Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Chương 19: Yêu là đố kị



Hứa Bích Nhu nhìn theo bóng dáng của Hạ Phẩm Dư, dường như rất để tâm đến bộ y phục trên người nàng, sau đó quay sang Tư Hành Phong “Tô Mục, cô nương vừa rồi là ai thế? Hình như lần trước muội cũng gặp cô nương ấy ở cửa hàng tơ lụa.”

“Là nô tì hầu hạ cạnh bên ta.” Tư Hành Phong mỉm cười dịu dàng, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng hình với bộ y phục màu xanh nước biển ở phía xa kia.

“Ồ…” Hứa Bích Nhu kéo dài giọng nói, sau đó lại tiếp tục “Thì ra là nô tì của huynh à.”

Thế mà nàng lại tưởng người phụ nữ đó là thê thiếp của ngài, thì ra chỉ là một nô tì thấp hèn. Nếu chỉ là một nô tì vậy thì bộ y phục màu xanh nước biển mặc trên người chắc chắn không phải do Vân Nương làm.

Suy nghĩ vậy, nụ cười trên khuôn mặt của Hứa Bích Nhu lại càng rạng rỡ, tươi tắn hơn trước.

“Là nô tì hầu hạ cạnh bên ta.” Câu nói này đồng thời cũng vang lên bên tai Hạ Phẩm Dư.

Nàng nhìn lại bộ y phục trên người mình, lúc nãy, vị Hứa tiểu thư kia ngay từ lúc mới gặp cho tới khi nàng bước đi đều nhìn chăm chăm vào bộ y phục tuyệt đẹp. Đoan chắc Hứa tiểu thư đang nghĩ một bộ y phục đẹp thế này, một con nha đầu thấp hèn liệu có xứng dùng ? Có lẽ ở phủ của người khác thì đám nha đầu, người hầu không được hưởng phúc lợi này, chứ còn ở trong phủ Bình Viễn Hầu gia thì chẳng có gì là không thể. Chỉ cần ngài hứng thú thì sẽ lập tức sai người làm một bộ y phục tuyệt đẹp cho một ‘nô tì hầu hạ cạnh bên’ như nàng, thế nên cũng chẳng có gì là kì lạ.

Đối với ngài mà nói, nàng chẳng khác gì một con chó, sủng vật lông trắng được Tây Lăng Xuyên nuôi bên cạnh mà thôi, lúc vui vẻ thì con chó đó sẽ được đeo vàng đeo bạc, mặc lụa là, lúc tức giận, con chó đó có thể bị cạo hết lông, bất cứ lúc nào.

Nô tì hầu hạ cạnh bên ? Từ khi mới bước chân vào phủ Bình Viễn Hầu, nàng chỉ là một nha đầu giúp việc ở phòng ngự thiện, bây giờ đã được trở thành nô tì hầu hạ cạnh bên ngài, đúng là cực kỳ bất ngờ. Nô tì hầu hạ bên cạnh Hầu gia đương nhiên địa vị cao hơn nha đầu giúp việc trong phòng ngự thiện. Thế nhưng không biết vì lí do gì, câu nói đó lại chẳng khác gì những chiếc gai nhọn không ngừng đâm vào trái tim nàng, không phải là nỗi đau đớn xé tim gan nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó chịu vô ngần.

Đau đớn, tại sao nàng lại có cảm giác như vậy ?

Nàng nhanh chóng bước vào phòng, thay bộ y phục màu xanh nước biển tuyệt đẹp ra, sau đó tới phòng ngự thiện dặn dò đầu bếp chuẩn bị tiệc rượu.

Nửa canh giờ sau, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, nàng liền dẫn theo Xuân Đào, Hạ Hà mang tất cả các món ăn tới đình Lãm Túy.

Ngài đã lên tiếng dặn dò không cho ai vào làm phiền.

Đi qua khu vườn, rẽ trái là đến đình Lãm Túy, dừng lại tại chỗ vào đình, nàng dặn dò Xuân Đào, Hạ Hà đứng đợi bên ngoài, một mình đem các món ăn, chậm rãi bước vào trong.

“Tô Mục, huynh có biết không, hôm qua muội đã đi tìm huynh rất lâu đấy. Rốt cuộc huynh đã đi đâu hả? Lại còn nói mời muội đến Thái Bạch lầu dùng bữa nữa…” Hứa Bích Nhu nhõng nhẽo.

Tư Hành Phong cau chặt đôi mày bình thản nói “Hôm qua đông người quá, nên chúng ta mới bị lạc.”

“Nếu biết trước xảy ra chuyện này, muội sẽ không đuổi theo vị hoa thần đó nữa, người ta chỉ muốn đi chơi cùng huynh mà thôi. Huynh không biết đâu, vào lúc hoàng hôn mỗi ngày khi về đến nhà, trong đầu muội toàn là hình bóng của huynh, làm cách nào cũng không gạt bỏ đi được. Muội biết, cả cuộc đời này muội xong rồi, không thể nào xa cách huynh được.” Hứa Bích Nhu đột nhiên xà vào vòng tay Tư Hành Phong, hai tay vòng qua ôm lấy phần thắt lưng của ngài, dịu dàng lên tiếng.

Tư Hành Phong nhíu chặt đôi mày, trong lòng cố gắng hết sức để không đẩy ngay nàng ra khỏi.

Lúc này chưa thể nào đẩy ra được, nhưng vẫn có thể không nhìn, ngài nhắm mắt, lạnh nhạt đáp lại một câu “Ừm! Nhớ huynh thì tốt! Chỉ sợ muội không nhớ tới huynh mà thôi.” Tất cả mọi thứ đều nằm trong dự liệu của ngài. Điều ngài muốn chính là khiến cho Hứa Bích Nhu mê say, đắm chìm với mình.

Hứa Bích Nhu lại cảm thấy ngài đang nói những lời tình cảm chứa chan, liền nũng nịu lên tiếng “Tô Mục, huynh đáng ghét quá đi.” Nói xong liền đưa tay đánh vào ngực ngài một cái, nhưng bàn tay đã bị giữ lại.

Có thể cho người phụ nữ này chạm đến cơ thể ngài thế này đã là cực điểm, nhưng để nàng ta nũng nịu đánh lên ngực mình là chuyện tuyệt đối không thể.

