Sáng sớm, Thường Hoan đang ngồi
nghe điện thoại trong phòng khách thì bỗng hét toáng lên: “Cái gì, họp lớp lễ
tình nhân hả? Sao các cậu thiếu đạo đức quá vậy?”
Duy Đóa đang chải đầu cho Tiểu
Lộng. Bây giờ Tiểu Lộng rất thích làm đẹp, bé không chịu thắt bím như mấy cô
thôn quê nữa, mà đòi cô phải cột tóc nhỏng cao như đuôi ngựa trông mới xinh.
“Nghĩ giùm cho đám ‘nam thừa nữ ế’
[1] không có tiết mục như bọn tớ hả? Cần gì giễu cợt quá đáng vậy cơ chứ!”
Thường Hoan càu nhàu.
[1]
Nguyên tác: ‘Thặng nam thặng nữ’ – thường mang ý nghĩa mỉa mai những người chưa
lập gia đình.
Tiểu Lộng cột tóc xong thì bắt đầu
mặc giày.
Thường Hoan bắt đầu năng nổ gọi
điện cho vài bạn học cũ: “Tiểu Khiết, ‘con Sên’ nói tối nay họp lớp!… Đúng, cậu
ấy bảo gì mà để cho mấy trái tim cô đơn tụ tập lại với nhau, cái kiểu buồn nôn
đó tớ chả thèm!… Đi chứ, tớ phải đi, nếu không đi bọn họ sẽ bảo tớ sợ… Cái gì,
cậu bận à? Cậu sắp đính hôn hả?!”
Duy Đóa cầm túi sách của Tiểu Lộng,
lướt ngang qua người Thường Hoan đang bị đả kích trầm trọng.
“Alo, Tiểu Mẫn hả? Tối nay họp lớp
nhé!” Thường Hoan tiếp tục gọi điện thoại.
“Mẹ, con tới trường đây!” Tiểu Lộng
mặc chiếc áo khoác màu đỏ xinh đẹp, vẫy tay chào cô.
“Ừ, mấy giờ con về?”
“Con không về đâu, con ở nội trú
luôn.”
“Không phải 16 tây con mới chính
thức nhập học sao?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Hôm nay học trở lại rồi mẹ, cứ đi
đi về về hoài phiền phức lắm, con ở trong trường luôn.” Tiểu Lộng cười cười
nói.
“Ôi khốn nạn thiệt, Tô Tô cậu cũng
có bạn trai rồi, hic hic, sao các cậu bắt nạt người ta như thế?” Thường Hoan
vẫn rít gào.
“Vậy à? Cũng được! Chờ mẹ một chút,
mẹ tới trường với con.” Sáng sớm ngủ dậy cô đã lục đục bận bịu nên chưa kịp
thay quần áo.
“Đừng, đừng, đừng, mẹ à, con đã là
học sinh trung học, con có hẹn với các bạn ngồi xe buýt rồi. Bây giờ đã muộn,
con đi trước đây. Bye bye mẹ!” Tiểu Lộng vội vàng tạm biệt.
Tự đi tới trường bằng xe buýt? Duy
Đóa cau mày lo lắng, nhưng làm sao Tiểu Lộng còn rãnh rang để suy nghĩ, thoắt
một cái bé đã biến biệt dạng.
Duy Đóa giật mình sững sờ. Mới chưa
tới nửa năm mà cô bỗng cảm thấy con gái lên trung học rồi thì đã thành người
lớn. Trong ký ức của cô, Tiểu Lộng vẫn là một con bé khóc lóc thê thảm trong
thang máy vào ngày sau Tết Trung thu.
“Cậu đừng lo, mấy đứa nhỏ tuổi này
đang bước vào thời kỳ thành niên, bọn nó không thích làm việc gì cũng có ba mẹ
kèm theo.” Thường Hoan cúp điện thoại với vẻ mất mát.
Thời kỳ thành niên? Làm sao có thể!
“Cậu đừng có biểu hiện vẻ khó tin
như thế, cậu không thấy cơ thể của Tiểu Lộng đã bắt đầu trổ mã rồi sao?”
Cô thấy kì nghỉ đông này Tiểu Lộng
đã có kinh nguyệt, đường cong nữ tính khó hòng che dấu. Cô còn đi mua áo ngực
cho bé mặc nữa.
