Một giờ sáng, gã lái chiếc SUV chạy
trên con đường rừng mọc đầy cây cỏ vắng vẻ phía trước. Cuối cùng, gã dừng xe
tại một kho hàng sắt thép bỏ hoang.
“Đúng, bắt đầu từ ngày mai các anh
không cần đưa cơm và ‘tiếp đãi’ anh ta nữa.” Gã vừa nói chuyện điện thoại vừa
mở sợi dây xích, đẩy cánh cửa sắt kêu ‘cót két’.
Cánh cửa sắt vừa mở, trong phòng vô
cùng u ám và một thứ mùi tanh tưởi xông vào mũi. Gã không đi vào mà đứng dưới
ánh trăng, nhắm ngay vị trí manh chiếu lác ném chiếc chìa khóa qua.
Chiếc chìa khóa rơi xuống đất kêu
lanh lảnh, vật thể nằm trên manh chiếu lác khẽ giật giật. Đầu vật thể kia kiệt
sức rũ xuống, hệt như không biết hôm nay là năm nào và chẳng có hứng thú đi tìm
hiểu động tĩnh quanh mình.
Hình Tuế Kiến nhìn chằm chằm vật
thể chậm chạp kia, rõ ràng anh ta đã được dạy dỗ xứng đáng.
“Tống Phỉ Nhiên, mày được tự do!”
Bỏ lại một câu nói lạnh lùng, gã xoay gót rời đi.
Nghe tiếng gã, vật thể kia do dự
vài giây rồi sau đó run rẩy. Anh ta rề rà một lúc mới bắt đầu lần tìm món đồ
vừa cất tiếng kêu lanh lảnh ban nãy. Hai tay anh ta run run sờ soạng lung tung,
hai đầu gối anh ta kiệt sức, mỗi động tác đều vang lên tiếng ‘leng keng’, đó là
tiếng kim loại ma sát vào mặt đất.
Vất vả lắm anh ta mới đụng tới một
vật nho nhỏ như chiếc chìa khóa, anh ta vội vàng dùng hai tay mở cùm chân mình.
Tiếng kim loại vang lên thay cho lời giải đáp, tiếp đó là đôi tay.
Vất hai bộ còng tay qua một bên,
Tống Phỉ Nhiên bước ra.
Ánh trăng soi vào người anh ta, in
lên khuôn mặt đẹp trai đã sớm bị bào mòn. Đấy là chưa kể tới việc râu ria mọc
tua tủa khiến anh ta chả khác gì dã nhân từ rừng rậm xông ra. Trải qua mấy
tháng tàn phá, cơ thể Tống Phỉ Nhiên gầy tong không ra dáng người, hai mắt sưng
múp nên nhìn mọi thứ đều mơ hồ.
“Hình – Tuế – Kiến, tao… tao sẽ
không bỏ qua cho mày…” Tống Phỉ Nhiên thảm hại dựa vào cánh cửa sắt, dùng hết
sức gào thét.
Bị nhốt mấy tháng nay, anh ta kêu
trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, suýt chút nữa anh ta cho rằng mình
sẽ chết già ở chỗ này.
Hình Tuế Kiến định lên xe thì bỗng
dừng chân, gã đóng sầm cửa xe rồi bước nhanh về phía cánh cửa sắt.
Tống Phỉ Nhiên sợ tới mức vội vàng
co rúm trốn sau cánh cửa sắt mà phát run lập cập. Anh ta ở đây mỗi ngày chỉ ăn
được một bữa, ba bữa lại bị ăn đòn nên sinh ra ám ảnh, khiến anh ta từ một công
tử sang quý biến thành chim sợ cành cong. Anh ta rất sợ Hình Tuế Kiến, vì suốt
mấy tháng bị hành hạ đó đều do gã điên này ban cho.
“Mày định làm cách gì để không tha
cho tao?” Hình Tuế Kiến tò mò.
“Tao, tao là người thừa kế của
Nguyên Dã, tao, tao có tiền có thế…” Tống Phỉ Nhiên rụt bả vai, ngập ngừng.
