“Quả nhiên kẻ hèn mọn thì bất khả
chiến bại.” [1] Giữa bầu không khí gay go, đột nhiên vang lên tiếng cười khinh
mạn nhạo báng.
[1]
Nguyên tác: Nhân chí tiện tắc vô địch – có lẽ tác giả viết thiếu chữ ‘chí’.
Hai người đàn ông đều đồng thời
cứng đờ. Mẹ kiếp, đây là câu nói cửa miệng của bà Nhiếp!
Hình Tuế Kiến xoay đầu nhìn cô đăm
đăm, vẻ mặt đầy căng thẳng, chỉ sợ cô lại thốt những lời khác thường làm người
ta khiếp đảm. Thế mà cô đứng bên cạnh Hình Tuế Kiến, không hề sợ hãi nhìn thẳng
Nhiếp Lạc.
Đôi chân mày rậm của Nhiếp Lạc cau
chặt. Cùng một câu nói nhưng thốt từ miệng vợ hắn thì chứa đựng sự thân thiết
khôn tả, vậy mà bật từ cửa miệng Kiều Duy Đóa lại chỉ đơn thuần là sự trào
phúng cay nghiệt.
“Nhiếp Lạc, anh có biết vì sao
người vợ đã khuất của anh bắt anh phải hứa, nếu lỡ chị ta có chết sớm thì anh
không được tái giá?” Kiều Duy Đóa lạnh giọng hỏi.
Hàng chân mày rậm của Nhiếp Lạc
xoắn lại.
Kiều Duy Đóa cười gằn, “Nhiếp Lạc,
anh bớt giả vờ thâm tình đi, đừng ra vẻ chị ta chết rồi làm anh rất đau khổ!”
Nhiếp Lạc trừng mắt dữ tợn, từ xưa
tới giờ chưa một ai dám nghi ngờ tình cảm của hắn đối với vợ.
Hình Tuế Kiến muốn ngăn Kiều Duy
Đóa lại, nhưng dường như cô không nhúc nhích mà vẫn tiếp tục nói: “Năm xưa lúc
hai người nghèo túng, chị ta không sợ cực khổ, áo không đủ ấm, cơm không đủ no,
theo anh vào Nam ra Bắc. Vậy mà khi giàu sang rồi, anh đền đáp chị ta như thế
nào?”
Kiều Duy Đóa cười gằn hỏi: “Nhiếp
Lạc, anh còn nhớ chuyện trước kia giữa mình và tên thuộc hạ tình như anh em họ
Trần không?”
Nhiếp Lạc bỗng dưng biến sắc, “Ai
kể với cô việc này?” Hắn quát lớn.
Kẻ nào to gan lớn mật dám đàm tiếu
sau lưng hắn?
Kiều Duy Đóa chẳng hề bị hăm dọa:
“Năm xưa tên thuộc hạ đó đã cùng anh vào sinh ra tử, nhưng sau lưng anh đi léng
phéng với vợ người ta. Đạo nghĩa giang hồ gì chứ? Hừ, anh bớt làm trò cười cho
thiên hạ đi!”
Nhiếp Lạc bị chế nhạo tới sắc mặt
xanh mét, “Sao cô biết những việc này?”
“Chẳng những vậy, tôi còn biết năm
xưa anh bị vợ mình và thuộc hạ bắt quả tang tại trận!” Cô lãnh đạm nói: “Vì
chuyện này mà anh và tên thuộc hạ kia đoạn tuyệt tình nghĩa, còn vợ anh đòi ly
hôn!”
Nhiếp Lạc hít một lượng không khí
lớn, đến nỗi nghe cả tiếng rít qua kẽ răng. Dáng vẻ tức giận của Nhiếp Lạc
khiến Hình Tuế Kiến nhíu mày.
“Anh cầu xin dỗ dành mãi chị ta mới
chấp nhận cho anh thêm một cơ hội. Hơn nữa còn bắt anh thề độc, nếu chị ta mất
sớm thì cả đời anh không được tái giá!”
“Nhưng tôi tiếc cho vợ anh, thì ra
anh cũng chơi chữ với chị ta! Chị ta mất rồi, anh thật vừa lòng đẹp ý, anh tha
hồ trêu ghẹo gái gú, cướp vợ người khác, cuộc sống thực tiêu dao!” Cô lại mỉa
mai, “Thậm chí tôi còn nghi ngờ chính anh là người mưu sát vợ mình!”
