Tình Nguyện - Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong

Chương 17: Tên của anh



Kết quả Kiều Ninh nghe xong lời này, ý vị sâu xa nhìn cô một cái, liền ôm eo cô đứng dậy, sau đó lập tức quay cuồng đè cô ở trên sô pha.

Hứa Nguyện lập tức ngơ ngác, tình huống này là thế nào, vì thế chống tay trên vai Kiều Ninh, khóc đầy mặt nói: “Không cần, học trưởng, không cần ở trên sô pha…”

Kiều Ninh nhướn mày, cố ý hoang mang khó hiểu nhìn cô: “Em không ngồi ở trên sô pha, chẳng lẽ muốn ngồi ở trên người anh? Thật ra anh cũng không ngại…”

Anh anh anh… Lại đánh tráo khái niệm…

Hứa Nguyện nhanh chóng sửa miệng: “Không không, vẫn là ở trên sô pha, trên người học trưởng quá nóng…”

Kiều Ninh khẽ mỉm cười: “Vậy được rồi… Nghe em…” Nói xong, bàn tay nóng bỏng liền theo cẳng chân cô sờ lên đùi cô, vào váy tìm kiếm.

Hứa Nguyện nhận ra mình lại bị anh đùa giỡn, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, một tay đẩy Kiều Ninh, một tay kéo cái tay đang làm loạn trên hai chân cô, lã chã chực khóc nói năng lộn xộn: “Kiều Ninh, anh đừng có xằng bậy…”

Lần đầu tiên Hứa Nguyện gọi thẳng tên Kiều Ninh, Kiều Ninh đang trêu đùa Hứa Nguyện sửng sốt một chút, nhìn dáng vẻ run bần bật đáng thương của Hứa Nguyện, còn có cái miệng nhỏ đỏ bừng đang mở, nhịn không được nhẹ nhàng mút hôn một chút.

“Ngoan, gọi thêm một lần…” Anh rút tay ra, nhẹ vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại của Hứa Nguyện.

Không khí đột nhiên dịu dàng ấm áp như vậy, Hứa Nguyện càng thêm luống cuống, gọi thêm một lần cái gì? Coi hoảng hốt nhìn Kiều Ninh, khiếp sợ nói một câu: “Anh… đừng có xằng bậy…”

“Anh xằng bậy lúc nào, anh đang nói câu vừa nãy…” Kiều Ninh kề sát mặt cô, dùng chóp mũi cọ nhẹ gò má cô.

Hứa Nguyện bị hơi thở ấm áp của anh tiêm nhiễm làm đầu choáng váng, làm thế nào cũng nghĩ không ra lúc nãy mình nói cái gì. Có nói, cũng nói vài câu, anh cuối cùng muốn nghe câu nào?

Nhìn cô gái nhỏ trong lòng vẻ mặt mờ mịt nhìn anh, Kiều Ninh hận rèn sắt không thành thép nhẹ nhàng cắn chóp mũi cô, thì thầm: “Gọi tên của anh…”

Hứa Nguyện mím môi, muốn xoa cái mũi, nhưng tay lại bị Kiều Ninh đè nặng kéo không ra, trong lòng rất ủy khuất nghĩ cái này đâu phải một câu…

Thấy Hứa Nguyện xấu hổ khó xử, cậu Kiều cho rằng cô đang thẹn thùng, vì thế vừa đe dọa vừa dụ dỗ cô: “Em không gọi, anh sẽ hôn nhé…”

Nói xong làm bộ muốn hôn cổ cô.

Hứa Nguyện vừa thấy không đúng, lập tức kêu ra:” Kiều Ninh…”

Giọng nói cô vốn dĩ đã thanh thúy ngọt ngào, giờ phút này vì hoảng loạn mà có chút âm rung, nghe giống như làm nũng lấy lòng.

Kiều Ninh nghe xong cực kỳ hưởng thụ, lòng nhộn nhạo cúi đầu xuống khẽ hôn cô, dịu dàng nói: “Ừm, anh đây, em gọi lại đi…”

Hửm? Thấy Kiều Ninh tràn đầy chờ mong còn tình ý chân thành, Hứa Nguyện không có cách nào tàn nhẫn từ chối, đành phải đỏ mặt gọi lần nữa: “Kiều Ninh…”

Câu này so với câu trước còn nũng nịu, còn mềm mại, còn ngọt ngago hơn.

Môi Kiều Ninh cong lên, cúi đầu hôn môi cô một hồi.

Cứ như vậy, dưới uy phong của Kiều Ninh, Hứa Nguyện giống như máy đọc, gọi tên Kiều Ninh vô số lần.

Cuối cùng dưới tình huống cái miệng nhỏ bị hôn sưng lên mới bảo vệ được cửa thành phía dưới không thất thủ.

Lúc cô giống như tiểu nhân ngư bị bọt sóng đẩy dạt lên bên bờ, nằm dài ở trên sô pha, để mặc người ta cần gì thì cứ lấy, muốn làm gì thì làm. Kiều Ninh bỗng nhiên ngồi dậy bên cạnh cô, kéo hai chân của cô đặt lên đầu gối anh, sau đó lại xoa bóp vuốt ve bàn chân nhỏ của cô trong tay.

Trên chân truyền đến cảm giác tê dại làm cả người Hứa Nguyện lại run lên. Cô đang muốn hét lên:” Anh muốn giết muốn chém thì làm thoải mái đi!”

Kết quả chân bỗng nhiên căng chặt, cô phát hiện có một đôi giày đeo lên.

Hứa Nguyện híp mắt nhìn sang, là một đôi giày mới tinh màu trắng.

Kiều Ninh nhìn đôi giày, bản thân cũng rất là vừa lòng. Đôi giày này bao bọc chân nhỏ của Hứa Nguyện, chỉ lộ ra ngón chân, trông đáng yêu mà gợi cảm.

Kỳ thật ngày hôm qua khi đi dạo phố anh đã nhắm trúng đôi giày này, cảm thấy cực kỳ hợp với Hứa Nguyện. Trải qua một đêm đo đạc, anh hiểu rõ mọi kích cỡ của cô, vì thế sáng sớm liền sai người đi mua.

Tiểu mỹ nhân ngư mới trồi lên mặt biển, biến thành người yêu kiều vô lực nằm ở bên cạnh mình, đôi chân ngọc bị mình cầm thưởng thức. Kiều Ninh cũng là dùng ý chí rất lớn mới khắc chế được nóng rực trong bụng. Dù sao anh cũng cảm thấy anh và bé con của mình, hôm nay có thể làm rất nhiều việc.

Kiều Ninh lười biếng dựa ở trên sô pha, bàn tay lưu luyến trên cẳng chân trắng nõn của Hứa Nguyện, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò, em muốn làm cái gì? Đi dạo công viên, hay là đi dạo phố?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.