Nhất định phải đuổi kịp trước khi xảy ra cái gì, đánh nát niềm kiêu ngạo của hắn, hung hắn tát cho hắn một cái!
Nội tâm Tát Gia đang không ngừng rít gào, số mệnh hắn đang không ngừng trôi đi, cả cơ thể như trong biển lửa, hô hấp phảng phất như bị tắc nghẽn, phế phổi khó chịu không gì sánh được. Thậm chí nhìn đường hắn đã không rõ, nhưng con mắt vẫn gắt gao nhìn về phía trước, tập trung nhìn đến mức không quan tâm đến xung quanh!
Từ khi lần đầu tiên nghe được danh tiếng của Lăng Phong, nội tâm Tát Gia đã có một tia cảm giác khác thường, Lăng Phong - hắn thật sự có mạnh như vậy không?
Tuy rằng biểu hiện trước mắt người khác vẻ lười biếng, dáng dấp như không quan tâm gì hết, nhưng chỉ có Tát Gia tự mình biết, ở sâu trong nội tâm mình hắn lại không muốn chịu thua, không muốn thừa nhận kém hơn bất kỳ kẻ nào! Chính là bởi vì như vậy, năm đó khi Hắc Đình Tư chèn ép đệ tử quý tộc thế gia không ngóc đầu lên được, hắn mới động thân ra tay! Không phải vì danh tiếng vinh dự quý tộc lâu đời chó má kia, mà đơn thuần chỉ là bản thân không muốn bị bạn bè cùng lứa đứng trên!
Hắn kiêu ngạo, hắn tự phụ, hắn cũng có tiền vốn để kiêu ngạo và tự phụ! Từ khi trở thành thủ lĩnh đám đệ tử quý tộc lâu đời, lại cùng Hắc Đình Tư tranh phong, những thứ này làm hắn càng kiên định chuyên tâm tu luyện, không ai biết hắn vì đạt được những thứ này đã nỗ lực không biết bao nhiêu lần!
Hắn có ngạo khí thuộc về mình, tuy rằng mấy năm nay bị cấm đoán ở trong nhà, thế nhưng Tát Gia vẫn chưa có khoảnh khắc thả lỏng tu luyện, hắn đợi, hắn đợi cơ hội thể hiện mình, và cơ hội mà hắn mong chờ đã đến : Thương Khung Hội Chiến! Phóng nhãn Tinh Lam, hắn tự nhận nếu chọn một trong những người trẻ tuổi đi Thương Khung Hội Chiến, không thể nghi ngờ, bản thân mình là người thích hợp nhất!
Để đạt được mục tiêu này, hắn cơ hồ là mất ăn mất ngủ mà tu luyện, chính là để đánh bại đối thủ mà hắn cảm thấy uy hiếp nhất- Hắc Đình Tư!
Không nghĩ là vẫn có việc ngoài ý muốn xảy ra, từ khi Lăng Phong xuất hiện ở thành Tinh Lam, danh tiếng đã bắt đầu bay nhanh chóng mặt: Kiều Sâm Đặc cùng với Mạch Kha đại sư tranh đoạt hắn làm đồ đệ, Vương thượng vì hắn trọng thương mà giận dữ lật tung thành, trên yến hội cùng Thái Tử Áo La đế quốc đối chiến, lại còn được đối phương tự đáy lòng tán thưởng...
Sự tích sáng chói liên tiếp này như một tảng đá đập vào ngực Tát Gia, hắn dự cảm rằng bản thân mình có thể sẽ thất bại. Quả nhiên, lúc đi tới Sư Tâm Đường, Lăng Phong dĩ nhiên được chỉ danh là giáo quan của bọn họ!
Cho dù Niếp Ngữ không có nói lời khiêu khích, mình cũng nhất định phải xuất thủ xem người này có tư cách gì mà được thừa nhận nhiều như vậy, có năng lực gì mà có thể từ trong tay mình cướp đi vinh dự đã khao khát từ lâu? Kết quả chứng minh, hắn cùng danh vong của hắn hoàn toàn tương xứng. Thậm chí phần thực lực này lại kinh người hơn thế! Một kiếm đánh bại Niếp Ngữ? Dù cho mình và Hắc Đình Tư hai người hợp lực cũng không có khả năng làm được!
