Gã nín thở, vì vấn đề của cô mà
cũng bởi câu trả lời gã muốn nghe.
Kiều Duy Đóa kinh ngạc ngước lên
trợn mắt nhìn gã. Cô có yêu gã hay không, gã thật sự không biết sao? Dẫu cô
luôn ‘miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo’, thường thích thay trắng đổi đen,
nhưng kỳ thực có rất nhiều việc không thể che giấu được.
Nếu không yêu, tại sao cô đi tranh
cãi với gã vì Trần Ôn Ngọc? Nếu không yêu, tại sao trong việc mang thai giả, cô
rất quan tâm đến động cơ của gã? Nếu không yêu, tại sao cô đi lo lắng cuộc
khủng hoảng tài chính của gã? Nếu không yêu, tại sao sau khi gã nói chia tay,
mà cô còn chủ động tới tận nhà dụ dỗ để mong cứu vãn? Nếu không yêu, tại sao cô
lại vì sự phản bội của gã mà khóc đến rã rời? Nếu không yêu, tại sao trong tình
trạng này mà tâm trí cô còn hỗn loạn tới mức muốn lên giường với gã? Gã cho
rằng cô thực sự dâm đãng đến thế ư?
Gã quan hệ tình dục luôn thô bạo,
nhưng trước nay gã chưa từng làm cô bị thương.
Gã dạy cô trở thành một người đàn
bà chân chính, nhưng chính gã lại không biết cách mở khuyu áo ngực!
Gã cõng Tiểu Lộng bị ám ảnh ác mộng
trên lưng suốt đêm, đi tới lui trong phòng khách mà không hề nề hà.
Gã sợ mèo, sợ tới mức nhảy lên bàn
đọc sách, nhưng vì cô phát sốt mà gã lại ‘dũng cảm’ chiến đấu với con mèo.
Gã muốn có con nên khi sống cùng
cô, gã chưa từng sử dụng biện pháp tránh thai, thậm chí còn giận dữ lôi cô đi
khám khoa hiếm muộn. Nhưng nếu tỉnh táo suy nghĩ, thì chẳng lẽ gã không tìm
được người phụ nữ nào sinh con cho mình sao? Rõ ràng Trần Ôn Ngọc rất sẵn lòng.
Lúc bị bắt quả tang tại văn phòng,
gã nói: “Em hãy ngẩng cao đầu bước ra ngoài, đừng sợ hãi gì cả, đó là Kiều Duy
Đóa mà tôi quen thuộc!” Gã đương nhiên muốn có cô, bởi vì gã nói với mọi người
rằng cô là vợ của gã!
Sau khi có ‘bé cưng’, cô cảm thấy
ngôi nhà bắt đầu giống một gia đình. Gã là ông chủ và cô là bà chủ.
Vậy mà kế tiếp gã không chừa cho cô
một chút lòng tự trọng, còn bảo tất cả chỉ để trả thù. Tuy nhiên tại sao ở
trong thang máy, gã lại bất chấp nguy hiểm để cứu cô và Tiểu Lộng?
Gã cứ như thế, làm sao không từ từ
xâm chiếm trái tim cô? Gã nói muốn bồi thường cuộc đời cho cô, gã sẽ chịu trách
nhiệm với cô tới cùng. Cô tin, nhưng kết quả cô nhận được những gì?
Gã như một ngọn núi lớn, mà cô và
Tiểu Lộng là những thân cây bé nhỏ bám vào ngọn núi lớn ấy để cắm rễ, thế nhưng
đột nhiên bị vứt bỏ. Gã như một ngọn lửa, thiêu rụi hết mọi thứ xung quanh rồi
vỗ mông rời khỏi.
Cô chưa từng thừa nhận chữ ‘yêu’
này, nhưng nó luôn tồn tại rõ rệt. Còn bây giờ gã hỏi như vậy, bảo cô trả lời
thẳng toạc thì quá xót xa trong lòng.
Cô dùng giọng điệu rất lạnh lùng
đáp: “Không có.”
Không yêu gã bởi vì sự rung động
của cô, tình yêu của cô đều là rác rưởi. [1]
Sắc mặt Hình Tuế Kiến trầm xuống,
sau đó đôi môi khẽ mỉa mai: “Vậy cũng tốt, tôi yên tâm rồi.” Biết được lúc đó
mình chỉ tổn thương đến lòng tự trọng của cô mà không phải trái tim cô, khiến
gã nhẹ nhõm đôi phần.
