Ngoài Tư Nguyên thì Duy Đóa cũng
tận lực né tránh Hình Tuế Kiến, nhưng dường như cô không đạt hiệu quả cao cho
lắm.
Tám giờ tối nay cũng như mọi tối
khác, sau khi Hình Tuế Kiến tan tầm thì lại vào bệnh viện.
“Ba.” Tiểu Lộng vừa thấy gã đã mỉm
cười sung sướng, ngóc đầu dậy quấn lấy thắt lưng gã.
Gã khẽ vuốt tóc Tiểu Lộng, hỏi:
“Hôm nay con có bớt nhức đầu không?”
Đôi mắt long lanh của Tiểu Lộng ẩn
hiện vẻ lẩn tránh, “Con còn đau lắm ạ…”
Gã nhíu mày, đứa bé này vẫn luôn
đau đầu khiến người ta thật lo lắng. Gã ngồi đối diện với con gái, lấy một cuốn
sách giáo khoa đã chuẩn bị sẵn.
“Ba hỏi con, 12+12 bằng bao nhiêu?”
Gã kiểm tra môn toán.
“24 ạ!” Tiểu Lộng suy nghĩ rồi đáp.
Gã đọc thêm một đề toán trong sách
giáo khoa.
“12 cây liễu trồng thành một hàng,
ở giữa mỗi 2 cây liễu có 3 cây đào, tổng cộng có mấy cây đào?” Gã lại hỏi.
Quả nhiên trên mặt Tiểu Lộng xuất
hiện vẻ trống rỗng.
“Sâu róm là do ấu trùng nở thành,
mỗi ngày nó lớn gấp đôi, 16 ngày có thể dài tới 16cm, vậy mất bao nhiêu ngày nó
được 4cm?” Gã lại hỏi.
Tiểu Lộng do dự rồi lắc đầu, còn
trái tim gã chìm xuống nặng trĩu. Đây là đề toán của học sinh lớp ba, mà qua hè
này Tiểu Lộng đã lên lớp bảy.
Bác sĩ từng nói nếu bệnh đau đầu
của Tiểu Lộng là do tổn thương não, thì nó có thể kèm theo di chứng giảm trí
nhớ.
Duy Đóa đi từ văn phòng bác sĩ trở
về, vừa đúng bắt gặp cảnh tượng này.
“Con yên tâm, đừng sợ gì cả, ba
nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để nghĩ cách chữa khỏi cho con.” Gã hứa hẹn.
Lời hứa này gã cam đoan với Tiểu
Lộng, mà cũng là tuyên bố với cô gái đang đứng ngoài cửa.
Khi bóng cô vừa thấp thoáng trước
cửa phòng bệnh, thì gã đã chú ý tới sự hiện diện của cô. Điều này giống hệt như
thời còn đi học, dù gã không cố tình mà vẫn có thể phát hiện sự tồn tại của cô.
Tiểu Lộng mỉm cười để lộ hai hàm
răng trắng, bé gật đầu thật mạnh nói to: “Dĩ nhiên rồi, có ba ở đây thì con
chẳng sợ gì!”
Tiểu Lộng lớn giọng làm gã và cô
đều kinh ngạc.
Mặc dù từ nhỏ tới lớn gã đã quen
với cảnh bị mọi người xung quanh dựa dẫm và tin cậy, nhưng giọng nói dứt khoát
đầy sùng bái và tin tưởng của Tiểu Lộng lúc này làm gã thấy nao nao trong dạ.
Gã cười nhẹ, vuốt ve mái tóc cô bé.
Tiểu Lộng thuận thế bám lấy cánh tay gã gọi một tiếng ‘ba ơi’, rồi vô cùng thân
thiết rúc vào lòng gã. Gã cứng người như thể quá bất ngờ trước sự nũng nịu của
con trẻ, nhưng gã không đẩy Tiểu Lộng ra.
Cảnh tượng này khiến Duy Đóa cảm
giác bất an sâu sắc. Từ lúc Tiểu Lộng tỉnh dậy tới giờ, bé đem mọi tưởng tượng
về ‘cha’ đặt lên người Hình Tuế Kiến, làm lời nói dối như quả cầu tuyết càng
lăn càng lớn. Cô vốn cho rằng chỉ cần Tiểu Lộng tỉnh dậy thì cô sẽ không sợ gì
nữa, nhưng ngờ đâu vẫn còn một cái di chứng chết tiệt.
