Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Chương 7: Bí mật động trời



Trong thư phòng, tất cả là một khoảng tan nát.

Kể từ sau khi quay về từ Bách Hoa Đường, Tư Hành Phong vẫn luôn ngồi trước thư án, không ngừng uống rượu, chốc chốc lại thấy đáy bình rượu lờ mờ hiện ra.

“Choang” một tiếng, ngài tức giận vứt bình rượu trong tay, tức thì chiếc bình được làm từ ngọc vỡ tan tành.

Ngài nhìn ra ngoài cửa thét lớn “Rượu đâu, rượu đâu, Quan Quần, Quan Quần, mau mang rượu tới đây cho ta.”

Lời vừa dứt, cửa liền bị người khác đẩy ra.

“Hầu gia, ngài đã uống nhiều rồi.” Người bước vào ngoại trừ Quan Quần còn có Cảnh Trung.

Kể từ khi bước vào trong, Cảnh Trung luôn cúi rạp đầu, chìm trong im lặng.

Tư Hành Phong vừa ngẩng đầu lên, thấy Cảnh Trung, lớn tiếng quát “Cảnh Trung, ngươi vẫn còn dám xuất hiện trước mặt bản hầu sao? Ai cho phép ngươi bước vào đây? Ta phạt ngươi ngâm mình trong nước lạnh, mau cút ra ngoài cho ta. Lúc này ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi.”

Nếu không phải Cảnh Trung tự mình quyết định, khi ở Bách Hoa Đường ngài sao có thể khổ sở đến vậy? Không ngờ bản thân lại đi cưỡng đoạt người phụ nữ họ Hạ, hành động chẳng khác gì loài cầm thú, càng nghĩ lại càng cảm thấy nộ hỏa công tâm, với tay lấy một cuốn sách trên bàn ném thẳng về phía Cảnh Trung.

Cảnh Trung đón lấy cuốn sách, thanh âm hối hận “Hầu gia, thuộc hạ là muốn tốt cho thân thể của ngài. Vì không muốn thấy Hầu gia phải chịu nỗi đau khổ giày vò hết lần này đến lần khác. Hơn nữa, điều đáng sợ là thứ thuốc độc của Hoàng thượng, lần sau lại mạnh hơn lần trước, đến một ngày, Hầu gia không chịu đựng được, tổn thương bản thân thì sao.”

“Ngươi… ngươi ngậm miệng lại cho ta! Mau cút ra ngoài! Cút ra ngoài.” Tư Hành Phong thẹn đến phát nộ, điên cuồng ném hết các thứ trên mặt bàn về phía trước.

Quan Quần thấy tình trạng này lập tức đẩy Cảnh Trung ra ngoài, quay người lặng lẽ thu dọn đống sách nằm la liệt trên mặt đất. Sau khi thư phòng đã khôi phục lại dáng vẻ gọn gàng, Quan Quần liền bước ra khỏi thư phòng, nhanh chóng mang hai bình rượu nhỏ vào.

Thấy hai bình rượu đặt trước mặt mình, Tư Hành Phong cong miệng mỉm cười nói “Quan Quần, vẻ ngoài với tính cách bên trong con người ngươi thật hoàn toàn khác biệt. Bề ngoài thô lỗ, nhưng thực sự lại tận tâm, tỉ mỉ.”

“Quan Quần chỉ biết một điều, nếu Hầu gia say rồi sẽ không cần phải uống thêm nữa.” Quan Quần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tư Hành Phong xé tấm giấy bịt phía trên miệng bình rượu nói “Vậy thì hãy cùng ta uống một trận sảng khoái đi.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Thế nhưng người say trước không phải Tư Hành Phong mà là Quan Quần. Tư Hành Phong khẽ nheo hai mắt, nhìn Quan Quần say mèm nằm gục xuống mặt bàn. Bọn họ làm sao có thể cảm nhận được những đau đớn, khổ sở trong lòng ngài. Nỗi đây lúc này đã không còn là sự giày vò về thể xác mà là nỗi đau đớn, hành hạ về mặt tinh thần.

Trong tâm trí ngài liên tục hiện lên hình ảnh của Hạ Chi Lạc, người phụ nữ khiến ngài hận thấu xương thấu tủy. Ngài của hôm nay chẳng qua chỉ sống vì báo thù, kẻ ác độc nhất đã ở ngay trước mặt, tại sao bản thân ngài lại chẳng thể nào ra tay? Nếu như những điều Hạ Chi Lạc nói đều là sự thật, vậy thì đã sao chứ…

Rốt cuộc Hạ Chi Lạc là ân nhân hay kẻ thù của ngài?