Hứa Bích Nhu thẹn thùng rút bàn tay lại, nhặt một bông hoa tình từ mặt bàn lên rồi nói “Hôm qua, người ta cứ tìm huynh mãi mà không được nên chưa tặng bông hoa này được, hôm nay tặng bù cho huynh này.”

Tư Hành Phong không hề nhận hoa, mà quay lưng lại với nàng, lạnh lùng nói “Mang đi, huynh cứ ngửi thấy mùi hoa là toàn thân sẽ nổi mẩn ngứa.”

Hứa Bích Nhu giật mình, liền nói “Như vậy…” Nàng vội vứt bông hoa tình trong tay sang một bên, tâm trạng vô cùng tiếc nuối, sau đó lại vòng ra phía trước mặt ngài, tựa vào trước ngực ngài rồi thẹn thùng nói “Cha muội nói muốn gặp huynh…” Nếu Tô Mục đồng ý gặp mặt cha nàng một lần, ấn tượng của cha với Tô Mục sẽ càng tốt hơn, điều này đồng nghĩa với việc chuyện vui của hai người ngày càng tới gần.

Cả người Tư Hành Phong bỗng dưng cứng đờ, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt xấu xa tà ác của Hứa Văn Hổ, mở mắt ra, cố gắng đẩy Hứa Bích Nhu ra khỏi người mình, ánh mắt trở nên cực kỳ đáng sợ.

Hứa Bích Nhu tỏ ra nghi hoặc, thận trọng nói “Tô Mục… huynh làm sao thế? Có phải muội đã làm sai việc gì không? Nếu huynh không muốn gặp cha muội thì thôi không gặp nữa, đợi thêm một thời gian nữa cũng được. Muội không vội vã, cha muội cũng không hề gấp gáp.”

Tư Hành Phong quay mặt đi chỗ khác, sau khi bình tĩnh lại, ngài quay sang nhìn Hứa Bích Nhu rồi nói “Không hề, cửa hàng vàng nhà họ Hứa nổi tiếng khắp nơi, huynh đã muốn diện kiến Hứa lão gia danh vang tứ hải từ lâu rồi. Huynh thực sự muốn ‘thỉnh giáo’ đôi điều từ cha muội.” Mặt không đỏ, tim không đập mạnh, lời nói giả tạo tuôn ra trôi chảy, êm xuôi.

“Thật sao?” Hứa Bích Nhu kích động nhìn về phía Tư Hành Phong.

“Ừm.” Khóe miệng cong lên, để lộ nụ cười hoàn mỹ, giọng nói ấm áp đến mức mê hồn. Thế nhưng cho dù ngài có cười thân thiện đến mức nào thì lúc này cũng chỉ có mỗi lòng mình thấu hiểu rõ rệt, nụ cười này chẳng khác nào một ly rượu độc bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho người ta mất mạng chốn hoàng tuyền.

Hứa Bích Nhu nhìn ngài, chỉ thấy đôi mắt thâm sâu của ngài đắm say tình ý. Đôi mắt quyến rũ đó khiến nàng chẳng thể nào đưa mắt nhìn ra chỗ khác được. Cứ nhìn mãi, nhìn mãi, nàng lúc này dường như đang chìm đắm trong đó. Bất giác, Hứa Bích Nhu nhắm mắt lại đưa khuôn mặt lại gần chỗ ngài.

Đang muốn ngài hôn sao?

Tư Hành Phong lạnh lùng nhìn khuôn mặt đó, có cảm giác muốn đưa tay tát mạnh một cái. Ngài ghét nhất loại phụ nữ không biết liêm sỉ lại chủ động kiểu này. Hành động này của Hứa Bích Nhu khiến ngài nhớ tới cảnh tượng sáu năm trước khi Hạ Chi Lạc cho người bắt trói ngài ở khách điếm, thực sự buồn nôn vô cùng vô tận. Huống hồ chi cha của Hứa Bích Nhu lại chính là kẻ thù mà ngài muốn chém trăm đao ngàn kiếm?

Cái con nha đầu hão huyền ảo vọng này đúng là chỉ khiến ngài muốn đá nàng ta đi càng xa càng tốt, thế nhưng lúc này, ngài biết rằng chưa phải thời cơ tốt nhất.

Người phụ nữ đầu heo chỉ biết tham thú mỹ sắc này thực sự là một quân cờ hữu dụng, còn tên ác nhân lang sói vừa to vừa béo, hoang dâm vô sỉ, lại yêu quý, cưng chiều đứa con gái duy nhất này chẳng khác nào viên ngọc minh châu trong lòng bàn tay. Nếu ngài hủy hoại viên minh châu này thì chắc chắn tên ác nhân lang sói đó sẽ đau thấu ruột gan. Thế nhưng, ngài không chỉ muốn khiến cho hắn thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà mà còn muốn lột da, hút máu, ăn tươi nuốt sống hắn.

Ngài đã có suy nghĩ trả thủ khoái trá này suốt sáu năm nay. Sáu năm, khoảng thời gian sáu năm thực sự quá dài, khiến ngài đợi chờ đến mức mòn mỏi, xác xơ.

Tư Hành Phong mỉm cười lạnh lùng, đưa tay, định vuốt ve khuôn mặt Hứa Bích Nhu thì nghe thấy tiếng động từ bên ngoài vọng vào, đồ ăn thức uống đổ la liệt trên mặt đất.

Ngài cau chặt đôi mày, phẫn nộ nhìn ra phía bên ngoài liền nhìn thấy Hạ Phẩm Dư khuôn mặt trắng bệch chăm chăm nhìn về phía ngài với Hứa Bích Nhu. Ngài đẩy mạnh Hứa Bích Nhu ra một bên, đôi môi mím chặt, định mở miệng nói điều gì đó, thế nhưng sau cùng lại thôi, đôi mắt tức giận, phẫn nộ nãy giờ đã mềm mỏng xuống nhiều, nhưng đôi mày vẫn cứ cau chặt.

“Nô tì đáng chết.” Hạ Phẩm Dư quỳ rạp xuống đất, vội vã thu dọn số bát đĩa rơi vỡ trên mặt đất.

