Thập nhị thần sử mặc dù tàn bạo điểm danh cực thịnh nhưng luận chân mang thì vẫn là Phạm Cốc Minh số một.
Sự việc dược nhiều người biết đến nhất xảy ra ba năm trước, lần đó một đích hệ tộc nhân của Tư Nội Khắc Tộc ngộ hại trong Kim Giao Tộc, hắn sau khi nghe thấy một mình thâm nhập, tàn sát hết già trẻ lớn bé trong tộc, không chừa một ai!
Luận tu vi, có thể trong thập nhị thần sử hắn không chiếm ưu thế nhưng luận thủ đoạn hiểm độc thì hắn tuyệt đối là số một!
Bởi vậy sau trận chiến đó, hung danh hách hách của Phạm Cốc Minh lưu truyền rộng rãi! Thấy người này đích thân tới, Phỉ Tạ Ti không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Lăng Phong cưỡi trên hắc đằng thú chầm chậm bước tới. Đi đến đâu, vòng tròn của những kẻ truy sát lại lùi ra tới đó, như kẻ đang đến gần này không phải người mà là một con mãnh thú. Sát khí nồng liệt làm cho bọn chúng khiếp sợ không dám lại gần.
Con hắc đằng thú mà Lăng Phong đang cưỡi xì một tiếng xem thường khi đi qua chỗ đồng loại. Khí lưu màu trắng sữa bắn ra từ mũi nó, cảm nhận được vẻ nao núng trong mắt đồng loại, nó lại càng cao ngạo ngẩng đầu.
Ma thú vốn có trí tuệ yếu kém. Hắc đằng thí mặc dù đẳng cấp không cao nhưng cả quãng đường đi cùng Lăng Phong, thiên nhất hợp nhất, niệm thức không ngừng dũng động ba đãng nên ngay cả con hắc đằng thú đang cưỡi cũng được cảm nhiễm vài phần linh động khí tức. Vì tự nó cảm nhận được mình hơn hẳn đồng loại nên mới có hành động vênh váo tự đắc đến vậy.
Bất luận Lạc Việt hay bảy tên còn lại, nhãn thần ngưng nhiên đều chuyển sang phía Phạm Cốc Minh, chờ đợi lão quyết định. Nhưng Phạm Cốc Minh chỉ chăm chú nhìn Lăng Phong, một giọt mồ hôi lăn dài trên trán, cả người ngây ra như tượng đá.
Bây giờ, sự cảnh giác của hắn lúc này đã lên tới cực đỉnh, không chê vào đâu được!
Không sai, không chê vào đâu được là cảm giác mà hắn có được khi nhìn Lăng Phong rảo bước. Trong cảm giác của hắn, toàn thân Lăng Phong như hóa thành thiên địa, hắn chính là thiên, hắn chính là địa, là thảo mộc phong vân, khí thế hoàn toàn khế hợp với tự nhiên, hoàn mỹ đến viên dung tự nhiên không chê vào đâu được!
Phạm Cốc Minh trong lòng sợ hãi tột đỉnh. Hắn hiểu rõ tu vi của mình, luận về năng lực chiến đấu dưới thánh vực căn bản không có người thứ hai! Nhưng giây phút nhìn thấy Lăng Phong, sự tự tin của hắn có một chút dao động. Hắn phát hiện nếu như mình đối chiến với Lăng Phong thậm chí còn có thể thất bại.
Không lẽ người thanh niên này là thánh vực cường giả?
Sao có thể như vậy được?
Lăng Phong tự đi tới trước mặt Phỉ Tạ Ti, nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt cô, đột nhiên xuất thủ! Lòng bàn tay phải ấn nhẹ lên vai cô, phẩm chất viễn siêu chân lực cương khí cách không truyền tới, nhẹ nhàng xâm nhập vào người cô. Chỉ thấy khe khẽ nhất chuyển như trúc vỡ rồi một loảng những âm thanh tí tách của chân lực ràng buộc bị phá vỡ vang lên.