Tư Hành Phong nắm lấy bình rượu trong tay, ngọn lửa bừng lên trong người, đến mức không thể nào chịu đựng được nữa, ngài điên cuồng xông ra khỏi thư phòng.

Hạ Chi Lạc chìm trong hôn mê, mãi tới tận hoàng hôn mới tỉnh lại. Tư Hành Phong sợ nàng bỏ trốn, nên dùng xích sắt cùm chân nàng lại.

Lúc này Hạ Phẩm Dư nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đặt bữa tối lên mặt bàn rồi lại gần đỡ Hạ Chi Lạc xuống khỏi giường.

Có lẽ sau một đêm dài bị giày vò, hành hạ, quá đỗi mỏi mệt, lại cộng thêm đói khát, Hạ Chi Lạc nhanh chóng ăn hết sạch bữa tối. Hạ Phẩm Dư luôn lặng lẽ đứng một bên, đợi Hạ Chi Lạc dùng xong bữa tối, liền tận tình, tỉ mỉ bôi thuốc lên vết thương cho nàng.

Có lẽ thấy Hạ Phẩm Dư quá đỗi kiệm lời nên Hạ Chi Lạc quyết định chủ động quay sang nói chuyện cùng nàng “Xin hỏi… ta nên xưng hô với cô nương thế nào?”

Hạ Phẩm Dư nhẹ nhẹ mỉm cười dịu dàng lên tiếng “Hạ Phẩm Dư.”

“Cô nương… cũng họ Hạ sao?”

“Dạ.” Hạ Phẩm Dư khẽ gật đầu, nàng đã lường trước Hạ Chi Lạc sẽ phản ứng như vậy, bởi vì nàng từng thấy biểu hiện như thế trên khuôn mặt Hầu gia và Hoa Quý phi. Nàng biết Hoa Quý phi là người của hoàng triều Kim Bích, xem ra cũng có đôi chút quan hệ với Hạ Chi Lạc.

Đột nhiên, nàng nghe thấy Hạ Chi Lạc nói “Cô nương có hận ta không?”

Hạ Phẩm Dư ngây lặng người, đưa mắt nhìn bộ y phục mình vừa mới thay xong, mím chặt môi “Hận? Tại sao lại phải hận cô nương?” Cho dù không có vị Hạ cô nương này thì nàng vẫn mang thân phận nô tì. Cho dù chủ nhân có chiếm đoạt thân thể thì đó cũng là phúc phận của kẻ như nàng. Có lẽ đây chính là số phận của nàng, nếu muốn hận thì chỉ có thể hận chính bản thân mà thôi.

Hạ Chi Lạc ngừng lại, trầm ngâm giây phút, bật cười, đưa tay ra nói với nàng “Ta là Lạc Bảo, rất vui khi được quen biết cô nương.”

Hạ Phẩm Dư thoáng ngạc nhiên, nàng hoàn toàn không hiểu cử chỉ này của Hạ Chi Lạc là có ý gì, chỉ thấy Hạ Chi Lạc nắm lấy bàn tay mình, siết chặt, lắc lên lắc xuống vài cái rồi mỉm cười nói thêm lần nữa “Rất vui khi được quen biết cô nương.”

“Đây là phong tục ở quê hương của cô nương sao?” Cuối cùng Hạ Phẩm Dư đã hiểu ra mọi chuyện, thì ra đây là hành động lịch sự khi hai người mới gặp mặt nhau.

Hạ Chi Lạc mở to đôi mắt, tươi tắn, tràn đầy hy vọng “Cô nương tin ta sao?”

Hạ Phẩm Dư thật lòng mỉm cười, khẽ khàng gật đầu. Thế gian to lớn, có rất nhiều điều kì lạ, những chuyện xảy ra với Hạ Chi Lạc có lẽ chính là mượn xác hoàn hồn. Trước kia lúc còn ở trong cung, nàng từng nghe các tiểu cung nữ, tiểu thái giám kể lại những chuyện đáng sợ thế này, tuy rằng bản thân chưa từng tận mắt chứng kiến, nhưng không có nghĩa là không tồn tại. Huống hồ, một người sắp sửa chết đi hà tất phải lừa mình lừa người. Cho nên, Hạ Phẩm Dư tin những lời Hạ Chi Lạc nói.