Bàn tay nàng run run, tập trung tinh thần để nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, thế nhưng đầu óc lại chẳng chịu nghe theo lí trí, trong mắt nàng lúc này không ngừng hiện lên hình ảnh Hứa Bích Nhu nằm trong vòng tay của ngài. Bỗng dưng, ngón tay của nàng bị mảnh vỡ cứa vào, máu tươi lập tức bật ra, chảy xuống. Nàng ngây người nhìn vết thương không ngừng tuôn máu, nhưng chẳng thể để tâm nhiều, hoảng loạn thu dọn lại số bát đĩa, thức ăn bị đổ.

Tư Hành Phong bước ra ngoài, thấy bọn Xuân Đào, Hạ Hà đang đứng bên ngoài, quát lớn “Người đâu? Còn không mau vào đây thu dọn hay sao?”

Xuân Đào và Hạ Hà nghe thấy tiếng thét tức giận của chủ nhân liền vội vã chạy tới, cùng Hạ Phẩm Dư thu dọn.

Hạ Phẩm Dư càng lúc càng cúi đầu thấp hơn, luôn miệng nói “Nô tì đáng chết! Bây giờ nô tì sẽ đến bảo phòng ngự thiện chuẩn bị những món ăn mới.”

Tư Hành Phong thấy nàng đã thay bộ y phục khác, tuy không phải màu xanh ghi nhạt nhẽo như mọi khi, nhưng cũng chẳng đẹp đẽ gì, ngón tay lại còn đang chảy máu, tức giận hét lên “Không cần nữa, chỗ này không cần ngươi hầu hạ nữa, mau lui xuống đi.”

Sắc mặt Hạ Phẩm Dư lúc này trắng bệch như thể chẳng còn giọt máu. Nàng vội vã đáp lại “Dạ thưa công tử…” Nói xong, nàng liền nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.

Máu huyết toàn thân trong giây lát dường như nóng rực ruộn trào trong cơ thể, chảy ra ngoài theo vết thương. Đầu óc nàng từ nãy đến giờ vẫn ong ong khó chịu. Hạ Phẩm Dư bước đi nặng trịch, hai chân mềm nhũn không còn chút sức lực, yếu ớt rệu rã lê từng bước một, đi mãi đi mãi, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Hành động của ngài lúc nãy… là muốn hôn Hứa tiểu thư sao?

Mọi người nói chuyện vui giữa ngài với Hứa tiểu thư sắp tới, lúc đầu, còn tưởng đó là tin đồn thất thiệt, thế nhưng vừa rồi, nghe lời nói của ngài như thể chỉ muốn đến phủ họ Hứa xin hỏi cưới luôn thôi. Nàng thậm chí còn tưởng mình nghe lầm. Chỉ trong thời gian có vài ba ngày, ngài với Hứa tiểu thư đã đi đến mức bàn chuyện hôn nhân rồi sao?

Thì ra, ngài vẫn có thể yêu thương người khác, hơn nữa, người mà ngài phải lòng lại là một phụ nữ vừa mới quen biết chưa lâu. Lẽ nào đây chính là câu ‘nhất kiến chung tình’ mà mọi người thường nói?

Thế nhưng, vị tiểu thư nhà họ Hứa kia luận về tướng mạo khí chất đều không phải là tốt nhất, thậm chí thua xa những tiểu thư nhà quý tộc hay quan lại trong kinh thành Vân Hổ, luận về cử chỉ õng ẹo, ẻo lả quấn lấy ngài, nàng càng không thích ánh mắt thâm tình, đắm đuối của ngài dành cho Hứa tiểu thư, lại càng không thích ngài mỉm cười một cách dịu dàng, đượm tình…

Nàng không thích, không thích, rất không thích. Thế nhưng nàng không thích điều gì chứ? Chán ghét điều gì chứ? Ngài nói rằng nàng chỉ là một nô tì hầu hạ cạnh bên, ngài thích ai là việc của riêng ngài, cần gì để tâm đến việc nàng có thích hay không?

Trước kia nàng chưa từng rơi vào tâm trạng thế này, từ lâu nàng luôn bình thản, lạnh lùng đối diện với mọi chuyện, chẳng bày tỏ rõ ràng cảm xúc hỷ nộ ái ố với bất cứ chuyện gì. Thậm chí có khoảng thời gian, nàng còn thấy bản thân đúng là một người máu lạnh vô tình. Thế nhưng tại sao khi nhìn thấy cảnh ban nãy, nàng đột nhiên để mất kiểm soát như vậy, lại làm rơi vỡ bát đĩa, không những tức giận mà còn bi thương?

Lúc còn trong cung cấm, nàng thường thấy những phi tử kia vì tranh giành sủng của Hoàng thượng mà ghen ghét đố kị đến phát điên, suốt ngày trút giận lên cung nữ, người hầu, lời nói giống y như những lời nàng vừa nghĩ trong lòng ban nãy.

Sở dĩ nàng như vậy là vì nàng đang đố kị…

Sự thật này khiến nàng không dám tin mà kinh ngạc. Không, đây nhất định không phải là nàng, trước giờ nàng chưa bao giờ như vậy, nàng không phải con người như thế, con người này nhất định không phải nàng.

Ở phía không xa, Quan Quần thấy Hạ Phẩm Dư mặt mày trắng bệch, ngón tay còn đang chảy máu liền tiến lại gần, quan tâm gặng hỏi “Phẩm cô nương, cô không sao chứ? Tại sao ngón tay cô lại chảy máu thế kia, có cần đi gọi đại phu tới đây không?”

Hạ Phẩm Dư ngạc nhiên, nhanh chóng định thần, thấy Quan Quần giống như thể đột nhiên nhìn thấy ma quỷ, quay người chạy theo một hướng khác, cũng chẳng biết lấy đâu ra sức lực, đôi chân càng bước càng nhanh.

Quan Quần thấy bộ dạng của nàng, nhất thời chẳng hiểu đầu đuôi sự việc ra sao.

Phẩm cô nương vốn dĩ là người dù trời có sập xuống cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, hôm nay sao lại phản ứng như vậy?

