Khuôn mặt Lăng Phong bao phủ một tầng huyễn sinh huyễn diệt khiến người ta không khỏi sản sinh ra cảm giác mông lung mơ ảo. Miệng hắn khẽ mở, giọng nói có chút âm u:
- Thất đấu tinh vũ trảm!
Theo tiếng quát âm trầm này, quang hoa đang tràn ngập trên bầu trời lập tức tiêu tán, màn đêm ập xuống. Trên bầu trời tối đen như mực, chỉ có bảy ngôi sao là vẫn phát ra quang mang lấp lánh, treo trên bầu trời như một vị chúa tể của thiên không với uy ngiêm vô cùng vô tận.
Chiu! Chiu! Chiu!
Bảy thanh kiếm ảnh lại bay ra khỏi thức hải. Lúc chúng đâm ra, khoảng không gian nơi đầu kiếm như sản sinh ra một lực hút khó hiểu. Chỉ thấy bảy thanh kiếm ảnh đại trướng, thậm chí còn có vẻ sắp nứt ra. Liền ngay sau đó, từng đường tinh mang có bán kính hơn một trượng phun ra từ bề mặt chúng, điên cuồng quán nhập vào bảy thanh kiếm nguyên.
Mỗi một thanh kiếm nguyên ban đầu chỉ lớn cỡ cánh tay đột nhiên bạo trướng gấp mười lần, quang hoa dường như phủ kín trời đất. Chưa đợi cho mọi người quen với ánh sáng chói mắt, chỉ thấy bảy thanh kiếm nguyên bất ngờ hội tụ lại làm một.
Mỗi một thanh kiếm nguyên dũng nhập, quang hoa của kiếm nguyên bên trong lại thu lại vài phần, sáu thanh kiếm nguyên sau khi hoàn toàn dung nhập, thanh kiếm nguyên ban đầu đã trở lại với kích thước ban đầu, thân kiếm u trầm với luồng khí tức có thẻ chém vỡ thiên địa!
- Trảm!
Lăng Phong mở trừng mắt, ngón tay cong lên, chỉ thấy kiếm nguyên mở ra một vết nứt hư không thông đạo, chém xuống hai người Huyền Nguyên.
Rầm!
Dù có lùi thêm một ngàn trượng nữa thì mọi người vẫn có thể nhìn rõ uy thế hiển hách của nhất kiếm này. Uy lực của nó không chỉ khiến người ta run sợ mà dũng khí của kẻ xuất kiếm cũng khiến họ cảm thấy khó tin.
Đối diện với hai đại linh tôn, ai đủ can đảm chủ động tiến công chứ?
- Lùi!
Huyền Nguyên là người đầu tiền phải đối mặt với đòn phá sát. Công kích lực của thuật luyện sư mặc dù siêu cường nhưng phần lớn thuật luyện sư thường tập trung quá nhiều tinh lực vào việc luyện chương mà bỏ qua việc rèn luyện thân thể.
Dù muốn rèn luyện thân thể thì cũng phải đầu tư thật nhiều tâm lực vào đó, cũng như công pháp cương khí tương ứng. Không phải tất cả mọi người đều có được hai điều kiện đó.
Thích Thiên Ách lúc được truyền thụ xích luyện cương khí của Lăng Phong đã từng nói, nếu như ngay từ ban đầu hắn bỏ khí lực ra tu luyện thì nhục thân đã không bị tiêu diệt dễ dàng đến vậy!
Thích Thiên Ách mà còn vậy thì một kẻ bận rộn như Huyền Nguyên càng không thể.
Cho nên, đối diện với đòn công kích hạo liệt của Lăng Phong, hắn không dám ngăn chặn chính diện mà dậm mạnh chân lùi nhanh lại phía sau. Một bước này của hắn khiến Dạ Côn Ngô đang đứng phía sau trực tiếp lộ ra.
Dạ Côn Ngô thấy bóng dáng của tinh thiết kiếm ngày một lớn dần trong mắt mình. Sự tự tin cuồng đại nuôi dưỡng bấy lâu nay không cho phép hắn được lùi bước. Dạ Côn Ngô hai mắt mở to, các ngón tay biến huyễn nắm chặt lấy thiên vương chùy, bổ mạnh một chùy xuống.
Lấy cứng chọi cứng!
Ầm ầm ầm!
Như tiếng sấm giữa trời tháng sáu, vô số lôi âm nổi lên, thanh âm cực lớn thậm chí còn quyển động cả phong khí, đâm loạn xạ vào màng nhĩ người ta.
- Đáng chết, mau chạy!
Mọi người nhất loạt lùi lại, những người chạy chậm hơn một chút màng nhĩ không khỏi rỉ máu. Lúc này họ mới nhìn nhau hoảng sợ, cảm nhận được chiến lực của linh tôn cấp cường giả thực sự đáng sợ đến mức nào. Dù có dùng trời long đất lở để miêu tả cũng không quá đáng.
Từ xa nhìn lại, bầu trời chằng chịt sét, hỏa mang bắn tứ tung, không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh nồng đậm, bầu trời đen kịt được phản chiếu thành một vàng mờ nhạt!