“Hồi tớ bằng tuổi Tiểu Lộng đã biết
yêu thầm, biết viết nhật ký rồi đấy! Không khéo Tiểu Lộng cũng giống vậy.”
“Sao có thể thế được?” Cô nghe xong
thì bật cười, Tiểu Lộng vẫn là đứa trẻ.
“Sao lại không được? Có muốn tớ
nhắc cho cậu nhớ, năm bao nhiêu tuổi thì cậu quen bạn trai không?” Thường Hoan
trách móc.
Nụ cười của cô cứng lại, không thể
nào…
“Biết đâu bây giờ Tiểu Lộng đang
ngồi chung xe buýt với nam sinh nào đó?” Thường Hoan cố ý làm khó cô.
“Không có đâu!” Duy Đóa lập tức bác
bỏ.
“Cậu không phát hiện bắt đầu học kỳ
này Tiểu Lộng rất thích chưng diện sao?”
Cô có phát hiện. Vả lại mỗi lần hai
mẹ con gặp nhau, cô đều thấy Tiểu Lộng có chủ kiến hơn trước, thậm chí bé còn
tự phối đồ để mặc.
“Tớ nhớ hồi mới vào ở nội trú, Tiểu
Lộng thường về nhà, hiện giờ thì hết rồi. Nếu không phải vì cậu kiên quyết kéo
con bé về ăn tết, thì chắc nó ở luôn trong trường đón Tết Nguyên đán!”
Thường Hoan nói đúng, cô có chú ý
tới những thay đổi của Tiểu Lộng.
“Tớ thấy tám phần là Tiểu Lộng đang
quen bạn trai!” Thường Hoan nói chắc mẫm.
Ôi, trẻ con mới bây lớn mà đã vội nói
chuyện yêu đương.
Rốt cuộc Duy Đóa không thể ngồi
yên, cô chạy tới ban công nhìn xuống trạm xe buýt gần đó, xem có phải thực sự
Tiểu Lộng đi chung với nam sinh. Thế nhưng con bé đâu? Trạm xe buýt chẳng còn
bóng dáng của Tiểu Lộng! Sao nhanh đến vậy? Hay có người tới đón con bé?
“Duy Đóa, tối nay cậu đi họp lớp
với tớ nhé?” Thường Hoan bám lấy bạn. Vào ngày đặc biệt này, cô không muốn hiu
quạnh.
Họp lớp?… Duy Đóa cứng đờ. Nhiều
năm qua, các bạn thời trung học cơ sở có tổ chức họp lớp vài lần, nhưng cô chưa
từng tham dự.
“Tớ xin lỗi, tớ quên mất.” Thường
Hoan lập tức phát hiện vẻ bất thường của cô.
Đúng là óc heo, cô quên béng chuyện
ầm ĩ giữa Hình Tuế Kiến và Duy Đóa năm đó, lần nào họp lớp việc ấy cũng là tâm
điểm bàn tán.
Duy Đóa cười gượng ép, “Thực ra tớ
không để ý như trước đây nữa.”
Trước kia cô luôn cảm giác chuyện
đó là một nỗi sỉ nhục lớn, nên cố che giấu thật kỹ. Mỗi lần vô tình gặp lại bạn
học cũ, cô đều giả vờ không quen mà quay đầu bước đi. Thế nhưng khi trải qua
việc này, cô bỗng nhận ra mình đã không còn quan tâm như xưa nữa.
Thường Hoan tròn mắt hét to: “Đóa
Đóa, cậu thoát khỏi ám ảnh rồi sao?”
“Tớ không biết nhưng chắc vậy.” Đã
thoát khỏi ám ảnh hay chưa thì cô không dám khẳng định, nhưng cô chắc chắn nếu
bây giờ gặp lại bạn học cũ, thì cô sẽ thản nhiên đón nhận.
“Đúng, cậu sẽ làm được mà! Đấy là
một vụ tai nạn ngoài ý muốn, người phạm lỗi đâu phải là cậu, việc gì cậu không
dám gặp các bạn học cũ chứ?” Thường Hoan ngẫm nghĩ chốc lát rồi hưng phấn nói,
“Tối nay tớ đưa cậu đi, hù chết mấy đứa thích nói xấu sau lưng!” Xem ra cuộc
họp lớp năm nay sẽ có nhiều người mất ‘hứng thú’.