Hạ Phẩm Dư chạy thục mạng, mãi cho tới khi về được phòng mình, nàng liền đóng chặt cửa lại. Tựa vào cánh cửa, đưa đôi mắt vô thần nhìn về phía đối diện. Không khí đột nhiên trở nên loãng toẹt, nàng vội vã hít thở, sau đó lại hít sâu một hơi để tâm trạng bình tĩnh lại.

Lúc này, đôi chân nàng dường như mất đi mọi sức lực, bất giác ngồi thượt xuống. Nàng đưa tay đặt lên lồng ngực mình, giảm bớt nỗi đau đớn khó lòng chịu đựng, dường như bị người ta dùng dao cắt đi một miếng thịt, tất cả còn lại là vết thương sâu hoắm, không ngừng tuôn trào máu tươi.

Mấy hôm trước, khi nàng thấy tình cảm sâu lắng, ấm áp, dịu dàng mà ngài dành cho Hứa Bích Nhu trong hoa viên, trong lòng cảm thấy như bị một hòn đá đề nặng. Hôm nay gặp Hứa Bích Nhu, lòng nàng lại không thoải mái, khi nãy, thậm chí một người ít khi để xảy ra lỗi lầm như nàng vừa nhìn thấy ngài mỉm cười dịu dàng với Hứa Bích Nhu, thì thầm nói những lời ngọt ngào, nàng liền nếm được mùi vị tim đau như kim châm, cho nên mới hoang mang mà chân tay vụng về, đánh vỡ bát đĩa.

Tính tình thất thường, tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra trước kia.

Mấy ngày hôm nay, cả ngày nàng hoảng hốt, mệt mỏi, ban đêm thường nằm mơ những giấc mơ kì lạ. Trong mơ, nàng đi khắp nơi tìm kiếm đồ vật, thậm chí nàng còn chẳng nhớ rõ mình muốn tìm thứ gì, cũng chẳng biết vật đó đang để ở đâu, mơ màng mà bất lực, vùng vẫy mãi cho tới khi tỉnh giấc, mới nhận ra chỉ là một cơn ác mộng.

Bây giờ, cuối cùng nàng đã hiểu, tâm trạng thấp thỏm bất an là thế nào.

Cảm giác trong lòng khát vọng vô cùng nhưng lại chẳng thể nào đạt được, khiến nàng khó lòng chấp nhận được hiện thực, chính là nàng đã phải lòng một người đàn ông mà nàng không nên và không thể yêu. Cho nên, khi thấy ngài đối xử dịu dàng, tình cảm với một người phụ nữ khác, sự đố kị mãnh liệt trong lòng khiến nàng mất đi mọi lí trí ngày thường vốn có.

Có lẽ ngay từ lúc ở trong điện Ngọc Hoa, lần đầu tiên gặp mặt ngài, trái tim bình tĩnh, thản nhiên trước mọi chuyện trước kia đã không còn đập như trước nữa. Có lẽ lúc đó nàng không hề biết khoảnh khắc đó nàng đã động lòng. Có lẽ nàng cũng không biết rằng, thực sự nàng luôn cố gắng hết sức để kìm nén khát vọng muốn nhìn ngắm ngài, sau khi kìm nén khát khao đó, sẽ có thể trốn tránh được nỗi mong muốn nhắc tới ngài khi nói chuyện cùng người khác, đem chôn thứ tình cảm mãnh liệt đó vào chỗ khó chạm tới nhất, khó tìm thấy nhất trong trái tim mình, để cho nó không thể sinh sôi nảy nở.

Có thể lần cưỡng ép trong Bách Hoa Đường nàng hận ngài, thế nhưng lần sau ở biệt viện Thanh Phong là nàng chủ động mở miệng cầu xin ngài, thực sự chỉ bởi vì đã trúng phải Băng Hỏa Lưỡng Trùng Thiên? Không cầu xin ngài, nàng vẫn có thể cầu xin người đàn ông khác, vốn dĩ trinh tiết không phải là thứ nàng coi trọng nhất. Chỉ là trong lòng nàng mới thấu hiểu rõ nhất, nàng không thể tiếp nhận người đàn ông khác, cho dù ngài đã tổn thương nàng bằng những lời nói cay độc, lạnh lùng. Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, trái tim nàng đã chẳng thể nào chấp nhận bất cứ người đàn ông nào khác, chỉ có điều nàng không nhận ra mà thôi.

Tại dốc Bình Dương, hết lần này đến lần khác ngài cứu nàng thoát chết khỏi đám sát thủ máu lạnh, thậm chí còn đỡ thay cho nàng một mũi tên chí mạng, nàng chẳng thể nào kìm nén nổi nước mắt thôi tuôn trào mãnh liệt. Nàng yếu đuối khóc lớn thành tiếng. Có lẽ chính mũi tên ấy đã mở chiếc khóa trái tim mà nàng đã khép kín bao năm. Điều nàng nghĩ đến không còn liên quan tới việc liệu mình có chết hay không mà là sợ hãi ngài sẽ cứ như vậy mà từ giã cõi đời.

Ngài ôm nàng nhảy xuống dòng Kinh Hà, khoảnh khắc nằm gọn trong vòng tay ngài, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy nếu cứ như vậy mà chết đi thì cũng cam tâm tình nguyện.

Ngài từng hỏi nàng tại sao không bỏ đi, tại sao lại phải cứu ngài, nếu bỏ đi, nàng sẽ được tự do, khả năng ngài tìm nàng về để giày vò, hành hạ gần như bằng không. Nàng biết, nàng đương nhiên biết, bởi vì nếu nàng bỏ đi, sau này sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại ngài nữa. Cũng vào lúc đó, nàng không còn muốn có được tự do nữa, mà trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ liên quan đến ngài mà thôi.

Mấy ngày sống trong sơn động, tuy rằng đó chính là khoảng thời gian mệt mỏi nhất, tuyệt vọng nhất trong cuộc đời của mình, thế nhưng ngài lại cho nàng cảm giác ấm áp xưa nay chưa từng có. Cho dù mấy ngày liền phải ăn quả dại đắng chát để kéo dài sự sống, nhưng trong lòng lại cảm thấy như mật ngọt. Chỉ một khoảnh khắc, nàng thậm chí còn có một suy nghĩ hoang đường là họ cứ như vậy mà sống ở nơi rừng hoang núi thẳm cả cuộc đời này, thế nhưng suy nghĩ ấy chỉ kéo dài trong khoảnh khắc ngắn ngủi bởi vì đó là điều không tưởng.