“Kiều Duy Đóa, em câm miệng!” Bấy
giờ người quát lớn lại Hình Tuế Kiến, nhưng đã quá trễ…
“Con đĩ này!”
Một cơn đau nhức đổ ập đến, Kiều
Duy Đóa bị đánh tới choáng váng đầu óc. Cô chưa kịp hít thở, thì Nhiếp Lạc đã
giận dữ tung một cước hiểm độc nữa về phía cô.
Nhiếp Lạc đá cước này thẳng tay,
làm Kiều Duy Đóa đau tới co quắp. Trong cơn giận dữ, Nhiếp Lạc còn muốn nhào
lên ra sức đánh cô, “Mày nghĩ tao không đánh đàn bà hả? Cho mày chút màu thì
mày định mở luôn xưởng nhuộm…”
Tuy nhiên, Nhiếp Lạc không có cơ
hội giày xéo cô lần nữa. Bởi vì Hình Tuế Kiến gầm rú một tiếng, liều lĩnh và
phẫn nộ vung nắm đấm đánh trả, khiến Nhiếp Lạc mất trọng tâm lảo đảo ngã ngửa.
Nhìn Kiều Duy Đóa bị đánh, Hình Tuế
Kiến thấy mình sắp điên tới nơi rồi.
Kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm giúp
Nhiếp Lạc lập tức đứng dậy, hai người đàn ông giàn tư thế đánh thành vòng tròn.
“Hình Tuế Kiến, ném khẩu súng qua
cho em…” Kiều Duy Đóa nhịn đau, thở hào hển gọi.
Nếu súng phát nổ thì kết cuộc nào
cũng đều khủng khiếp.
Hình Tuế Kiến lập tức quăng khẩu
súng qua để cô tự phòng thân.
Hình Tuế Kiến và Nhiếp Lạc đều là
những người có bản lĩnh tuyệt vời, hai người đấu đá ngang ngửa nhau, bạn đánh
trúng hắn, hắn đánh trúng bạn. Tuy nói vậy, nhưng rất nhanh đã có thể phân định
được thắng thua.
Dù sao Hình Tuế Kiến cũng là người
trẻ tuổi nên thể lực chiếm thế thượng phong, mà Nhiếp Lạc bắt đầu từ từ chỉ còn
khả năng chống đỡ.
Những âm thanh ẩu đả vang vọng
trong không khí, đám vệ sĩ đứng canh ngoài cửa nghe được đều xông vào.
“Không được động đậy!” Kiều Duy Đóa
nhịn cơn đau trên gò má, bả vai và vùng bụng, cầm khẩu súng dưới đất lên, run
rẩy chĩa nó vào đám đông, ngăn cản bọn họ xông tới.
Nếu đấu tay đôi với nhau thì Hình
Tuế Kiến còn nắm phần thắng, chứ nguyên một đám thuộc hạ tinh thông võ nghệ
tham chiến thì chắn chắn Hình Tuế Kiến sẽ gặp bất lợi!
Đám vệ sĩ xông lên, với kinh nghiệm
lăn lộn giang hồ nên bọn họ chẳng xem cô ra gì, nhanh chóng muốn nhảy vào cuộc
chiến.
Đám vệ sĩ tránh được, viên đạn bắn
vào sàn nhà tạo thành một cái hố đen ngòm và phát ra tiếng kêu leng keng rúng
động.
Bắn xong một phát đạn làm cánh tay
Kiều Duy Đóa đau tê dại, khẩu súng rớt xuống sàn nhà, nhưng cô lập tức cắn răng
nhặt nó lên và run rẩy chĩa nó vào đám vệ sĩ lần nữa.
Cô nghĩ viên đạn này sẽ uy hiếp
được đám thuộc hạ. Thế mà điều ấy lại làm Hình Tuế Kiến giật mình kinh ngạc.
Chết tiệt, gã muốn cứu Kiều Duy Đóa thoát khỏi nơi đây, chứ không muốn kéo cô
xuống địa ngục!
“Em đừng nổ súng lung tung! Hình
Tuế Kiến quát to, tức giận trợn mắt nhìn cô.
Gã sống hay chết chẳng nhằm nhò gì,
nhưng súng đạn rất vô tình. Nếu nhỡ cô thật sự bắn trúng người thì phải làm
sao? Trong lòng gã, Kiều Duy Đóa mãi luôn là đóa bách hợp tinh khôi kiêu hãnh,
gã không muốn đôi tay cô nhuốm máu!