“Bác sĩ nói sao?”
“Vẫn như cũ, chưa tìm ra manh mối.”
Cô chôn chặt nỗi thất vọng trong tim, trả lời gã bằng giọng điệu lãnh đạm.
“Còn em, buổi tối vẫn muốn ngủ ở
đây?” Gã bình thản hỏi.
“Ừ, tôi muốn chăm sóc Tiểu Lộng.”
Cô đáp không cần do dự.
Tiểu Lộng vẫn còn trong tình trạng
này khiến cô rất lo lắng, cô muốn chăm sóc Tiểu Lộng và lý do ấy là lá chắn tốt
nhất của cô.
“Mẹ, thật ra có dì Ngô săn sóc con
được rồi. Mẹ cũng đã mệt mỏi, nên về nhà với ba đi!” Tiểu Lộng nói thật thân
thiết.
Vẻ thân thiết ấy giống như đang
nói, ‘mẹ chỉ cần yêu thương đằm thắm với ba là được, khỏi cần quan tâm con’.
Duy Đóa cứng đờ, nhiều ngày nay
Tiểu Lộng thực sự đã vượt qua giới hạn của người chèo chống sau lưng cô.
“Không được, mẹ sợ con có chuyện,
mẹ lo lắm.” Cô nghiêm mặt nói.
Ngoại trừ điểm này, thật ra còn một
lý do lớn hơn là cô không muốn ngủ chung giường với Hình Tuế Kiến, không muốn
bị gã chạm vào…
Mắt Hình Tuế Kiến càng lúc càng tối
sầm.
Khi Duy Đóa ngỡ rằng mình đã thắng
lợi thì…
“Không phải hôm nay lúc bác sĩ tới
kiểm tra có nói, nếu con muốn thì có thể xuất viện à?” Gã quay sang hỏi Tiểu
Lộng.
Gã có đường dây, mọi hành động của
hai mẹ con cô gã đều nắm rõ trong tay.
Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Lộng hơi chút
căng thẳng, dù không tình nguyện nhưng bé vẫn trả lời: “Vâng ạ…”
“Vậy thì xuất viện đi!” Gã bình
thản kết luận.
Bệnh của Tiểu Lộng sẽ không khỏi
ngay lập tức, ở lại bệnh viện cũng vô ích.
“Tôi phản đối, xuất viện sẽ rất
nguy hiểm!”
“Tôi sẽ liên hệ với bác sĩ giỏi,
mỗi ngày họ sẽ tới nhà thăm khám cho Tiểu Lộng.” Cái này không khác gì so với
nằm viện.
“Bệnh của Tiểu Lộng thật sự không
thích hợp ở lại nhà cô giáo Lý!” Cô gắt giọng, “Tôi là người giám hộ của con
bé, anh không có quyền được đuổi nó…”
“Ai nói con bé sẽ ở nhà cô giáo
Lý?” Gã dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô.
Đang định hùng hồn bảo về chủ
quyền, thì Duy Đóa bỗng ngớ người, “Tiểu Lộng không ở nhà cô giáo Lý, vậy anh
nói nó ở đâu?” Lẽ nào vứt Tiểu Lộng ra đầu đường?
“Nhà của chúng ta.” Gã ra vẻ như cô
đang hỏi thừa.
Duy Đóa hít một hơi lạnh toát, cả
người đông cứng với cảm giác bất ổn âm thầm, “Nhà anh làm sao có phòng cho Tiểu
Lộng ở?”
“Tôi dọn phòng sách bỏ trống dưới
lầu làm phòng cho điều dưỡng Ngô và Tiểu Lộng.” Gã thản nhiên đáp.
Cô chưa kịp nghĩ ra lý do để phản
đối thì đằng sau đã vang lên tiếng hoan hô, “Hay quá, con muốn xuất viện, con
muốn xuất viện!”
“Không được!” Duy Đóa phản đối.