Ngài đã cướp đi tự do của nàng, đoạt đi sư trinh trắng của nàng, đoạt đi tình yêu của nàng và đoạt luôn cả trái tim trong sáng của nàng nữa.

Nàng đã phải lòng ngài, yêu người đàn ông mà ngày nào nàng cũng nghĩ đó là một thứ kịch độc, khiến người ta phải rơi xuống địa ngục.

Ngài chẳng bao giờ nói lí lẽ, lúc nào cũng như hung thần ác sát, thi thoảng, khó khăn lắm thì mới thể hiện một vài cử chỉ, lời nói ấm áp, lúc bị bệnh nặng yếu ớt, bất lực thì khiến người ta phải đau lòng, xót xa. Nàng hoàn toàn không thể nào hiểu được, rốt cuộc từ lúc nào ngài đã chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim mình.

Giọng nói trầm ấm như cơn gió đầu xuân, nụ cười tuyệt đẹp, đắm say lòng người, ngài đã tặng cho nàng đoạn ký ức ở trong sơn động ấy. Trọn đời trọn kiếp này nàng sao có thể quên? Thế nhưng tất cả mọi thứ, mới chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày đã thuộc về một người phụ nữ khác. Thì ra nàng có thể đố kị, ganh ghét người khác đến mức này.

Rồi cũng có một ngày ngài sẽ lấy vợ sinh con, cho dù đó không phải là Hứa tiểu thư thì cũng là một người phụ nữ khác.

Trong giấc mộng hàng ngày, thứ nàng vẫn luôn tìm kiếm, muốn có được không ngờ lại chính là ngài… Cảm giác nhìn không thấy, đoạt không được chẳng khác nào trái tim đang bị kiến nhấm từng chút từng chút một.

Nàng vốn tưởng rằng cả cuộc đời này sẽ không bao giờ động lòng trước ai, thế nhưng không ngờ giờ lại trở nên tham lam đến vậy. Nàng phải làm sao đây?

Nàng đưa tay ôm chặt lấy hai chân, úp mặt vào gối, nước mắt không kìm được tuôn rơi.

Sau khi mọi người thu dọn gọn gàng, sạch sẽ đình Lãm Túy xong, Tư Hành Phong chẳng còn tâm trạng ứng phó cùng Hứa Bích Nhu, liền tìm đại một lí do tiễn Hứa Bích Nhu về nhà. Lúc này, tâm trí ngài toàn là hình ảnh Hạ Phẩm Dư, bóng dáng hoảng loạn, thất thần của nàng khi làm rơi khay thức ăn. Đây cũng là lần đầu tiên ngài nhìn thấy hình ảnh đó của nàng.

Bất ngờ thấy chủ nhân và người phụ nữ khác tình cảm, thân thiết với nhau, cho nên mới phản ứng vậy sao? Không đúng, tuyệt đối không phải vậy.

Trước mặt nàng, Tây Lăng Xuyên cũng lâm hạnh, sủng ái các mỹ nhân, phi tần trong hậu cung không biết bao lần, ngài tin chắc nàng thậm chí còn chẳng buồn nhíu mày.

Tư Hành Phong muốn làm rõ chuyện này, rốt cuộc phản ứng đó của Hạ Phẩm Dư là có ý gì?

Ngài chắp tay sau lưng, đứng trong đình đưa mắt nhìn về rặng trúc tung bay trong gió phía xa, đăm chiêu suy ngẫm.

Bỗng phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, là Quan Quần.

Ngài quay người, Quan Quần nhanh chóng tiến lại hành lễ.

Tư Hành Phong liền nói “Có chuyện gì thế?”

“Lúc nãy thuộc hạ vừa nhận được phi cáp truyền thư từ trong cung tới.” Quan Quần vừa nói vừa đưa bồ câu đưa thư tới.

Tư Hành Phong rút ống trúc buộc bên chân bồ câu xuống, mở ra, trên đó có viết “Lâu ngày ái khanh không quay về, quả nhân vô cùng nhớ thương, cho ái khanh thêm thời gian một tháng nữa. Vô cùng mong nhớ.” Phía cuối của bức thư còn vẽ một mặt cười.

Từ khi ngài gặp phải thích khách, sau đó an toàn đến hoàng triều Kim Bích, đã lãng phí không biết bao nhiêu thời gian. Ban đầu Tây Lăng Xuyên vốn dĩ cho ngài hạn định một tháng, chỉ còn một vài ngày nữa là thời gian một tháng trôi qua. Bây giờ lại cho ngài thêm một tháng nữa, đó đã là giới hạn cực điểm mà Tây Lăng Xuyên có thể chịu đựng. Tuy rằng trước giờ Tây Lăng Xuyên chưa từng thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt, nhưng qua bức thư này, ngài có thể biết Tây Lăng Xuyên đang vội vã thúc ngài quay về, sợ là kinh thành Vân Hổ sắp có biến động.

Nước Bạch Hổ xưa nay thân thiện, hòa hữu, nên không bao giờ ngại việc phong quan tước cho người nước khác, chỉ cần hết lòng tận trung với nước Bạch Hổ thì họ thậm chí còn hoan nghênh vạn phần. Có điều đối với người nước Chu Tước thì có một ngoại lệ. Những năm gần đây, triều đình phát hiện quan chức địa vị cao xuất thân là người nước Chu Tước càng ngày càng nhiều, các giao dịch mua bán binh khí ở vùng biên cương ngày càng gia tăng, khiến cho các nước khác bất mãn, vậy nên Bạch Hổ không thể không đề phòng, có điều lại chẳng thể nào diệt cỏ tận gốc.