Hình Tuế Kiến vừa bực bội vừa buồn
cười khi thấy cảnh tượng này. Từ ngày gã bắt cóc Tống Phỉ Nhiên tới giờ, Tống
Khải Nguyên chỉ ra mặt tượng trưng có một lần. Lúc bị gã quyết liệt từ chối,
ông ta không hề can thiệp nữa. Nếu Tống Khải Nguyên quan tâm đến anh ta, thì
ông ta sẽ công bố với bên ngoài là đã đưa Tống Phỉ Nhiên ra nước ngoài công tác
sao?
“Đúng vậy, mày là người thừa kế!”
Hình Tuế Kiến cười đăm chiêu, vì là người thừa kế nên rắc rối đang chờ anh ta ở
đằng sau!
“Tống Phỉ Nhiên, bắt nhốt mày là
một mình tao làm.” Gã đã cho anh ta rất nhiều cơ hội, nếu anh ta không biết quý
trọng thì gã sẽ không nương tay, nên về sau có oán thù gì cứ việc tới tìm gã.
“Tao, tao nhất định sẽ cho mày vào
tù.” Tống Phỉ Nhiên vừa run vừa nói.
“Vào tù hả?” Gã sờ sờ hàm râu mọc
lún phún trên cằm mình, “Ý tưởng này khá hay!” Vừa khéo gã đang thiếu rất nhiều
tiền, có lẽ bị tố cáo tội bắt giam người trái phép mà phải ngồi tù là đúng
luật.
Tống Phỉ Nhiên không dám mở miệng.
“Tống Phỉ Nhiên, mày biết rõ tao là
người thế nào rồi đấy! Mai mốt ra ngoài thì sống cho tử tế, đừng chọc vào tao!”
Gã ngồi xổm xuống nhìn thẳng mặt anh ta, thản nhiên nói: “Còn nữa, nếu về sau
có gặp mẹ con cô ấy thì chạy trốn cho xa, bằng không tao chả khách sáo đâu.” Có
điều gã nghĩ, chắc Tống Phỉ Nhiên cũng không đủ thời gian để tìm mẹ con Kiều
Duy Đóa để gây phiền phức.
Tống Phỉ Nhiên vẫn ôm đầu run rẩy,
anh ta mạnh miệng nói thế thôi chứ anh ta nào dám. Anh ta đã có một bài học,
trong suốt mấy tháng bị nhốt anh ta đã nếm đủ mùi vị bị trói. Sau này anh ta
không dám hãm hại người ta đi tù, và càng chẳng dám giận dữ đem ai nhét xuống
gầm giường.
“Đáng lẽ tao định bán mày ra nước
ngoài, làm vịt hay làm lao động gì tao cũng chả xen vào. Nhưng giờ tao nghĩ,
vất vả đưa mày qua nước ngoài chi bằng cho mày về làm thiếu gia lần nữa đi!”
Nếu Tống Phỉ Nhiên còn chọc giận gã thì trừng trị hay bỏ qua, gã đều tuyệt đối
không chùn tay.
Tống Phỉ Nhiên nghe thế thì vô cùng
vui mừng.
…
Ngày 21 tháng 9, một khu vực chiếm
200 mẫu đất, tổng giá trị sản lượng thép Inox sản xuất hàng năm đạt một tỷ tấn,
ông chủ của công ty trách nhiệm hữu hạn này đã gia nhập hàng ngũ ‘bỏ trốn’. Mỗi
ngày đều có chủ nợ lũ lượt cầm giấy nợ tới đòi nợ, thậm chí có vài giấy nợ phơi
bày lên tới hàng chục triệu, công ty bị dọn sạch không còn gì. Mấy hôm trước
cảnh sát đang thẩm tra xử lý, dính dáng số tiền cả tỷ.
Ngày 22 tháng 9, tổng giám đốc của
một công ty dược phẩm lớn đã bỏ chạy, liên quan đến vụ án tài chính hơn cả tỷ
tệ. Cùng ngày, ông chủ của một hãng in ấn cũng bỏ chạy, nghe đồn số tiền mắc nợ
lên tới ba tỷ.