Trong khoảnh khắc, Tát Gia hầu như chấp nhận, nếu người này cường đại như vậy, hắn nhận được vinh dự cũng đúng đi? Chính là, cái tên biến thái ghê tởm kia, hắn thẳng tuột nói mọi người là " rác rưởi", lại còn cự tuyệt trở thành giáo quan của mọi người!
Tên chết tiệt, ngươi có tư cách gì nói như vậy! Dù cho ngươi là Lăng Phong, dù cho ngươi tạo nên nhiều sự tích chấn động như vậy, ngươi có thể cướp đi vinh dự ta đã hi vọng từ lâu, thế nhưng ngươi không có tư cách đi cự tuyệt nó, lại còn hung hăng đạp trên mặt nó một cước nữa chứ!
Trong khoảnh khắc, Tát Gia nổi giận, chính là nội tâm ẩn nhẫn làm hắn không có biểu lộ ra, hắn chỉ muốn xem xem tên Lăng Phong này rốt cuộc sẽ xử lý như thế nào. Sau bảy ngày chờ đợi kết quả chứng minh lại là một lần chấn động nữa, lần này chấn động triệt để làm cho Tát Gia chịu phục!
Không thể tưởng tượng nổi nguyên trận được lựa chọn kĩ càng đến thế, ngay cả Tát Gia cũng phải cúi đầu bái phục. Vậy mà Lăng Phong chỉ cần một câu cũng làm cho người luôn không hỉ nộ như Tát Gia cũng phải dâng trào rơi lệ!
Vậy mà, phần vinh dự này nhẹ nhàng dễ dàng bị cướp đi như thế, ta không cam lòng! Nếu như dễ dàng bị cướp đi như thế, bản thân ta nhiều năm nỗ lực như vậy để làm cái gì? Nhất định phải cướp đoạt vị trí đầu tiên trước tên biến thái kia, không vì bất luận vinh dự gì, không vì chứng minh cái gì, chẳng qua chỉ là cho bản thân ta thôi!
.....
Tới gần rồi!
Rốt cục cũng tới gần rồi!
Vừa thấy cửa thành nam, nội tâm Tát Gia dâng lên một trận mừng như điên, ngay cả thân thể nặng như đeo chì tựa hồ cũng tựa hồ cũng trở nên nhẹ nhàng không ít. Đột nhiên, hắn chú ý tới thân ảnh đang đứng ở trước cửa thành nam kia.
Lăng Phong! Thân ảnh kia như cây tùng, bên người là một nén hương đã cháy hơn phân nửa. Tuy rằng chỉ có một người đứng ở trước cửa nam, nhưng hắn phảng phất như chiếm cả tòa không gian này, toàn bộ ánh sáng đang chiếu sáng lên người hắn!
Quang mang ánh sáng ngọc!
Kẻ khác không dám nhìn gần!
"Sao - làm sao có thể như thế?" Kinh ngạc trông thấy thân ảnh kia, tâm tình Tát Gia buồn bã, dưới chân trong lơ đãng vấp một cái." Ai da" một tiếng, Tát Gia kêu lên một tiếng trầm muộn, ầm ầm té ngã xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Tâm tình của hắn trầm lặng xuống!
Trải qua buổi trưa trắc thí, Tát Gia biết mình đã đến điểm cực hạn, đoạn đường này đã tiêu hao hết tinh lực, cả thân thể như một cây vũ khí đã sử dụng quá mức, chỉ cần một chút nữa thôi là mình cũng không chịu nổi!
Bất quá cái này cũng chẳng quan hệ gì, khóe miệng Tát Gia lộ một tia cười khổ, nhãn thần mê man nhìn thân ảnh trước cửa thành nam: vẫn không vượt qua được ngươi sao?
Ở cửa thành nam, thân thể Lăng Phong hơi khẽ động, nhưng hắn lại mạnh mẽ kiềm chế xuống: đã thấy được các ngươi vậy hi vọng cho ta thấy được đáp án đi!
Nén hương đang không ngừng ngắn đi.
