném mạnh về phía một trong hai sát thủ. Thỏi ngân lượng đó ném trúng vào đầu của một tên sát thủ, hắn đưa tay lên ôm đầu rồi thét lớn “Cái con tiện nhân này, mày dám ném ông à, hôm nay lão đây không cho ngươi…”

Còn chưa kịp nói nốt bốn chữ “hiếp trước giết sau”, tên thích khách nọ đột nhiên hét lên thảm thiết, thì ra một thanh kiếm đã từ phía sau lưng đâm xuyên qua người hắn. Tên sát thủ đang định quay đầu nhìn xem là ai, thì chiếc đầu đã bị chặt, bay đi mấy mét, thân người ngã quỵ xuống đất.

Tên sát thủ còn lại thấy đồng bọn của mình bị giết, liền quay lại tấn công. Người kia liền tránh sang một bên, chỉ trong vài chiêu đã một kiếm đâm trúng vào bụng tên sát thủ, hắn giãy giụa vài giây rồi ngã xuống sàn xe.

“Mau ra ngoài.” Giọng nói quen thuộc vang lên, nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn xa lạ. Hạ Phẩm Dư nhìn người tới cứu mình với ánh mắt hoảng hốt. Người này mặc trên người bộ y phục màu trắng, tầm thường như những thư sinh yếu ớt, vậy mà chính hắn đã giết chết hai tên thích khách hung hãn, cứu mạng nàng.

Nàng nghi hoặc, nhưng tình thế cấp bách, không còn thời gian để xác định xem người này rốt cuộc là ai. Nàng mím chặt môi, giẫm lên thi thể của tên thích khách vừa nãy, nhảy ra khỏi chiếc xe ngựa bị chém nát.

Tên thích khách khi nãy bị nàng ném thỏi ngân lượng vào đầu bây giờ đã người một nơi, mình một nẻo. Vừa kịp đứng vững, đập vào mắt nàng là hình ảnh một thân thể không đầu đang không ngừng tuôn máu, đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng chóng mặt, buồn nôn, cực kỳ khó chịu.

Nàng quay mặt sang phía khác, tìm kiếm người vừa mới cứu mạng mình, ai ngờ lúc này một thanh đao lại đâm về phía nàng. Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì một thanh kiếm vươn tới đỡ đường đao kia, bất giác cắt đứt một lọn tóc của nàng.

Nàng quay sang nhìn người đã cứu mình bằng ánh mắt vừa hoảng loạn lại vừa cảm kích, đó vẫn là người đàn ông đã cứu mạng nàng khi nãy.

Ngài lại giết chết một tên sát thủ nữa.

Ngài lườm nàng một cái rồi nghiêm nghị nói “Ngươi mau chạy xuống phía dưới cho ta, dù có chết, cũng phải giữ kĩ chiếc tay nải đấy.”

Không ngờ là giọng của Hầu gia? Ngài đã dịch dung? Thảo nào khi nãy nàng lại cảm thấy ánh mắt, giọng nói của ngài quen thuộc như vậy.

Hạ Phẩm Dư gật đầu đầy hoang mang, ôm chặt chiếc tay nải trước ngực rồi ra sức chạy xuống dưới. Thế nhưng vừa chạy được vài bước, nàng quay đầu lại vô cùng lo lắng hỏi Tư Hành Phong “Vậy còn ngài thì sao?”

Nàng thực sự không biết ngài đã dịch dung lúc nào, mới đi khỏi nơi dừng chân ban nãy chưa đầy một tuần hương vậy mà đã xảy ra biến động long trời lở đất, xem ra ngài đã có chuẩn bị từ trước.

Con đường núi phía sau vô cùng hỗn loạn, đám sát thủ đột nhiên xuất hiện đánh cho toàn bộ người hộ tống cống phẩm tan tác, khắp nơi đều là máu tươi và xác chết. Còn Quan Quần đáng nhẽ lúc nào cũng phải ở cạnh bên ngài lại đang đeo bảo kiếm Huyền Anh trên vai, tay cầm trường kiếm, ngay cả mấy người A Đạt, A Côn thường xuyên đi theo sau Quan Quần cũng đang bị một nhóm sát thủ áo đen bao vây chặt lấy. Cả đội quân chỉ còn lại có vài người có thể đối kháng được với đám sát thủ. Đương nhiên số sát thủ này không phải là những kẻ tầm thường, tất cả đều được huấn luyện kĩ càng, chiêu nào cũng hiểm độc, chiêu nào cũng dồn người ta vào con đường chết. Bọn chúng được phái tới để giết người.