“Ta có thể gọi cô nương là Phẩm Dư không?”

“Dạ.”

“Cô có thể gọi ta là Lạc Bảo, hoặc Lạc cô nương đều được, nhưng tuyệt đối đừng gọi ta là Hạ Chi Lạc.”

“Dạ.”



Sau khi nói chuyện vài câu, Lạc Bảo thực sự giống như những gì Hạ Phẩm Dư đã nghĩ. Đó là một người phụ nữ không câu nệ tiểu tiết, tính tình sảng khoái. Sống trong thâm cung suốt mười năm, Hạ Phẩm Dư vốn đã quen với việc im lặng lắng nghe, bởi vì càng nói nhiều càng dễ chuốc họa vào thân. Chỉ có điều không hiểu tại sao, đêm nay nàng lại cảm thấy như gặp được tri kỉ, nói rất nhiều chuyện với Lạc Bảo, Lạc Bảo cũng kể mọi chuyện của mình cho nàng nghe.

Thì ra thân phận của Hạ Chi Lạc chính là Vương phi của Tam hoàng tử tại hoàng triều Kim Bích, để đoạt được tình yêu của Tam hoàng tử, nàng ấy đã dùng rất nhiều thủ đoạn độc ác nhưng tất cả đều vô ích, ngược lại còn khiến cho bản thân bị thương nặng, hồn phách tản mác. Sáu năm trước, sau khi Lạc Bảo mượn xác Hạ Chi Lạc hoàn hồn liền trở thành Tam Vương phi, tất cả mọi khổ đau đều đã trải qua, nhưng may mắn trong họa được phúc, dành trọn được tình yêu của Tam hoàng tử. Thế nhưng không một ai ngờ rằng, năm xưa khi Hạ Chi Lạc uống rượu say vô tình gặp được Tư Hành Phong đến tham dự kỳ thi điện vào đầu mùa xuân. Nếu Tư Hành Phong chỉ là một mỹ nam tuấn tú đơn giản thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Bất hạnh là ngài tướng mạo giống Tam hoàng tử. Hạ Chi Lạc thấy người có tướng mạo giống người mình yêu, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho ngài được. Tư Hành Phong đương nhiên không chịu khuất phục, thế nên Hạ Chi Lạc trong lúc tức giận liền bán ngài vào Hiệt Hương Các.

Hạ Phẩm Dư vô cùng hiếu kì, bất giác lên tiếng hỏi “Hầu gia thực sự giống với phu quân của cô nương sao?”

Lạc Bảo liền đáp “Rất giống, ít nhất cũng phải có bảy, tám phần tương đồng. Có điều mấy năm nay trông Tư Hành Phong đã chín chắn, đĩnh đạc hơn trước, lại càng giống với chồng của ta hơn. Nếu không thì ta cũng đã không nhận lầm hắn là phu quân chạy đến, rồi bị hắn tóm được, sau đó bắt về đây hành hạ, giày vò. Hầy, cho nên mới nói con người một khi đã đen đủi thì uống nước lọc cũng bị dắt răng.”

“Vậy… Hiệt Hương Các là nơi thế nào?” Chỉ nghe cái tên thôi, Hạ Phẩm Dư đã cảm thấy đây không phải là nơi tốt đẹp.

“Hiệt Hương Các…” Lạc Bảo mím chặt môi, ngưng lại một lát, sau đó mới lên tiếng “Cô có biết Bách Hoa Đường không? Chỗ đó cũng chẳng khác gì Bách Hoa Đường đâu. Thế nhưng Hiệt Hương Các chí ít cũng to gấp đôi Bách Hoa Đường, là nơi mua vui hưởng lạc lớn nhất trong kinh thành Kim Bích của hoàng triều Kim Bích, hơn nữa còn là nam nữ cùng rao bán phong tình…” Lạc Bảo ngưng lại đôi giây, sau đó than dài một tiếng, tiếp tục nói thêm “Chuyện cưỡng ép tú tài trở thành ca kĩ lầu xanh chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã lưu truyền khắp đường to ngõ nhỏ ở kinh thành Kim Bích, hoàng đế biết chuyện long nhan đại nộ, thế là ta lập tức biến thành kẻ chịu tội thay, chịu hình phạt ba mươi trượng, rồi nhốt vào Đại Tướng Quốc tự. Sau đó là trận chiến tranh giành quyền lực trong hoàng thất, phong ba bão tố đùng đùng nổi lên khắp nơi, phu quân vì cứu ta mà rơi xuống vực thẳm, từ đó hai chúng ta liền âm dương cách biệt…”