“Mẹ, con muốn xuất viện, con muốn
được ở chung với ba mẹ!” Tiểu Lộng kéo tay áo cô ra vẻ đáng thương.
Từ nhỏ Tiểu Lộng rất ít quấn lấy cô
làm nũng, nhưng bây giờ bé lại ‘trở về nguyên trạng’ giống như một đứa trẻ
thiếu cảm giác an toàn.
“Không được!” Duy Đóa cứng lòng,
nhưng Tiểu Lộng bỗng ‘òa’ lên một tiếng khóc nức nở.
Duy Đóa nheo mắt, Hình Tuế Kiến chỉ
lên tiếng đề nghị mà chẳng cần xuất một quân binh động một quân tướng nào, bởi
Tiểu Lồng chính là tử huyệt của cô.
“Anh thật nham hiểm!” Cô lạnh lùng
lên án.
“Chẳng có gì nham hiểm với không
nham hiểm, chỉ là buổi tối cảm thấy ngủ một mình cô đơn quá nên tôi ghĩ cách
cho em mau trở về.” Gã thản nhiên trả lời.
Đối với sự ‘thổ lộ’ của gã, phản
ứng của Duy Đóa hệt như nuốt phải một quả trứng khủng long.
Ngay cả điều dưỡng Ngô cũng cười,
“Thực ra Tiểu Lộng xuất viện cũng tốt, hoàn cảnh gia đình rất có lợi cho sức
khỏe của bé. Mai mốt về nhà, cô Kiều không cần ngủ với Tiểu Lộng nữa và anh
Hình sẽ bớt cô đơn.”
Cô chẳng hơi nào mà lo gã có cô đơn
hay không cô đơn! Duy Đóa cảm thấy mình bị ép bức sắp phát điên rồi!
Tiểu Lộng ngừng khóc, dùng đôi mắt
sáng ngời níu lấy cô như thể đối với cuộc sống này tràn ngập hy vọng.
“Hình Tuế Kiến, anh cố ý!” Cô tức
đến nghiến răng.
Gã đang trả thù, trả thù cô nhiều
ngày nay hờ hững và xa cách gã.
“Là tôi cố ý đấy! Vì tôi muốn đền
bù cho em một cuộc đời, dĩ nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.” Gã nói theo
lẽ thường.
Duy Đóa nhất thời muốn nổi cáu. Da
mặt gã thật dày, tâm tư thật thâm sâu. Gã và Trần Ôn Ngọc ‘tình sâu nghĩa nặng’
cỡ đấy mà nói chuyện chịu trách nhiệm với cô? Thật quá buồn cười!
Duy Đóa lạnh lùng nhìn gã, vì cô
không có sự lựa chọn khác.
…
Một lớn một nhỏ nói xuất viện liền
xuất hiện, hoàn toàn như một hành động.
Từ phút bắt đầu mở cánh cửa nhà,
Tiểu Lộng đã vui sướng vỡ òa.
“Nhà này thật lớn, thật lớn, thật
lớn quá đi!” Cô bé cường điệu nói liên tục mấy chữ ‘thật lớn’.
Từ nhỏ tới giờ ngôi nhà trong ký ức
của bé là một không gian nhỏ hẹp, nhà mẹ thuê, nhà cô giáo Lý cũng không to
bằng nhà của ba! Tình cảm sùng bái ba mình của Tiểu Lộng ngày càng tăng cao.
“Sau này tầng trệt đều là của con.”
Gã không có phản ứng gì to tát, bởi gã thấy những thứ này chẳng đáng để tự hào.
Thành tựu của gã không phải là thành tích của một người, mà đằng sau có cả mồ
hôi và xương máu của đám anh em.
“Nhưng con lên lầu hai thì phải nhớ
gõ cửa đấy.” Gã ngồi xổm đối diện với cô bé, nghiêm túc dặn dò.
Gã chẳng sao, nhưng e rằng có người
‘ngôn truyền không bằng thân giáo’. Nếu để Tiểu Lộng trông thấy những điều
không nên thấy, làm cô nổi đóa thì mất thú vị.
“Vâng, vậng ạ!” Tiểu Lộng gật mạnh
đầu và cười thật sảng khoái, vì tất cả mọi hạnh phúc này dường như là hư ảo.