‘Trào lưu bỏ trốn’ ở Ôn Thành bắt
đầu tăng tốc, nội trong ngày 22 tháng 9 mà đã có chín ông chủ xí nghiệp ‘mất
tích’, lập nên kỷ lục lịch sử.
4strong0’ sáng ngày 23 tháng 9, một nữ
nhân tài khoảng 50 tuổi của Ôn Thành mặc áo hồng quần Jeans đã nhảy từ lầu 26
của tòa cao ốc D xuống đất, chết tươi tại chỗ. Chỉ trong vòng một tuần ngắn
ngủi, Ôn Thành đã nổi lên ba sự kiện nghi ngờ dính dáng tới cho vay nặng lãi
nhảy lầu tự sát.
Trên xe buýt.
Một phụ nữ trung niên vô cùng lo
lắng, nói: “Hồi đầu năm, tôi đem nhà đi cầm ngân hàng lấy tiền gởi vào một công
ty bảo đảm để ăn tiền lời…” Nếu giờ đến kỳ đáo hạn mà thiếu tiền thì sẽ bị ngân
hàng tịch thu nhà.
“Bà bị điên rồi, sao lại đem số
tiền này quăng vào đó!” Người phụ nữ đi cùng phản bác.
“Nhiều người cũng làm vậy, lãi xuất
trong ngân hàng giỏi lắm là một phần trăm. Nếu tôi bỏ một triệu vào nơi có lãi
cao, thì mỗi tháng ít nhất tôi cũng lấy được mười nghìn tiền lời! Tôi đâu ngờ
sẽ biến thành thế này!” Giờ nóng ruột cũng vô ích, chỉ đành khóc ròng: “Tình
hình hiện nay quá đáng sợ, tôi phải làm gì đây?”
“Có gì mà đáng sợ? Vay nặng lãi
không chết [1], cổ phiếu khó tăng cao!” Anh thanh niên ngồi phía sau trêu tức.
[1]
Nguyên tác: ‘lão cao’ – Một từ chỉ những người chuyên đi vay tiền trong dân,
bọn họ mượn tiền lãi suất thấp, cho vay lãi suất cao lấy lời. Vụ việc làm rung
chuyển thành phố Ôn Châu.
Hai người phụ nữ căm giận. Bây giờ
người có tâm trạng nói đùa thì thường là những người sống nhờ vào đồng lương,
rảnh rỗi không lo kiếm tiền mà lo xía vào chuyện người khác.
“Đã tới viện y học.” Xe buýt vừa
báo điểm dừng, Kiều Duy Đóa cũng đứng dậy khỏi ghế và xuống xe.
Hằng ngày trên đường từ nhà tới
bệnh viện, cô ngồi trong xe buýt nghe được rất nhiều tin tức, mỗi một tin tức
đều làm người ta cảm thấy khiếp sợ. Tất cả mọi sự việc xét đến cùng chỉ gói gọn
vào tám chữ: Số nợ quá lớn, bắt buộc phải đòi.
Chẳng biết Hình Tuế Kiến có bị ngọn
‘sóng to’ này đánh tới không? Kiều Duy Đóa cảm thấy mình thật buồn cười, người
ta đối với cô vô tình tàn nhẫn, thế mà dạo gần đây cô bị những tin tức ấy quấy
nhiễu đến khó ngủ.
Lúc cô đi vào bệnh viện, thì có một
chiếc xe SUV màu đen lướt ngang qua người. Chỉ liếc thoáng màu sơn tượng tự,
kích thước tương tự, vậy mà khiến Kiều Duy Đóa đột nhiên quay đầu đuổi theo mấy
bước. Rồi khi nhìn rõ bảng số xe, cô ngơ ngác dừng chân.
Không phải xe của gã. Rốt cuộc dưới
đáy lòng cô âm thầm chờ mong điều gì? Cô đứng im tại chỗ một hồi lâu mới xoay
gót đi vào bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Tiểu Lộng vừa
thấy cô liền giấu hai tay ra sau, thế nhưng cô vẫn tinh mắt bắt gặp nên nhíu
mày: “Mới sáng sớm mà ai mua ba cái thứ linh tinh này cho con?” Là Tư Nguyên ư?