Hạ Phẩm Dư cau chặt đôi mày, trước đó cảm thấy rất nhiều cảm xúc đan xen trước câu chuyện của Lạc Bảo, nhưng chỉ biểu hiện duy nhất thái độ kinh ngạc trước mặt mỹ nhân, còn những cảm xúc khác đều dồn nén trong lòng. Lúc này sau khi nghe mỹ nhân kể toàn bộ câu chuyện, nàng nhất thời không biết phải biểu lộ thái độ thế nào cho phải. Bởi vì nàng đang giữ trong tay bí mật bản thân không muốn biết mà cũng không nên biết.

Hiệt Hương Các vốn là kĩ viện lớn gấp đôi Bách Hoa Đường ở đây, không chỉ có những cô nương xinh đẹp, gợi cảm mà còn có cả những anh chàng đẹp trai, tuấn tú rao bán phong tình, để cho khách hàng mua vui.

Hạ Phẩm Dư lúc này đã làm một chuyện sai lầm nhất trong suốt hai mươi năm nay, đó chính là đưa ra câu hỏi ‘Hiệt Hương Các là nơi như thế nào’ mà ngay đến bản thân cũng biết, nàng không nên nhiều chuyện. Nếu nói nàng không hề cố ý thăm dò quá khứ trước kia của Hầu gia, nhưng rõ ràng trong lòng luôn cảm thấy nghi hoặc.

Tiếp sau đó, Lạc Bảo cô nương nói thêm những gì nữa, nàng không hề biết. Bởi vì tâm trí nàng là một khoảng trống rỗng, xáo trộn không ngừng, những lời truyền miệng có liên quan đến Hầu gia trong hoàng cung, lại thêm chuyện xảy ra vào mùng năm tháng trước, nhất thời hiển hiện trước mắt nàng vô cùng sống động.

Màn đêm từ từ buông xuống, điện Ngọc Hoa được thắp sáng bởi ánh nến rực rỡ.

Một bóng người cao lớn khoác trên mình áo bào màu tím càng lúc càng hiện rõ trong tầm mắt, tấm áo thêu tinh tế, sang trọng không ngừng tỏa sáng, thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc đen tùy ý xòa xuống hai bên vai, không được búi gọn, bay bay trong làn gió lạnh về đêm.

Không dám phạm quy, nàng chỉ khẽ ngước mắt nhìn qua đôi chút rồi im lặng khấu đầu ngoài cửa điện, nghênh đón Hầu gia. Dù chỉ thoáng qua, nhưng nàng biết đó là người có ngũ quan hài hòa, vô cùng tuấn tú. Mãi cho tới tận buổi sáng hôm sau, nàng mới có thể nhìn rõ khuôn mặt tuyệt sắc vô song ngày hôm qua, đôi mắt lạnh lùng, không một chút ấm áp.

Trước giờ, nàng có thể bình an vô sự sống trong kinh thành Vân Hổ chính là nhờ đã biến bản thân thành một người mắt mù tai điếc. Thế nhưng hôm nay, tại nơi này, nàng đã nghe được một bí mật động trời, một bí mật có liên quan đến Hầu gia.

Bí mật khi đã nói ra thì không còn là bí mật, huống hồ đây là bí mật của người đàn ông có khả năng khuynh đảo cả đất nước Bạch Hổ.

Đến lúc này, rốt cuộc nàng cũng đã hiểu, tại sao người đàn ông chỉ dưới một người, đứng trên vạn người, dung mạo tuyệt sắc xuất trần, rõ ràng hạnh phúc nhưng luôn có anh mắt lạnh như băng.

Trong lòng nàng, cảm giác đau xót trước cảnh ngộ ngài gặp phải thật khó diễn tả bằng lời. Điều mỉa mai nhất là hôm nay biết được chuyện này, e là trọn đời trọn kiếp nàng cũng chẳng thể nào thoát thân nổi.

