Tinh Ngự

Chương 530: Thâm tình



Kiều Kiều thấy có trò vui, thần tình nhất thời trở nên phấn chấn, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết. Bên dưới, trong một khoảng rừng rậm, một nam một nữ đang đứng in lìm. Sau lưng họ là một vị lão giả mặt đỏ hồng hào. Nam tử sắc mặt lạnh băng, y bào trắng như tuyết, cả con người như vừa bước ra từ vương quốc băng tuyết, tràn ngập khí tức lạnh lẽo. Chỉ lúc quay sang nữ tử bên cạnh, ánh mắt hắn mới lộ ra một tia ấm áp.

Nam tử tay cầm trường kiếm, mũi kiếm đang chỉ vào một cái khe sâu hoắm trước mặt. Khói trắng vẫn từ đó tỏa ra, rõ ràng là vừa xảy ra một trận kịch chiến.

Người kịch chiến với hắn là một thanh niên, khí tức băng lạnh trên mặt người thanh niên cũng không khác gì hắn. Nếu như cố gắng phân biệt thì luồng khí tức ấy có phần bạo nghiệt hơn.

- Phương Luân, ngươi hôm nay phạm thượng, ta có tru sát ngươi về tông môn cũng không có ai dám nói ta điều gì, ngươi có tin không?

Người được gọi là Phương Luân cười lạnh một tiếng, tay phải xòe rộng, những bông tuyết tiết hoa phù hiện, phiêu đãng trong không khí như không hề có trọng lực nhưng vẫn không rời khỏi lòng bàn tay hắn.

- Băng Tiêu, ta thật sự không biết sư tôn thích điểm gì ở ngươi. Không chỉ "sát thanh bí điển" giao cho ngươi tu luyện mà còn chỉ định cho ngươi làm người thừa kế tông môn!

Đôi mắt lạnh lẽo của Phương Luân tràn ngập vẻ khó hiểu. Cảm giác phẫn nộ cường liệt lại trào lên, hắn hung hăng chỉ vào nữ tử bên cạnh:

- Ngươi vi phạm môn qui, đưa nữ tử này về mà sư tôn cũng không nói lấy một chữ, để mặc ngươi tự tung tự tác! Ha ha ha ha!

Vẻ kích phẫn trên mặt hắn càng lúc càng nồng liệt, cuồng tiếu nói:

- Ngươi nói xem, ngươi có đức tính gì, khả năng gì mà xứng đáng được đối đãi như vậy?

Không nghi ngờ gì, ngươi đang bị hắn chỉ trích là Băng Tiêu của Băng gia và nữ tử bên cạnh hắn là Tiêu Vũ.

- Cái đấy không cần ngươi nghị luận.

Băng Tiêu khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Phương Luân:

- Ta chỉ biết ngươi làm vậy là phạm thượng, truyền về tông môn chính là tội chết! Sư tôn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Tội chết?

Mặt Phương Luân phù hiện một nụ cười quỷ dị, hắn đột nhiên giơ tay chỉ:

- Vậy phải để xem ngươi có biết chữ tử thực sự viết thế nào không đã.

Băng Tiêu cảm thấy có điều không ổn, kéo Tiêu Vũ về phía mình nhưng bản thân lại không hoàn toàn tránh được. Một đường băng nhận lướt qua vai hắn, rạch một đường thấu xương.

Chỗ vừa bị thương lập tức bị năng lượng băng hàn đông kết, một giọt máu cũng không rơi ra!

Đây chính là một trong những thủ đoạn đáng sợ của Sát Tình Tông. Chỉ cần bị công kích năng lượng của họ chạm vào người, nếu không mau chóng chống đỡ hoặc loại bỏ nó ra ngoài thì cơ thịt sẽ lập tức bị hoại tử!

Nếu như lúc công kích có đủ năng lượng, họ thậm chí còn có thể làm đóng băng cơ thể kẻ thù! Người may mắn thì có thể chạy thoát được linh thể, kẻ không may mắn thì thân tử hồn tiêu.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Băng Tiêu nhãn thần ngưng súc, ánh mắt sắc bén như điện mang nhanh chóng chuyển sang phía vị lão giả mặt đỏ:

- Quan trưởng lão, hắn cho ngươi cái gì mà có thể khiến ngươi xuất thủ vì hắn?

- Thiếu tông chủ.

Vị lão giả họ Quan khom người, hướng ánh mắt thất vọng về phía Băng Tiêu:

- Không lẽ người vẫn còn mê muội sao? Vì một cô gái mà không quan tâm đến hi vọng của trên dưới tông môn.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Lão giả họ Quan nhìn Tiêu Vũ, chắp tay, lạnh lùng nói:

- Từ lúc thiếu tông chủ đưa cô gái này về, tông môn trên dưới vô cùng bất an. Mặc dù hạn chế thiên tư, ta không thể tu luyện sát tình bí điển nhưng ta cũng biết muốn tu luyện được bí điển đó phải đoạn tuyệt với chuyện tình duyên thì mới mong thành công được. Nhưng người lại...