Cuối cùng, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, hai bóng đen đang quấn lấy nhau lập tức rời ra. Lăng Phong nắm chặt lấy tinh thiết kiếm, mọi người đều nhìn thấy rõ bàn tay hắn đang run rẩy điên cuồng như đang đứng giữa trời tháng ba rét buốt. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Dạ Côn Ngô cũng không dễ chịu hơn là mấy, mặt đang đỏ bừng lập tức trở nên trắng bệch, vết nứt giữa hai chân mày khép rồi lại mở, một đường huyết tuyến rỉ ra từ khóe miệng.
Ngay sau đó, dưới tác dụng của chân lực, huyến tuyến lập tức khô lại!
Lúc này, trận chiến giữa Thích Thiên Ách và Ngao Châu cũng đã đến hồi kết, sau khi chạm mạnh vào nhau, hai người xoay một vòng rồi lại lao vào tiếp, họ đều rất rõ công kích lực của mình, chỉ khống chế năng lượng trong một phạm vi nhỏ. Nhưng dù làm vậy, dư ba vẫn khiến mọi thứ bên dưới tan tành tro bụi!
- Thích đại ca, đi!
Sau một hồi giao thủ, Lăng Phong dùng hai đại linh tôn, tranh thủ lúc đối chiến sinh tử, chỉnh lý lại tuyệt học của mình. Bây giờ thì hắn không muốn chậm trễ nữa, thân hóa lưu quang nhanh chóng hội hợp cũng Thích Thiên Ách, lập tức cùng nhau độn thổ bỏ đi!
- Chạy đi đâu!
Huyền Nguyên đứng sau lưng nhanh chóng lên tiếng chỉ huy:
- Ngao tộc chủ, phía Đông! Dạ huynh, phía Tây! Ta, trước mặt!
Sau khi mệnh lệnh vô cùng đơn giản được truyền đạt xong, Huyền Nguyên chủ động dẫn theo một tốp người chặn ở ngả nguy hiểm nhất. Hắn biết thân là minh hữu mà lúc chủ động lùi lại, chắc chắn sẽ để lại cho Dạ Côn Ngô ấn tượng không tốt nên bây giờ chuyển sang đảm nhận phần trách nhiệm nặng nề nhất.
Ngao Châu cũng rõ, với tâm cơ và tu vi mà Lăng Phong thể hiện ra ngoài, ba người nếu như không cùng nhau xuất thủ, e rằng sẽ để hắn chạy thoát nên không hề có ý phản đối mệnh lệnh của Huyền Nguyên. Kim sắc long linh lao ra, ngẩng đầu lao vút về phía Đông!
Lăng Phong suy tư, ađrênalin phân bố kịch liệt, nâng cao sự cảnh giác trong lòng lên cực điểm.
Huyền Nguyên không biết đang âm mưu điều gì, gắn từng mảng ngân quang kính lên người, thân thể hắn dường như trở nên biến huyễn, tăng lên thành vài trăm phân thân!
Phía Đông, long linh gào thét, phía Tây huyết hồng bức linh hai mắt quắc lại, sát khí tà dị tràn ngập.
- Lão phu cũng đến góp vui!
Chỉ một lúc sau, Minh Nhược Hải cũng rống lên, bay vụt lên trời. Những tầng hoa văn màu đen bên trên càng thêm dày đặc. Hoa văn quỷ dị phủ khắp trên da thịt hắn, hai cánh tay Minh Nhược Hải khẽ rung, vù vù, hoa văn tạo ra vô số huyễn ảnh, trực tiếp lao vào Lăng Phong.
Những nơi nó đi qua, không gian xuất hiện hắc võng dày đặc, cảm giác như bị cắt thành vô số đoạn, cổ quái quỷ dị vô cùng.
Thục quỳ nghiệp hóa sinh hỏa!
Thân hình Lăng Phong thoáng khựng lại, không phải hắn không muốn đột tiến mà là năng lượng đang ép đến từ tứ phía quá cường đại, phong tỏa tất cả hư không.
Mỗi một tấc tiến lên cảm giác nặng nề chẳng khác gì kéo đá, mất sức vô cùng!
Trong thực tuyến, bốn đường công kích cuồng mãnh càng lúc càng gần. Bên Huyền Nguyên, con khôi lỗi ngân bạch sắc cao hơn ba trượng bay ra khỏi tấm gương, rõ ràng là thủ đoạn linh tôn tạo vực! Huyễn tượng khôi lỗi mà hắn tạo ra chân thực hơn khôi lỗi mà hỏa lão thì triển rất nhiều lần, trông vô cùng rõ ràng.
- Dị không sát thần!
Đây là chiêu linh hồn hệ tinh kĩ thứ ba của Huyền Nguyên!
Huyết mục của Dạ Côn Ngô lại nứt ra, một đường quang mang trụ hình vô cùng ngưng tụ xông thẳng đến. Những tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt, ma la tinh khí pháo!
Kim Long Tộc tộc trưởng nhanh nhẹn bật lên, tốc độ phát huy đến cực điểm.
Phần dạ hóa sinh hỏa! Dị không sát thần! Ma la tinh khí pháo! Thần quang độn!
Tứ đại sát chiêu liên thủ ập đến, Vô Tẫn Hoang Nguyên mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện một luồng sức mạnh nào lớn như vậy. Luồng sức mạnh ấy đủ che phủ bốn phương tám hướng, bao trùm vũ trụ bao la và nghiền nát mọi thứ thành bột!