Không giống lắm!
Dạo này trên giường bệnh của Tiểu
Lộng thường xuất hiện ba thứ đồ linh tinh, có lúc là khoai tây chiên, là bánh
pizza.
Tiểu Lộng ấp úng nói: “Là… là… vị
nằm sát phòng của con…”
“Là cái vị nằm sát vách à? Để mẹ đi
tìm vị ấy! Sức khỏe con còn yếu, không ăn đồ lạnh được!” Cô lập tức đứng dậy.
Cảnh tượng Tiểu Lộng sùi bọp mép
rồi hôn mê bất tỉnh thật sự khiến cô sợ hãi.
“Mẹ!” Tiểu Lộng sợ tới mức vội vàng
ôm chặt thắt lưng cô, “Mẹ đừng quá căng thẳng, bác sĩ nói con ổn rồi mà!” Mẹ
tuyệt đối đừng đi hạch hỏi vị sát vách, bằng không sự việc sẽ đổ bể và gây ầm ĩ
lớn.
“Bác sĩ nói không sao nhưng chúng
ta phải chú ý nhiều hơn!” Cô bác bỏ.
“Mẹ, mẹ đừng làm thế, mẹ cho con
một chút tự do đi, đừng khiến con muốn chết được không?” Tiểu Lộng van xin.
Bé nằm viện chỉ mười ngày, mà mỗi
ngày phản ứng của mẹ đều thái quá. Thậm chí bác sĩ nói bé có thể xuất viện,
nhưng mẹ cũng xin ở lâu thêm vài hôm.
Duy Đóa nhất thời cứng họng, cô im
lặng mở nắp bình giữ nhiệt và múc một bát cháo trắng cho con gái.
“Thơm quá, mẹ thật lợi hại!” Tiểu
Lộng bắt đầu gợi chuyện.
“Không phải mẹ lợi hại, đây là cháo
do chú Tư Nguyên của con nấu.” Cô thản nhiên nói.
“Mẹ à, có phải chú Tư Nguyên đã thi
xong rồi?” Tiểu Lộng hỏi.
“Ngày 18 chú con mới thi xong.”
“Chừng nào thì biết kết quả hả mẹ?”
Tiểu Lộng truy vấn.
Cô thản nhiên liếc Tiểu Lộng một
cái, kỳ lạ thật, cả cô cũng không nhắc tới việc ấy mà làm sao Tiểu Lộng biết
được?
“Trên nguyên tắc thì một tháng,
nhưng chắc rất nhanh sẽ có tin tức nội bộ.” Nói thực là cô hơi sợ, nhưng chẳng
biết mình sợ điều gì.
“Chú Tư Nguyên thật sự không đính
hôn hả mẹ?” Tiểu Lộng dè dặt hỏi.
Cô khuấy nhẹ bát cháo cho nguội,
nói: “Ừ! Tiệc cưới đã hủy rồi thì làm sao giả được?”
“Mẹ, con cảm thấy chú Tư Nguyên
nhất định sẽ thi đậu! Chú ấy làm nhiều việc vì mẹ như vậy, có phải mẹ hạnh phúc
lắm không?” Tiểu Lộng cười cười hỏi.
Mẹ đã sống hiu quạnh từ lâu, chỉ
cần mẹ vui vẻ thì bé sẽ luôn chúc phúc cho mẹ. Tiểu Lộng bé đã nghĩ thông suốt
rồi, ba mẹ không thể sống bên nhau.
Cô nhíu mày, hỏi: “Ai nói với con
là mẹ rất hạnh phúc?” Có hạnh phúc hay không chính cô cũng chẳng biết thì ai có
thể chắc chắn?
Tiểu Lộng lè lưỡi, nói tỉnh bơ: “Dì
Thường Hoan ạ!”
Cô im lặng đảo chiếc thìa mà suy
nghĩ đã sớm phiêu dạt về nơi xa.