Rốt cục, lại có thân ảnh xuất hiện, người kia thấy Tát Gia ngã xuống đất, vội vã cúi người xuống: nguồn TruyenFull.vn
- Tát Gia lão đại, ngươi thế nào, ta đến đỡ ngươi!
- Vi Chi, ngươi đi đi, không cần trông nom tới ta!
Khuôn mặt Tát Gia không biểu lộ tình cảm, tinh thần sa sút nói.
Tề Vi Chi cũng chính là Tề lão tam trong miệng Niếp Ngữ, hắn vội la lên:
- Như vậy sao được, còn có một chút quãng đường như thế, Tát Gia lão đại, ngươi liền buông tha sao?
Tát Gia đột nhiên bạo phát, quát lên:
- Ta cho ngươi biết, không cần lo cho ta! Biến!
Ánh mắt hắn trở nên huyết hồng, tràn ngập một cổ bạo khí.
Tề Vi Chi thoáng do dự, hắn rõ ràng tính cách Tát Gia, biết mình nếu là mạnh mẽ hỗ trợ, không biết sẽ phát sinh cái dạng sự tình gì, không thể làm gì khác hơn là hung hăng giậm chân tiếp tục đi tiếp.
Lại một thân ảnh xuất hiện bên người Tát Gia, người này chắc cũng là kẻ thân cận với Tát Gia, nhưng dưới vết xe đổ của Tề Vi Chi hắn cũng không dám nói ra lời trợ giúp, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn Tát Gia.
Nhãn thần Tát Gia yếu ớt, một hồi kí ức chạy qua trong đầu, bản thân từng non nớt đấm lên những bao cát, hắn "nhìn thấy" một thiếu niên có tướng mạo âm nhu mang theo chút nữ tử đang không ngừng vung quyền đấm lên cự thạch trước mặt, thanh niên thâm trầm mang theo bạn bè cùng lứa ngạo khiếu Tinh Lam... Một hồi phấn đấu, thất lạc, vinh quang, vào giờ khắc này không ngừng trôi qua trong suy nghĩ của Tát Gia!
Đột nhiên, Tát Gia cảm giác mình được nhấc bổng lên, hắn vô thức rống lên đồng thời đấm tung quyền:
- Đã nói với các ngươi, không cần lo cho ta!
Cánh tay hắn đã đánh trúng, bên cạnh truyền đến một tiếng kêu đau đớn, một ngụm máu tươi bắn lên mặt hắn, Tát Gia nhất thời thanh tỉnh lại!
- Lão đại, quan tâm đến hắn làm cái gì?
Âm thanh quen thuộc này làm Tát Gia giật mình sửng sốt, người đỡ lấy tay hắn lại chính là Hắc Đình Tư, mà bản thân mình vừa rồi đã đánh lên ngực hắn! Ở bên cạnh hắn là Niếp Ngữ đang cõng Vũ Mộ Xuân trên lưng, Niếp Ngữ đang rất giận dữ!
Hắc Đình Tư không nói được một lời, nhấc Tát Gia cõng trên lưng mình!
- Ngươi, ngươi đang làm cái gì đó? Lão tử cũng không phải là lão bà ngươi, ngươi cõng làm cái gì?
Tát Gia sửng sốt, chân tay có chút luống cuống rồi quát lên:
- Ngươi - ngươi mau thả lão tử xuống!
" Ba!"
Hắc Đình Tư làm một chuyện mà người ta phải nghẹn họng trân trối - hắn hung hăng đánh lên mông của Tát Gia một cái!
- Cử động nữa, ta liền đánh ngươi!
...
Tát Gia quên phản kháng, Niếp Ngữ quên tức giận, Vũ Mộ Xuân đang nằm trên lưng Niếp Ngữ phải ngây ngốc!
- Ngươi, ngươi, ngươi…
Tát Gia nói liên tục cài chữ "ngươi" nhưng lại không nói được câu nào hoàn chỉnh.
- Câm cái miệng thối của ngươi lại, còn nói lời phế thoại nữa lão tử tiếp tục đánh ngươi!
Hắc Đình Tư lạnh lùng bổ sung nói, như là đang quát mắng đệ đệ không nghe lời của mình.
