“Nếu lỡ bắt được Tiểu Lộng yêu sớm,
cậu tính làm sao? Lấy roi đánh đôi uyên ương hả?” Thường Hoan hưng phấn hỏi.
Duy Đóa suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tớ
cũng chưa biết phải làm sao.”
“Ủa, cậu chưa lên kế hoạch à?”
Thường Hoan ra chiều thất vọng, “Vậy sao cậu còn đi?”
“Tiểu Lộng không muốn về nhà, tớ
thấy không ổn lắm.” Cô nhíu mày.
Cả tuần nay Tiểu Lộng cũng chưa về
nhà, để người làm mẹ như cô luôn cảm thấy bất an.
“Nếu con bé thật sự đang yêu, thì
tớ muốn xem đối phương là ai. Cả hai đứa còn là trẻ vị thành niên, nên tớ mong
hai đứa có thể đợi đến lúc trưởng thành rồi hãy yêu đương, ví dụ như tới mười
tám tuổi.”
Thường Hoan không mấy lạc quan, “Tớ
thấy khả năng cậu càng phản đối, bọn nó càng hăng say! Xử lý không khéo thì cậu
gặp phiền phức đấy!” Đây tuổi dậy thì, hiểu hay không?
Nghe mấy từ phiền phức làm sắc mặt
Duy Đóa xám mét, nhưng sau đó cô bình tĩnh phân tích: “Tớ cũng biết nếu đột
ngột nói những lời này thì sẽ làm Tiểu Lộng phản kháng, vì vậy tối nay tớ tính
ở lại ký túc xá để hai mẹ con nằm hàn huyên tâm sự. Tớ muốn nói với con bé,
cuộc đời con người rất dài, tình yêu đầu rất đáng quý, cái ngàn vàng nhất định
phải dành cho người mình yêu nhất.”
Cô sợ Tiểu Lộng vướng vào yêu quá
sớm, sợ Tiểu Lộng quen người có lai lịch bất minh, sợ đường tình duyên Tiểu
Lộng gặp trắc trở, cô có nhiều lo lắng không sao đếm xuể. Cô hy vọng cuộc đời
của Tiểu Lộng được trôi chảy, đừng giống như cô…
Cô chuẩn bị đầy đủ những lời cần
nói, thế mà khi tới ký túc xá thì được báo rằng Tiểu Lộng đã có người đón đi.
“Có một người đàn ông vạm vỡ khoảng
30 tuổi, tuần nào cũng tới thăm Tiểu Lộng. Bọn tôi hỏi Tiểu Lộng anh ta là ai
mà Tiểu Lộng không chịu nói, nhưng bọn tôi thấy mỗi lần người đàn ông đó đến
thì Tiểu Lộng rất hưng phấn!”
Một người đàn ông khoảng ba mươi
tuổi? Vậy ra đối tượng hẹn hò của Tiểu Lộng là người đã bươn chải với đời? Duy
Đóa nhất thời không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.
…
Trên lầu ba quán nước đối diện
trường học.
“Tiểu Lệ chắc chắn không phải người
tốt, đứng trước mặt bạn nam thì dịu dàng lương thiện, mà đứng trước mặt bạn nữ
thì hống hách kiêu căng. Con thật chả hiểu tại sao Giang Tuấn có thể thích kiểu
nữ sinh giả tạo này? Anh ấy là đầu heo!” Tiểu Lộng trề môi dày tới cả ký lô
thịt, kể lể oán trách với người đàn ông đối diện.
Người đàn ông xoa cằm trầm ngâm
chốc lát, rồi cong ngón tay gõ vào đầu cô bé: “Con biết cậu ta là heo, sao con
còn thầm mến cậu ta?” Người thầm mến tên đầu heo, mới xứng danh là heo!
Tiểu Lộng xoa nhẹ nơi bị đau, ấm ức
kêu to: “Ba à, con đâu có muốn, chuyện tình cảm không thể kiềm chế được mà!”
Nghe một đứa bé 14 tuổi thảo luận
hai chữ ‘tình cảm’ với mình, làm Hình Tuế Kiến thực sự dở khóc dở cười, thế
nhưng suốt mấy tháng qua gã phải trở thành người nghe. Bởi lẽ, có người vào một
hôm tình cờ gặp đàn anh trong căn tin nhà trường, thì lập tức chớm nở mối tình
đầu.
