Tình Nguyện - Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong

Chương 12: Chinh phục (H)



Hứa Nguyện còn buồn ngủ nhìn Kiều Ninh, cái hiểu cái không. Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời lại quyến rũ động lòng người. Kiều Ninh cầm lòng không được duỗi tay vén tóc mái trên má cô, sau đó vuốt ve gương mặt tinh tế trắng nõn của cô.

Hứa Nguyện đẹp là chuyện rất rõ ràng. Tuy không phải vẻ đẹp làm người ta trầm trồ, mà là một vẻ đẹp dễ chịu làm người khó có thể quên.

Đối với Kiều Ninh mà nói là đẹp vừa vặn, thêm một phân quá quyến rũ, thiếu một phân sẽ nhạt nhẽo.

Ngoài khuôn mặt, dáng người cũng rất đẹp, thon thả cân xứng lại lồi lõm quyến rũ. Vòng eo mảnh khảnh làm anh có thể siết chặt dễ như trở bàn tay, mà bộ ngực sữa cùng bờ mông cũng no đủ yêu kiều một tay khó có thể nắm hết.

Giờ phút này cơ thể của cô ở dưới người anh, da thịt  giống như tuyết, sờ lên tinh tế như tơ lụa làm người ta lưu luyến khó quên.

Xuống chút nữa, nhìn một đôi chân thẳng tắp thon dài, đường cong tự nhiên không có một chút mỡ thừa.

Ngực này, eo này, chân này, Kiều Ninh không có chỗ nào không thích. Vì thế sờ soạng liên tục từ trên xuống dưới, kết quả Hứa Nguyện lại là cô nàng sợ ngứa, bị anh sờ đùi một chút liền cười cuộn tròn lại. Sau đó lật người, dẩu mông bò về phía bên kia của giường, còn nũng nịu ngây ngốc kêu: “Đừng chạm vào em, rất ngứa…”

Cô bò như vậy, cặp mông trắng nõn mượt mà uốn éo cong lên, vùng đất xuân kiều nộn lập tức lộ ra, ở đùi mơ hồ có thể thấy được tơ máu nhàn nhạt, lập tức khiến cho Kiều Ninh nhìn đến hai mắt đỏ đậm.

Anh nhấc chân lên giường, duỗi tay đè eo Hứa Nguyện lại, nhấc mông cô lên, bẻ bờ mông mượt mà đẫy đà của cô ra, cầm c/ôn th/ịt của mình hướng tiểu huyệt hồng nhạt kia hung hăng cắm vào.

“Ư ư…” Hứa Nguyện kêu rên một tiếng, tay ôm gối bị Kiều Ninh phía sau nhồi một cái tràn đầy.

Vừa mới cao trào nên đường đi cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa có cồn quấy phá, Hứa Nguyện tuy rằng không rõ vì sao nhưng cảm giác lại rất hưng phấn.

Xâm nhập tiến công từ phía sau đàn ông vốn dĩ chiếm ưu thế. Lửa nóng thô dài rất nhanh liền đụng phải hoa tâm non mềm của cô, chọc đến cả người cô run rẩy. Từng luồng ái dịch từ trong huyệt phun ra, từ giữa chân cô chảy xuống.

Tư thế như vậy rất có cảm giác chinh phục, đặc biệt nhìn thấy Hứa Nguyện yêu kiều ngây ngất nằm dưới thân của mình. Kiều Ninh không giảm được lực của mình, thích sao thì tới như vậy. Va chạm vài hiệp đã thao Hứa Nguyện vừa nãy còn cười hì hì nói ngứa khóc lên.

Vài lần cao trào trước, Hứa Nguyện còn cảm thấy thích thú, nhưng về sau Kiều Ninh không chịu dừng lại, đem cô lăn qua lộn lại đâm thọc không dứt.

Tiểu huyệt mềm mọng nhiều nước kia ngay từ đầu còn căng giãn vừa phải, về sau có vẻ như không ngừng căng chặt run rẩy, vừa nóng vừa kẹp chặt hút cắn khiến Kiều Ninh như muốn hòa tan ở bên trong.

Nhưng mà càng là như vậy, Kiều Ninh càng muốn ngừng mà không được.

Hứa Nguyện chịu không nổi, ủy khuất vô cùng quay đầu, nước mắt tuôn trào nhìn Kiều Ninh, miệng nhỏ căng mọng không ngừng cầu xin: “Dừng lại, đừng tiếp tục nữa…”

Kiều Ninh nhìn đến trong lòng nóng lên, người càng nóng, kéo mặt cô qua hôn.

Hứa Nguyện khóc lên trông quá đẹp, có hương vị cổ điển lại ngây thơ, đồng thời còn nhu nhược đáng thương, yếu đuối mong manh như vậy.

Bản thân cô cũng không biết vẻ đẹp này có thể kích thích dục vọng và cảm giác muốn che chở của đàn ông. Chỉ là hai loại cảm giác mâu thuẫn này ở trên giường thật không tốt.

Bởi vì đối với Kiều Ninh mà nói, giờ phút này yêu cô thương cô chính là đè cô dưới thân, thúc đến khi hai chân cô nhũn ra, nước chảy thành dòng, nhìn cô khóc đến trời đất u ám không ngừng xin tha.

Hứa Nguyện bị đâm một cái rất sâu, đổ gục ở trên giường.

Thường nói con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, tiểu bạch thỏ Hứa Nguyện cuối cùng cũng đỏ mắt, quay đầu đẩy Kiều Ninh: “Đừng, anh ra ngoài, đừng chọc nữa…”

Phản kháng nhỏ này hoàn toàn kích thích Kiều Ninh. Bởi vì cô càng giãy giụa, huyệt kia càng cắm càng chặt, hút đến lưng anh có một trận khoái cảm xông thẳng lên đầu.

Vì thế anh đành phải đè mông cô lại, rút ra khỏi huyệt, phụt bắn toàn bộ tinh dịch trên mông và lưng trần trụi đang run rẩy của cô.

Khoảnh khắc cây gậy luôn chọc làm Hứa Nguyện không thể ngủ yên ra khỏi cơ thể, cô cuối cùng cũng cảm thấy thế giới của mình được thái bình.

Vì thế cô ôm gối chui vào trong chăn, mặc kệ người phía sau, đầu không nâng mắt không mở cứ như vậy ngủ mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.