Chiếc giường đơn màu hồng, bàn
trang điểm màu hồng, gương soi màu hồng, tủ quần áo màu hồng, giá sách màu
hồng, tranh trang trí màu hồng… Thậm chí cả quả bong bóng, chùm đèn treo cũng
là màu hồng! Hình Tuế Kiến muốn nổ đom đóm mắt.
“Em không biết màu sắc này rất…”
Hình Tuế Kiến chỉ vào con mèo bông màu hồng trong ‘biển trời ấm áp’ mà nổi hết
da gà.
Thế mà Duy Đóa nói, “Màu hồng thì
sao? Tiểu Lộng rất thích màu hồng.”
Tiểu Lộng bị vu oan, mặt bé đầy dò
xét và nhỏ giọng cãi lại, “À, mẹ này… thực ra con cũng không thích màu hồng lắm
đâu…” Ngay cả bé cũng ngờ vực mẹ đang lạm dụng màu hồng.
“Con không thích?” Cô hỏi khẽ cô
con gái.
Tiểu Lộng có chút bối rối. Mẹ rất
có con mắt thẩm mỹ, trang trí căn phòng theo chủ đề Hello Kitty, mặc dù hơi
phóng đại nhưng nói thật thì trông rất đẹp. Suy cho cùng trong lòng mỗi cô bé
cũng đều có một giấc mơ công chúa.
Hình Tuế Kiến cũng nhận ra sự ngập
ngừng của Tiểu Lộng, “Thôi, cứ như vậy trước đi.”
Cách mạng đạt thắng lợi, cô lại
tiếp tục mua rèm cửa sổ họa tiết phim hoạt hình màu hồng.
Hình Tuế Kiến nhức đầu như búa bổ,
lúc trả tiền, gã nhìn tờ biên lai rồi nhíu đôi chân mày rậm, “Hình như sai số
lượng.” Phòng của Tiểu Lộng cần dùng nhiều đồ như vậy à?
“Sao mà sai được? Tôi tính mét
vuông rồi.” Cô lãnh đạm đáp.
Cô định trang trí cả màu hồng cho
phòng khách? Khóe mắt Hình Tuế Kiến giật giật, nhưng gã đã nói tất cả tầng trệt
đều dành cho Tiểu Lộng, nên phải tôn trọn sự lựa chọn của mẹ con bọn họ.
Gã không nói thêm gì mà tỉnh bơ
quẹt thẻ. Gã nhất định phải nhịn cơn bực tức! Gã tuyệt đối không để thứ màu
hồng này đánh gục!
Ra khỏi cửa hàng trang trí nội
thất, khóe môi Duy Đóa nhếch nhẹ.
“Tôi muốn mua một con thú cưng.” Cô
xoay qua nhẹ giọng trao đổi với gã, “Từ sau việc đó thì Tiểu Lộng luôn thiếu
cảm giác an toàn, để con bé nuôi thú cưng đi. Nó sẽ giúp con bé phân tán lực
chú ý và có lợi cho sức khỏe hơn.”
Về điểm này, Hình Tuế Kiến thấy cô
nói rất chí lí. Gã nhìn Tiểu Lộng rồi hỏi: “Con có thích không?”
Duy Đóa nhíu mày bất ngờ. Cô phát
hiện ra rằng, so với sự ác liệt mà gã dành cho cô thì gã đối với Tiểu Lộng rất
nho nhã.
Hình Tuế Kiến vừa dứt lời thì đã
biết đáp án, bởi vì đôi mắt Tiểu Lộng bỗng sáng ngời lấp lánh.
“Có thể được hả ba?” Dù sự hưng
phấn đã đong đầy, nhưng Tiểu Lộng vẫn do dự hỏi.
Bé luôn muốn có một con vật làm
bạn, để nó xua tan nỗi cô quạnh. Tuy nhiên nuôi thú cưng sẽ làm nơi ở bị vấy
bẩn, trước đây bé rất thích nhưng không dám ước mong.
“Có thể.” Hình Tuế Kiến trả lời dứt
khoát.
