Kể từ ngày mùng sáu
tháng trước, ~diễn đàn lê quý đôn~ sau khi Hạ Phẩm Dư cùng Hàm Yên bị
lôi ra khỏi cung Vạn Xuân, trận giá rét đó không những khiến Hàm Yên nằm bệnh liệt giường mà còn khiến Hạ Phẩm Dư bị bệnh suốt ba ngày trời.
Nhưng còn sống vẫn tốt hơn là chết.
Hạ Phẩm Dư sắc thuốc xong, liền bê bát thuốc đến bên cạnh giường Hàm Yên
thận trọng đỡ tiểu nha đầu đó dậy, tận tâm đút thuốc. Thấy khuôn mặt bé
xinh của Hàm yên nhăn nhó miễn cưỡng nuốt từng ngụm, khó khăn lắm mới
uống hết bát thuốc, nàng mới an lòng. Mấy ngày hôm nay đều vậy, Hàm Yên
cứ thầy nàng là lại bật khóc thảm thương, trong miệng vẫn cứ mơ hồ nói
”Phẩm Dư tỷ, hôm nay tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào chỗ nào?''
Hạ Phẩm Dư liền mỉm cười đáp lại “Chiếu vào phía trước chân trái của em.”
“Phẩm Dư tỷ, cảm ơn tỷ. Nếu không có tỷ tỷ, Hàm Yên sớm đã sang thế giới bên
kia rồi...” Đôi mắt đen nháy, linh lợi của Hàm Yên lại đẫm nhòa đầy
nước, thều thào nói thêm “Hôm qua, Yên Chi tỷ có mang thuốc tới đây,
muội đã nghe nói rồi, Phẩm Dư tỷ vốn dĩ không cần phải thế, có phải Phẩm Dư tỷ vì Hàm Yên nên mới tình nguyện thay Yên Chi tới trực đêm tại điện Ngọc Hoa đêm hôm đó không?''
Hạ Phẩm Dư ngây người, nhớ lại tình cảnh vào buổi sớm ngày hôm ấy, bản thân nàng cùng Hàm Yên bị người ta
lôi đi trong gió rét đến thẳng Thượng Y Cục, không người quan tâm sống
chết.
Mãi cho tới tận đêm khuya, mới thấy Yên Chi chạy đến. Tiểu
nha đầu đó khóc lóc quý trước giường nàng nói “Phẩm Dư tỷ, Yên Chi có
lỗi với tỷ tỷ, kiếp này không biết lấy gì báo đáp. Muội đã nghe tiểu
thái giám bên cung Vạn Xuân nói, hai người bị Hoa Quý phi phạt quỳ, hơn
nữa người bên viện thái y cũng nhận được ý chỉ, không ai dám đi bắt mạch chẩn trị cho hai người. Biết tin muội liền đến cầu xin Hồ thái y hàng
ngày giao tình thân thiết với tỷ nhất, thế nhưng ngài ấy cũng không dám
tới đây thăm bệnh, chỉ cho muội một ít thuốc. Phẩm Dư tỷ, muội có lỗi
với tỷ...”
Vào giây phút đó, Hạ Phẩm Dư đột nhiên lại muốn bật
cười sảng khoái. Cho dù Yên Chi không nói những điều này, bản thân nàng
cũng đã biết trước. Người trong chốn hậu cung vốn lạnh nhạt, vô tình, dù có giao tình tốt đến đâu, cũng chỉ là vào lúc bình an vô sự mà thôi.
Hoa Quý phi đã hạ ý chỉ, làm gì có ai dám đùa giỡn với chiếc đầu trên cổ mình chứ? Nếu nàng với Hàm Yên có thể vượt qua ải sinh tử này thì coi
như mệnh của hai người lớn, Hoa Quý phi cũng sẽ không truy cứu thêm nữa. Nếu hai người không thể nào qua khỏi, coi như cũng theo đúng ý muốn của Hoa Quý phi. Cho nên tính mạng của họ chỉ còn biết thuận theo ý trời mà thôi.