[1]
Nguyên tác là ‘cứt chó’, mà mình thấy ê ê răng nên đổi thành rác rưởi vậy.
(*_*)
Cô vẫn giữ nguyên thái độ lạnh
lùng, nhưng bờ vai mảnh khảnh không kiềm chế nổi mà khẽ khàng run rẩy.
Đồ khốn! Cô rất muốn khóc nhưng cô
không để đáy mắt đọng một giọt nước.
“Trời sáng tôi sẽ đưa em xuống
núi.” Gã lấy chăn đắp cho cô.
Che kín đôi chân thon thả của cô,
phải sử dụng rất nhiều tự chủ mới có thể làm gã đứng dậy.
“Không phải anh muốn đè lên tôi à?
Hình Tuế Kiến anh cần gì phải giả dạng chính nhân quân tử, xưa nay anh không
phải kiểu người đó.” Thấy gã rời khỏi giường, cô lập tức châm biếm.
Gã quay phắt lại, “Tôi muốn đè lên
em, em sẽ cho tôi đè sao?” Cô có thể đừng liên tục kích thích gã, được không?
“Được, anh nhào lên đây đi.” Cô tỏ
vẻ bình thường nhưng đôi mắt lạnh tanh, “Tuy nhiên, điều tiện trước hết là anh
phải tái hợp!”
Gã sửng sốt.
“Nếu anh chia tay với Trần Ôn Ngọc,
thì tôi sẽ cân nhắc xem có nên cho anh nhào tới không?” Cô vừa lạnh lùng lại
vừa bất an nói.
“Kiều Duy Đóa, em có biết mình đang
nói gì không?”
“Tôi đang bàn điều kiện với anh,
không phải anh rạo rực sắp chết rồi à?” Cô cười cười, “Tôi biết tính tình tôi
xấu xa, muốn làm anh yêu tôi rất khó, nhưng chẳng phải anh luôn say mê cơ thể
của tôi sao?”
Gã bình tĩnh nhìn cô.
“Anh bị kích thích với tôi như vậy,
lẽ nào Trần Ôn Ngọc không thỏa mãn nổi anh? Được, tôi sẽ thỏa mãn anh, nhưng
anh phải bỏ Trần Ôn Ngọc và Phương Nhu, dù sao đây cũng không phải lần đầu anh
làm kẻ thối tha.”
Lời của cô rất cay nghiệt.
Nụ cười của cô rất khó ưa.
Thế nhưng, gã lại thấy trái tim cô
rướm máu.
“Kiều Duy Đóa, em thực sự không yêu
tôi?” Gã hỏi lại lần nữa, bởi vì lần đầu tiên gã nghi ngờ đáp án.
“Không yêu!” Cô lớn tiếng phủ nhận.
Thế nhưng gã bước lên ôm chầm lấy
cô.
“Tôi đã nói tôi không yêu!”
Trong ngực dâng trào một cảm xúc
bức rức, cô rất muốn làm gì đó để trút cạn nỗi buồn khó gọi tên này, vì vậy cô
dùng sức cắn ngấu nghiến hung hăng vào vai gã.
Gã không rên một tiếng mà để mặc
cho cô trút giận.
“Anh có để Trần Ôn Ngọc và Phương
Nhu cắn mình như vậy không?” Cắn xong, cô uất hận hỏi.
“Không có, các cô ấy chưa từng cắn
tôi.” Gã cúi đầu thì thầm dỗ dành.
“Họ thật đúng là dịu dàng dễ
thương!” Cô ngoài cười nhưng trong không người.
Gã không nói gì mà nâng mặt cô lên
rồi hôn lên cánh môi mềm mại.
Toàn thân Kiều Duy Đóa đều run rẩy.
Khác với nụ hôn mãnh liệt ban nãy,
hiện giờ nụ hôn này chỉ mơn man cánh môi mềm với vô vàn quý trọng. Hôn xong, gã
cũng không ‘vượt rào’ mà chỉ ôm chặt lấy cô.
