Cô ngồi bệt dưới đất ôm đầu gối
nhắm mắt ngủ, bên cạnh không có con chó Chiwawa, chứng tỏ cô đã về nhà, nhưng
dựa theo tư thế cứng còng này thì hình như cô đã tới khá lâu. Rốt cuộc cô đợi
gã ở trước cửa bao lâu rồi? Nếu gã nhớ không nhầm thì trước khi cô dọn đi, cô
chưa trả lại chìa khóa nhà cho gã.
Gã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và
che giấu mớ cảm xúc phức tạp, bước lên phía trước khom lưng điểm nhẹ vào bờ vai
cô.
Cô lập tức tỉnh giấc nhưng vẫn ngồi
im bất động, ngước đôi mắt lên nhìn gã chằm chằm. Biểu hiện đó không còn vẻ
kiêu ngạo thường thấy, mà ngược lại mang theo sự mê man và lo sợ bất an.
“Em tới lấy con mèo hả?” Gã bình
thản mở miệng.
Gã cố gắng không nhìn cô chăm chú,
bởi vì gã không muốn trái tim mình tiếp tục gợn sóng.
Cô cúi đầu, hồi lâu sau mới đáp:
“Chỗ tôi thuê hơi chập hẹp, nuôi con chó nhỏ rồi thì không thể nuôi thêm con
mèo nữa.”
Gã nhíu mày, vậy ý cô là để con mèo
ở lại nhà gã?
“Tôi không có phương tiện để nuôi
nó.” Gã lạnh giọng cự tuyệt.
Cả bản thân gã còn chưa chăm sóc
nổi, huống chi gã cũng sắp ra nước ngoài tị nạn.
Lời cự tuyệt của gã khiến cô im
lặng, hồi lâu cô mới khẽ nói: “Nhà anh rộng như vậy, làm sao lại bất tiện?”
“Tôi ghét mèo.” Gã điềm nhiên đáp.
Cô trầm mặc, vẻ trầm mặc đó làm gã
không thể để khẳng định cô có nghe thấy hay không.
“Nếu em không muốn tôi ném nó đi,
thì hãy tự mình vào bắt nó về.” Gã xoay người vào nhà.
Thực ra con mèo đặt ngay lối ra
vào, gã đã mang giày xong và chỉ cần xách nó lên đưa cho cô. Thế nhưng trông cô
có vẻ cần được ngồi nghỉ ngơi.
Gã lại cởi giày ra.
Kiều Duy Đóa im lìm chầm chậm đứng
dậy đi theo gã vào nhà và đóng cánh cửa lại.
“Tôi khát nên muốn uống nước, nếu
em cần thì tôi sẵn tiện lấy giúp em một ly.” Gã lãnh đạm nói.
“Vâng.” Cô đáp nhẹ.
Gã đi vào bếp, mở van ấm nước điện.
Một người đứng trong bếp, một người
ngồi ngoài phòng khách, suốt khoảng thời gian dài đó đều hoàn toàn im lặng.
Mười phút sau, ấm nước được đun
sôi. Gã pha cho cô một ly sữa và làm cho mình một cốc café hòa tan.
“Em uống xong ly sữa này thì đem
con mèo kia về nhanh đi.” Gã đặt ly sữa trước mặt cô.
Gã không thể biết trước được hôm
nay có phải là ngày chủ nợ chạy tới hay không.
Cô rũ mắt xuống, “Anh kéo rèm cửa
sổ lại đi.”
Uống một ly sữa mà cũng muốn kéo
rèm cửa sổ? Yêu cầu khác thường của cô làm gã hơi kỳ lạ, nhưng gã vẫn bước lên
kéo mạnh tấm rèm qua.
“Nói đi, em muốn điều gì nữa?” Gã
ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi theo bản năng lạnh lùng.
Tuy nhiên, cô lại rất trầm mặc.
