Ngày hôm sau, khi Hứa Nguyện tỉnh lại phát hiện mình đang nằm nghiêng, ở phía sau có một thân hình nóng hổi dính sát vào người cô, ôm cô từ phía sau. Một cánh tay rắn chắc còn đặt bên hông cô.
Mặt Hứa Nguyện giống như bị lửa đốt.
Ký ức của cô còn dừng ở đoạn cô mời Kiều Ninh đi xem phim, có điều nội dung bộ phim kia quá hương diễm kích thích, kết quả cô nương theo men say, liền ngồi trên người Kiều Ninh…
Là cô nhớ lầm hay là cô cưỡng ép Kiều Ninh? Thật đúng là rượu làm lớn gan anh hùng…
Nghĩ đến đây người Hứa Nguyện không nhịn được run lên, kết quả người phía sau cũng bị giật mình. Bàn tay vốn đang ở bên hông cô men theo eo cô hướng về phía trước sờ ngực cô. Bộ ngực mềm mại lại bị người xoa nắn. Sau đó bên tai Hứa Nguyện liền truyền đến giọng nói lười biếng khàn khàn của Kiều Ninh: “Tỉnh rồi?”
Không, không, không thể tỉnh lại, đây nhất định là giấc mơ, mình còn có thể tiếp tục ngủ.
Hứa Nguyện nhanh chóng nhắm mắt lại lần nữa, hơn nữa thầm đếm dê trong lòng, một con dê, hai con dê, ba con dê…
Nhanh ngủ đi, Hứa Nguyện mày có thể, mày nhất định làm được.
Nhưng không như mong muốn, sau cổ truyền đến một cảm giác tê ngứa, Kiều Ninh ở phía sau hôn cô.
Thấy Hứa Nguyện vẫn bất động như cũ, Kiều Ninh cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu lên cắn vành tai hồng hồng của cô, thấp giọng nói: “Tiểu đà điểu…”
Má ơi, giọng nói trầm thấp kia thấm vào tai cô. Hứa Nguyện chỉ cảm thấy xương cốt mình rụng từng cái một…
Cô thực sự không có cốt khí yên lặng kéo chăn đơn trước ngực, chôn mặt nhỏ nóng bỏng của mình vào.
Kiều Ninh không nhịn được mà bật cười, anh duỗi tay kéo chăn của cô: “Sao thế, dám làm không dám nhận!”
Sức của Hứa Nguyện không so được với anh, không chỉ chăn bị kéo xuống dưới, mà cả người cũng bị anh lật qua đối mặt với anh.
Hứa Nguyện không dám nhìn mặt Kiều Ninh, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm cùng cơ ngực trần trụi của anh thì xấu hổ đến lập tức dùng tay che kín hai mắt của mình.
Kiều Ninh rất thích trêu đùa Hứa Nguyện, đặc biệt là lúc cô xấu hổ, nhưng thấy tiểu rùa đen rúc cả người vào mai rùa, anh còn có thể như thế nào?
Phóng sinh? Đó là không thể nào, nhất định phải nuôi cho tốt!
Linh vật như tiểu rùa đen, nuôi tốt sẽ ở bên anh cả đời.
Vì thế anh nhìn Hứa Nguyện một lúc lâu, cuối cùng cười nói: “Được rồi, anh cho em chút thời gian suy nghĩ.”
Nghe xong lời này, Hứa Nguyện không hiểu lắm, cho cô thời gian suy nghĩ? Cô phải suy nghĩ cái gì?
Lúc này bên kia giường lún xuống lại bật lên, cô biết đó là Kiều Ninh xuống giường.
Sau đó cô nghe được tiếng mặt quần áo sột sột soạt soạt. Hứa Nguyện lặng lẽ mở một khe hở trên ngón tay, mơ hồ thấy được Kiều Ninh khoác thêm áo sơ mi màu trắng, lúc sau lộ rõ dáng người xuất chúng.
Như thể nhận ra ánh mắt của cô, Kiều Ninh quay đầu lại nhìn về phía cô.
Trong nắng sớm mông lung, dáng vẻ lạnh lùng của Kiều Ninh đẹp trai đến cực điểm. Hứa Nguyện giống như bị một mũi tên xuyên tim, khoảnh khắc đó động cũng không thể động.
Kiều Ninh vừa đi, Hứa Nguyện lập tức trùm chăn, nhảy xuống giường vọt vào trong phòng tắm.
Trong nháy mắt kéo chăn ra nhìn gương, Hứa Nguyện trợn tròn mắt. Đây là giết địch một trăm, tự tổn hại 3000 đi.
Cho dù Hứa Nguyện tắm dưới vòi sen rửa sạch kỳ cọ thật lâu, nhưng cuối cùng cũng không thể không nhận mệnh. Dấu vết trên người không phải cứ tắm sữa tắm vài lần là có thể xử lý.
Chờ sau khi Hứa Nguyện mặc áo choàng tắm từ trong phòng tắm ra tới mới phát hiện tang thương còn ở phía sau.
Cô ở trong phòng xoay vài vòng cũng không tìm được bất kỳ món quần áo nào của mình.
Ngày hôm qua cô ở tình huống như thế nào vào phòng với Kiều Ninh… Thật là càng nghĩ càng thấy ớn lạnh…