“Kiều Duy Đóa, nếu một người đàn
ông chỉ đơn thuần say mê thân thể của một người đàn bà, anh ta sẽ không xem
kiêu ngạo của mình quan trọng. Thậm chí quan trọng tới mức, thà chết cũng không
để cô ấy thấy dáng điệu nghèo túng của mình. Em hiểu không?”
Cô bình tĩnh nhìn yết hầu của gã
lăn lên xuống, hơi thở âm áp thổi bên tai làm lòng cô hỗn loạn. Ý gã là, gã
kiêu ngạo tới mức không thể để cô chịu khổ chung với gã, phải không?
“Kiều Duy Đóa, dẫu ghen tị thật dày
vò nhưng tôi phải thừa nhận rằng, khi ở bên cạnh anh ta thì trông em rất xinh
đẹp.” Mọi gai góc trên người cô đều biến mất, chỉ để lại một cô gái nhỏ hạnh
phúc rạng ngời.
“Thực ra em và tôi đều hiểu chúng
ta không phù hợp, sống với nhau chỉ như sao hỏa đụng địa cầu. Lỡ tương lai thực
sự có sống chung, tôi sợ em sẽ hối hận.” Nếu để cô ở bên cạnh kẻ nghèo túng như
mình, mai này một khi cô hối hận, thì có nước độn thổ cho xong.
“Anh đâu phải là tôi, làm sao anh
biết tôi sẽ hối hận?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Tôi không dám mạo hiểm.” Gã trầm
giọng thừa nhận.
Vào giây phút sau cùng, gã dám chịu
mọi trọng trách, nhưng lại phát hiện mình không đảm đương nổi cuộc đời cô.
“Anh ta là nhân viên công chức, gia
cảnh gia tốt, nghề nghiệp ổn định. Những gì anh ta có thể cho em, không thể so
sánh được với một kẻ chẳng có bằng cấp lại chỉ biết cho vay nặng lãi như tôi.”
Sau khi xảy ra sự cố, suốt 24 tiếng đồng hồ, gã đã suy nghĩ rất nhiều và rất
nhiều, cuối cùng gã khẳng định lựa chọn của mình là đúng.
“Chừng nào thì anh và Trần Ôn Ngọc
ly hôn?” Chẳng những cô cố ý không nghe lọt tai lời của gã, mà còn hỏi vặn
ngược.
Cô đang cố tình chia rẽ gã với Trần
Ôn Ngọc sao? Gã cười khổ.
“Tôi không đeo nhẫn.” Ở trước mặt
cô, ngay cả gã cũng cảm thấy chiếc nhẫn kia quá chói mắt.
“Ừ, tôi thấy nó nằm trên chậu rửa
tay, lúc đi tắm tôi vô tình cầm nó ném vào bồn cầu rồi.” Mặt cô tỉnh bơ, chẳng
hề có chút áy náy gì.
Rốt cuộc gã bật cười, một nụ cười
trầm thấp.
“Kiều Duy Đóa, em ghen à?” Hóa ra,
Kiều Duy Đóa thực sự có yêu gã.
“Nằm mơ!” Cô lườm gã, “Tôi chỉ muốn
thấy Trần Ôn Ngọc khó chịu!” Cho nên cô mới dụ dỗ người đàn ông của chị ta, đem
nhẫn của chị ta ném vào bồn cầu!
“Kiều Duy Đóa, tôi muốn hôn em.”
Bây giờ gã sẽ không bị lừa nữa.
Cô không kìm lòng được mà giang tay
ôm lấy gã.
Môi và môi quấn quýt với nhau, cùng
dịu dàng hòa quyện.
“A, um, a…” Trong phòng bỗng vang
lên tiếng rên rỉ mãnh liệt.
Gã buông cô ra.
“Phòng cách vách lại bắt đầu.” Gã
cười khổ.
Tối nay thực sự khỏi ngủ.
“Đây là lần thứ ba, xem ra thể lực
của tên đàn ông kia rất tốt.” Cô khịt mũi nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Hình Tuế Kiến sửng sốt rồi lập tức
bật cười.
“Phiền muốn chết, anh đưa điện
thoại để tôi mở nhạc nghe!” Cô xòe tay.
Gã khẳng định cuối cùng cô cũng đã
‘bình thường’.
“Được.” Gã đưa điện thoại của mình
cho cô.
Tuy nhiên mới bấm vào màn hình cảm
ứng, cô bất ngờ nhìn thấy số điện thoại của mình trên máy gã.