Giữa lúc Hình Tuế Kiến bàng hoàng,
thì Nhiếp Lạc đã bắt được cơ hội này và tung một cú đá thâm độc vào người gã.
Cô hoảng sợ, còn Hình Tuế Kiến bất
ngờ không kịp phòng thủ mà bị dính đòn đau đớn gập người. Cú đá ấy chẳng khác
nào đánh trúng người cô, xé toạc trái tim cô.
Một vệ sĩ thừa lúc cô ngẩn ngơ, tức
tốc lao lên tham gia cuộc chiến. Quanh cảnh bỗng trở nên nhốn nháo, Kiều Duy
Đóa hoảng hốt cầm khẩu súng trong tay, run rẩy lia khẩu súng vào đám thuộc hạ
và ba người đang đánh nhau tơi tả trên đất.
Tên vệ sĩ kia nổi tiếng là người có
kỹ năng tốt, hơn nữa lấy hai chọi một, đối phương lại cầm trong tay vũ khí có
lợi. Hình Tuế Kiến dần dần rơi xuống thế hạ phong, vốn dĩ lực tấn công rất mạnh
thì hiện giờ đã biến thành phòng thủ.
Nhiếp Lạc tấn công một đòn, gã
phòng thủ một đòn, đằng sau một cây gậy sắt thừa cơ tập trung giáng mạnh vào
lưng gã. Hình Tuế Kiến nhịn đau, tiếp tục phòng thủ.
Ba phút, năm phút, hai mươi phút,
nửa tiếng trôi qua thì trên người Hình Tuế Kiến đầy rẫy những vết thương, thể
lực không còn chống đỡ nổi.
Kiều Duy Đóa cắn môi giơ súng, cố
nén nước mắt, đau nát con tim nhìn những vết bầm trên khóe mắt, trên vành môi
bị rách toạc và cả tấm lưng bê bết máu của gã.
“Đứng đánh nữa!” Rốt cuộc cô đau
xót hét to, “Nhiếp Lạc, tôi sẽ làm tình nhân của anh, đừng đánh anh ấy nữa!”
Cô hét quá lớn khiến ai nấy đều
ngừng động tác.
“Kiều Duy Đóa, mau thu lại lời của
em!” Hình Tuế Kiến giận dữ.
Tên vệ sĩ xem tình hình rồi cầm gậy
nện mạnh xuống, Hình Tuế Kiến đang xao nhãng bị đánh tới khuỵu đầu gối. Gã định
đứng lên chiến đấu tiếp, nhưng một gậy hung tàn nữa lại giáng xuống. Hình Tuế
Kiến hộc một ngụm máu lớn, gã cố đứng dậy nhưng vẫn ngã xuống.
“Đừng đánh nữa!” Sắc mặt Kiều Duy
Đóa tái nhợt cầm súng nhắm thẳng vào tên vệ sĩ, giọng điệu ngân cao đầy sắc
bén, “Nếu anh dám đánh anh ấy một cái nữa, tôi sẽ nổ súng!” Đôi mắt cô đỏ hoe
kết đầy tơ máu, khiến người ta nhận rõ lần này cô tuyệt đối không đùa.
Tên vệ sĩ mím môi, rốt cuộc thu hồi
cây gậy.
Hình Tuế Kiến cố sức muốn đứng dậy,
nhưng lần nào cũng thất bại. Nhìn gã khốn đốn, những giọt lệ to như hạt đậu
lặng lẽ lăn dài xuống đôi gò má cô.
Thắng thua đã định rõ. Nhiếp Lạc
thở gấp, phất tay.
Bắt nhốt Kiều Duy Đóa gần một tháng
nay, cô luôn lạnh lùng im ỉm chẳng khác nào một người máy. Đây là lần đầu tiên
Nhiếp Lạc thấy Kiều Duy Đóa mất bình tĩnh, vẻ mặt cô đau đớn như thể cây gậy
kia đã giáng xuống người mình!
“Thả anh ấy ra và giữ tôi lại, anh
muốn làm thế nào thì cứ làm thế nấy!” Kiều Duy Đóa vẫn giơ khẩu súng, cất giọng
đàm phán.
“Mẹ kiếp, Kiều Duy Đóa, em bốc phét
với tôi!” Hình Tuế Kiến đau đớn thổ hồng hộc, dù đã kiệt sức nhưng gã vẫn nổi
giận lôi đình.