Chờ một lát thì gã mất kiên nhẫn,
gã duỗi tay cầm tách café đã sắp nguội. Thế nhưng tay gã bị túm chặt, và cô
chầm chậm đứng dậy rồi sau đó bàn tay gã lại được định vị trên thắt lưng cô lần
nữa.
Gã khá bất ngờ nhưng càng bất ngờ
hơn là, cô ôm cổ gã và ngồi lên đùi gã. Một mùi hương thoang thoảng trên người
cô xộc vào chóp mũi gã.
“Kiều Duy Đóa, em muốn làm gì? Đừng
nói em tự mình dâng tới cửa dụ dỗ tôi nhé?” Vẻ mặt gã tỉnh bơ và nhàn nhạt châm
chọc.
Trái với phản ứng dửng dưng của gã,
có một nơi nào đã bắt đầu trương phồng.
Cô cứng đờ nhưng ngạc nhiên thay,
cô không xù lông lên tấn công mà chỉ đáp nhẹ: ‘Ừ.”
Gã kinh ngạc.
Cô giơ tay lên vuốt ve vòm ngực gã…
Dù hai người đã làm tình nhiều lần đến nổi không đếm xuể, nhưng đây là khả năng
dụ dỗ cực hạn của cô.
Hình Tuế Kiến xơ cứng, trực giác
đầu tiên là gã nên lập tức đẩy cô ra.
Cô vụng về cởi nút áo sơ mi của gã,
rõ ràng đấy là một việc hết sức đơn giản nhưng tay cô run tới nỗi làm không
được. Thậm chí có mấy hạt nút áo bị cô kéo đứt rớt rơi trên mặt đất. Rốt cuộc
công đoạn này cũng hoàn thành, dù hơi tệ nhưng cô vẫn thở phào một hơi nhẹ
nhõm.
Phải chăng cô tìm nhầm đối tượng để
dụ dỗ? Dáng vẻ ‘đói khát’ như Bạch Cốt Tinh [1] này, cô nên dùng trên người tên
thư sinh ở nhà cô mới đúng! Hình Tuế Kiến vẫn nhìn cô ngỡ ngàng.
[1]
Bạch Cốt Tinh trong phim Tây Du Ký, khoái ăn thịt Đường Tăng.
“Chúng ta sẽ chia tay nhưng chưa
phải lúc này.” Cô cứng cỏi nói, “Hiện tại không đúng thời cơ.”
Gã lạnh lẽo nhìn cô. Gã thật sự
không biết, hóa ra chia tay còn phải chọn đúng thời cơ nữa đấy.
“Tình hình hiện nay rất rối reng,
nếu chúng ta chia tay thì mọi người còn tưởng tôi…” Cô ngước mắt lên nhìn thẳng
vào mặt gã, “Anh không nên chia tay với tôi lúc này, nếu bây giờ anh muốn chia
tay thì cả tôi cũng buộc phải đoán rằng, vì anh không muốn liên lụy đến tôi nên
mới đẩy tôi ra!” Có một số người, khi tai vạ ập tới sẽ kéo theo người khác chết
chung, một số người khác thì dứt khoát đẩy người bên cạnh mình đi.
Giống như cha mẹ cô trước đây, nên
mãi tới giờ cô vẫn chưa dứt nợ, nhưng còn gã? Thời điểm quá nhạy cảm, bảo cô
làm sao có thể thanh thản rời đi?
“Em nghĩ nhiều quá.” Gã lạnh lùng
đáp trả.
“Không phải tôi nghĩ nhiều mà tôi
không muốn bị người ta hiểu lầm, không muốn bị người ta nói xấu! Tôi không dám
nói mình sẽ cùng tiến cùng lùi với anh, nhưng ít nhất tôi cũng không nhát gan
như vậy!” Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Hay lắm! Ngày mai tôi sẽ dán thông
báo thanh minh với mọi người rằng, là tôi thay lòng đổi dạ [2] mà bỏ em, được
chưa?” Dứt lời, gã muốn đẩy cô ra để đứng dậy.