Một tháng trước, đột nhiên gặp nạn ở dốc Bình Dương, số sát thủ thân hình, đao pháp đều không giống như người nước Bạch Hổ, thậm chí còn chứng thực được đó đều là người nước Chu Tước. Trước đó, Cảnh Trung cũng đã báo tin rằng Diêm Côn có quan hệ mật thiết cùng thám tử nước Chu Tước. Hiển nhiên, cuộc thích sát ở dốc Bình Dương có liên quan mật thiết đến Diêm Côn. Bây giờ, đã điều tra ra thái thú Diêm Côn chính là người nước Chu Tước, còn Thôi Chính trước kia đã giúp nhà Tây Lăng giành lấy thiên hạ vì chuyện của Thôi Hoàng Hậu mà cũng kết oán trong lòng, thêm việc Tây Lăng Xuyên cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, lại càng khiến ông ta thêm phần chán nản, gần đây cũng bắt đầu có hành động, hình như còn định đưa cháu của Tây Lăng Xuyên là Tây Lăng Khắc lên ngôi.

Tây Lăng Xuyên sở dĩ gấp gáp như vậy là vì sợ Thôi Chính theo Tây Lăng Khắc đánh vào cung lật chú đưa cháu lên ngôi.

Thù trong địch ngoài, cũng chẳng trách Tây Lăng Xuyên vội vã, gấp gáp.

Chỉ có điều, chuyện của ngài vẫn còn thiếu bước sau cùng nữa là đại thù có thể báo được rồi. Xem ra trong thời gian một tháng ngắn ngủi này, ngài phải tốc chiến tốc thắng.

“Quan Quần, ta muốn đổi hết cửa hàng vàng của nhà họ Hứa sang họ Tô, còn mất thêm bao nhiêu ngày? Thời gian một tháng liệu có đủ không?”

Quan Quần cau mày rồi nói “Miễn cưỡng thì xong, thuộc hạ sẽ tận hết sức mình.”

“Ta không muốn miễn cưỡng mà phải là nhất định.” Tư Hành Phong quả quyết hạ lệnh.

“Thuộc hạ nhất định sẽ đổi hết cửa hàng vàng của nhà họ Hứa thành họ Tô.” Quan Quần lập tức trả lời.

“Rất tốt.” Tư Hành Phong hài lòng gật đầu, sau đó lại hỏi thêm “Còn chuyện gì khác muốn bẩm báo nữa không? Nếu không có gì thì ta muốn một mình yên tĩnh một lát.”

“Vẫn còn…” Quan Quần nói được vài chữ, dường như có suy nghĩ khác, do dự không biết có nên nói cho chủ nhân biết hay không, nghĩ một hồi, vẫn thấy nên quyết định nói cho ngài biết “Thưa Hầu gia, thuộc hạ thấy Phẩm cô nương có điều gì đó khác thường. Lúc nãy thuộc hạ tình cờ gặp cô nương, cả người thơ thẩn như mất hồn, ngón tay chảy máu cũng chẳng băng lại. Sau đó thuộc hạ chỉ khẽ gọi cô nương một câu, cô nương nhìn thuộc hạ cứ như nhìn thấy quỷ, ôm lấy mặt chạy đi trong hoảng loạn. Lẽ nào dáng vẻ của thuộc hạ giống như quỷ La Sát vậy sao? Hầu gia, ngài nói xem liệu có phải Phẩm cô nương trúng tà?”

“Ăn nói linh tinh.” Tư Hành Phong nghiêm mặt.

“Thuộc hạ biết lỗi.” Quan Quần biết rằng mình đã nói sai lập tức đưa lời tạ tội.

Mất hết hồn phách?

Tư Hành Phong lặng người cảm nhận hết ý nghĩa của bốn từ trên, im lặng một hồi lâu, có một suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu ngài nãy giờ, không chắc chắn, vừa muốn đi chứng thực lại vừa không muốn đi.

Ngài mím chặt môi, không nói tiếng nào, đột nhiên nhanh chóng bước về phía hậu viện.

Mãi cho tới khi bước tới phòng của Hạ Phẩm Dư, ngài mới dừng lại.

Ngài nhìn căn phòng đóng chặt cửa, chẳng suy nghĩ nhiều, đưa tay đẩy mạnh cửa, có điều cửa đã bị chốt từ bên trong. Ngài đẩy mạnh cửa rồi lớn tiếng gọi “Hạ Phẩm Dư.”

Hạ Phẩm Dư ngồi phía sau cánh cửa, nghe tiếng ngài liền ngẩng đầu, nước mắt nhạt nhòa, ngơ ngác nhìn bàn ghế trong phòng.

Không phải ngài đang ở đình Lãm Túy à? Tại sao đột nhiên lại chạy tới phòng của nàng chứ?

Tư Hành Phong lại thét lớn “Hạ Phẩm Dư, mở cửa mau.”

Nghe tiếng thét gọi của ngài, Hạ Phẩm Dư vội vã lau sạch nước mắt, lúc này mới nhận thấy vết thương ở ngón tay đã dây ra khắp nơi trên y phục, khuôn mặt cũng dính dáp, tanh tanh. Nàng đứng dậy nhanh bước về bàn trang điểm, nhìn vào gương, hình ảnh nàng hiện lên, khuôn mặt nhòe nhoẹt máu và nước mắt, trông cực kỳ đáng sợ. Khuôn mặt vốn dĩ đã bình thường, lại còn để bộ dạng đến mức này, chẳng khác nào quỷ hút máu, chẳng thể ra ngoài gặp người khác được.

Nàng vội vã đưa tay lên lau, thế nhưng làm thế nào cũng không lau sạch được.

“Hạ Phẩm Dư, ta biết ngươi đang ở bên trong, ngươi mau ra đây cho ta, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Tư Hành Phong đã không còn chút nhẫn nại nào nữa, đưa tay đập mạnh lên cánh cửa.

Thôi bỏ đi, dù thế nào cũng chẳng thể lau sạch được.

Lúc Hạ Phẩm Dư vội chạy ra mở cửa, bàn tay của Tư Hành Phong đang dừng ở trước cửa, ngài nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, đôi mày khẽ nhíu chặt.

Nàng không dám ngẩng mặt lên nhìn, chỉ cần ngước lên một cái là ngài có thể thấy đôi mắt đỏ lừ của nàng, nhất định sẽ đoán được nàng vừa khóc xong.

