Tinh Ngự

Chương 670: Thái Hạo Thần Chu



Bên cạnh, một đạo kiếm khí lóe ra quang mang hai màu vàng hồng giao nhau phách không trảm tới, kiếm khí đi qua, không gì ngăn cản nổi, trực tiếp đâm thủng một con đường, sau đó tiến vào trong nội thế giới.

Kiếm khí không dứt, không ngừng biến ảo theo quỹ tích vi diệu huyền ảo, giống như mỗi một giây đều biến động theo phương vị khác nhau, thế nhưng điểm hội tụ lại tinh chuẩn không gì sánh được, đón nhận đầu ngón tay.

Không chút sai lệch.

Không có bạo âm điếc tai, không có quang mang chói sáng vô cùng vô tận, cũng không có lực lượng chấn động cường đại vượt quá lẽ thường. Loại lực lượng này trực tiếp đâm vào sâu thẳm linh hồn, khiến ý thức hải giống như nổi sóng lớn kinh thiên, chấn động ầm ầm.

Bịch bịch bịch...

Một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt Lăng Phong, chính là Dư Đào! Biểu tình của hắn ngưng trọng cùng cực, trong tay giơ cao một thanh trường cao dài ba thước, thân kiếm ong ong rung động, giống như bị đại chùy đập mạnh một cái.

Đối diện hai người Lăng Phong xuất hiện một tráng hán trung niên. Hắn vẻn vẹn chỉ mặc một cái khố vải đơn giản, cơ bắp trên cơ thể không nề nổi lên tráng kiện, thế nhưng nội uẩn không gì sánh được, giống như mỗi một sợi cơ đều là một sợi dây thép dẻo dai, tràn đầy lực lượng sinh mệnh như muốn bùng nổ.

Nhìn cốt cách của hắn cũng giống như vậy, xương cổ tay hổ khẩu mơ hồ tản mát ra tia sáng kim thiết, giống như đã trải qua trăm vạn lần rèn luyện, mỗi một tấc nhỏ đều là kim cương bách luyện, không thể hủy hoại.

- Sư tổ!

Vừa thấy được tráng hán xuất hiện, Mặc Nhất Kiêu nhất thời đại hỉ, cúi đầu cung kính nói.

Tráng hán không để ý tới hắn, chỉ khiếp sợ nhìn chằm chằm Dư Đào. Mới vừa rồi va chạm đã khiến hắn phải thối lui ba ước, xem như thua một chiêu.

- A, Tổ Ly Bức tông?

Tráng hán tự mở miệng, nghi ngờ hỏi: Text được lấy tại Truyện FULL

- Ngươi là cường giả Thần cấp đồng lứa?

- Ha ha, Dư mỗ bất quá gần đấy mới tấn chức trở thành Thần cấp tam phẩm mà thôi, cùng với thời đại ngươi nói hẳn là không có liên quan gì. Tổ tiên sinh không cần phải tìm tòi nghiên cứu.

Dứt lời, mi tâm Dư Đào hơi nhăn, trường kiếm lòng bàn tay đột nhiên mở tung, giống như mảnh kính vỡ rơi xuống. Hắn toát ra thần sắc bất đắc dĩ.

Mậu Huyền Kiếm Quyết Lăng Phong truyền thụ xác thực rất cường đại, mới vừa rồi giao thủ mới phát giác ra, đối phương là cường giả Thần cấp tam phẩm phong bế tại thế giới này không biết đã bao nhiêu năm, vậy mà cũng bị bản thân chiếm thượng phong.

Nhưng không có thần khí tiện tay, cũng là đại kỵ!

Nếu muốn rèn luyện một thanh thần khí hợp tay, Dư Đào biết cần phải tiêu hao tinh lực sợ rằng ít nhất phải dùng đơn vị vạn năm tính toán, thực không phải là loại người thiếu tư lịch như hắn có thể chịu đựng được.

Tâm tư hơi đổi, Dư Đào oanh kích một quyền hướng lên bầu trời. Quyền xuất ra, chỉ thấy một đạo quang trụ trắng tắp dựng lên, nổ ầm vang giống như nghiền nát hư không đồng thời hư không vang lên tiếng rên rỉ như không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng ào ào vỡ vụn.

Mọi người nhất tề rời khỏi nội thế giới này!

Tổ Ly nhìn Dư Đào làm tất cả mọi chuyện, biểu tình vẫn nhàn nhạt không chút biển ảo, chỉ mở miệng nói:

- Đáng tiếc, ngươi có tu vi ngày hôm nay thực sự rất không tồi, đáng tiếc, đối nghịch với Bức tông ta! Đã định trước phải ngã xuống!

Sát khí lành lạnh từ trong miệng hắn tỏa ra, một đoàn quang mang tỏa ánh sáng ôn nhuận dần dần chiếu rọi, trong quang mang ẩn chứa bí văn liên kết tạo thành đồ án nguyên trận vô cùng áo nghĩa, nhìn qua tràn ngập huyền ý kinh động nhân tâm.

Quang mang chiếu rọi, khiến người khác căn bản không thể nhìn rõ bộ dạng chân thực của thần khí trong đó.

- Chết đi cho ta!

Khiếu âm kịch liệt nổi lên, chỉ thấy trong hư không dường như biến thành mặt nước, càng xuất hiện một đạo vết rách kinh người, vết rách thẳng tắp trùng kích Dư Đào.