Lại thở dài thêm một lần nữa, nhãn thần lão giả họ Quan bỗng chốc trở nên kiên định, dõng dạc nói:

- Chìm đắm trong chuyện nhi nữ tư tình, đừng nói tấn cấp thành đại viên mãn cấp linh tôn, dù có là linh giả e rằng cũng không được! Mặc dù tông chủ yêu thương ngài nhưng Sát Tình Tông tuyệt đối không thể giao vào tay ngài được, ngài cũng không thể dẫn dắt toàn bộ tông môn trên dưới đứng vững trong Vô Tẫn Hoang Nguyên được.

Hắn chăm chú nhìn Băng Tiêu:

- Thiếu tông chủ, chỉ cần ngài giết chết nữ tử bên cạnh, chuyện hôm nay coi như kết thúc, thế nào?

Nghe vậy, thân thể Tiêu Vũ khẽ run lên, mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Đi theo Băng Tiêu bấy lâu nay, cô biết vị trưởng lão họ Quan này là linh sĩ cấp cường giả, có ông ta ra tay, Băng Tiêu khó lòng địch lại nổi.

Cô đang định lên tiếng thì bàn tay đã bị Băng Tiêu nắm chặt, bên tai vang lên giọng nói lành lạnh mà ấm nóng của hắn:

- Đừng động đậy! Khó khăn lắm ta mới tìm lại được nàng, lần này ta sẽ không buông tay nữa đâu.

Tiêu Vũ nghe mà không khỏi chua xót, bao nhiêu khổ sở phải chịu đựng mấy ngày qua lập tức tan biến. Những ngày sống trong Sát Tình Tông khiến cô hiểu tại sao trước đây Băng Tiêu phải bất đắc dĩ rời đi. Bao nhiêu năm nay, hắn phải chịu áp lực từ tông môn, từ kì vọng của Sát Tình Tông tông chủ.

Nhất là sau khi biết hắn vì muốn đưa mình về Sát Tình Tông phải chịu biết bao nhiêu dị nghị, những oán giận sợ hãi lúc phải ngày đêm chờ đợi ở cửa tiệm Tiêu Thành sớm đã tan biến như mây khói.

Ôm chặt Tiêu Vũ, Băng Tiêu che giấu rất tốt tia quyết tâm trong đáy mắt, nhìn sang lão giả họ Quan, một tia khinh bỉ nổi lên, hắn lạnh lùng nói:

- Ta không thể dẫn dắt tông môn, không lẽ hắn có thể? Quan trưởng lão, lý do này của ngươi thật khiến người ta không phục chút nào. Muốn tìm ngươi kế thừa ngôi vị tông chủ thì cũng đừng tìm một thứ... phế vật như thế này chứ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Những lời châm chọc của Băng Tiêu khiến thần tình Phương Luân lập tức đại biến. Hắn chỉ cả thẳng ngón tay về phía Băng Tiêu, quát lớn:

- Ngươi chết chắc rồi!

Những bông hoa tuyết đột nhiên gào thét điên cuồng tạo nên một cơn lốc xoáy mãnh liệt, hàn ý phi tán. Chỉ nghe thấy những tiếng lách cách vang lên không ngừng, một lúc sau toàn bộ thảo mộc trong phạm vi nhiều trượng vuông biến thành băng đá hết.

Băng Tiêu không nói nhiều, chỉ chém mạnh kiếm, thét lên một tiếng:

- Sát tình đạo chi nhân sát!

Lần này thi triển chiêu thức, thanh thế khác hẳn với lần trước, kiếm làm đao thế, nhất chiêu xuất ra hình thành luôn một khối băng trụ chém xuống Phương Luân.

Trông thấy cảnh này, trưởng lão họ Quan thần tình kinh hãi, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, rống lên:

- Nguyên lực hóa hình, bí văn nhập vi, ngươi đã là linh cấp tu vi rồi?

Gần như đồng thời, Phương Luân cũng hô lên:

- Quan thúc thúc, cứu ta!

Lão giả họ Quan vứt bỏ triệt để bộ dạng đạo mạo lo lắng cho tương lai tông phái, quát lớn:

- Không thể để ngươi sống sót thêm được nữa!

Hắn hung hăng đánh một chưởng về phía Băng Tiêu, linh sĩ vực chi năng chồng chất, quyền xuất như sơn khuynh, năng lượng đông kết làm không khí phải vang lên những tiếng nứt không ngừng.

Một kiếm vừa chém, Băng Tiêu không đợi cho sức mạnh bị sử dụng hết như mọi người dự đoán mà nhanh chóng đẩy Tiêu Vũ ra ngoài, quát:

- Mau chạy!

- Không!

Tiêu Vũ bị đẩy ra xa, không khỏi kinh hô lên một tiếng:

- Đừng để ta chết một cách vô ích! Hãy về nói lại những chuyện này với sư tôn!

Băng Tiêu vận chuyển kiếm thế, cắt một đường ngang trời:

- Không phải các ngươi muốn biết tại sao sư tôn lại chỉ định ta làm người thừa kế sao? Ta sẽ cho các ngươi thấy!

Kiếm thế tạo thành một vòng tròn nhốt cả hai người kia vào trong. Một mình Băng Tiêu chặn đứng hai người khiến chúng không thể đuổi theo Tiêu Vũ.

- Cuồng vọng!

Mặc dù uy lực của nhất kiếm này khiến lão giả họ Quan vô cùng kinh ngạc nhưng trong lòng hắn, cảm giác phẫn nộ còn nhiều hơn. Chỉ một linh giả mà dám mưu toan chặn đường hắn, thật đúng là ngu ngốc vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.