Dù cho có thích hay không, nàng với ngài sẽ chẳng bao giờ có kết quả tốt lành. Đối với ngài mà nói nàng chẳng qua chỉ là đối tượng có thể trút giận bất cứ lúc nào, sự tồn tại của nàng chỉ để nhắc nhở ngài về mối huyết hải thâm thù. Đối với nàng mà nói, ngài là chủ nhân, là ân nhân, là chủ nô lệ, tuyệt đối không thể là người yêu, là phu quân được.

Cho nên, cho dù biết được sự thật, nàng cũng chỉ có thể chôn vùi sự thật này ở góc sâu khuất trong trái tim mình, vĩnh viễn không bao giờ chạm tới.

Trước kia đã sống như thế nào thì sau này sẽ tiếp tục như vậy.

Không có bất cứ thay đổi nào khác.

Nàng khom người xuống nói “Không biết Hầu gia tìm nô tì có chuyện gì?”

“Khuôn mặt của ngươi sao thế?” Tư Hành Phong thấy vết máu khô dưới cằm của nàng, liền nắm lấy ngón tay bị thương của nàng, thấy vết thương đã thôi không chảy máu nữa, nhưng lòng bàn tay lại đầy vết máu. Buông bàn tay nàng ra, ngài lại đưa tay nâng cằm nàng lên, khuôn mặt trắng bệch đầy những vết máu nhỏ. Vết thương trên tay không những chưa được xử lí kịp thời lại còn dây ra đầy tay, y phục, khuôn mặt, không biết từ lúc quay về đến giờ nàng đã làm những gì. Ngài bất giác cảm thấy hoài nghi, liệu có phải nàng đã trúng tà giống như Quan Quần nói?

“Ngươi bị trúng tà hay sao? Sao lại khiến cho mình chẳng khác gì quỷ hút máu thế? Lúc nãy đánh rơi thức ăn ở đình Lãm Túy, bây giờ lại khiến bản thân người không ra người, quỷ không ra quỷ. Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì, suy nghĩ những gì hả?” Ngài cau chặt đôi mày, bị nàng chọc tức đến mức suýt nói không thành lời. Đã gặp không biết bao nhiêu phụ nữ, nhưng chưa hề thấy người phụ nữ không ra dạng người như nàng. Tướng mạo thường thường bậc trung không nói, lại còn không biết cách bộc lộ ưu điểm, che giấu nhược điểm, thực sự bị nàng chọc đến tức chết đi được.

“Nô tì đáng chết, đã làm kinh động đến công tử.” Hạ Phẩm Dư càng cúi đầu thấp hơn.

“Mau ngước mặt lên cho ta xem nào.” Tư Hành Phong liền ra lệnh.

Hạ Phẩm Dư do dự đôi chút, nhưng sau cùng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Tư Hành Phong, đôi mắt đen láy của ngài đang hừng hực ngọn lửa phẫn nộ, vậy mà vẫn đẹp đến mức khiến người ta ngây ngất, ngẩn ngơ. Nàng không đủ dũng cảm để nhìn tiếp liền đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

Tư Hành Phong khẽ nheo mắt lại, nhìn bộ dạng không tự nhiên của nàng một cách đầy dò thám “Rốt cuộc lúc nãy ngươi đã nghĩ những gì?”

Hạ Phẩm Dư nhìn vào thân cây quế ở phía sau lưng ngài nói “Nô tì đã phạm sai lầm, vậy mà công tử không hề trách mắng, cho nên trong lòng càng thấy áy náy, đang ngồi trong phòng tự sám hối, kiểm điểm, cho nên sau này nô tì nhất định sẽ không phạm sai lầm đó nữa.”

“Thật không? Có thực là ngươi cảm thấy áy náy vì đã làm đổ khay thức ăn? Chứ không phải đang nghĩ đến chuyện khác?”

Nàng mím chặt môi sau đó lên tiếng “Nô tì thực sự không hề nghĩ điều khác…”

Tư Hành Phong nhận ra ánh mắt của Hạ Phẩm Dư luôn trốn tránh, liền đưa tay ôm chặt nàng vào lòng, còn tay kia nắm lấy chiếc cằm ép nàng phải nhìn về phía mình.

“Hạ Phẩm Dư, ngươi đang nói dối. Ánh mắt luôn trốn tránh của ngươi chính là biểu hiện cho việc cố che giấu điều gì đó. Ta biết ngươi đang nghĩ những gì. Là bởi vì Hứa Bích Nhu đúng không? Ngươi không muốn nhìn thấy cô ta ở bên cạnh ta đúng không? Ngươi không thể chấp nhận ta thân thiết với cô ta như vậy, cho nên ngươi mới thành ra bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này đúng không?” Ngài bỗng nhiên ngừng lại, càng nắm chặt chiếc cằm của nàng thêm nữa, như vậy thì mới có thể khiến khuôn mặt nàng tiến sát khuôn mặt ngài thêm chút nữa. Rồi ngài hạ giọng, dịu dàng nói “Tất cả mọi điều đều là vì ngươi đã yêu ta rồi, có đúng không?”

Nghĩ tới tâm sự được chôn sâu trong lòng nhanh chóng bị người vạch trần, nước mắt nàng không nhẫn nhịn thêm được, long lanh trong khoang mắt, chỉ cần nàng chớp mắt một cái là sẽ trào khỏi bờ mi. Nàng không dám chớp mắt, điều duy nhất có thể làm lúc này chính là nhìn chăm chăm về phía ngài, nàng lúc này không thể để nước mắt tuôn rơi được.

Tư Hành Phong thấy đôi mắt long lanh nước mắt của nàng, người phụ nữ này đúng là cứng đầu cứng cổ, rõ ràng ngài đã nói trúng tâm sự trong lòng, rõ ràng muốn bật khóc, vậy mà vẫn cố gắng hết sức để nhẫn nhịn. Ngài thực sự muốn biết rốt cuộc nàng có thể nhẫn nhịn được đến lúc nào, ngài nhất định phải ép nàng chính miệng nói ra cho bằng được.

“Tại sao muốn khóc mà vẫn cố gắng hết sức kìm nén? Ngươi cho rằng cứ tiếp tục im lặng không nói gì thì có thể giấu được ta mãi sao? Có loại phụ nữ nào mà ta chưa từng gặp, chút ít tâm tư đó của ngươi làm sao giấu được ta? Ta biết ngươi đang cố gắng kìm nén, không có tác dụng đâu, thích thì là thích, ánh mắt của ngươi chẳng thể nào lừa gạt được thế nhân.”