- Không có thần khí trong tay, cho dù ngươi có cường thịnh hơn nữa thì cũng ra sao?

Rõ ràng!

Rốt cuộc Lăng Phong cũng nhìn thấy rất rõ ràng thần khí đối phương thi triển, chính là hình dạng một chiếc tiểu chu! Nhìn qua mộc mạc vô cùng, không hề có bất cứ tinh xảo hoa lệ nào, thế nhưng một khi vận chuyển lập tức lôi đình chớp động.

Phụt phụt phụt phụt...

Tiểu chu qua sông hư không, ép không gian không ngừng run rẩy, vô số đạo khí lưu giống như mũi tên bắn đi bốn phía.

- Chết tiệt!

Lăng Phong biến sắc, xoay chuyển lòng bàn tay, quát lên:

- Các ngươi vào đi!

Quái hạp màu vàng vội hiện, một cỗ lực hút bàng bạc phun ra, hút toàn bộ chủng tộc phụ thuộc vào bên trong. Động tác này vừa làm xong, không bao lâu tiểu chu đã tới, theo đó còn có tiếng cười lớn của Tổ Ly:

- Nội thế giới? Đụng nát ngươi! Thái Hạo Thần Chu!

Một tiếng vang giòn, quái hạp sinh ra một tiêng rống giận không cam lòng, mặt ngoài xuất hiện vết rạn tinh mịn. Trong lòng Lăng Phong chấn động, lúc trước quái hạp bị Âu Mẫu Long dùng hết mọi thủ đoạn cũng không khiến nó hư hao nửa phần, không nghĩ tới bị Thái Hạo Thần Chu công kích, đã xuất hiện thương tổn.

Ngân quang mi tâm hắn chợt hiện, cuống quít thu hồi vào bên trong, theo đó luyện hóa một viên thần thạch.

Một khi triệu hồi Thái Hạo Thần Chu ra, Tổ Ly liền trốn vào trong đó, nhìn thấy công kích không có hiệu quả rõ rệt, thanh âm hắn cũng nhiều hơn một phần kinh ngạc:

- Lại bị nó đỡ được? Hắc, cũng vô dụng! Liền đụng nát cả ngươi lẫn nó!

Bá đạo vô cùng vô tận!

Dư Đào thấy tình thế không ổn, bổ ra một chưởng ầm ầm, lòng bàn tay bạo phát một đạo bão táp, giống như núi cao vững vàng đứng phía trước! Đáng tiếc, lực lượng đối phương thực sự quá mức mạnh mẽ, cho dù là sử dụng lực lượng Thần cấp tam phẩm oanh kích toàn lực cũng không hề có hiệu quả, bị nghiền nát sạch sẽ tại chỗ, theo đó thần chu tiếp tục tới.

Biến hóa quá nhanh, từ khi nhóm người Lăng Phong xuất hiện, giằng co, tiếp tục đến lúc bọn họ bị truy sát, biển ảo liên tục khiến người khác không theo kịp. Yến Khuynh Thành và Thủy Xích Hành đang trong thế hạ phong vui mừng quát lớn:

- Lão tổ uy vũ!

Hai người Bàng Phiên Vân và Kiều Kiều đều giật mình trong lòng, nhìn về phía Thái Hạo Thần Chu và Lăng Phong một đuổi một chạy, thần quang có chút không rõ.

- Cho các ngươi trốn! Lão phu liền khai đao đối với đồng bọn các ngươi!

Nhìn thấy hai người Lăng Phong né tránh thực sự rất nhanh, trong Thái Hạo Thần Chu một lần nữa truyền ra thanh âm hung ác của Tổ Ly, chỉ thấy thần chu bỗng nhiên quay đầu đánh về phía Kiều Kiều.

Thủy Xích Hành đang trong chiến đấu kịch liệt với Kiều Kiều thấy thế đại hỉ, nguyên lực ấn trong tay liên tục biến động, từng đạo lực lượng quấn chặt đánh thẳng hướng hai nữ tử đối diện:

- Các ngươi lưu lại đi!

Chỉ cần kiềm chế hai người Kiều Kiều chốc lát, đợt sau đó chính là một đường bị nghiền ép thành bột.

- Vô liêm sỉ!

Con mắt Lăng Phong trợn trừng, thân hình dừng lại. Hư không xuất hiện sấm sét nổ tung, Tinh Thiết Kiếm mang theo tinh mang vô cùng vô tận bổ ra, chém thẳng vào Tháo Hạo Thần Chu.

- Ha ha ha ha! Dám can đảm phạm vào Bức tông ta, hai tiểu nữ nhân này chính là hạ tràng!

Thái Hạo Thần Chu không để Lăng Phong trong mắt, giọng nói tràn ngập sát khí và cuồng bạo.

May mà Kiều Kiều gan lớn, đối mặt với áp lực cường đại hầu như có thể khiến nàng bị nghiền nát thành phấn mạt từ trong ra ngoài cũng chỉ hơi kinh hãi. Thế nhưng tay chân lại bị Thủy Xích Hành kìm chế gắt gao, muốn di chuyển một chút cũng không hề dễ dàng! Vẻ mặt kinh hãi dần dần lan tỏa!

Thái Hạo Thần Chu ầm ầm nghiền áp tới, trong ánh mắt xúc động phẫn nộ muốn phun máu tươi của Lăng Phong, cuồng hãn không gì sánh được tiếp cận hai người Kiều Kiều!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.