Vừa được giải thoát, Phỉ Tạ Ti lập tức kêu lên:
- Tiên sinh mau đi đi, hắn là Phạm Cốc Minh, một trong thập nhị thần sử của xà tộc, ngài không phải đối thủ của hắn đâu!
Lăng Phong hơi sững người, chợt lộ ra nụ cười có vài phần ôn hòa.
Hắn cứu Phỉ Tạ Ti không phải đơn thuần chỉ vì tâm huyết dâng trào bởi vì hắn nhìn thấy Lạc Việt xuất thủ, xà hình điêu thủ đó khiến hắn cảm thấy quen thuộc vô cùng! Lúc còn ở trong quát luyện doanh, Lăng Phong không biết đã cùng xà hình điêu thủ giao tế bao nhiêu lần. Đối với tuyệt học của Giản gia Dạ Lạc Thành, hắn có ấn tượng vô cùng không tốt.
Nguyên nhân căn bản thúc đẩy hắn xuất thủ là hành vi khinh bạc của Lạc Việt với Phỉ Tạ Ti. Lăng Phong luôn cho rằng nữ nhân và trẻ nhỏ là những đối tượng không thể xâm phạm trên thế gian này! Bất luận tôn ti, quý tiện, chỉ cần phạm phải tội này, căn bản không xứng đáng sống trên cõi đời này nữa!
Vốn dĩ định cứu xong thì sẽ rời đi luôn, nhưng câu nói đầu tiên sau khi được cứu của Phỉ Tạ Ti khiến trong lòng Lăng Phong cảm thấy ấm áp kì lạ. Cô không lo cho bản thân mình mà lại bảo người khác mau chạy, tâm địa này thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Thờ ơ quay lại nhìn Phạm Cốc Minh, Lăng Phong nhẹ giọng nói:
- Cô gái, cứ để ta.
Ngữ khí kiến định không thể kháng cự!
Lập tức Phạm Cốc Minh cơ bắp toàn thân căng thẳng, hắn rít qua kẽ răng:
- Sát!
Chữ "sát" vừa xuất, Lạc Việt sớm đã chuẩn bị sẵn bên cạnh lập tức bạo gan rống lên một tiếng, kinh hồn táng đảm xuất một chiêu xà hình điêu thủ về phái Lăng Phong. Mặc dù bị hòn đá vừa rời làm cho sợ hãi không ít nhưng có Phạm Cốc Minh chống lưng hắn còn có gì không dám!
Lăng Phong thản nhiên cười, nhẹ nhàng phẩy tay áo, chân lực cổ đang quấn lấy Phỉ Tạ Ti, thân tư phiêu nhiên vô bỉ lùi lại phía sau.
Đồng thời, sau lưng hắn lập tức xuất hiện ba thân ảnh, hàn ý lung tráo nói:
- Phạm giáo quan giả, tử!
Hạ Á, Chu Cương Liệt, Lâm Kì!
- Đạo sí, Thực Cốt Bạo!
- Địa hồ cúc bạo!
Kịch liệt năng lượng viên hồ bính bạo bất động, từng đường năng lượng ba động thuần túy như dao như tiễn giao thã xạ xuất. Phốc phốc phốc phốc, hắn định triệu hoán xà linh nhwg căn bản không kịp, không khí bị đao nhận cắt qua, cự lực vô bỉ xé rách nhất thời xuyên cự linh thủng lỗ chỗ!
Lạc Việt chỉ cảm thấy gân cốt trên người như đứt rời hết, cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân. Hắn rống lên một tiếng thảm thiết, tiếng rống còn chưa kịp dứt lưỡi chủy thủy đen ngòm đã lướt qua yết hầu hắn. Cái đòn tròn lăn lông lốc ra đất!
Nhất cách!
