Tinh Ngự

Chương 634: Liều mạng



- Thực sự là giỏi tính kế!

Minh Bất Ly tán thán một câu:

- Không hổ là Thiên Phượng huyết mạch khó có được của tộc ta. Bất quá...

Ngữ âm vừa chuyển, hắn bỗng dưng dữ tợn quát lên:

- Ta muốn ngươi biết rằng, dưới sự áp bách của lực lượng tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều không có hy vọng!

Tức khắc, tốc độ của tử quang huyền nguyệt sụp đổ nhanh hơn gấp ba lần, năng lượng sắc bén tới mức có thể đem tất cả kim thạch xuyên thủng đuổi theo phía sau, nhìn khí thế của nó, cho dù Hoa Vi Hà có thể chạy thoát được, chỉ sợ một kích kia cũng khiến cho nàng khó tránh khỏi trọng thương!

Bây giờ, toàn bộ tạp niệm trong thức hải Hoa Vi Hà đều tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trong tầm mắt nàng chỉ thấy được một lá chắn mênh mông che ở trên đỉnh đầu, chỉ khi nào xuyên thủng được tấm chắn này, mới có khả năng tìm được một đường sinh cơ.

Nàng không quan tâm tới sinh tử bản thân, thế nhưng Kiều Kiều đằng sau lại là do Lăng Phong dặn đi dặn lại phải bảo vệ tốt.

Nhất định, nhất định phải đưa được nàng ra ngoài!

Ý niệm cường đại này tràn ngập trong đầu Hoa Vi Hà, thúc đẩy toàn thân nàng bộc phát ra một loại vị đạo tựa như dục hỏa trùng sinh, một loại ý vận chưa từng có từ trước đến nay, càng thêm mãnh liệt trực tiếp, bức thẳng lên trời cao.

- Phá!

Một tiếng quát nhẹ, Hoa Vi Hà thoạt nhìn giống như một con linh phượng, hai bên tay đã nhiều thêm một đạo quang dực, đằng sau kéo theo một cái đuôi hỏa diễm thật dài, trên đầu mơ hồ có quang mang tựa như đầu phượng vờn quanh, hiên ngang hướng về phía trước.

Mà lúc này, công kích của Minh Bất Ly đã tới rất gần!

Rắc! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Một tiếng nứt gẫy thanh thúy vang lên, tử sắc quang phượng bay tới tiến hẳn vào bên trong phượng linh của Hoa Vi Hà, làm cho nét mặt nàng xuất hiện thần sắc thống khổ không gì sánh được.

Đúng như lời nói của Minh Bất Ly, lực lượng hai bên chênh lệch thật sự là quá lớn, lớn tới mức căn bản không có bất kỳ một mưu kế nào có thể bù đắp nổi.

- Hỗn đản, cút ngay!

Kiều Kiều phát ra một tiếng quát bén nhọn, trước trán phun ra một đạo luân bàn thanh sắc hỏa diễm, đánh thẳng tới tử phượng.

- Kiều Kiều, không nên!

Thấy một màn như vậy phát sinh, Hoa Vi Hà sinh ra một tiếng thét kinh hãi, Kiều Kiều bất quá chỉ là linh giả, sao có thể chống đỡ được một kích kia?

Thế nhưng, một sự tình càng thêm ngoài dự liệu của nàng đã phát sinh.

Chỉ thấy hỏa hệ luân bàn Kiều Kiều thi triển ra tăng vọt mấy chục lần, quanh thân dĩ nhiên xuất hiện từng đạo kim quang mang thải, kim quang mang thải vừa xuất hiện, màu sắc của luân bàn càng thêm xanh biếc.

Dần dần, màu xanh càng ngày càng nồng đậm, từ xanh biếc chuyển hóa trở thành xanh sẫm, xanh đem, cuối cùng trở thành hắc sắc thâm trầm, tối đen như bầu trời đêm!

Thân thể Hoa Vi Hà bỗng run lên, nàng cảm giác được khí lực toàn thân trôi đi rất nhanh, đồng thời nhanh chóng bổ sung tiến vào trong cơ thể Kiều Kiều!

Chỉ thấy Kiều Kiều cật lực giơ hai tay lên, gương mặt run rẩy, tiếng nghiến răng kèn kẹt truyền ra, mồ hôi tuôn như tắm!