Không phải gã già mồm nhưng cái tư
thế mập mờ này khiến gã chợt sợ bản thân mình không kiềm chế nổi.
[2]
Nguyên tác: di tình biệt luyến – nam nữ yêu nhau nhưng một bên thay lòng thì
gọi là di tình biệt luyến (baidu)
Cô hít sâu một hơi kéo gã xuống
gần, rồi ngửa đầu nhẹ nhàng hôn lên vành môi gã.
Tiêu rồi! Trong đầu gã lùa ra hai
chữ.
Gã khẽ rên lên một tiếng muốn đẩy
cô ra, thế nhưng gã lại cuốn vòng eo cô kéo vào. Toàn bộ cơ thể cô đều dán về
phía gã.
Khi đầu lưỡi và đầu lưỡi chạm vào
nhau, gã vừa cuồng nhiệt vừa tham lam hôn lấy cô, cô cũng say mê hùa theo ý gã.
Một nỗi rung động chưa từng có từ đầu lưỡi của bọn họ tràn ra, làm trái tim tê
rần và tâm hồn thì mềm nhũn.
Gã cởi áo của cô và cô tháo dây nịt
cho gã. Chẳng hề có màn dạo đầu, gã vừa nôn nóng vừa chôn sâu vào trong cô, còn
cô từ đau nhói đến rên rỉ ngâm nga cắn vào bờ vai gã.
Trong phòng khách, mùi tình ái nồng
đậm hòa quyện lan tràn.
Thật may là bọn họ đã kéo rèm cửa
sổ.
…
Cô mệt mỏi nằm trên đùi gã ngủ say
sưa, đến lúc tỉnh dậy thì trời đã giữa trưa.
“Mấy giờ rồi?” Rèm cửa sổ che nắng
thật hiệu quả, làm khắp căn phòng đều chìm vào âm u.
“Một giờ.”
“Á!” Cô hoảng hốt kêu lên.
Vậy chẳng phải cô ngủ ba – bốn
tiếng đồng hồ rồi sao? Tiểu Lộng nằm trong bệnh viện không thấy cô tới, có phải
bé rất sợ?
Gã thản nhiên nhìn mí mắt thâm
quầng của cô, chuyển đầu cô ra khỏi chân mình rồi đứng dậy mặc quần áo.
Sự im lặng quá độ này khiến cô hơi
bất an, cô ôm sát tấm chăn mà không biết nó đã có trên người mình từ bao giờ.
Gã mặc đồ xong thì không hề ngoảnh
lại mà cúi xuống gom mớ quần áo của cô nằm trên đất ném qua, tiếp đó là áo ngực
và quần lót.
“Thu dọn xong thì em hãy về đi!”
Giọng gã lãnh đạm, khác hẳn với vẻ cuồng nhiệt giao hoan vừa rồi.
Gã kéo quần lên là phủi sạch mọi nợ
nần, khiến cô bối rối cắn đôi môi cứng đờ không nhúc nhích nổi.
Gã trầm mặc, định xoay gót thì điện
thoại trong nhà vang lên. Vừa nhìn thấy dãy số trên đó, cả hai người đều cứng
đờ.
“Ôn Ngọc, có chuyện gì?” Gã tiếp
điện thoại.
Cô điềm nhiên nhặt quần áo lên.
“Giờ này mà anh còn ở nhà hả?” Vì
gọi di động không được nên Ôn Ngọc đành gọi thử điện thoại nhà.
“Ừ, tôi có chút việc nên chậm trễ.”
Gã liếc Kiều Duy Đóa một cái, trên mặt cô nhìn không ra cảm xúc gì mà chỉ lẳng
lặng mặc quần áo.
“Em… em nghe Que Củi nói…” Trong
ống nghe, giọng Ôn Ngọc có vẻ thẹn thùng.