“Chẳng phải chúng ta chia tay rồi
sao? Anh còn giữ số điện thoại của tôi làm chi?” Cô hỏi nhẹ.
Đã đổi số mới, vậy còn cài số điện
thoại của cô vào làm gì?
Gã không trả lời, mà cô cũng không
khăng khăng đòi đáp án. Cô dùng điện thoại của gã gởi đi một tin nhắn và người
nhận tin chính là mình, sau đó cô mới từ từ bắt đầu tìm mục nhạc trong máy.
“Tốt lắm, giờ tôi đã có số phone
mới của anh rồi, anh đừng hòng biến mất dễ dàng!” Cô vừa lật người vừa lạnh
lùng cười.
Gã nhìn cô chằm chằm. Hóa ra chỉ số
thông minh của Kiều Duy Đóa không quá cao, gã muốn đổi số điện thoại một lần
cũng chẳng thành vấn đề. Thế nhưng, một Kiều Duy Đóa như vậy càng khiến gã
không chống đỡ nổi.
Một cơn xúc động bỗng ùa tới, “Kiều
Duy Đóa, tôi muốn…” Gã lấy điện thoại trong tay cô ra.
“Anh đừng hòng tơ tưởng thứ gì, tôi
có bạn trai và anh có vợ, tôi không cho anh mơ ước gì hết!” Cô hung hăng rít
lên.
Một giây, hai giây.
“Tôi chỉ muốn hỏi, tối nay chúng ta
ngủ chung được không?” Ánh mắt gã vẫn dán chặt vào cô.
Không muốn, thật sự không muốn.
Nghe vậy, cô rũ mắt xuống. Hồi lâu
sau, cô mới thì thầm hỏi: “Ngủ? Ngủ thế nào?”
Gã trầm mặc.
Cả hai người đều biết, chữ ‘ngủ’
trên mặt gã và chữ ‘ngủ’ trên cơ thể gã là hai cách thức ngủ.
“Anh có hứa là không chạm vào tôi
không? Vì tôi có…” Hai chữ ‘bạn trai’ khiến tâm trạng cô nặng nệ tới mức chẳng
thốt nổi ra miệng.
Bây giờ cô nên làm gì đây?
“Còn nữa một điểm quan trọng nữa,
muốn ngủ với tôi thì anh phải ly hôn với Trần Ôn Ngọc…”
Cô đang thừa cơ bắt chẹt sao? Gã
chỉ muốn nằm ngủ bên cô, một kiểu ngủ đơn thuần, thế mà cô lại đưa ra điều kiện
vô cùng hà khắc.
“Được, tôi hứa.” Gã xốc chăn lên
chui vào trong.
Cô lập tức kháng nghị: “Lạnh chết
được, người anh lạnh quá!”
Người đàn ông phải bơi cả tiếng
đồng hồ dưới dòng suối lạnh, cảm thấy thật vô tội.
Một lát sau.
“A, um, a, um…” Phòng kế bên vẫn
còn ‘tấu nhạc’.
“Nói ‘cái kia’ của anh đừng húc có
tôi nữa!” Cô bực bội, càng bực bội hơn là tiết tấu cảm xúc của phòng kế bên cứ
tiếp tục giương cao giương cao.
“Hay em đưa điện thoại cho tôi
nhé?” Gã cũng đâu thể khống chế nổi phản ứng sinh lý?
Cô có điện thoại để giải trí, còn
gã chẳng có vật gì để tìm vui!
Cô nguýt gã một cái rõ dài, đem hai
cái headphone nhét vào lỗ tai rồi nhẫm tâm quay lưng đi, bỏ mặc gã tiếp tục bị
những tiếng rên rỉ kia tra tấn.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc
phòng kế bên cũng yên ắng.
Gã ôm cô đã ngủ say mà tai vẫn còn
nghe nhạc dán sát vào lòng mình, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu.
“Kiều Duy Đóa, thực ra tôi rất yêu
em.” Trước khi chìm vào giấc ngủ, gã dùng giọng nói rất nhẹ thổ lộ bên tai cô.
Lại không biết qua bao lâu, lâu đến
mức âm thanh ấy đã vang vọng khắp căn phòng.
“Me too.” [2] Có một giọng nói nhẹ
tênh, không cam tâm đáp lại.