- Ta bảo ngươi cút!

Một tiếng hét lớn từ trong miệng Kiều Kiều lần thứ hai truyền ra, dường như trong hư không có một thanh thiết trùy ầm ầm đập vào, con tử phương đột nhiên ngừng lại giữa không trung, lập tức bị luân bàn xé ra nát, từ chính giữa vỡ ra thành hai mảnh!

Minh Bất Ly như bị sét đánh, trong đầu ầm ầm vang vọng, cảm thấy toàn thân một trận tê dại, một cơn chết lặng từ đốt xương sống cuối cùng truyền lên đầu làm cho nửa người hắn cứng đờ lại.

Trong sát na đó, hắn "oa" một tiếng phun ra một ngum máu tươi, hoảng sợ nhìn hai người Kiều Kiều:

- Nhị phẩm thần cấp?

Chấn động!

Khiếp sợ!

Kinh hoàng!

Vẻ mặt Hoa Vi Hà khó có thể tin nổi, vẫn duy trì trạng thái cự linh cự linh ngơ ngác nhìn Kiều Kiều, Kiều Kiều đồng dạng cũng trố mắt nhìn hai tay mình, tựa như không hề nghĩ tới sẽ có một màn này phát sinh.

Vừa rồi xuất thủ cũng chỉ bởi vì nhìn thấy đám Minh Bất Ly khinh người quá đáng mới giận dữ, vốn không nghĩ đến có thể thành công, ý niệm trong đầu chẳng qua chỉ là muốn quấy rầy lấy hắn một chút mà thôi. Kết quả lại là...

Trời ạ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Minh Bất Ly ở phía đối diện nhìn về phía Kiều Kiều tựa như gặp quỷ, ánh mắt ẩn chứa sợ hãi vô cùng đồng thời mang theo một phần tham lam cường liệt: Ám phượng! Đây lẽ nào chính là ám phượng chi thân!

Thân thể Kiều Kiều bỗng nhiên chấn động, khuôn mặt chợt trở nên trắng bệch, nhưng vẻ tái nhợt này liền bị nàng nhanh chóng che giấu đi.

Biến hóa này quá ngắn, ngắn đến mức ngay cả Hoa Vi Hà cũng không hề phát giác ra. Thế nhưng Minh Bất Ly vẫn ngưng thị nhìn nàng lại đột nhiên ngẩn ra, chợt vẻ mừng như điên hiện lên trên mặt, hắn cười ha ha nói:

- Lão nhị, lão tam, các ngươi theo ta hành động! Nha đầu kia tuy rằng có thể khiến cho tinh kỹ dung hợp, thế nhưng thực lực bản thân quá thấp, căn bản vô pháp chịu đựng lực lượng quá mức cường đại!

Lời hắn nói ra, Hoa Vi Hà lúc này mới chú ý tới thân thể Kiều Kiều dĩ nhiên lại khe khẽ run lên, hai tay càng run run không ngớt, một vết máu màu hồng nhạt dọc theo cánh tay nàng chảy ra.

Hoa Vi Hà nhất thời cả kinh hô lên:

- Kiều Kiều!

Nàng vô ý thức dừng lại lực lượng quán thâu vào trong thân thể Kiều Kiều, nhưng khiếp sợ phát hiện ra phía đối diện dường như có lực lượng chính trâu mười hổ vững vàng níu chặt lấy bản thân, làm cho mình không thể lui lại phía sau được!

Kiều Kiều hơi quay đầu, nhìn thật sâu trên mặt nàng, vẻ mặt vô cùng kiên định, mỗi một từ tựa như nặng nghìn cân phun ra:

- Để ta tới!

Trông thấy nàng toát ra thần sắc cứng rắn, Hoa Vi Hà nhịn không được sửng sốt, dường như có một thứ gì đó ẩn chứa sinh mệnh lực cực kỳ cường đại đang snih ra bên trong thân thể Kiều Kiều.

Không phải tu vi, không phải thiên phú, hoàn toàn là do tâm mà sinh.

Cỗ sinh mệnh lực này cường đại như thế, mạnh mẽ như thế, thực sự khiến cho nàng cũng bị chấn động!

Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Lăng Phong rơi xuống miệng núi lửa năm xưa, sự bất lực chưa từng có trong khoảnh khắc khiến cho thân thể Kiều Kiều run lên, trong sự run rẩy này một loại dũng khí tuyệt đại không ngừng sinh sôi.

Ta cũng có thể, cũng có thể bảo hộ người bên cạnh mình!

Tâm tư chợt chuyển, xẹt qua một màn Kiều Sâm Đặc bị bắt...

Sự run rẩy của Kiều Kiều càng thêm kịch liệt: Ta không muốn, khuôn muốn tiếp tục được mọi người bảo hộ ở phía sau nữa! Loại cảm giác này... thực sự đáng ghét!

- Các ngươi... Đi tìm chết đi!

Kiều Kiều gầm lên, từ trong cơ thể nàng đột nhiên hiện ra quang điểm lớn lớn nhỏ nhỏ, quang điểm ngưng tụ, nhanh chóng hợp thành một chiếc luân bàn rất lớn.

Chiếc luân bàn này cùng với cài nàng vừa điều khiển nhỏ hơn, phía trên mặt cũng hơi có chút khác biệt, thế nhưng hình dạng và cấu tạo lại giống y chang!

Luân bàn vừa xuất hiện, lực lượng tê liệt cường đại điên cuồng tràn ngập ra, trong không khí âm thanh xẹt xẹt không dứt, từng vết nứt vỡ giăng khắp nơi tựa như mạng nhện. Kiều Kiều bị vây trong trung tâm của mạng lưới.

Khi thấy một màn này, Minh Bất Ly thần tình kinh biến, hét lớn:

- Không nên cùng với nàng giao chiến chính diện, tiêu hao lực lượng của nàng!

Tiếng nói vừa dứt, ngón tay Kiều Kiều đã điểm mạnh ra trong không khí, vèo vèo, từng vết nứt màu đen như bị kích thích, chúng tựa như mũi tên rời cung đan xen vào nhau, bay thẳng về hướng Minh Bất Ly.

- Đáng chết!

Minh Bất Ly cảm giác được tính toán của bản thân tựa hồ xuất hiện sai lầm, Kiều Kiều tuyệt không non nớt như bản thân suy nghĩ lúc trước, nàng thao túng lực lượng công kích tuy rằng chưa được viên nhuận tự nhiên, nhưng mơ hồ đã có một chút vị đạo thi triển tùy tâm.

Năm đạo thân ảnh tựa như quang lưu, chợt phân chợt hợp, nhanh chóng tụ tập vào một góc trong tiểu thế giới.

Rầm rầm!

Tiểu thế giới chính diện đón đỡ công kích của Kiều Kiều, chợt hiện ra một vết rạn nứt cực kỳ nhỏ.

- Không được, cứ tiếp tục thế này, tiểu thế giới sớm muộn cũng bị công phá!

Minh Bất Ly vô cùng chật vật, đầu tóc tán loạn, không còn phần thong dong như lúc trước. Mắt thấy Kiều Kiều lại tung ra công kích tới gần, hắn hét lên:

- Ngưng trận!

Kiều Kiều hai tay cánh tay giao nhau, mạnh mẽ điểm ra, một mạng lưới cực đại từ đầu ngón tay nàng bay ra, năng lượng trùng trùng điệp điệp đem toàn bộ tiểu thế giới khuấy đảo đến mức hôn loạn bất kham.

- Đầu nhi, có nên bỏ chạy trước hay không?

Lão nhị trong Tử Phượng Ngũ Kiệt kiến nghị nói, đối mặt với Kiều Kiều giống như sát thần, hắn cũng không khỏi có chút lo sợ.

- Câm miệng!

Minh Bất Ly nội tâm sớm đã nóng nảy, hắn cấp bách nói:

- Đừng kinh hoảng, lực lượng tiểu nha đầu này thi triển ra không duy trì được thời gian dài đâu, lực lượng của nàng bất quá chỉ là linh giả, trình độ rèn luyện thân thể còn thiếu, căn bản không có khả năng chịu đựng thần lực quán thời gian quá dài! Hơn nữa không có thần thạch duy trì, nàng nhất định không thể thi triển được vài lần công kích bậc này! Kết trận, kết trận cho ta!