Dặn dò xong, gã đứng dậy ra lệnh
cho pho tượng ‘Phật’ lạnh lùng đang đứng sau lưng, “Em thất thần cái gì, còn
không mau đi nấu cơm!”
Lúc này đã hơn chín giờ tối, còn
nấu cơm gì nữa? Cô định phản bác thì nào ngờ gã giành nói trước: “Tiểu Lộng đói
bụng rồi.”
Làm sao Tiểu Lộng đói bụng được? Rõ
ràng trong bệnh viện cô và Tiểu Lộng đã ăn cơm chiều rồi.
Càng sống lâu với Hình Tuế Kiến, cô
càng nhận ra bộ mặt nham hiểm của gã.
Gã không đáp thẳng mà chuyển ánh
mắt sang Tiểu Lộng, “Con đói bụng không?” Gã có hỏi gì sai đâu?
Que Củi và Ôn Ngọc gây cho gã một
rắc rối lớn, nhưng để có cách kéo anh em thoát khỏi mớ lộn xộn này thì người
làm anh như gã phải tiếp tục kiên trì và gánh chịu. Nhiều ngày nay gã bận ra
ngoài huy động tài chính đến mức choáng váng đầu óc, bận tới độ một ngày chỉ ăn
một bữa cơm là khá lắm rồi.
Tiểu Lộng nhận được tín hiệu, lập
tức gật mạnh đầu: “Con đói! Con rất đói!”
Duy Đóa hoàn toàn nghẹn họng.
Nửa tiếng sau, cô tức giận bừng
bừng bê món ăn cuối đặt mạnh trước mặt hai cha con bọn họ.
“Tôi thật sự không phải là người
sống trong bếp!” Cô khẳng định lần nữa.
“Thì em cứ vất rau cải vô nồi, vớt
tôm trút vào nước. Có người phụ nữ nào mà không biết công việc đơn giản đó?” Gã
thản nhiên nói.
Đúng kiểu phụ nữ lo việc nhà, đàn
ông lo việc nước. Đây là đạo lý hiển nhiên. [1]
[1]
Nguyên tác: thiên kinh địa nghĩa.
“Vậy anh có đi làm công việc đơn
giản này không?” Cô cười gằn phản bác.
“Chờ một ngày nào đó em không xuống
giường được, tôi sẽ nghĩ về điều ấy.” Gã ám chỉ.
Gã rủa cô thành người tàn phế? Duy
Đóa không hiểu thâm ý, nên căm hận tới mức thầm muốn cầm cái chảo nện vào đầu
gã.
“Mẹ nấu mấy món này ngon quá!” Tiểu
Lộng nói chen vào, rồi cầm một con tôm ăn ngấu nghiến như vẻ rất ngon.
Cơn tức giận của Duy Đóa tức thời
bỏ dở.
Hai cha con chả thèm ngó ngàng gì
đến cô. Lúc ăn tôm luộc, gã bóp chặt đầu con tôm vặn ngang, gọn ghẽ tách vỏ tôm
ra sạch bóng.
Tiểu Lộng cực kỳ hâm mộ, “Ba, ba
dạy con nhé!”
“Không dạy! Con tự mình vừa xem vừa
học đi.” Gã bỏ con tôm đã lột sạch vỏ vào bát cô, tỉnh bơ nói với Tiểu Lộng.
Sự vô tình của gã chẳng những không
làm Tiểu Lộng giận dỗi, mà ngược lại còn hưng phấn hơn, “Hứ, có gì đặc biệt
đâu? Con cũng học lóm được thôi!”
Gã nhíu mày, Tiểu Lộng cũng nhíu
mày.
“Ba à, trình độ lột vỏ tôm của ba
cao siêu thật đấy, chắc công lực cởi quần áo của mẹ cũng thâm hậu lắm nhỉ?”
Tiểu Lộng lại quay về chỉ số thông minh của lứa tuổi mười hai, đối đáp một câu
không hề kém cạnh.
Gã suýt chút chết sặc miếng cơm
trong họng, còn nữ nhân vật chính sắc bị trêu chọc thì sắc mặt rất khó coi.