“Ngươi đang lo rằng ta sẽ chết hay sao?” Tư Hành Phong lạnh lùng lên tiếng “Cho dù nước Bạch Hổ có vong quốc thì Tư Hành Phong ta cũng không thể chết được. Ngươi mau trốn đi cho ta, nhanh lên.”

Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, ôm chặt lấy tay nải rồi lên tiếng thề “Tay nải còn người còn, tay nải mất, người mất.”

“Sao mà ngươi lắm chuyện thế không biết? Còn không mau cút?” Ngài tức giận lườm nàng, quát.

“Xin Hầu gia bảo trọng.” Dứt lời, nàng ôm chặt tay nải, không quay đầu lại mà chạy thẳng xuống núi.

Đường núi cây cối um tùm, hai chiếc tay nải buộc trước buộc sau cản trở lớn đến tốc độ chạy trốn của nàng. Mới chạy không được bao xa, thì một mũi tên bay vút sượt qua bên tai nàng. Hạ Phẩm Dư hoảng hốt, kinh hãi, chân đạp lên đá lệch sang một bên, cả người ngã xuống rồi thuận theo dốc núi lăn thẳng xuống phía dưới.

Nàng nhẫn nhịn toàn thân đau nhức, hai tay ôm chặt lấy chiếc tay nải phía trước ngực. Hầu gia có lệnh, dù có chết cũng phải giữ chắc lấy chiếc tay nải này.

“Á…” Cả người nàng đập mạnh vào một phiến đá lớn, cảm giác như lục phủ ngũ tạng trong người đều lộn lên, đau đớn.

Hạ Phẩm Dư nghiến răng, một tay ôm lấy tay nải, tay kia chống thân người, cố gắng đứng dậy. Khó khăn lắm mới đứng vững được, ngước mắt lên liền thấy mười mấy tên cung thủ đang nhắm chuẩn mũi tên về phía nàng.

Kinh Hà đã chẳng còn cách chỗ nàng đứng là bao nhiêu, chỉ cần kiên cường hơn đôi chút, chạy tới bến sông là có thể sống sót rời khỏi đây. Chỉ có điều, mười tên sát thủ áo đen phía trên chắc chắn không dễ dàng buông tha.

Nàng có thể nhẫn nhục cầu sinh dưới sự hành hạ, giày vò khốn cùng của chú thím ác độc, nàng có thể từng bước từng bước bình an trải qua thời gian mười năm trong cung, lẽ nào hôm nay lại phải bỏ mạng lại chốn này? Lẽ nào đây chính là số phận của nàng? Trốn được mùng một, chẳng thể tránh được ngày rằm. Nhưng nàng quyết không tin.

“Chuẩn bị! Bắn tên…”

Một loạt mũi tên bay vun vút về phía Hạ Phẩm Dư.

Nàng ôm chặt lấy chiếc tay nải, nhắm mắt lại chờ đợi số phận ập đến.

Ngay vào lúc mà nàng tưởng rằng mấy mũi tên kia sẽ khiến mình biến thành một chú nhím thì không ngờ tiếng kiếm vang lên. Khi mở mắt ra nàng lại thấy người đàn ông mặc y phục trắng đang cầm trường kiếm đứng trước, chặn đám tên kia cho mình.

Là Tư Hành Phong.

Nàng kích động kêu lên “Hầu gia…”

“Im miệng. Còn không mau chạy đi?” Tư Hành Phong ảo não quát lớn.

Hạ Phẩm Dư gật đầu, còn chưa kịp tiến lên bước nào, một mũi tên dài đã bắn về phía nàng. Mũi tên này vừa nhanh, vừa chuẩn lại mạnh mẽ, nàng thấy nó bay nhanh về phía mình, đột nhiên hai chân như mọc rễ vậy, chẳng thể nào nhúc nhích.

