Kể từ sau ngày đó, bất cứ ở nhà hay
ở công ty, Kiều Duy Đóa và Hình Tuế Kiến đều giống như vua không muốn gặp vua.
Cả hai chẳng nói với nhau lời nào, mà còn đối xử với đối phương như người vô
hình.
Trên thực tế, Kiều Duy Đóa chính
thức xin nghỉ phép ở công ty, vả lại cô cố tránh giáp mặt Trần Ôn Ngọc. Nếu
tình cờ không thể tránh thì dù trong lòng hai người ngầm hiểu, cũng tận lực xem
việc kia như chưa từng xảy ra.
Giông bão lần này kết thúc một cách
bình thản làm cô thấy yên tĩnh đến kỳ dị.
Quái đản hơn là, chỉ cần có cơ hội
thì Trần Ôn Ngọc sẽ nhìn cô chằm chằm đến ngơ ngẩn. Không, nói chính xác hơn
chị ta nhìn chằm chằm vào vùng bụng phẳng lì của cô mà ngơ ngẩn. Tình huống kỳ
lạ ấy khiến cô khó bề tưởng tượng, cô định nhanh chóng tìm việc mới để sớm
thoát khỏi cảnh khốn đốn này.
Mọi chú ý của cô đều tập trung vào
trang thông báo tuyển dụng. Con mèo cào xột xoạt trên đùi cô, cô vừa vuốt ve
trán nó vừa cẩn thận lật tờ báo, đồng thời cũng ngước nhìn đồng hồ và cánh cửa
chính.
Dạo này Hình Tuế Kiến về nhà rất
trễ. Hơn nữa mỗi lần gã về thì trông sắc mặt hơi mệt mỏi, dường như đang gặp
việc khốn khó.
Cô nghĩ chắc gã bận rộn nhiều
chuyện phiền phức.
“Tôi xin lỗi đã để cho em thấy cảnh
mấy đó.” Cô nhớ hôm ấy trước khi bước đi, chính tai cô nghe gã nói lời xin lỗi
với Trần Ôn Ngọc. Chắc mấy vài ngày nay gã bận dỗ dành Trần Ôn Ngọc, phòng hờ
‘hậu phương’ bốc cháy.
Trong nhà có kem cốc quế, [1] nên
Tiểu Lộng bê hộp kem múc mấy miếng rồi đưa tới miệng cô.
[1]
Ice cream cone. Mang nhiều hình dạng, nhưng đa số là hình nón.
“Mẹ, mẹ con mình ăn chung đi.”
Cô lắc đầu. Dạo này dạ dày của cô
hơi khó chịu, trước kia cũng vậy, mỗi lần bị áp lực quá lớn thì cô liền mắc bệnh
bao tử, ăn đồ lạnh này nọ sẽ làm dạ dày thắt lại thành cụm.
Trước nhà bỗng vang lên tiếng vặn ổ
khóa, khiến toàn thân cô đều căng thẳng.
Một bước chân trầm ổn kèm theo
hương rượu nhè nhẹ đi vào.
Cô khẽ nhíu mày.
“Ba, ba về rồi!” Tiểu Lộng vui
sướng nhảy khỏi sofa, chạy ra cửa chào đón thân hình cao lớn kia.
Cô không ngoái đầu mà vẫn tập trung
tinh thần lật tờ báo trên tay, chỉ có điều cô chẳng thể đọc được một chữ nào
trên đó.
Gã không chào hỏi cô và cô cũng
thế.
“Ba à, ba lại uống rượu rồi!” Tiểu
Lộng bịt mũi.
Gã xoa nhẹ mái tóc Tiểu Lộng, “Ba
phải đi xã giao nên uống một tí.”
Dạo này hình như gã đột nhiên đi xã
giao rất nhiều.
Gã cởi giày, vì để giữ thăng bằng
nên gã ngồi xuống bậc tam cấp.
Xem ra, gã không hẳn chỉ uống một
ít.
Chiếc TV trong phòng khách đang
phát bản tin mới nhất của buổi tối, một công ty trách nhiệm hữu hạn giày da
tuyên bố ngừng sản xuất, toàn thể công nhân nhà máy giày tụ tập trước cổng để
đòi tiền lương, khiến sở lao động phải có mặt để giải quyết.
“Ba, ăn một miếng kem nhé.” Tiểu Lộng
thân thiết nghiêng người.
Con mèo cũng muốn chạy qua, nhưng
Duy Đóa đang trong tâm trạng bồn chồn chỉ nhấc chân lên một cái đã khống chế
được con mèo.
“Được.” Gã đáp.
“Ba thích hương vị nào?” Tiểu Lộng
đang cầm hai cây kem hai màu hỏi.
Tiểu Lộng vẫn còn tìm hiểu cái nào
thích, cái nào ghét của ba mà không biết mệt.
“Vị nào cũng được.” Thực ra, gã
không thích ăn kem lắm.