Cho dù tột cùng kinh ngạc, cho dù trong lòng cảm thấy bức bối như thể bị hòn đá lớn đè nặng lên ngực, cho dù như có thứ gì đó như đang mắc kẹt ở cổ họng, Hạ Phẩm Dư cũng chỉ có thể bình thản như không.

Bỗng Lạc Bảo vỗ nhẹ lên vai nàng rồi nói “Bằng Hữu, mau nói chuyện của cô nương đi.”

“Ta sao?” Hạ Phẩm Dư cúi đầu, vài giây sau mới ngẩng lên nói “Ta chỉ còn nửa năm nữa là có thể xuất cung…” Mới nói đến đây, nàng liền ngừng lại, không nói thêm gì nữa.

Lạc Bảo nghe vậy, liền nhìn Hạ Phẩm Dư một hồi lâu, hai mắt linh động, tuyệt đẹp, sau cùng như bừng tỉnh, thì ra chính nàng đã làm ảnh hưởng đến Hạ Phẩm Dư. Nếu không phải cùng mang họ Hạ, có lẽ Hạ Phẩm Dư sẽ không phải xuất hiện tại nơi này. Lạc Bảo mím chặt môi hỏi “Hắn lôi cô nương ra khỏi cung từ lúc nào? Có phải là ngày hôm qua không?”

Hạ Phẩm Dư gật đầu rồi đáp “Giữa đêm hôm kia ta nhận được thánh chỉ, sáng sớm hôm qua thì xuất cung.”

“Xin lỗi cô nương.” Lạc Bảo áy náy nói.

Hạ Phẩm Dư cong miệng mỉm cười “Đây không phải là lỗi của cô nương.”

Cả căn phòng rộng lớn phút chốc chìm trong im lặng đến đáng sợ.

Lạc Bảo thấy chiếc sáo đặt bên kệ, đột nhiên có phần bồi hồi khi nghĩ đến mối tình sâu nặng của mình, bất giác không khỏi thất thần.

Đột nhiên, ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa làm bằng gỗ đàn hương được trạm trổ tinh tế bị ai đó dùng chân đạp mạnh ra, cơn gió lạnh giá bên ngoài xộc vào, khiến căn phòng trở nên băng giá lại nồng nặc hơi rượu.

Hạ Phẩm Dư kinh ngạc nhìn ra phía ngoài cửa, là Tư Hành Phong. Hai má ngài đỏ ửng một cách dị thường, bước đi nghiêng ngả, hơi rượu nồng nặc tản mác khắp phòng nàng đoán chắc hẳn ngài đã uống rất nhiều rượu. Theo bản năng, nàng đứng dậy định đỡ lấy ngài, ai ngờ, ngài bước nhanh như một trận cuồng phong, xông thẳng đến phía trước giường, giật lấy chiếc sáo trong tay nàng, nhìn chằm chằm vào nàng quát lớn “Cút! Mau cút ra ngoài cho ta.”

“Dạ.” Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, cúi đầu, khuôn mặt bình tĩnh, chậm rãi khom người nhặt chiếc sáo vừa bị ngài ném xuống đất rồi bước ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng, lúc nàng quay người nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, nàng nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của ngài vang lên “Hạ Chi Lạc, ngươi muốn giở trò hòng tìm cách mua lòng người sao? Hưm! Ngươi đừng có mong chờ ả sẽ ra tay cứu giúp. Bởi lẽ sở dĩ ta chọn ả là bởi vì ả là người vô tình vô nghĩa.”

Vô tình vô nghĩa?

Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, nàng… chắc là trong mắt ngài, nàng là một người vô tình vô nghĩa. Ngày hôm nay, chuyện xảy ra ở Bách Hoa Đường, đổi lại là người khác, cho dù bằng lòng hay không thì trước tình hình đó cũng phải khóc lóc, rơi lấy vài giọt nước mắt chiếu lệ, thế nhưng nàng không vậy. Kể từ khi bước ra khỏi cửa cung, nàng đã biết rõ một điều, từ nay nàng là người trong phủ đệ của Hầu gia, ngài muốn nàng sống thì nàng được sống, bắt nàng chết thì nàng phải chết, huống chi là một chút trinh tiết nhỏ bé? Thực ra bản thân nàng còn cần phải lấy làm may mắn, phải thắp hương niệm phật, một người dung mạo tầm thường, thân phận thấp hèn như nàng lại có được một người đàn ông tuấn tú, xuất chúng như Hầu gia sủng hạnh, thực là phúc phận tu mấy đời mới có được.