Gã trầm mặc.
“Em, em… chiều nay chúng ta đi được
không?” Ôn Ngọc ấp úng một hồi rồi vẫn phải chủ động mở miệng.
Kiều Duy Đóa đã mặc xong quần áo,
cô điềm nhiên ngồi trên sofa nghe bọn họ nói chuyện điện thoại.
Gã cứng đờ, hồi sau mới nói: “E
rằng chiều nay không được.”
“Anh bận việc à? Không sao, ngày
mai chúng ta đi cũng được. Em có quen nhân viên bên mảng di dân trong Đại sứ
quán, miễn là chúng ta tới Thượng Hải ký giấy chứng nhận sớm một hai ngày, thì
ngày 30 chúng ta sẽ theo đúng lịch trình bay từ Thượng Hải qua Canada.”
Vậy nghĩa là nội trong ba – bốn
ngày tới, bọn họ phải ký xong giấy chứng nhận?
“Tôi biết rồi, mai mốt tôi sẽ liên
lạc với em.” Dứt lời, gã cúp luôn điện thoại.
“Chị ta hẹn anh đi đâu?” Kiều Duy
Đóa nhíu mày hỏi.
Dường như cô nghe loáng thoáng gì
mà đi ‘Thượng Hải’ rồi ‘Đại sứ quán’.
Gã cứng người, cất giọng lạnh lùng:
“Kiều Duy Đóa, em đừng có xen vào.”
Cô cũng cứng đờ, rũ mắt xuống: “Chị
ta hẹn anh đi đâu?”
“Tôi đã nói chuyện này không liên
quan đến em! Tôi có việc quan trọng phải ra ngoài bây giờ!” Gã đuổi khách.
“Chị ta hẹn anh đi đâu?” Cô không
ngước lên mà hỏi bằng giọng điệu cố chấp.
Gã day trán vì cô hoàn hoàn chẳng
hiểu tiếng người.
Cô thản nhiên nói thẳng, “Tôi vẫn
chưa hỏi anh, tại sao anh lại vào khách sạn với chị ta? Phải chăng chị ta nói
điều gì đó với anh? Phải chăng chị ta cho rằng anh còn thiếu nợ tình cảm? Hay
chị ta nói anh làm dang dở tuổi xuân của chị ta nên kêu anh ban tặng một kỷ
niệm?” Gã nói chỉ có một lần, vì thế lúc nửa khuya trên đường về nhà, cô đã suy
nghĩ rất nhiều và rất nhiều.
“Hình Tuế Kiến, anh thật sự là một
tên khốn kiếp!” Giọng cô vẫn bình tĩnh, “Tính tình tôi xấu xa, còn chị ta dịu
dàng tốt bụng, lại đối với anh có tình có nghĩa. Trong mắt anh, hai người bọn
tôi không thể nào so sánh được! Thế nhưng, anh muốn báo ơn, muốn trả nợ, tại
sao không đợi chúng ta chia tay rồi anh hãy đi mà trả nợ, đi mà báo ơn?” Cô
không thể nào quên được việc này.
Cô cũng có cảm giác gã gặp chuyện
bất trắc nên giữ Trần Ôn Ngọc lại và quyết liệt đẩy cô ra, những điều này được
coi là gì đây? Cô rõ ràng không muốn, cô rõ ràng không thể chịu nổi sự phỉ nhổ,
nhưng tại sao cô vẫn liều lĩnh tới dụ dỗ gã, lẽ nào chỉ đơn giản là vì cảm giác
không cam lòng?
“Tôi không thừa nhận việc chúng ta
đã chia tay! Bây giờ tôi lấy thân phận bạn gái hỏi anh, chị ta vừa hẹn anh đi
đâu?”
Cô hỏi gằn từng chữ, ẩn giấu dưới
những từ ngữ ấy là sự tức giận làm đôi mắt gã cứng lại.