Đúng vào lúc mũi tên đó sắp sửa găm vào người nàng thì Tư Hành Phong lại đột nhiên xống tới, đẩy người nàng ra phía sau lưng. Mũi tên đó găm đúng vào phần giáp phía tay trái của ngài, khiến ngài đứng không vững, lui về sau vài bước.

“Hầu gia…” Hạ Phẩm Dư kêu lên thất thanh, đưa tay đỡ lấy cơ thể ngài.

“Mau đi.” Đối mặt với đám sát thủ bám riết mãi không thôi, Tư Hành Phong chẳng suy nghĩ nhiều, nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Phẩm Dư chạy về phía bến sông.

Chưa chạy được bao xa, thì mười mấy tên sát thủ áo đen đã nhanh chóng tiến tới bao vây lấy họ.

Tư Hành Phong nhịn đau, dùng thanh trường kiếm chống đỡ cơ thể, bật cười lạnh lùng nói với tên đầu lĩnh “Ha ha … ha ha… các ngươi ra tay muộn hơn so với ta dự tính đấy, cũng tội nghiệp các ngươi rong ruổi ngựa đi theo chúng ta suốt nửa tháng trời, màn trời chiếu đất. Đúng là vất vả, cực nhọc, kiếm được chút ngân lượng quả không dễ dàng gì đúng không?”

Sắc mặt tên đầu lĩnh biến đổi, nhưng liền ngay sau đó lên tiếng mỉa mai “Sắp chết đến nơi rồi còn lớn giọng, coi như bổn đại gia đại phát từ bi, cho ngươi nói thỏa thích trước khi sang Tây Thiên, để tránh khi tới hoàng tuyền muốn nói cũng chỉ còn biết nói với Diêm vương mà thôi. Ha ha… ha ha…”

Tư Hành Phong nhìn chằm chằm vào hắn, từ từ lui về phía bờ sông Kinh Hà. Hạ Phẩm Dư đỡ lấy ngài, cùng lui bước về phía sau, đôi tay nắm chặt lấy y phục của ngài, chưa rời một phút một giây.

Tư Hành Phong cảm nhận được sự hoang mang, hoảng hốt của nàng, liền nắm chắc thanh trường kiếm trong tay, suy nghĩ xem làm cách nào để trốn thoát. Phía sau lưng là sông Kinh Hà, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể tới được bến sông. Ngài quyết không thể chết tại nơi này, trải qua biết bao đau khổ, ngài vẫn có thể sống tới tận ngày này, vậy là ông trời vẫn còn xót thương ngài. Thế nên ngài quyết không thể chết ở đây được.

Ngài quay sang nhìn tên sát thủ, hỏi ra nghi hoặc trong lòng nãy giờ “Các ngươi hoàn toàn không phải là người nước Bạch Hổ chúng ta, không phải thảo khấu giang hồ, cũng không phải sát thủ tầm thường, rốt cuộc các ngươi là ai?” Thấy bọn chúng hàng ngũ có kỉ luật, hoàn toàn khác biệt với đám sát thủ muốn dồn ngài vào chỗ chết, xem ra sau lưng lão bỉ phu kia vẫn còn một thế lực cường mạnh hơn đứng sau thao túng.

Tên cầm đầu đám sát thủ liền bật cười đáp “Quả nhiên là Bình Viễn Hầu gia. Hầu gia hà tất phải hỏi chúng ta là ai? Trong lòng chẳng phải đã có đáp án từ lâu rồi sao?”

Người này vừa dứt lời, Tư Hành Phong liền bật cười lạnh lùng “Thì ra là vậy!” Ngài đưa ánh mắt tức giận nhìn về phía chúng, đột nhiên mím chặt môi, đưa tay cầm vào mũi tên cắm trên vai trái, rút mạnh mũi tên ra khỏi người mình. Để mặc máu tươi bắn ra tung tóe.

Đám người bất giác ngây lặng người.