“Muội có thể đến đây thăm ta với Hàm Yên, ta đã cảm thấy
mãn nguyện rồi, mau đứng dậy đi, đỡ ta tới xem Hàm Yên sao rồi?” Nàng
cùng thân thể yếu ớt được Yên Chi dìu đỡ, tiến tới bên mép giường của
Hàm Yên, rồi run run bắt mạch cho tiểu nha đầu đó.
Nếu không phải trước khi nhập cung, nhà nàng mở y quán, nếu không phải sau khi nhập
cung, vẫn thường xuyên đến thái y viện thỉnh giáo, học hỏi, e là nàng
với Hàm Yên đã đoản mệnh nơi hoàng tuyền. Nàng mở số thuốc do Hồ thái y
cho, sau đó kê thêm hai đơn thuốc, rồi bảo Yên Chi mau chóng đi lấy
thuốc về.
Có lẽ ông trời vẫn còn thương xót, nên cho hai người họ vượt qua kiếp nạn này.
Yên Chi sau đó đã tìm mọi cách đã lấy đủ số thuốc trên đơn về, sau đó lại
lén lút tới Thượng Y Cục thăm nom, chăm sóc hai người bọn họ. Nhiều
ngày, ban đêm Yên Chi không hề nghỉ ngơi đến chăm sóc rồi sáng sớm hôm
sau, trời còn chưa sáng hẳn lại vội vội vàng vàng quay về cung Nghi Tú
hầu hạ chủ nhân. Nếu không có Yên Chi, Hàm Yên thực sự sẽ chẳng thể nào
cầm cự.
“Nào, mau ăn một viên mật vào.” Hạ Phẩm Dư lấy một viên
mật đưa vào miệng Hàm Yên, mỗi lần uống thuốc đắng Hàm Yên lại nhăn nhó
mặt mày, sau khi viên mật được đưa vào miệng, đôi chân mày mới từ từ
giãn ra. Mấy viên mật này cũng là do Yên Chi được ban thưởng, lén mang
tới đây cho hai người dùng.
“Thực ra ở chỗ Thượng Y cục nàyy, có
một đống y phục chất cao như núi cần phải giặt giũ, tuy rằng khổ sở đôi
chút , mệt mỏi đôi chút, nhưng cũng tốt hơn là ở bên cạnh Hoàng thượng
và các Quý phi, nguy hiểm rình rập bất cứ lúc nào, Phẩm Dư tỷ, tỷ nói
xem có phải không?” Hàm Yên ngước mắt lên hỏi.
Nha đầu này cuối cùng cũng nghĩ thoáng hơn trước rồi.
Hạ Phẩm Dư nhìn cô bé, ánh mắt an ủi, dịu dàng “Muội phải nghỉ ngơi tịnh
dưỡng, đợi khi nào muội ngủ say rồi, tỷ mới ra ngoài làm việc, làm xong
sẽ quay về ngủ cạnh bên muội nhé.”
“Dạ.” hàm Yên nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt lại, không lâu sau, liền phát ra tiếng thở nhịp nhàng đều đặn.
Lúc nhìn Hàm Yên đang an giấc, Hạ Phẩm Dư bất giác nhớ lại lúc trước khi
nhập cung. Hồi ấy, tính tình nàng cũng có phần giống Hàm Yên, mãi cho
tới khi cha mẹ đều rời bỏ nàng ra đi, nàng mới biết thế gian này thực sự là một nơi như thế nào.
Ngày nay thị phi điên đảo, lòng người
khó đoán, những chuyện quá khứ đã trôi qua chẳng thể nào lấy lại. Đối
với Hàm Yên chẳng thể nào nói đến việc giúp hay không giúp, chỉ là nàng
muốn giữ lại hình bóng của bản thân vào năm ấy mà thôi.
Hạ Phẩm
Dư đột nhiên bật cười, kéo chăn cho Hàm Yên rồi quay người rời khỏi.
Bỗng nàng thấy bóng ba người đang đi về phía Thượng Y Cục. Khi ba báng
dáng đó này càng tiến lại gần, nàng mới nhận ra đó là công công Ngụy Đức Xuyên, người hầu bê cạnh Hoàng thượng.