Tuy đã đồng ý nhưng tại sao gã cảm
thấy rất kì lạ? Kiều Duy Đóa rất ưa sạch sẽ, gã còn tưởng cô không thích động
vật chứ?
“Ôi!” Tiểu Lộng reo hò.
Thế là gã lái xe chở bọn họ tới
trung tâm bán thú cưng lớn nhất thành phố. Gã tính mua cho Tiểu Lộng một con
chó, vì trong cảm nhận của gã thì chó là người bạn trung thành nhất với nhân
loại.
Vừa đến cửa hàng thú cưng, gã liền
nắm tay Tiểu Lộng dắt thẳng tới khu bán chó cảnh.
“Con thích mua chó Chiwawa? Chó quý
phi hay chó sư tử” [1] Gã cúi đầu hỏi ý kiến của Tiểu Lộng.
Gã đề cử những con vật có sự di
chuyển giống ‘Hello Kitty’ trong mắt mình, thế nhưng…
“Ba à, ba thích loại chó nào?” Tiểu
Lộng nóng lòng thảo luận niềm vui, muốn lấy ý kiến của gã làm hình mẫu.
Gã cười nhẹ, gã thích những giống
chó rất hung hãn và trung thành như chó ngao Tây Tạng, chó sói, nhưng chúng
không thích hợp cho trẻ con ngắm nghía.
“Con cứ lựa loại chó mình thích
đi.” Gã dặn dò.
Tiểu Lộng nghiêng đầu suy nghĩ, khi
bé định không khách khí gật đầu thì bên cạnh bất thình lình vang lên một chữ,
“Mèo.”
Tầm mắt hai người đều chuyển về
phía Duy Đóa, “Tiểu Lộng thích nuôi mèo hơn chó.” Duy Đóa nói tỉnh bơ.
Mèo hả? Hình Tuế Kiến cau mày.
“Đâu có, con thích cả chó lẫn mèo,
nhưng con thích nuôi chó hơn!” Tiểu Lộng thấy hình tình bất ổn, liền vội vàng
thanh minh.
Rốt cuộc bé có thể khẳng định, hôm
nay mẹ chỉ muốn chơi khăm ba.
“Thật à?” Giọng cô rất lạnh nhạt,
“Con cứ xem mèo trước rồi hẵng quyết định có nuôi hay không.” Dứt lời, cô liền
thụt lùi vài bước.
Bấy giờ Hình Tuế Kiến và Tiểu Lộng
mới phát hiện, đi sau lưng Kiều Duy Đóa là một nam nhân viên của cửa hàng.
Trong lòng nhân viên này ôm một cái đầu thật lớn, một mắt rất to, một bộ xương
cường tráng và một thân hình như con báo.
Tiểu Lộng kinh ngạc mở tròn đôi
mắt, còn Hình Tuế Kiến thấy con mèo nặng hơn năm kí lô thì thụt lùi về sau một
bước dài. Gã liều chết nhìn chằm chằm cặp mắt xanh biếc của con mèo mà da đầu
ngứa râm ran.
“Tiểu Lộng, con mèo này rất đẹp
đúng không?” Cô chẳng thèm nhìn gã mà quay sang nhìn Tiểu Lộng cười nhẹ.
Tiểu Lộng nhìn chằm chằm con mèo,
phản ứng của bé là tiến tới một bước và reo lên đầy thú vị, “Con mèo đặc biệt
quá!” Con mèo này trông hoang dã, các đốm vằn độc đáo, đường vân hồng lập thể
hấp dẫn thị giác càng làm nổi bật bộ lông tơ mềm mịn như chiếc áo lông.
Đây chỉ là một con quái vật, thế mà
Tiểu Lộng và cô lại cho rằng nó đẹp? Hình Tuế Kiến thật không thể tưởng tượng
nổi.
Gã thấy móng vuốt của con mèo quá
sắc bén nên mặt mày đầy cảnh giác.