Hạ Phẩm Dư thấy vậy chẳng thể kiềm chế cảm xúc, nước mắt tuôn chảy đầm đìa, run run thét “Hầu gia… Hầu gia…” Thấy ngài vì mình mà trúng một mũi tên, nàng đã cảm thấy vô cùng áy náy, bây giờ lại rút mũi tên ra, để mặc cho máu tươi tuôn trào, nàng chỉ cảm thấy trái tim mình quặn thắt, khiến lồng ngực và cả thân người đau đớn. Trái tim nàng khoảnh khắc như thể vỡ tan thành nhiều mảnh, tột cùng đau đớn.

Tư Hành Phong quay sang nhìn nàng, đầu tóc rối bời, hai chiếc tay nải buộc chặt phía trước và sau lưng, ngài bật cười nói “Ta vẫn còn chưa chết, không cần phải vội vã khóc đưa tang vậy đâu.”

Ngài càng nói một cách bất cần, Hạ Phẩm Dư lại càng cảm thấy buồn bã, ngay cả khi đám sát thủ khua đao múa kiếm trong xe ngựa, nàng cũng chẳng hề sợ hãi đến mức bật khóc như lúc này. Giây phút, nước mắt nàng tuôn trào như nước lũ, cứ theo gò má chảy xuống không ngừng.

Nàng vốn tưởng mình đã trúng tên mất mạng, vốn tưởng cả thế giới này chẳng còn ai yêu thương, bảo vệ nàng giống như cha mẹ nữa.

Rốt cuộc vì sao lại thành ra thế này?

Ngài không nên làm vậy, ngài nên đứng một bên lạnh lùng nhìn nàng chết dưới mũi tên kia mới phải.

Đôi bàn tay lạnh giá nắm chặt lấy y phục ngài, lúc này nàng đã khóc không thành tiếng.

Đám sát thủ áo đen thấy vậy liền nói “Những tin đồn liên quan đến Bình Viễn Hầu gia nhiều vô kể, nhưng chưa từng nghe nói Hầu gia gần gũi, mê say nữ sắc, bây giờ lại vì người phụ nữ này mà cam nguyện chịu tên, đúng là kì lạ. Người phụ nữ này tuy không phải tuyệt sắc vô song, nhưng cũng có thể coi là xinh đẹp. Hôm nay Hầu gia chết ở đây coi như cũng đáng rồi, trên đường đến suối vàng có người phụ nữ này làm bạn, cũng không còn cảm thấy cô đơn. Được rồi, ta sẽ toại nguyện cho ngươi thay chủ nhân. Tiễn hai ngươi về gặp diêm vương.” Dứt lời, hắn vung tay lên ra hiệu, mười mấy tên sát thủ phía sau cùng dương cung, chờ đợi mệnh lệnh.

Tư Hành Phong nhìn dòng nước chảy xiết trên sông Kinh Hà, trong lòng đã đưa ra quyết định.

Ngài đưa tay ôm chặt vết thương đang chảy máu không ngừng trên vai trái, ngạo nghễ ưỡn thẳng ngực, nhìn tên sát thủ kia rồi bật cười “Tính mạng của ta xưa nay đều do bản thân kiểm soát, không cho phép bất cứ ai có quyền quyết định thay ta. Quay về nói với chủ nhân nhà ngươi rằng, món nợ ngày hôm nay, sau này ta sẽ từ từ tính sổ với hắn.”

Lời nói vừa dứt, ngài đột nhiên ôm chặt lấy Hạ Phẩm Dư, quay người, nhảy xuống dòng sông Kinh Hà phía sau.

Tên đầu lĩnh đám sát thủ thấy vậy, vô cùng kinh ngạc, gấp gáp ra lệnh “Bắn tên.”

Mười mấy tên sát thủ đuổi tới bên bờ sông, bắn tên liên tục xuống dòng nước đang chảy xiết, nhưng hai bóng y phục một trắng một ghi đã biến mất từ bao giờ không hay “Ta không tin các ngươi có thể còn mạng mà sống. Mau đi men theo bờ sông này tìm kiếm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Mệnh lệnh vừa hạ xuống, tất cả liền nhanh chóng lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.