Trời đã muộn thế này, tại sao công công Ngụy Đức Xuyên còn tới Thượng Y Cục? Hạ Phẩm Dư bất giác
nắm chặt y phục trên người, tiến lại gần nghênh đón.
Ngón tay
trắng muốt của Ngụy công công cong lên như cành hao, chỉ vào Hạ Phẩm Dư, thanh âm thoát ra cao vút, chói tai “Hạ Phẩm Dư tiếp chỉ.”
Hạ Phẩm Dư không dám trễ nãi, liền cung kính quỳ xuống để tiếp nhận thánh ý.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, cung nữ Hạ Phẩm Dư ở Thượng Y Cục
tính tình đôn hậu, hiền lành, nay ban tặng cho Bình Viễn Hầu gia, đặc
chuẩn ngày mai xuất cung, khâm thử tạ ân.”
Ban tặng cho Bình Viễn Hầu gia? Ngày mai xuất cung?
Trái tim của Hạ Phẩm Dư bỗng nhiên quặn thắt, tại sao sự việc lại c1o thể
diễn biến đến mức này? Nàng chỉ còn nửa năm nữa là có thể dự do...
“Hạ Phẩm Dư, ngươi còn không mau tạ chủ long ân?” Ngụy công công một lần nữa lại lên tiếng.
“Nô tỳ, Hạ Phẩm Dư, tạ chủ long ân.” Hạ Phẩm Dư cúi đầu hành đại lệ, trong
lòng không khỏi cùng cực chán nản, cứ thế quỳ mãi không có ý định đứng
lên.
Ngụy công công thấy vậy lắc đầu ngao ngán, thở dài một hơi,
giơ bàn tay điệu đà chỉ về phía Hạ Phẩm Dư “Ta bảo này Phẩm cô nương, từ nay về sau, ngươi ở phủ Bình Viễn Hầu gia, đương nhiên sẽ sung sướng
hơn ở Thượng Y Cục này gấp trăm ngàn lên. Mau đứng dậy đi, thu dọn đồ
đạc hành lí, ngày mai xuất cung rồi.”
“Ngụy công công, nô tỳ tạ ơn công công đã nhắc nhở.”
Sau khi tiễn mấy người Ngụy công công rời khỏi, Hạ Phẩm Dư ngước mắt nhìn
lên bầu trời đêm, trước mắt lại là một vầng trăng khuyết, thời gian
nhanh như thoi đưa, vậy là lại đến đêm mùng năm. Tình hình sáng sớm tinh mơ mùng sáu tháng trước vẫn còn in đậm trong tâm trí nàng. Chẳng qua
chỉ là mối duyên một lần gặp mặt, tại sao Bình Viễn Hầu gia lại chỉ định xin nàng về phủ?
Đêm hôm đó đến điện Ngọc Hoa hầu hạ, rốt cuộc là đúng hay sai....
Bình minh luôn khiến người ta cảm thấy thanh bình, đáng tiếc là khoảng thời gian đó lại trôi qua quá nhanh, quá đỗi ngắn ngủi.
Cung vàng điện bạc sang trọng nguy nga lùi lại phía sau, Hạ Phẩm Dư quay lại nhìn cấm cung nội viện, nơi tượng trưng cho sinh mệnh của kinh thành
Vân Hổ, được mệnh danh là biểu tượng thần thú cho đất nước Bạch Hổ, nay
trong chớp mắt chỉ còn là quá khứ.
Bỗng thấy một chiếc xe ngực vô cùng hoa lệ phi từ cung ra, Hạ Phẩm Dư thất thần nhìn chiếc xe đó. Đây
chính là chiếc xe ngựa đã bất cẩn đâm sầm vào nàng khoảng hơn một tháng
trước, khiến nàng làm đổ cả lọ mực màu vàng hiếm hoi?
Chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt nàng, rồi vang lên giọng nói dõng dạc “Lên xe.”
Giọng nói này? Xa lạ nhưng cũng có đôi chút quen thuộc, là giọng của Bình Viễn Hầu gia.
Hạ Phẩm Dư không khỏi thấy vô cùng ngạc nhiên, Hầu gia đang bảo nàng lên xe sao?
''Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bản hầu bảo ngươi lên xe.”