“Không được, tối nay tớ có hẹn đi
xem phim với Tư Nguyên rồi.” Duy Đóa hắt cho cô nàng một gáo nước lạnh, “Cậu
nói xem lễ tình nhân đầu tiên giữa tớ và anh ấy quan trọng hay họp lớp quan
trọng?”
Mặt Thường Hoan lập tức xịu xuống.
“Đóa, em có muốn đi không?” Ngoài
cửa bỗng vang lên một giọng nói ôn tồn.
Các cô quay đầu thì thấy Tư Nguyên.
Hóa ra cuộc đối thoại vừa rồi giữa bọn họ, anh đều nghe được.
Duy Đóa cau mày, “Chúng ta đã hẹn
đi xem phim rồi.” Cô muốn đi họp lớp nhưng không thể bỏ lơ anh.
Tư Nguyên thở dài, “Anh định tới
nói với em, anh mua vé suất 9h30’ tối.” Trời tờ mờ sáng anh đã đi xếp hàng, thế
mà vẫn không đấu lại lớp trẻ.
“Wow, cậu vừa được dự họp lớp vừa
được đi xem phim nhé!” Thường Hoan reo hò.
“Em muốn đi thì đi đi, nhớ về kịp
giờ xem phim nhé.” Nếu cô có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh, thản nhiên đến gặp gỡ
bạn bè cũ, thì anh thấy việc này còn ý nghĩa hơn buổi xem phim trong lễ tình
nhân.
…
Khách sạn XX.
Kỳ thực tối nay những bạn học rảnh
rỗi tới tham gia không nhiều, tính hết khoảng chừng hai mươi mấy người. Lúc
thấy cô, ai nấy cũng bất ngờ khiếp vía.
Mọi người đều đã trưởng thành, và
hiếm có cơ hội gặp lại bạn cũ, vì vậy cả nhóm miễn bàn tới những điều không thích
hợp.
Nhóm bạn nhanh chóng xúm lại tán
gẫu, nhưng với cá tính xưa nay thì cô chỉ ngồi làm người nghe.
“Ủa, Hồ Diễm, cậu cũng rảnh hả?
Chẳng phải cậu đã làm mẹ của hai đứa nhóc rồi sao?”
“Đừng nhắc nữa, tớ bị mấy đứa nhỏ
đày sắp chết rồi. Nghe nói bữa nay có họp lớp nên tớ chuồn tới đây để hít thở.”
“Anh yêu, em đang tham gia buổi họp
lớp và bận rộn với đám bạn nam, không có việc gì thì đừng phiền em nhé!”
“Wow, Quý Mạn Mạn, kiểu tóc của cậu
chắc ngốn hết mấy ngàn nhỉ? Nhưng… bây giờ ‘vật’ này còn giá trị sao? Đã là gái
lỡ thời rồi thì tiết kiệm bớt đi.”
Hồ Diễm béo lên rất nhiều, lúc gọi
điện thoại buôn chuyện vẫn thích dùng triết lý ‘lạt mềm buộc chặt’ trước mặt
các bạn nam, đã vậy cô ta còn kênh kiệu đem ‘gái ế’ Quý Mạn Mạn ra cho đám bạn
trêu ghẹo.
Cô nghĩ mình già thật rồi, ngồi bên
cạnh Thường Hoan nhìn các bạn học cũ nô đùa mà cô thấy thật vui, thật ấm áp.
“Con Sên, mọi người tới đủ chưa? Tớ
đói sắp chết rồi mà chưa khai tiệc nữa!” Cái bụng đã sinh những đứa trẻ của Hồ
Diễm bắt đầu sôi sột soạt.
“Còn thiếu một người nữa!”
“Thiếu ai?” Thường Hoan hét.
“Trần Tiểu Béo, cậu ấy nói đang
trên đường tới.” Con Sên lập tức trấn an.
Trần Tiểu Béo? Chẳng phải… anh ta
đi Canada rồi sao?
Thâm tâm Duy Đóa đang nghi hoặc thì một giọng nói trầm
ấm vang lên giữa không gian náo nhiệt: “Xin lỗi
mọi người, tôi tới trễ.”