...
Hình Tuế Kiến tháo biển số xe chiếc
SUV, rồi lái tới làng du lịch ở ngoại thành – nơi vài người bọn họ hẹn gặp bí
mật.
Vừa xuống xe, gã cầm hai cái lồng
sắt trong xe trước.
Cái lồng nhỏ thì gã xách theo, cái
lồng lớn thì gã ra yêu cầu với tên nhân viên phục vụ mở cửa xe giúp mình:
“Phiền anh đem nó vào giúp tôi!”
Gã và tên nhân viên phục vụ cầm
theo cái lồng sắt, kẻ trước người sau đi vào căn phòng đã được đặt sẵn.
Gã vừa ấn chuông một cái thì đã có
người lập tức tới mở cửa. Nhìn thấy gã bình an, Ôn Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh bảo mọi người phải chú ý an
toàn mà anh lại chạy lung tung cả buổi.” Ôn Ngọc trách cứ.
Gã liếc cô một cái, Ôn Ngọc nhìn
thấy sau lưng gã có tên nhân viên phục vụ thì vội vàng ngậm miệng.
Gã không nói gì mà rảo bước vào
phòng, tên nhân viên phục vụ đem cái lồng to đặt trong góc rồi cũng lập tức rời
đi.
Gã mở cái lồng sắt nhỏ để con chó
Chiwawa chạy ra, còn con mèo thì gã vẫn tiếp tục để mặc nó ngồi trong lồng
giương mắt nhìn mình.
Que Củi cười cười, lòng anh ta hiểu
nhưng không nói. Anh ta nhận túi thức ăn dành cho mèo, chậm rãi giúp gã chăm
sóc con mèo bị ngược đãi.
“Bọn em vừa nhận được một tin bí
mật từ cơ quan du lịch, người quản lý công ty bảo đảm Kim X ba ngày nữa sẽ cùng
gia đình đi nước ngoài du lịch.” Ôn Ngọc thông báo với gã.
Công ty bảo đảm Kim X? Cái công ty
bảo đảm chính quy lớn nhất Ôn Thành? Rốt cuộc là đi du lịch hay bỏ trốn thì chỉ
có đương sự mới biết.
“A Kiến, bọn em có việc muốn bàn
bạc với anh!” Sắc mặt ba người bọn họ đều nặng nề.
Không cần bọn họ nói gì thì gã cũng
đã lờ mờ hiểu ý.
Gã trầm ngâm, nói: “Tôi cũng nghĩ
rồi, không phải ba mẹ Ôn Ngọc và Tiểu Béo đều đã di cư sang Canada hết rồi ư?
Chẳng phải ba mẹ hai người luôn hối thúc hai người qua đó sao?” Bảy – tám năm
trước ba mẹ Ôn Ngọc và Tiểu Béo đã di dân sang Canada, hai người họ – một người
cố tình ở lại Trung Quốc vì gã – một kẻ thì nói không muốn cưới gái Tây.
“Đúng!” Ôn Ngọc gật đầu, đề tài đã
tập trung vào tâm điểm làm hai gò má cô hồng hây hây.
“Cả nhà em đều được di dân, nên tới
lễ Quốc khánh bọn em hãy qua Canada thăm gia đình và đừng quay về nữa!” Gã đã
an bài thỏa đáng cho bọn họ.
Ở lại Ôn Thành rất nguy hiểm, chi
bằng trốn đi sớm một chút.
Lời của gã không hề làm bọn họ bất
ngờ. Cả ba người đều im lặng, còn hai gò má Ôn Ngọc ửng đỏ. “A Kiến, đây cũng
là việc bọn em muốn nói với anh.”
Bấy giờ Que Củi mới nói giúp, “Bọn
em đã mua vé máy bay rồi, trước ngày Quốc khánh, anh và Ôn Ngọc hãy đăng ký kết
hôn trong nước đi, sau đó mấy anh em chúng ta sẽ qua Canada ‘thăm gia đình’!”
Đây là cơ hội danh chính ngôn thuận duy nhất để trốn đi!