“Tiểu Lộng thích vị vanila.” Tiểu
Lộng nhăn mày, có điều vị vanila còn ít.
Gã liếc thoáng qua hộp kem còn rất
nhiều vị sô-cô-la, nói: “Ba ăn vị sô-cô-la!”
Nghe vậy, mặt mày Tiểu Lộng hớn hở,
chạy tới múc một muỗng kem to cho gã.
“Ba, dạo này con ngoan lắm, khi ba
có ở nhà con đều nhốt con mèo lại!” Tiểu Lộng kể công.
Gã gật đầu, ăn miếng kem. Tiểu Lộng
lại múc một miếng to nữa, dù trong miệng gã còn đầy kem nhưng gã vẫn nuốt
xuống.
“Được rồi, Tiểu Lộng, con ngủ sớm
đi.” Cô nhàn nhạt nói.
Màn ấm áp này bị phá hỏng làm Tiểu
Lộng bĩu môi mất vui, nhưng bé vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.
“Khoan đã, con mang cái này tới cho
mẹ đi, để mẹ con chọn trường cho con.” Gã rút trong cặp một xấp hồ sơ.
Tiểu Lộng phải nhập học trong tháng
chín, vấn đề này vô cùng cấp bách nên kế hoạch tối nay gã đã thực hiện thành
công.
Tiểu Lộng nhận lệnh, vội vàng chạy
tới phía mẹ.
Kiều Duy Đóa khẽ giật mình. Vấn đề
nhập học cho Tiểu Lộng cứ kéo dài hết ngày nay qua ngày khác, nhưng cô không
muốn xin gã giúp đỡ. Hiện giờ đã sát ngày báo danh vào trường, cô gần như không
có hi vọng và chuẩn bị để Tiểu Lộng nhập vào trường gần nhất dựa theo hộ khẩu.
Gã mang về ba bộ hồ sơ, gồm: trường
học cũ của bọn họ, trường Quốc tế và trường trung học trọng điểm số 6.
“Con đi hỏi ba xem, mấy trường này
thật sự để mẹ chọn hả?” Cô liếc lướt về phía cầu thang.
Tiểu Lộng vội vàng chạy tới chỗ gã.
“Ba nói chưa rõ sao? Hay mẹ con
nghi ngờ cả chút việc này mà ba cũng không đủ khả năng?” Gã lãnh đạm trả lời.
Tiểu Lộng lại tiếp tục chạy qua chỗ
mẹ.
“Không phải mẹ nghi ngờ mà là sợ
uổng công, mẹ không thể lấy tiền đồ của Tiểu Lộng ra đùa.”
Tiểu Lộng lại chạy, chạy, chạy.
“Nói cho cùng là mẹ con không tin
tưởng ba?”
Tiểu Lộng lại chạy, chạy, chạy.
“Ba con muốn nói sao thì tùy, chọn
trường Quốc tế đi.” Cô gấp hồ sơ lại.
Sự lựa chọn của cô làm gã hơi bất
ngờ, “Tiểu Lộng, tới hỏi mẹ con sao lại chọn trường này? Nếu vào trường đó thì
mỗi tuần chỉ được gặp con một lần, mẹ con chịu nổi không?”
“Con tới nói với ba, chịu không nổi
cũng phải chịu, mong ước con gái thành phượng hoàng là tâm trạng của mẹ.”
“Con tới hỏi mẹ, tại sao không chọn
trường cũ của ba mẹ?”
“Con bảo ba con hãy ngẫm nghĩ
nguyên nhân đi.”
Sau khi nhận lời nhắn đó, gã im
lặng. Cô sợ gặp người quen ư?
“Cá nhân ba thấy trường trung học
trọng điểm số 6 thích hợp hơn.”
“Con tới nói với ba, trường trung
học trọng điểm số 6 toàn học sinh giỏi, mẹ sợ thành tích của con theo không
kịp, áp lực quá lớn sẽ có kết quả phản ngược.”
Gã nhíu mày, nói: “Tiểu Lộng à, con
có nghĩ tới chuyện kia không?” Phiên tòa sắp mở, nếu Tiểu Lộng vẫn không thể
đối mặt với sợ hãi và ám ảnh, thì chẳng có cách nào làm bằng chứng chống lại
Tống Phỉ Nhiên trên tòa.
Quả nhiên, sắc mặt Tiểu Lộng lộ vẻ
e ngại.
Trong lòng gã đã có đáp án.
“Tiểu Lộng, ba tin tưởng con, con
tới hỏi mẹ xem tại sao lại coi thường con?” Cô gần như không hề nhắc tới một
chữ Tống Phỉ Nhiên, để giảm căng thẳng cho con gái mà cô định nuông chiều sinh
hư sao?
Tiểu Lộng chạy tới mệt nhoài.
“Ba, mẹ, hai người có thể ngồi
xuống từ từ bàn luận về vấn đề của con được không?” Chạy tới chạy lui đưa tin
một hồi khiến bé mệt đừ mà bọn họ vẫn cứ tiếp tục.