Hạ Phẩm Dư mím chặt dôi môi, nhanh chóng tiến lại gần chắc xe ngựa. Chiếc
xe này so với những chiếc xe bình thường khác cao hơn rất nhiều. Để bước lên xe ngựa cao quý, hoa lệ kiểu thế này, thông thường phía dưới phải
được kê một chiếc ghế thấp để bước lên. Giờ, nàng phải làm cách nào để
lên ngựa đây? Chẳng lẽ bắt nàng phải chống hai tay lên sàn xe ngựa rồi
lấy đà nhảy lên sao?
Trên xe, phu xe lực lưỡng đang cầm trong tay một chiếc roi ngựa dài, nhướn mày lên nhìn nàng ánh mắt khinh bỉ.
Hạ Phẩm Dư bất giác tự giễu bản thân, được thôi, trèo thì trèo, bất cứ
việc gì cũng có lần đầu tiên cả, chẳng qua chỉ là việc trèo lên một
chiếc xe ngựa, chẳng phải hồi nhỏ, mỗi lần đi theo cha, nàng thường leo
núi, leo cây, leo vách nhà nhiều như cơm bữa đấy sao.
Nàng ưỡn
ngực, thoáng hiện lên trong tâm trí những hồi ức thời thơ ấu tươi đẹp,
hai tay nắm vào bên xe ngựa, đang định trèo lên thi người trong xe dường như không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, mở miệng buông tiếng “Cảnh
Trung, mau bế cô ta lên xe.”
“Á....” Hạ Phẩm Dư mở to đôi mắt đen nháy, lấp lánh dường như không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Còn chưa kịp phản ứng, cả thân người đã bị bế bổng lên, chỉ trong nháy
mắt Hạ Phẩm Dư đã được người phu xe lực lưỡng nhét vào xe ngựa.
Tư Hành Phong nhìn người phụ nữ chân tay vụng về trước mặt, nghiêm nghị ra lệnh “Ngồi cho vững vào.”
Hạ Phẩm Dư quỳ trước mặt Tư Hành Phong, thần thái kinh hoàng, xem ra vẫn
còn chưa định thần lại, lúc ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy ngài đang chống tay trái lên trán, tựa vào chiếc bàn vuông nhỏ đặt cạnh bên cửa sổ, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt kém. Hạ Phẩm Dư không dám nhìn thêm nữa, thấy
chỗ trống bên phía phải ngài, đó là chỗ trống duy nhất còn lại trên
chiếc xe ngựa này. Lúc nãy ngài ra lệnh nàng ngồi thật vững, ý là muốn
nàng ngồi bên cạnh ngài sao?
Trong lúc còn đang do dự, chiếc xe
ngựa bất ngờ chạy đi, Hạ Phẩm Dư nhất thời mất trọng tâm, đâm sầm cả
người vào Tư Hành Phong đang nhắm mắt dưỡng thần, cả khuôn mặt vừa hay
áp lên đùi Tư Hành Phong.
Tư Hành Phong đang cố gắng kìm chế bản
thân, bỗng bị đâm sầm vào người thế này, lại còn chạm đúng vào phần nhạy cảm nhất trên người ngài, cả người bỗng giật nảy lên, như thê vừa gặp
phải chuyện gì vô cùng chấn động. Tư Hành phong mở mắt ra, nhìn Hạ Phẩm
Dư, quát “Đã bảo ngươi phải ngồi cho vững vào rồi, ngươi còn lề mề ở đó
làm cái gì hả?”
Tư Hành Phong ảo não đến phát nộ, đẩy mạnh nàng
một cái. Vì không kịp đề phòng, cả người nàng ngã ra phía sau, cánh tay
trái đập vào mép cửa xe rất đau, nhưng nàng không dám kêu thành tiếng.
Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, khẽ xoa lên cánh tay nhói đau, đột nhiên phát
hiện ta hai tay mình trống không, tay nải lúc nãy còn ôm trong lòng giờ
đã biến mất từ lúc nào. Trái tim nàng thắt lại, lẽ nào lúc người phu xe
lực lưỡng kia bế bổng nàng lên do quá đỗi kinh ngạc, tay chân luống
cuống đánh rơi tay nải lúc nào không hay?