“Cô bé này rất có con mắt nhìn
hàng! Đây là mèo Bengal, một trong những giống mèo quý giá nhất. Tính nó ôn hòa
thuần hậu và vâng lời con người…” Nhân viên cửa hàng vừa nói vừa đưa con mèo
tới trước mặt Tiểu Lộng, ý bảo cô bé hãy sờ thử.
Tiểu Lộng lớn mật duỗi tay, vừa sờ
vào thì bé đã lập tức thán phục. Bộ lông con mèo rất dày và rất đẹp, khi sờ vào
mềm mượt tựa như tơ.
“Đây không phải là con mèo mà là
thú hoang!” Trái ngược với Tiểu Lộng, Hình Tuế Kiến đầy cảnh giác cắt ngang lời
chào mời của tên nhân viên cửa hàng.
Bớt lừa gạt đi, làm gì có con báo
hung hãn nào mang tính phục tùng?
“Meo.” Con mèo Bengal nhảy từ trong
lòng tên nhân viên cửa hàng xuống đất, ngạo nghễ dựng thẳng cái đuôi dài trước
mặt gã, nhìn gã chằm chằm như thể đang ấm ức thanh minh: Tôi là con mèo nhà!
Hình Tuế Kiến nhìn kỹ, mẹ kiếp nó
thật là con mèo, và cặp mắt xanh rờn của nó quả thực làm da đầu người ta run
lên. Đừng mong gã sẽ bỏ ra tiền mua, đừng hòng!
“Tiểu Lộng, mua con chó Chiwawa màu
trắng kia đi.” Mặc kệ tên nhân viên cửa hàng khua môi múa mép ra sao, gã ném
một câu quyết định ngang tàng rồi bước khỏi cửa hàng thú cưng mà không ngoái
đầu lại.
Bình thường khí thế của gã bừng
bừng, không thể nghi ngờ rằng trời sinh đã rất bình tĩnh, nhưng hôm nay bước
chân gã lại vội vàng, chệnh choạng.
…
Gã nhấn mạnh chỉ mua con Chiwawa,
tại sao mang về một con ‘báo’? Vừa tan tầm về nhà thì sắc mặt Hình Tuế Kiến
xanh mét.
“Chuyện này là sao?” Gã chất vấn
Duy Đóa.
Duy Đóa phản ứng thật bình thản,
“Anh mua con chó nhỏ cho Tiểu Lộng, tôi mua con mèo lớn nó. Việc này chẳng có
gì đáng phải giận chứ?”
Gã bị cô hỏi chặn họng một câu thì
á khẩu, còn Tiểu Lộng một tay ôm con Chiwawa, một tay ôm con mèo lớn, nhìn gã
bất an.
“Đem trả nó lại đi!” Hình Tuế Kiến
đanh giọng.
“Ba…” Tiểu Lộng thì thầm than thở.
Con mèo này thật đáng yêu, mới nửa
ngày mà bé đã có tình cảm với nó, nếu giờ đem trả thì thật tàn nhẫn.
Cảm xúc của Hình Tuế Kiến đã sớm
chìm tận đáy cốc.
“Tiền đã tính, giờ kêu chủ tiệm trả
lại thì hơi khó đấy.” Cô cất giọng đều đều.
Vậy cứ quăng ra cửa, để cho nó tự
sinh tự diệt! Nhìn ánh mắt tha thiết cầu xin của Tiểu Lộng, gã không nỡ buột
miệng nói những lời tuyệt tình như thế.
“Meo.” Con mèo làm như hiểu được
quyền sát sinh đang nằm trong tay ai, nó nhảy xuống chạy nhanh tới chân gã,
muốn leo lên đùi gã để khoe thân hình cường tráng của mình mong chiếm được cảm
tình.
Phản ứng của Hình Tuế Kiến là…
trong một giây đã nhảy xa ba bước.
“Thì ra anh sợ mèo.” Duy Đóa giả vờ
tỉnh ngộ.
“Tôi ghét mèo chứ không phải sợ.”
Gã thận trọng tuyên bố.
Tiểu Lộng khẽ nhếch môi, vì hình
như câu nói này hơi khác với những gì bé từng nghe. Không ngờ ba lại nói dối
với mẹ.