Tên phôi đản này, hắn dám đánh lão tử? Tát Gia ngây ngốc nửa ngày cũng không phản kháng nữa.
Không thể để ý tới nội tâm của hắn đang nổi dậy sóng gió, Hắc Đình Tư hít một hơi thật sâu, đừng xem hắn cõng đi rất rất nhẹ nhàng, trên thực tế ở nửa đường hắn cùng với Niếp Ngữ hai người luân phiên cõng Vũ Mộ Xuân tới nơi này đã tiêu hao rất nhiều thể lực, lại bị Tát Gia oanh kích một quyền, trạng thái có thể nói đã đến điểm cực hạn, hiện tại chỉ còn một cỗ tín niệm duy trì thôi.
Lưng cõng Tát Gia, Hắc Đình Tư chậm rãi bước mỗi bước chân, trầm thấp nói:
- Lão tử chẳng qua không muốn ngươi ngã trước khi chưa tới đích!
Thân thể Tát Gia hơi chấn động, trong lòng nhất thời không biết nói gì: tới đích sao? Một thân ảnh thiếu niên đang xiết chặt quyền, tay không ngừng phấn đấu lần thứ hai hiện lên, hắn bỗng nhiên thoải mái cười, đúng vậy, phía trước chính là đích đến, bản thân mình lại dễ dàng buông tha sao, chẳng phải quá đáng tiếc?
Nhãn thần hắn lướt qua nơi đó, chú ý tới Lăng Phong đang nhàn nhã đứng, nếu mình ngay cả đích đến không tới được còn nói chuyện gì mà hung hăng tát cho tên kia một cái?
Tát Gia rõ ràng cảm thụ được phía dưới thân thể Hắc Đình Tư thoáng có chút lay động bước chân, hắn biểu tình có chút né tránh nói:
- Ta thiếu một người một cái nhân tình.
Sửng sốt!!! Hắc Đình Tư thoáng như đông cứng cả cơ thể lại rồi tiếp tục bước đi đến cửa nam thành.
Mục tiêu càng ngày càng gần!
- Nhanh lên, Hắc lão đại, cố gắng lên!
Một số cao thủ trẻ tuổi tới trước đang ngã trên mặt đất thở từng ngụm phì phò, khi thấy Hắc Đình Tư cõng Tát Gia đi tới không khỏi bộc phát âm thanh cổ vũ! Chỉ là đám con cháu quý tộc lâu đời biểu tình có chút cổ quái, bọn họ vừa rồi thấy Tát Gia không muốn bất cứ kẻ nào hỗ trợ cứ như vậy bị Hắc Đình Tư cõng trên lưng một bước mà đi, vừa nghĩ cười lại cười không nổi, thiếu chút nữa nghẹn họng xuất nội thương .
Không cần nhìn, Tát Gia cũng biết những tên kia đang suy nghĩ gì, hắn xấu hổ mang theo một tia sát khí, uy hiếp nói:
- Hắc Đình Tư, ngươi không được đem sự tình vừa nãy nói ra! Nếu không ngươi mà nói ...
Vừa rồi Hắc Đình Tư làm cái cử động chột dạ chỉ có Niếp Ngữ cùng Vũ Mộ Xuân thấy.
- Cái này không có gì lớn, ách, việc vữa nãy...
Niếp Ngữ nhấn mạnh câu nói, trên mặt còn mang theo ý cười quái dị, Hắc Đình Tư hung hăng trừng mắt:
- Chuyện này về sau không được nhắc lại!
Không ngờ tên mặt đen này dĩ nhiên lại có thể đỏ lên, trong lòng hắn cũng không nghĩ ra, bản thân vừa rồi như thế nào lại làm cái cử chỉ như vậy?
Lăng Phong trông thấy nhóm người Hắc Đình Tư cuối cùng cũng đã đến, không một chút che dấu ý cười trên mặt: Rốt cục, vẫn là đáp án mình mong chờ a! Trên chiến trường chỉ có đoàn kết tương thân mới có thể thành công, nếu không có phần hỗ trợ tinh thần, hai bên trong đó thậm chí còn có ngăn cách, những người này đáng trọng dụng sao?