Hôm nay cô bé gọi điện nói muốn mua
một cái váy, ngày mai muốn mua chiếc khăn quàng cổ, vân vân… rồi tuần trước
phải đưa cô bé đi xỏ lỗ tai. Mới vài tháng ngắn ngủi mà bỗng dưng Tiểu Lộng từ
một đứa trẻ đã tiến thẳng về phía hàng ngũ các thiếu nữ.
Chao ôi, đúng là trong nhà có con
gái mới lớn.
“Thành thật mà nói… cậu nhóc con
chấm nhìn hơi yếu đuối…” Hai cha con ngồi trên lầu ba nên vừa khéo nhìn thấy
trong sân thể dục, có một cậu nhóc đang xum xoe đưa hộp sữa cho cô bạn gái ngồi
dưới tán ô.
Ánh mắt con gái gã thật sự hơi kém
cỏi.
Tiểu Lộng cũng thấy cảnh ‘vạn tiễn
xuyên tâm’ này, “Ba à, ba không nghĩ anh ấy rất đẹp trai, khí chất rất hoàng tử
và rất trầm tĩnh sao?”
“Đàn ông không dựa vào gương mặt để
ăn cơm!” Hình Tuế Kiến liếc cô bé một cái, “Khí chất rất hoàng tử, rất trầm
tĩnh à? Rõ ràng đấy là một gương mặt dài xọc nghèo kiết!”
Quả nhiên khó khai sáng được các
thiếu nữ vị thành niên.
Thấy người mình yêu bị mạt sát,
Tiểu Lộng nghiến răng nguýt gã.
Thế nhưng gã vờ như không thấy,
“Theo mắt của ba, thì ba đề nghị con nên đeo đuổi cậu nhóc kia đi, cái cậu có
vóc dáng kia kìa.”
Tiểu Lộng nhìn theo ngón tay ba,
thấy trong sân thể dục có một nam sinh cao khoảng 1m85 của lớp bên cạnh. Nam
sinh ấy có hàng lông mày lưỡi kiếm oai phong, đôi mắt khí phách lẫm liệt. Bé
không nhớ tên cậu ta, nhưng hình như cậu ta là đội trưởng đội bóng rổ nhà
trường.
“Làm ơn đi, con và mẹ đều không
thích kiểu mẫu này!” Tiểu Lộng ôm đầu rên rỉ.
Đôi môi vốn dĩ đang tươi cười của
gã khẽ đông cứng, ánh mắt cũng dần dần chìm lặng.
“Mẹ con và anh chàng thư sinh kia
vẫn ổn chứ?” Gã hớp một miếng nước Coke, nhàn nhạt hỏi.
“Tốt lắm, tình cảm giữa mẹ và chú
Lục rất tốt! Tính mẹ khá mạnh mẽ, nhưng chú Lục luôn có cách biến mẹ thành dịu
dàng!” Tiểu Lộng ăn ngay nói thật, “Có lẽ đây chính là tình yêu!”
“Thế à? Nếu có cơ hội, ba cũng muốn
thử một chút.” Nụ cười của gã càng nhạt phai.
“Ba… kỳ thực con luôn muốn biết tại
sao ba mẹ lại chia tay?” Tiểu Lộng dè dặt hỏi.
Đây là vấn đề trong lòng Tiểu Lộng
chưa được giải quyết.
Gã ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Nếu
ba nói với con, ba để người phụ nữ khác đeo nhẫn của mẹ con, còn bị mẹ con bắt
quả tang trên giường, con có tin không?”
Tiểu Lộng lắc đầu, bé không tin
đâu.
“Vậy nếu ba nói, lúc đó mẹ con khóc
đến tơi bời, ba còn đuổi thẳng mẹ con ra khỏi cửa trước mặt người phụ nữ kia,
con có tin không?” Gã lại hỏi.
Gã thừa nhận gã từng làm những
chuyện thật tàn nhẫn, rất khó được tha thứ.
Tiểu Lộng phì cười, “Ba à, tốt nhất
ba nên kể thêm cảnh mẹ con không chịu đi, còn khóc lóc gõ cửa ầm ầm.”
Cô có làm thế mà, vậy nên gã mới
ném tờ hôn thú cho cô xem. Hình Tuế Kiến lắc ly đá lạnh trong tay, vì nhớ lại
chuyện cũ mà khiến tâm trạng gã rất tồi tệ.