Nhiếp Lạc ngồi trên ghế nghỉ ngơi,
hắn nhìn gã đàn ông đang nằm trên đất khó bảo toàn tính mạng vẫn không chịu từ
bỏ, rồi nhìn qua người đàn bà ngay cả nổ súng cũng chẳng dám nhưng vẫn liều
lĩnh giơ súng định liều mạng, làm Nhiếp Lạc cảm thấy thật vô nghĩa.
“Họ Kiều kia, cô không đủ tư cách
đàm phán với tôi!” Nhiếp Lạc đã mất đi hứng thú trước đó, giờ chỉ thấy chán
ngấy.
Miệng mồm Kiều Duy Đóa thật ngoa
ngoắt, những lời ban nãy khiến mọi hứng thú hắn đối với cô đều hạ nhiệt.
Nghe vậy, Kiều Duy Đóa biết mục
đích của mình đã đạt được và cũng là thời điểm bất lợi nhất.
“Tôi xin anh hãy thả anh ấy đi, tha
cho anh ấy một mạng.” Kiều Duy Đóa luôn ngạo mạn, thế mà giờ đây phải rũ bỏ tự
trọng trước mặt tên côn đồ mình khinh thường nhất.
“Tha cho cậu ta một mạng, vậy phải
chờ xem cô tính sao?” Nhiếp Lạc tàn nhẫn cười khẩy.
“Tôi sẽ ở lại hầu hạ anh.”
Trái tim Hình Tuế Kiến như bị ngũ
mã phanh thây, gã đau xót rống giận: “Kiều Duy Đóa, em đừng chà đạp bản thân
mình!” Cô phải làm người mãi mãi kiêu ngạo trong mắt gã, mãi mãi ngồi tít trên
cao, mãi mãi dùng mũi nhìn thiên hạ và mãi mãi là cô công chúa khó hầu!
Cô như thể không nghe lời gã nói,
“Thả anh ấy ra, anh muốn tôi làm gì cũng được!”
“Ồ, làm gì cô cũng được?” Nhiếp Lạc
nhíu mày.
“Đúng, chỉ cần thả anh ấy ra.” Cô
trả lời mà sắc mặt không chút biểu cảm.
Hình Tuế Kiến thấy trái tim mình
đều bị bóp nát, gã cố sức nhấc người muốn phản kháng. Thế nhưng thanh sắt trong
tay tên thuộc hạ của Nhiếp Lạc chẳng chút khách khí đánh thẳng xuống.
Bờ lưng lại bị tập kích, Hình Tuế
Kiến cắn răng té ngã, còn lòng cô cũng đau nhức liên hồi.
“Chỉ cần thả anh ấy, anh muốn tôi
làm gì cũng được!” Cô lặp lại, hiên ngang nhấn giọng.
“Kiều Duy Đóa, em hãy giữ danh dự,
hãy cho anh thấy sự kiêu ngạo của em lần nữa!” Gã dùng hết sức quát lớn, quát
đến nỗi lồng ngực đau đớn phun ra một ngụm máu.
Cô như nghe được một câu chuyện hài
hước, bật cười khe khẽ, “Tình yêu chân chính thì làm sao còn chỗ đứng cho kiêu
ngạo?” Từ lúc yêu gã, cô đã không thể giữ tròn niềm kiêu hãnh của mình.
Hình Tuế Kiến rúng động mạnh.
Mặt mày Nhiếp Lạc không chút biểu
cảm bước tới trước mặt cô, hất khẩu súng trên tay cô và nâng cằm cô lên: “Chỉ
cần tôi hứa với cô, thì từ nay về sau cô bằng lòng trở thành đồ chơi của Nhiếp
Lạc tôi?”
“Đúng, tôi bằng lòng.” Cô chết lặng
đáp.
Khóe môi Hình Tuế Kiến lại có vết
máu chảy xuống, đấy chính là tự gã cắn nát môi mình. Bây giờ cơ thể gã đau đớn
chừng nào thì trái tim gã càng đau đớn hơn chừng nấy. Kiều Duy Đóa là công chúa
của gã, không thể thành món đồ chơi trong tay tên đàn ông khác!
“Được, vậy hãy xem tôi làm cách nào
để chơi tàn món đồ này!” Hắn thô bạo dùng sức xâm lược miệng lưỡi cô.
Hình Tuế Kiến điên cuồng gào thét.
Mà Kiều Duy Đóa nhắm mắt, không hề chống trả để mặc cho Nhiếp Lạc bế thốc cô
tới chiếc giường đằng sau, thô lỗi cởi bỏ quần áo trên người mình.