Ngài ngay sát cạnh bên, khiến nàng chẳng thể nào hít thở bình thường, đành nhắm mắt lại, cuối cùng giọt nước mắt kia đã có thể buông rơi, tuôn khỏi bờ mi thuận theo khóm má mà chảy xuống.

“Bị ta nói trúng rồi? Có đúng không?” Ngài đưa tay lên từ từ lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, giọng nói dịu dàng, ấm áp.

Hạ Phẩm Dư hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng chịu mở mắt, nhìn thẳng ngài rồi cứng đầu đáp lại “Không phải.”

Tư Hành Phong không thể nào tin được, nàng lại trả lời như vậy, liền ảo não ôm chặt nàng vào lòng rồi nghiến răng hỏi “Vậy tại sao nàng lại khóc?”

“Bởi vì ngài ôm nô tì đau quá, khiến nô tì không thể nào hít thở…”

“Nói dối!”

“Nô tì không nói dối.”

“Rõ ràng là nàng đang…”

Hạ Phẩm Dư không để cho ngài nói hết câu đã vội vã chen ngang “Không có! Làm sao mà nô tì có thể thích Hầu gia được chứ? Ngài đường đường là một Bình Viễn Hầu gia thân phận cao quý, đứng dưới một người mà cao hơn vạn người, còn nô tì chỉ là một người hầu thấp hèn, một người dùng đôi tay mình để hầu hạ Hầu gia mà thôi. Ở hoàng cung hơn mười năm trời, nhìn thấy biết bao nhiêu chuyện tranh giành ân sủng, đấu đá lẫn nhau, giả tình giả nghĩa, nơi đó chỉ có tiền bạc và địa vị, lợi dụng và bị lợi dụng.

Các mỹ nhân phi tần có thật lòng yêu Hoàng thượng hay không? Hoàng thượng ngược lại cũng có yêu thương họ hay không? Tình yêu là thứ gì? Trong mười năm nay, nô tì ngoại trừ khát vọng được rời khỏi hoàng cung ra chẳng còn gì khác. Một con người luôn khát vọng có được tự do, làm sao có thể nghĩ đến những tình cảm dư thừa, xa xỉ đó? Một người như vậy liệu có khả năng yêu một người đàn ông mà bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy mình xuống mười tam tầng địa ngục? Ai muốn nhận được thứ gánh nặng đó chứ?”

Tư Hành Phong nhìn chăm chăm vào nàng một hồi lâu, đột nhiên bật cười thành tiếng.

Hạ Phẩm Dư ngước mắt nhìn ngài, tuy rằng khuôn mặt ngài đang rạng rỡ nụ cười, nhưng đôi mắt đen nháy không có một chút vui vẻ, tất cả chỉ là lạnh nhạt và vô tình.

Ngài thôi không cười nữa rồi nói “Ta sẽ khiến ngươi phải xuống mười tám tầng địa ngục sao? Tình cảm dư thừa, xa xỉ? Gánh nặng? Rất tốt! Rất tốt! Có biết là ta thích nhất điểm gì của ngươi hay không? Đó chính là biết rõ phận mình. Hãy ghi nhớ thật kĩ những lời bản thân vừa nói, nếu không ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là mười tám tầng địa ngục.”

Hai bàn tay của ngài nắm chặt lấy đôi vai nàng một hồi rồi mới chịu buông ra “Mau đi rửa ráy, tắm giặt sạch sẽ sau đó cùng Quan Quần đến Túy Ngọc Các chọn một vài thứ trang sức đẹp. Bởi vì sai lầm hôm nay của ngươi, đã khiến cho Hứa tiểu thư mất hứng, mau đem tới đó thỉnh tội với nàng ấy đi.” Tư Hành Phong nói xong liền nhìn nàng bằng đôi mắt lạnh lùng, phất áo bỏ đi trong tức giận.

“Dạ thưa công tử…” Hạ Phẩm Dư cúi đầu hành lễ, mãi cho tới khi tiếng bước chân nhỏ dần, nàng mới từ từ đứng thẳng dậy.

Dường như sức lực toàn thân cạn kiệt, cả thân người nàng đờ ra phía sau cánh cửa. Nàng nhìn vào bóng dáng ngài khuất sau rặng trúc, trong lòng tột cùng đau đớn, hoàn toàn không còn cảm nhận thấy nỗi đau ở ngón tay nữa. Vào thời khắc này, cho dù có bị trăm đao ngàn kiếm đâm vào nàng cũng không cảm thấy gì, bởi vì điều đau đớn nhất chính là nàng đã nói ra những lời trái ngược với trái tim mình.

Ngài đã nhìn thấu tâm tư nàng, nhưng lại ép nàng phải tự nói ra mọi chuyện. Tại sao lại phải ép buộc nàng? Lẽ nào vì muốn có nhiều lí do hơn để giày vò nàng sao…

Hạ Phẩm Dư không ngừng đập tay vào lồng ngực, chỗ đó lúc này thật sự rất đau.

Thì ra cảm giác yêu một người lại đau đớn đến vậy.

Tại Túy Ngọc Các, Hạ Phẩm Dư chọn một chiếc trâm hồ điệp là từ Túy Ngọc trong sáng, tuyệt đẹp, được làm thủ công, đường nét tinh tế, không thể chê bai. Hai chú bươm bướm lúc lắc bên dưới tinh tế mà đáng yêu, khi đi sẽ rung lên khiến người khác nhìn mà thích thú, rồi không nỡ rời mắt đi chỗ khác.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc trâm này, Hạ Phẩm Dư đã vô cùng yêu thích.

Chiếc trâm tuyệt đẹp này sẽ làm lộ rõ nét tươi tắn, quyến rũ của Hứa tiểu thư.

Quả nhiên không sai, ngày hôm sau, khi đem chiếc trâm này giao cho Tư Hành Phong, rất nhanh nàng liền thấy chiếc trâm này được cài trên đầu Hứa tiểu thư.

Dưới ánh mặt trời, ba chú bướm rung động theo từng chuyển động bước chân Hứa tiểu thư, sinh động như thật, không ngừng bay lượn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.