“Ba à, hóa ra ba không hề quê mùa,
mà ba phải có tế bào văn nghệ lắm mới đủ khả năng đem vai diễn bi tình đặt trên
người mẹ.” Tiểu Lộng không nhịn được cười bò ra.
Vẻ mặt lạnh lùng chẳng chút thay
đổi của gã nhìn cô con gái chằm chằm.
“Chẳng qua nếu ba đem nam diễn viên
chính trong ‘vở kịch’ này đổi thành chú Tư Nguyên, thì sẽ có sức thuyết phục
hơn.” Tiểu Lộng cười ra nước mắt.
“Tại sao?” Tâm trạng gã càng thêm
tồi tệ.
“Bởi nếu không yêu thì làm sao lại
sụp đổ?” Tiểu Lộng thông minh hỏi vặn ngược.
Trong nháy mắt, cả người gã đều
đông cứng. Yêu ư? Làm sao có thể? Chính miệng cô từng nói, cô không muốn bỏ đi
vào thời điểm đó là vì không muốn bị người ta hiểu lầm, không muốn bị người ta
đàm tiếu.
“Nếu ba thực sự đối xử với mẹ như
thế, thì con đoán mẹ nhất định sẽ tát cho ba hai cái, rồi lạnh lùng xoay người
trước ba.” Tiểu Lộng nói chắc chắn.
Gã ngơ ngác, hôm ấy Kiều Duy Đóa đã
quên ném cho gã cái tát.
“Được rồi, ba đừng thêu dệt nội
dung vở kịch lộn xộn đó nữa. Ba mau cho con biết, tại sao tự dưng ba không cần
mẹ con nữa?” Tiểu Lộng lại truy hỏi.
Gã im lặng hồi lâu rồi thản nhiên
đáp: “Ba mẹ luôn cãi nhau, lại hay đâm tới đâm lui, chán ngấy nên bỏ thôi.” Có
một số việc, con nít cũng không nên biết nhiều.
…
Tiểu Lộng ôm con mèo, còn Hình Tuế
Kiến xách cái lồng, hai cha con rảo bước quay về ký túc xá.
“Ba, ba nuôi con mèo khá ghê! Hình
như nó nặng thêm mấy kí, trông càng thêm oai phong.” Nó nặng đến mức bé ôm muốn
không nổi. Có vẻ như ba cho con mèo ăn đúng bữa, mới làm nó mạnh mẽ thế này.
Con mèo vẫy vẫy đuôi, vui sướng vì
có người khen nó.
Gã cười nhẹ mà không đáp. Trên thực
tế, bây giờ gã hơi rối loạn vì cuộc đối thoại ban nãy với Tiểu Lộng.
Gã không ngừng suy nghĩ, phải chăng
trước kia Kiều Duy Đóa đã từng yêu gã? Gã biết không thể xảy ra khả năng này,
nhưng trái tim gã vẫn rối bời.
“Ba, ba nói xem tại sao Tống Phỉ
Nhiên lại chủ động nhận tội trên tòa?” Tiểu Lộng lắc lắc cánh tay gã, mới làm
gã hoàn hồn.
Ban đầu giở đủ mọi mưu mẹo, sau đó
lên tòa thì Tống Phỉ Nhiên bỗng chủ động nhận tội, khiến cho Tiểu Lộng và mẹ
hoàn toàn bất ngờ.
“Tình thế bắt buộc thôi! Chắc anh
ta phát hiện bên ngoài khó sống tốt nên cho rằng núp trong tù sẽ được an toàn
hơn.” Hình Tuế Kiến ngẫm nghĩ rồi đáp.
Tống Phỉ Nhiên với tội danh mưu sát
bất thành, bị kết án bốn năm tù giam.
Hai cha con vừa đi vừa tán gẫu tới
gần ký túc xá trường học.
“Được rồi, con mau vào đi, tuần sau
ba tới thăm con. Ba hứa sẽ không chọc con giận và sẽ làm tri kỷ nghe con tâm
sự.” Gã định đẩy con gái đi vào nhưng bước chân bỗng khựng lại.
Bởi vì, dưới lầu ký túc xá thấp
thoáng một bóng người. Bóng dáng nhỏ bé ấy đang lạnh lùng nhìn chăm chú gã và
Tiểu Lộng.