Chính diện giao chiến, nhất chiêu sát địch!
Vừa ra tay, bảy tên còn lại vốn đang rục rịch liền dừng hết cước bộ, thở hắt sợ hãi. Ba tên sát phôi này, chúng, chúng từ đâu đến vậy?
Phạm Cốc Minh biết bản thân dù có xuất thủ thì cũng chỉ bị dọa đến vỡ mật nhìn Phỉ Tạ Ti bị người ta đưa đi. Chậm rãi thôi động cho địa hành giao dưới chân từ từ tiến lên phía trước. Lăng Phong cũng đã nhìn ra tu vi kinh nhẫn của lão, bản thân phải đích thân ra tay nên quả quyết khoát tay ra hiệu cho ba người Hạ Á!
Nhãn thần hai người như điện xẹt đối chàng với nhau giữa không trung như ba như lãng. Tất cả không khí trong phạm vi bốn năm trượng vuông đều bị ép vỡ tan!
Đại chiến, hết sức căng thẳng!
Bạo!
Phạm Cốc Minh phất tay, cánh tay như xà, không khí không ngừng xoay tròn, đập mạnh vào tai trái Lăng Phong. Nhất chiêu oanh xuất, khí bạo thanh vang lên ầm ầm. Nhất kích này nếu như đánh trúng, lập tức sẽ khiến trán bạo liệt, óc văng hết ra ngoài.
Lăng Phong tay phải thành trác, nghênh phong giá thượng lên cánh tay hắn, chưởng ảnh như đao, xẻ rách một đường không khí.
Phùng!
Khe hở không khí đen ngòm chỉ còn cách Phạm Cốc Minh chưa tới một tấc. Phạm Cốc Minh lộ ra một tia cười quỷ bí. Cơ cốt trong người như biến kéo dài và biến thành giao thể trong nháy mắt. Gần như đồng thời, cánh tay đột nhiên chuyển động, nắm ngón tay xòe rộng vươn thẳng về phía ngực Lăng Phong.
Ngũ chỉ vị cận, khí kình đã toàn thứ như tiễn, ngân bạch sắc chân lực khí kình bắn ra từ đầu ngón tay, trực tiếp đâm thẳng vào tâm mạch Lăng Phong!
Một tia lãnh nanh tiếu phù hiện trên mặt. Phạm Cốc Minh lộ ra nhãn thần tàn nhẫn, với biến chiêu bất ngờ này không biết hắn đã giết chết bao nhiêu cao thủ. Trừ phi đạt tới thánh vực, vực năng có thể tự ý bắn ra nếu không dùng có là đồng cấp cường giả đối mặt với nhất chiêu này này cũng chỉ có duy nhất một con đường chết!
- Tiên sinh!
Phỉ Tạ Ti hét lên thất thanh, điên cuồng lao tới. Hành động này dẫn đến một loạt những phản ứng dây chuyền. Xoạt xoạt, đám người truy sát nhất tề vây đến, ba người Hạ Á chỉ cười gằn, thân hình khinh phiêu chặn đứng trước mặt bọn chúng. Sát!
Đối mặt với âm hiểm nhất kích, phản ứng của Lăng Phong hoàn toàn không giống như những gì Phạm Cốc Minh đã đoán. Sắc mặt hắn không hề có vẻ sợ hãi mà thậm chí còn hoàn toàn thu tay lại, môn họ đại khai để mặc cho Phạm Cốc Minh tự do công kích! Phạm Cốc Minh hơi do dự, nhưng năm ngón tay vẫn hung hăng vươn lên trước:
- Chết đi, xà hình điêu thủ chi âm cốt trảo!
Ngũ chỉ khí kình sạ xuất, hô khiếu thanh không dứt, xuyên thủng lớp áo vào của Lăng Phong, rồi…
Phốc phốc!