Những thứ ở trong tay
nải ấy là tài sản duy nhất còn lại của nàng, ngoại trừ số tiền tích lũy
bao năm nay, đều là bút mực, tranh vẽ và mấy cuốn sách y mà nàng yêu
thích nhất. Theo trực giác nàng muốn vén rèm cửa nhảy xuống xe tìm lại,
nhưng bàn tay vừa mới chạm vào tấm rèm đã vội rụt lại.
Chiếc xe đã đi một hồi lâu như vậy, chỉ e tay nải đó đã bị người ta nhặt mất.
Thôi đành bỏ đi vậy!
Nàng mím chặt môi, nhẫn nhịn nỗi đâu kéo tới từ cánh tay, quỳ xuống ngay trước mặt ngài, không động đậy cũng không lên tiếng.
Bởi vì lúc nãy cảm xúc quá mạnh, nên toàn thân ngài bỗng ngứa ngáy, khó
chịu, Tư Hành Phong nhắm nghiền mắt lại, nghiến chặt răng, thầm nguyền
rủa “Tên Tây Lăng Xuyên đáng chết, lại hạ thuốc, hắn không thấy mình khó chịu, khổ sở thì không chịu dừng tay đây mà.”
Người phụ nữ mà
ngài tưởng rằng đã chết cách đây năm năm, khiến ngài tưởng mình không
thể báo thù được nữa nay bỗng để ngài gặp lại. Đúng là ông trời có mắt.
Ngài sẽ đem tất cả nỗi tủi nhục, uất ức phải chịu đựng bao nhiêu năm nay trả lại gấp bội lên người ả, khiến ả biết thế nào được gọi là sống
không bằng chết. Đợi chút nữa gặp lại ả ta, ngài nhất định sẽ lột xác,
rút xương ả ra, nếu tối hôm qua không phải là mùng năm thì ngài đã quyết không buông tha cho ả một cách dễ dàng. Ngài muốn tận mắt chứng kiến sự kinh hoàng, hoảng hốt của ả. Sáu năm trước, ả nói ngài đã thua trước
tiền bạc và quyền lực, sáu năm sau, ngài nhất định sẽ để cho ả thấy tiền bạc và quyền lực trong tay ngài hùng mạnh đến mức nào.
Tư Hành
Phong nắm chặt hai bàn tay lại, đấm mạnh xuống chiếc bàn vuông bên cạnh
rồi thét ra phía cửa xe “Cảnh Trung, hôm nay ngươi hành động chậm chạp
hơn thường ngày nhiều đấy, bản hầu cho ngươi thời gian nửa tuần hương,
nhất định phải đưa bản hầu về đến nơi, nếu không, từ ngày mai, ngươi
phải đi luyện đánh xe ngựa trong vòng một tháng.”
“Hầu gia, xin
ngài cứ an tâm, chỉ còn một ngã rẽ nữa là đến rồi!” Giọng cảnh trung
vang lên ngoài tấm rèm, dõng dạc và dứt khoát.
Tư Hành Phong lạnh lùng 'hưm' một tiếng, đôi mắt vừa hay đặt vào Hạ Phẩm Dư đang quỳ phía
trước, người phụ nữ ngốc nghếch, ngơ ngẩn này cũng họ Hạ, cả đời này
ngài căm hận nhất chính là những người phụ nữ mang họ Hạ. Vừa rồi, nàng
còn có ý áp sát vào bên ngài, giống y như con tiện tì đáng chết trước
đó, từ đầu đến chân đều đáng khinh bỉ, đáng phỉ nhổ.
Lạnh lùng
nhìn về phía nàng hồi lâu, ngài bỗng quay mặt về phía khác, chống tay
lên trán, từ từ điều chỉnh lại tâm trạng phiền não của mình.
Quả
nhiên, xe chỉ rẽ sang một con phố khác liền dừng lại, tiếp đó giọng Cảnh Trung lại vang lên bên ngoài rèm cửa “Hầu gia, đến rồi ạ.”