“Được rồi, nếu anh chán ghét thì
hãy học cách yêu thích nó đi.” Duy Đóa mỉm cười.
Cô… khinh người quá đáng!
“Sáng mai ngủ dậy tôi không muốn
thấy nó.” Gã đi thẳng lên lầu mà chẳng hề ngoái lại.
…
Hình Tuế Kiến tắm rửa xong, đèn đóm
tắt đã lâu nhưng gã vẫn trằn trọc mất ngủ. Hôm nay gã ra ngoài mười mấy tiếng
không về, thế mà phòng ngủ đã thay hình đổi dạng.
Phong cách trắng đen mà gã yêu
thích đã hoàn toàn bị màu hồng xâm chiếm. Cái ga giường màu trắng bị đổi thành
màu hồng thô thiển, dưới giường lòi thêm một tấm thảm màu hồng. Càng đáng nói
hơn là rèm cửa sổ phòng ngủ cũng bị thay đổi bằng rèm cửa họa tiết phim hoạt
hình con mèo cô mua ban sáng.
Tất cả những thứ này thật làm người
ta phát điên! Gã nghi ngờ mình đang bị Kiều Duy Đóa chơi khăm, mặc dù cô tỏ vẻ
lãnh đạm vô tội khiến người ta cho rằng bản thân quá đa nghi. Xem ra, gã đối xử
với cô quá mức tử tế nên cô bắt đầu coi trời bằng vung.
Hình Tuế Kiến quyết định chờ cô về
phòng, nhất định sẽ làm phải cô phục tùng yêu cầu của đàn ông!
Trong phòng khe khẽ vang lên tiếng
bước chân, Hình Tuế Kiến nín thở, gã quyết định chắc chắn phải dạy dỗ ả đàn bà
này thật mạnh tay!
Góc chăn bị xốc lên, chiếc giường
mềm mại bị lún xuống một lỏm nhỏ. Hình Tuế Kiến nghiêng người nằm đè lên thân
hình mềm mại đó.
“Kiều Duy Đóa, em đang cố tình làm
tôi khỏi về nhà hả?” Gã lạnh giọng chất vấn.
Suy cho cùng, cô bày nhiều việc như
vậy chẳng qua không muốn thực hiện nghĩa vụ giữa nam nữ, đúng không? Hình Tuế
Kiến đưa tay cởi áo cô, gã quyết định không bao giờ nhân từ với ‘kẻ thù’, đêm
nay gã sẽ làm cô đừng hòng xuống giường được!
Trong bóng tối, Kiều Duy Đóa vô
cùng hiền thục, cô không phản kháng mà chỉ mỉm cười với gã. Đôi mắt luôn lãnh
đạm của cô long lanh và một cặp mắt khác cũng sáng ngời.
Cặp mắt khác? Hình Tuế Kiến cứng
đờ, lúc này gã mới thấy hôm nay cô mặc chiếc áo ngủ lông xù, nhưng bây giờ là
mùa hè, ai lại đi mặc áo lông xù?
Trong bóng đêm, chủ nhân bị ‘đùa
giỡn’ dùng một đôi mắt xanh rờn nhìn gã chòng chọc.
“…”
“Hình Tuế Kiến, nửa đêm nửa hôm mà
anh đứng trên bàn đọc sách làm gì?”
“…”
“Anh giơ mông trần đứng đó nửa
tiếng rồi, đã thế còn đứng ngay luồng gió của máy điều hòa, anh không lạnh hả?”
“…”
Hôm nay cô thật sự đặc biệt quan
tâm tới gã!
“Ha ha ha.” Cô vẫn muốn giả vờ ra
vẻ, nhưng bộ dạng tức giận mà câm nín của Hình Tuế Kiến trong đêm tối càng
khiến cô không nhịn được cười.
Từ ngày dọn vào ở tới nay, đây là
lần đầu tiên cô cất tiếng cười chân chính. Trong một ‘biển trời hồng rực’, lần
đầu tiên hoa lửa tỏa ra sắc màu ấm áp.