Chậm rãi cất bước trở về căn phòng mình, nàng không hề thấy buồn ngủ, nàng muốn dọn dẹp lại căn phòng nhưng lại nhận ra chẳng có thứ gì cần phải dọn dẹp. Nàng đã làm mất chiếc tay nải duy nhất, bây giờ, nàng thực sự đã hai bàn tay trắng, ngay cả y phục mặc trên người cũng là khi đến phủ Bình Viễn hầu, Cảnh Trung tìm cho nàng một bộ y phục màu xanh. Điều đáng thương nhất chính là ngay đến một chiếc trâm cài tóc cũng chẳng có. Nàng đành xé vải từ y phục buộc mái tóc đen óng mượt lại.

Buồn bã chán nản, Hạ Phẩm Dư quay người bước tới gần bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sổ ra.

Màn đêm yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng giọt sương đọng trong cánh hoa lăn nhẹ ra ngoài.

Mắt nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ, tâm tư muộn phiền chiếm trọn trí óc, chỉ là nàng không biết rốt cuộc bản thân đang nghĩ những gì, dường như bắt đầu từ giây phút rời khỏi hoàng cung, nàng đã chẳng thể nào bình tâm lại được.

Vốn dĩ chỉ còn sáu tháng nữa là có thể tự do, không thể ngờ chỉ một đạo thánh chỉ giữa đêm, mà giờ nàng đã phải đến ở trong phủ của Bình Viễn hầu. tất cả mọi chuyện rốt cục là vì sao? Nàng chỉ muốn sống một đời an bình, trải qua những ngày tháng tự do tự tại. Kể từ sau khi giúp đỡ Yên Chi và Hàm Yên, nàng không biết đó có phải là tự thân hại mình? Có lẽ đây là hành động không có lý trí nhất trong mười năm trở lại đây của cuộc đời nàng.

“Tâm lặng như nước, thanh đạm tựa cúc.”

Trong biệt việt Thanh Phong, Lạc cô nương đã tặng nàng tám chữ. Thế nhưng nàng của bây giờ thực sự có thể ‘tâm lặng như nước, thanh đạm tựa cúc’ sao? Mỗi lần nhớ tới nơi bẩn thỉu, dơ dáy trước kia, những cuộc gặp gỡ không chút tình cảm, trái tim nàng không thể bình tĩnh được như trước.

Vô tình vô nghĩa! Có lẽ chính là vô tình vô nghĩa, thế nhưng đến sau cùng nàng vẫn phải bận tâm đấy thôi? Có điều làm người vẫn phải tiếp tục tiến lên phía trước, tiếp tục sinh tồn. Lại thêm cả khúc nhạc mà Lạc cô nương tặng cho nàng nữa, nhạc điệu uyển chuyển, nhẹ nhàng mà thê lương, tuy cảm động nhưng không hề thích hợp với nàng. Tình yêu và sự lưu luyến giữa những đôi tình nhân trên thế gian này, vốn không thích hợp với nàng.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, vầng trăng khuyết trên bầu trời đã từ từ trồi sang phía Tây, nàng bất giác hít một hơi thật sâu. Kể từ sau sự việc ở điện Ngọc Hoa, cuộc đời nàng chẳng khác nào ván cờ lật ngược, tất cả mọi thứ đều rối tung rối mù, tất cả mọi việc đều không còn nằm trong tầm kiểm soát. Người đàn ông tuyệt sắc xuất trần kia nhất định không tha cho bất cứ ai biết được bí mật động trời của mình, khoảng cách giữa sự sống và cái chết vô cùng mong manh, có lẽ, đây mới chính là chuyện sau này nàng phải lo lắng.

Hạ Phẩm Dư lại hít một hơi thật sâu, đóng cửa sổ lại, quay về chiếc giường, mặc nguyên y phục, lặng lẽ nằm xuống.

Khép hàng mi lại, che đi đôi mắt sầu thảm, nàng lặng lẽ thở dài, thật khó lòng che đi sự buồn bã, chán nản ẩn sâu trong đáy lòng.

Tia nắng đầu tiên của ngày mai rốt cuộc chiếu vào đâu, chẳng ai có thể biết trước được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.