Như độn trụ đụng cầu bông. Cơ thịt trên lồng ngực Lăng Phong đột nhiên trở nên mềm nhũn. Cuồng hãn âm cốt trảo khí kình sau khi lún sâu vào vừa tiếp xúc với xương cốt Lăng Phong liền lập tức bị ngăn lại! Nụ cười âm hiểm trên mặt Phạm Cốc Minh tắt phụt, vẻ sợ hãi nồng liệt đã bắt đầu phù hiện khiến khuôn mặt hắn càng trở nên cổ quái.
Lăng Phong hơi nhíu mày, nhất chiêu này mặc dù không tổn hại gì đến hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy lồng ngực hơi đau. Xem ra vẫn chưa đủ mạnh, ngay cả mức độ này cũng không chặn được.
Hắn thuần túy coi Phạm Cốc Minh như vàng thử tiến bộ thực lực!
Tất cả ý nghĩ chỉ lướt qua như điện xẹt. Xương cốt Lăng Phong nhất chuyển. Păng một tiếng, một luồng bồng bột hạo hãn chi lực phản chấn. Hắn quát lên một tiếng:
- Lại lần nữa!
Phạm Cốc Minh chỉ cảm thấy phần mà bàn tay mình chạm phải tê đi. Cảm giác như không phải chạm vào thân thể mà là tinh thể còn cứng hơn cả kim võng thạch. Lớn hơn sự sợ hãi, thái độ của Lăng Phong làm hắn giận vô cùng. Cảm giác coi thường mà một thần sử như hắn chưa bao giờ gặp phải. Những kẻ dám coi thường hắn đều đã bị hắn dủng thủ đoạn tàn nhẫn nhất rồi – lục sát!
- Tiểu tử, cuồng vọng! Thủy xà ảnh!
Địa hành giao hóa khải, Phạm Cốc Minh hai tay kết thành ấn quyết phức tạp, từng đường thủy khí tụ lại trong hai bàn tay hắn, đột nhiên, mười ngón tay hung hăng ấn mạnh về phía trước!
Thịch, hư không nổ như sấm rền, quang tuyến đột nhiên tối sầm lại!
Một dải thủy quang xà mạc mơ màng nộ phác. Không khí đột nhiên ẩm ướt như có mưa xuân. Thủy quang không ngừng đãng khiêm, xà ảnh trong thủy quang mê vụ thoắt ẩn thoắt hiện như chí cao long thú trong truyền thuyết có thể ngự sử phong khí, hành vân bố thủy. Text được lấy tại Truyện FULL
Xà ảnh mang theo vô số phong khí đột nhiên đập xuống, từng tầng mê bụ phiên quyển, nhìn xa không quá một ngón tay! Đáng sợ nhất là những tiếng nổ tí tách vang lên. Xà ảnh chợt phân, một con xà ảnh phân thành mười mấy con rơi xuống, như cửu thiên thùy lạc nhân gian ngân hà.
Tốc độ cực nhanh như kinh điện!
Lăng Phong khẽ nhắm mắt, lập tức niệm thức toàn động trình đạo bàn trạng. Lúc này, Lăng Phong vẫn chưa thu triển "tâm âm đ*o bàn" niệm thức công kích mà đang tăng niệm thức lên vô số lần, bố tán ra khắp không gian, "niệm thức nhãn" hoàn toàn thay thế cho con mắt!
Bắt được rồi!
Phong khí, thủy vân, xà ảnh trong hư không, tất cả đều hiện lên trong tim Lăng Phong môt cách rõ ràng. Tâm như cổ tỉnh, ánh chiếu minh nguyệt!
Giờ khắc này Lăng Phong gần như lại nắm bắt được một loại niên diệu niệm thức vận dụng pháp môn. Công độc đã tới gần, không thể phân thần thêm được nữa, Lăng Phong đột nhiên xuất thủ.
Lòng bàn tay nắm chặt, liên tục bắn quyền vào trong hư không!