Im lặng, im lặng, cả cô và gã đều
im lặng, không ai chịu buông kiêu ngạo xuống trước.
“Bỏ đi, trường Quốc tế thì trường
trường Quốc tế.” Ba ngôi trường này gã đều chọn kĩ, mỗi trường có một nét
riêng. Gã nói xong thì đứng dậy đi thẳng lên lầu mà chẳng hề ngoảnh lại.
Cô ngồi dưới lầu cứng đờ một lát,
rồi mang tâm trạng bồn chồn xem TV.
Đèn phòng khách đều tắt ngóm, điều
dưỡng Ngô đã đưa Tiểu Lộng đi ngủ. Cô chầm chậm đứng dậy, bước từng bước lên
lầu.
Tới lầu hai, trong phòng tối om.
Cô thay quần áo trong màn đêm, lúc
cô định xỏ tay vào chiếc áo ngủ thì cánh tay bị giữ lại làm cô chết sững.
Hương rượu nhàn nhàn từ phía sau ập
tới, cô nhắm mắt cũng biết đó là ai. Bởi dù đang trong thời kì chiến tranh
lạnh, nhưng hầu như phần này đều được trình diễn hằng đêm. Quả nhiên cô bị ôm
ngang ném mạnh lên trên giường, tiếp đó là một thân hình cường tráng đè cô
xuống mặt nệm.
Bỗng dưng những gì cô hít vào đều
là hơi thở đầy nam tính của gã. Làn da gã nóng rực, hô hấp Duy Đóa bắt đầu rời
rạc làm cô phải dời mắt đi. Không có màn dạo đầu cũng chẳng để cô có cơ hội hít
thở, gã xông thẳng vào như một ngọn lửa dây dưa giữa chiến dịch chinh phục và
bị chinh phục.
Nó điên cuồng tựa như cô vừa bị một
trận cuồng phong bão táp càn quét qua, nhưng ngoài giao hoan thì mọi thứ đều
rỗng tuếch.
…
Sau cuồng nhiệt nghiêng trời lệch
đất thì căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Toàn thân cô bị cưỡng ép đến không
còn hơi sức, nằm im lìm tại chỗ.
Bên song cửa phòng ngủ có đốm lửa
nhỏ, ánh sáng lóe lên trong đêm tạo thành một chấm đỏ sậm và tỏa ra mùi khói
thuốc nhàn nhạt.
Cô nhíu mày, dạo này cô thường ngửi
thấy mùi khói thuốc, nhưng cô lười nói chuyện mà chỉ đưa tay mò mẫm vào ngăn
kéo.
Gã vẫn ngồi hút thuốc bên cửa sổ và
lặng lẽ chăm chú theo dõi mọi hành động của cô.
Cô đụng tới lọ thuốc nhưng vì trượt
tay làm nó rơi xuống sàn nhà lăn xa đến mấy mét. Cô thu tay lại, lười phải
xuống giường và mệt mỏi từ bỏ. Cô quá mệt, chắc đêm nay cô vẫn có thể đi ngủ mà
không cần dùng tới thuốc.
Gã bước về phía cô, duỗi cánh tay
dài ra nhặt lọ thuốc đưa cho cô.
Duy Đóa im lìm mở nắp lọ, đổ viên
thuốc con nhộng ra cầm ly nước uống vào.
…
Gã dụi điếu thuốc và lên giường.
Cô nằm đưa lưng về phía gã.
Hai người vẫn tiếp tục im lặng
không nói gì.
…
Sáng sớm thức dậy, Kiều Duy Đóa cảm
thấy cả người uể oải, ngực căng cứng, đầu óc say sẩm và buồn nôn.
“Mẹ, ba kêu con tới hỏi hôm nay mẹ
có muốn tới công ty không?” ‘Cô bé giao liên’ lại chạy lên lầu.
Cô mệt mỏi lắc đầu, cả người khó
chịu khôn tả.
‘Cô bé giao liên’ nhận lệnh chạy
xuống lầu rồi lại chạy lên.
“Mẹ à, ba hỏi có phải mẹ thấy buồn
ngủ và buồn nôn không? Nếu mẹ khó chịu thì để ba đưa đi khám.” ‘Cô bé giao
liên’ đọc thuộc lòng.
Cô lại lắc đầu, “Nói với ba con là
không cần!”
Tiểu Lộng xoay gót xuống lầu truyền
đạt, nhưng mới chạy một đoạn thì cô bé quay người lại hỏi, “Mẹ, có phải mẹ mang
thai không?” Vì vậy ba mới hỏi mẹ có buồn ngủ và buồn nôn không?
Tiểu Lộng hỏi vấn đề này làm toàn
thân Kiều Duy Đóa đông cứng, hình như kinh nguyệt của cô đã trễ ba – bốn ngày
rồi chưa tới.