Linh giả sở dĩ phải được trải qua một lần luyện thể, thế nhưng vì có thể tiếp thu năng lượng cường đại hơn, trong tu luyện giả có một câu thuật ngữ "chưa đả thương người trước đã đả thương mình". Một lần công kích chưa thương tổn được đến địch nhân cũng đẫ tạo ra gánh nặng rất lớn cho thân thể của mình.

Kiều Kiều dùng thân thể linh giả dám gánh chịu lực lượng của nhị phẩm thần cấp, cho nên Minh Bất Ly đoán rằng nàng tuyệt đối không thể kéo dài được!

Phảng phất như hưởng ứng thuyết pháp của hắn, cường độ công kích của Kiều Kiều dần dần chậm lại, từng đạo mạng lưới sụp đổ lan ra cũng bắt đầu chậm đi không ít.

Thấy thế, Tử Phượng Ngũ Kiệt liền đại hỉ, lòng tin tăng mạnh, từng con tử phương nối nhau lao ra từ đỉnh đầu bọn họ.

Minh Bất Ly vươn tay ra chỉ về hướng đỉnh đầu, hung ác nói:

- Toái! Kết Sát Phượng Chi Trận!

Tử phượng trên đỉnh đầu hắn so với bốn người còn lại thì lớn hơn một chút, chỉ thấy từng luồng tử quang đi vào, tức khắp tử phượng mãnh liệt run rẩy, tần suất run rẩy càng lúc càng cao, càng lúc càng nhanh.

Con tử phượng này dĩ nhiên vỡ vụn tại chỗ, hóa thành một đạo quang lưu thô to tựa như dây leo.

Nó vừa nứt vỡ, tựa như bắt đầu một phản ứng dây truyền, bốn con tử phượng còn lại luân phiên vỡ tan.

Toàn bộ quang lưu cũng bắt đầu hướng phía Minh Bất Ly tụ tập lại, lấy chỗ cách đỉnh đầu hắn ba trượng làm trung tâm, nhanh chóng hình thành một con tử phương quang linh.

Đỉnh đầu của con tử phượng quang linh này còn có một cái độc giác rất lớn, tử phượng mở ra hai cánh, mỗi một sợi lông đều tựa như gai xương.

Phượng linh trước kia cho dù màu sắc bất đồng, nhưng đều mang theo một loại hoa mỹ tôn quý, thế nhưng "sát phượng" do Minh Bất Ly triệu hồi ra thì toàn thân đều là khí tức hung lệ.

- Cẩn thận!

Hoa Vi Hà kinh hô, nàng nhớ tới ghi chép trong tộc, Tử Phượng Ngũ Kiệt này sở dĩ có thể coi là chiến lực tối cao của Phượng tộc đối với ngoại giới, có quan hệ khá lớn tới Sát Phượng Chi Trận này.

Sát phượng tựa như một con độc giác thú, trực tiếp cuồng trùng kích tới hướng Kiều Kiều, tốc độ của nó nhanh tới kinh người, đỉnh đầu tử sắc quang mang lưu chuyển, tràn ngập một loại khí tức phá hư hết thảy.

Tiểu thế giới vốn là một không gian hoàn toàn do cường giả nắm giữ, nếu như có thể đem không gian này phát triển tới mức tận cùng, như vậy chính là thần!

Tử Phượng Ngũ Kiệt cùng với tiểu thế giới ngày đêm ở chung nhiều năm, bản thân đã sớm tâm ý tương thông, phen này toàn lực thi triển, trong khoảng cách ngắn tốc độ tuyệt đối nhanh tựa lưu tinh, không có bất kỳ kẻ nào có thể nhanh bằng họ được!

Kiều Kiều cũng không thể!

Rên lên một tiếng, mạng lưới Kiều Kiều kết thành bị độc giác trên đỉnh đầu sát phượng đánh nát bấy, ngay sau đó Minh Bất Ly đại hỉ, phượng đột nhiên hai cánh căng lên, từng luồng gai xương trên đó bắn ra, bao vây lấy hai người hình thành một vòng tròn rất lớn.

- Cốt Phong Thần!

Âm thanh xé trời vang lên, từng cây từng cây gai xương tử ngọc lành lạnh bắn thẳng đến Kiều Kiều. Bởi vì muốn đoạt đi ám phương chi đồ của nàng, Minh Bất Ly tuyệt đối sẽ không cam lòng giết chết nàng, cho nên sử dụng bí thuật "phong thần". Một chiêu này thi triển ra liền có một cỗ sát khí cường đại bao phủ bốn phía, làm cho tâm thần người ta băng lãnh, tựa như rơi vào cửu u địa ngục.