Tư Hành Phong liền mở mắt, quát Hạ Phẩm Dư đang quỳ trước mặt mình “Ngươi mau xuống xe cho ta.”
Hạ Phẩm Dư ngoan ngoãn nghe theo, vén tấm rèm lên, lập tức nhìn tháy Cảnh
Trung đang khoanh tay trước ngực đứng đó. Giây phút ngàng bỗng nhớ đến
trước đó, Cảnh Trung bế mình lên xe, lập tức không khỏi thẹn thùng đỏ
mặt. Trước giờ, nàng chưa từng gần gũi đàn ông đến vậy, mím chặt đôi
môi, nàng cúi đầu, thận trọng nhảy xuống xe.
Sau khi đứng vững,
Hạ Phẩm Dư đưa mắt nhìn về phía con ngõ dài phía sau lưng, trước mặt là
một tòa lầu gạch đỏ có phong cách độc đáo, xung quanh tòa lầu treo đầy
đèn lồng đỏ rực.
Lúc Tư Hành Phong xuống khỏi xe, thấy Hạ Phẩm Dư đang ngây thần người liền thấy không vui, lớn tiếng mắng “Ngươi lại
đứng ngây ra đó làm gì thế?”
“Là...” Hạ Phẩm Dư nhanh chóng định
thần, lại thấy Tư Hành Phong đã đứng ngay trước cánh cửa sau tòa lầu,
nhìn nàng bằng đôi mắt nghiêm nghị. Nàng bất giác hít sâu một hơi, sau
đó bước lại gần ngài.
Sau cánh cửa, hiện ra một hậu viện tĩnh
lặng, thanh tao. Một dãy phòng dài với những cánh cửa gỗ đàn hương sơn
đen chạm trổ đóng im ỉm.
Đột nhiên, một người phụ nữ trung niên,
mặt trát dầy phấn, ăn mặc hở hang, gợi cảm bước từ một trong những căn
phòng trước mặt ra, vừa thấy Tư Hành Phong liền mỉm cười hớn hở, bước đi ẻo lả lại gần nghênh tiếp “Ây da, Hầu gia, ngài đến rồi sao? Theo đúng
như lời dặn dò của ngài, tối qua nô tì đã sắp xếp trên trên dưới dưới
Bách Hoa Đường đâu vào đấy cả rồi, vị cô nương ấy....”
“Bà có thể rời đi được rồi.” Tư Hành Phong nhướn mày, liếc về phía người phụ nữ
kia một cái, bà này nhanh chóng ngậm miệng, đứng tránh sang một bên.”
“Hầu gia.” Quan Quần đẩy một cánh cửa gỗ khác bước ra, nhanh chóng tiến lại gần.
Tư Hành Phong đang định đi vào, đột nhiên nhớ ra điều già đó bèn dừng
chân quay người nhìn Hạ Phẩm Dư với khuôn mặt mơ màng đang nhìn người
phụ nữ trung niên trước mặt.
Bách Hoa Đường, Bách Hoa Đường, Bách Hoa Đường...
Không ngờ đây chính là kĩ viện nổi tiếng nhất, hoành tráng nhất trong kinh thành Vân Hổ.
Hạ Phẩm Dư trợn tròn hai mắt, không dám tin vào tất cả mọi thứ đang diễn
ra trước mặt, người đàn ông khoác trên người y phục trắng kia, nửa đêm
thỉnh chỉ, lôi nàng ra khỏi cung không ngờ là muốn đưa nàng tới chốn lầu xanh kĩ viện.
Tư Hành Phong nhanh chóng tiến lại, kéo tay nàng, nói “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau đi theo ta.”
“Không...” Hạ Phẩm Dư không thể chấp nhận việc để người đàn ông tuyệt sắc vô song
trước mặt đẩy mình vào biển lửa, nếu vì chuyện lần trước ở điện Ngọc Hoa khiến ngài không hài lòng, thì nàng cũng đã vì ngài bị phạt. Hơn nữa
nếu ngài vẫn không muốn buông tha cho nàng thì cũng không cần phải đối
xử tàn nhẫn với nàng như vậy. Chẳng phải cứ trực tiếp đoạt đi tính mạng
của nàng cho xong sao.