Dày đặc, băng lãnh, chết lặng, đủ mọi loại tâm tình từ sâu thẳm trong tâm mọc lên, phàm là đối mặt với một chiêu này, dù là cường giả cấp bậc đại viên mãn sợ rằng cũng đều vô cùng kiêng kỵ.

Minh Bất Ly dám khẳng định, Kiều Kiều tuy rằng thiên phú kinh người, thế nhưng giới hạn trong kinh nghiệm đối chiến cùng với tu vi cố hữu, tuyệt đối không thể tốt như biểu hiện, đang định lộ ra nụ cười đắc ý, đột nhiên toàn bộ dáng tươi cười của hắn dường như bị đóng băng, hoàn toàn cứng đờ ra trên mặt.

Hoàng loạt gai xương khi đến gần trước người Kiều Kiều nửa thước đều nhất tề dừng lại, dường như có một cỗ lực lượng cực kỳ thần bí làm cho chúng không dám tiến tới một chút nào.

Hai tròng mắt Kiều Kiều mở lớn, tinh mang trong đó lưu chuyển tựa như lốc xoáy, tản mát ra màu sắc thần bí vô cùng vô tận. Kiều Kiều lúc này tựa như nắm giữ số phận của chư thiên tinh thần, thanh âm của nàng mang theo một tiết tấu kỳ diệu, ngưng thị nhìn nhãn thần Minh Bất Ly, dường như có thể xuyên thấu nhìn thấy sâu thẳm bên trong lòng hắn:

- Ngươi nói không sai, ta xác thực không thể thi triển loại lực lượng này nhiều lần, thế nhưng, ngươi cũng không khỏi quá coi thường ta rồi!

- Đầu nhi, tránh mau!

Lão ngũ trong Tử Phượng Ngũ Kiệt vội quát, trên mặt hắn tràn đầy một mảnh kinh hãi.

Xung quanh song quyền của Kiều Kiều bao bọc một tầng quang mang hắc kim sắc, quang mang âm ám thâm trầm, mang theo một loại mang thải cường liệt khiến cho tâm thần toàn thân người khác như muốn hấp dẫn tiến vào đó.

Trong trường rõ ràng là kinh đào hãi lãng, vô số đạo năng lượng điên cuồng liên tục bắn ra, thế nhưng trong cảm giác của mọi người tại đây dường như hết thảy tất cả đều ngừng lại.

Bọn họ thậm chí còn có một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị.

Dường như bản thân đã tiến vào tận cùng biển sâu, mỗi một lần cử động ngón tay cũng đều tiêu hao vô số nỗ lực, thời gian càng lúc càng dài, dài đến mức hầu như khiến người ta tan vỡ.

Chợt!

Một tiếng động thanh thúy vang lên, một tiếng động này dường như đánh tan ảo cảnh, tất cả âm hưởng, màu sắc, khí tức, hết thảy đều quay lại, thế giới thoáng cái từ hai màu đen trắng im ắng đã trở về như bình thường muôn màu muôn sắc.

Minh Bất Ly dường như mới vừa từ trong mơ tỉnh lại, trên mặt hắn xẹt qua một tia sợ hãi:

- Chúng ta tránh mau!

Mơ hồ trong con ngươi của Kiều Kiều có một loại khí tức phi nhân loại, nhân loại tinh xảo của nàng nhẹ nhàng lộ ra. Rõ ràng nhìn như tốc độ cũng không phải là rất nhanh, thế nhưng chỉ trong một phần ngàn cái chớp mắt đã đánh trúng một cây gai xương tử ngọc, âm thanh vang giòn thanh thúy kia cũng vang lên từ đây.

Kiều Kiều khẽ quát một tiếng:

- Vỡ!

Tiếng quát vừa dứt, toàn bộ gai xương tử ngọc đều nhất tề vỡ vụn!

Ầm!

Nhìn thân ảnh năm người Minh Bất Ly chật vật tựa như chó nhà có tang, con sát phượng kia cũng điên cuồng quay lại, cuốn theo bọn họ nhanh chóng bay ra xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.