Hạ Phẩm Dư không nói thêm nhiều, đẩy mạnh bàn tay Tư Hành Phong ra, nhấc
cao y phục chạy nhanh về phía cửa nơi bọn họ vừa bước vào.
“Ngươi mau đứng lại cho ta, họ Hạ kia...” Tư Hành Phong vội vã đuổi theo, rất
mau đã bắt kịp nàng, rồi tóm chặt lấy phía sau nàng, lớn tiếng quát
”Ngươi cứ thử chạy nữa xem. Mau theo ta vào trong.”
“Ta không muốn ở trong Bách Hoa Đường. Ta không muốn.” Hạ Phẩm Dư tóm chặt lấy bàn tay Tư Hành Phong, liên tục lắc đầu.”
Tư Hành Phong đột nhiên cảm thấy toàn thân bủn rủn, bàn tay đang nắm lấy
tay ngài như thể một ngòi lửa, ngài lập tức kinh hoảng phẩy tay nàng ra. Khoảnh khắc ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, ngài nhận ra nàng có khuôn mặt trắng trẻo, thanh nhã, tú lệ, đôi mắt sáng trong, thuần
khiết, cùng lúc ấy khí huyết toàn thân ngài bừng bừng trào cuộn. Ngài
lắc đầu thật mạnh, mệt mỏi quay lại phía sau nói với Cảnh Trung “Cảnh
Trung, mau bắt ả lại, đừng để ả chạy trốn.” Nói xong ngài bước nhanh vào bên trong cánh cửa gỗ đàn hương điêu khắc trạm trổ tinh tế kia.”
Thân thủ Cảnh Trung nhanh nhẹn, lời nói của chủ nhân vừa dứt, đã tức thì ra
tay hành động “Người đừng có giãy dụa nữa, Hầu gia muốn đưa ngươi tới
đây là để giám sát người khác, không phải bắt người tới đây làm gái lâu
xanh đâu.” Cảnh Trung chẳng thể chịu đựng nổi sự phản kháng của người
phụ nữ này, lại không muốn lãng phí thời gian, liền trực tiếp lớn tiếng.
Nghe vậy, Hạ Phẩm Dư mới chịu dừng lại, khuôn mặt ngơ ngác, cực kì ngạc nhiên.
“Ha ha, vị cô nương này đúng là thú vị quá, chỗ Bách Hoa Đường chúng ta
không phải ai cũng thu nhận đâu. Tuy rắng nói cô nương là người do Hầu
gia mang tới, nhưng cũng còn phải xem dung mạo, tư chất nữa cơ.” Mụ tú
bà kia giơ khăn lên che mặt, ngây ngây mỉm cười nhìn cô gái ăn mặc giản
dị, không trang điểm phấn son, tóc tai rối bời trước mặt, với dung mạo
thế này, đám nô tì, a hoàn trong Bách Hoa Đường còn đẹp hơn gấp vạn lần. Thế nhưng trong lòng bà thầm nghĩ, thực rất muốn Hầu gia cho giữ lại mỹ nhân đang ở trong căn phòng tối kia, như vậy thì Bách Hoa Đường của bà
từ này về sau sẽ có núi vàng núi bạc, giàu có vô biên.
Trước lời
mỉa mai của tú bà, Hạ Phẩm Dư không hề để tâm, ngược lại còn khẽ thở
phào nhẹ nhõm, tâm trạng theo đó bình tĩnh lại. Nàng nhìn tú bà nhẹ mỉm
cười, rỗi không nói tiếng nào đi theo Cảnh Trung vào phòng.
Nụ
cười của nàng vừa nở tức ~diễn đàn lê quý đôn~ thì khiến tú bà kia nhất
thời kinh ngạc, đôi má lúm đồng tiền xinh xắn trên khuôn mặt của con nha đầu này khiến người ta ấn tượng vô ngần, nhớ mãi không thôi. Lẽ nào bà, Uông ma ma đã hành nghề suốt hai mươi năm trời cũng có lúc quyết định
sai lầm? Cảm giác mà vị cô nương vừa xong để lại thật khó diễn tả bằng
lời...