Tình Nguyện - Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong

Chương 18: Trở thành sự thật



Đi dạo công viên hay là đi dạo phố?

Hứa Nguyện nhẹ giọng nói: “Đều không cần, công viên ở ngay nhà anh, phố cũng bị anh mua tới, không có gì để dạo…”

Kiều Ninh bị dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc kia của cô chọc cười: “Nếu như vậy, anh muốn làm cái gì thì làm cái đó nhé…”

Nói xong tay lại xấu xa sờ soạng đùi cô.

Kết quả lúc này Hứa Nguyện giống như đột nhiên ý thức được cái gì đó, lập tức ngồi bật dậy, trừng to đôi mắt ngập nước khó tin nhìn Kiều Ninh: “Từ từ, vừa nãy anh nói cái gì? Hẹn hò ngày đầu tiên? Chúng ta bắt đầu hẹn hò khi nào?”

Vẻ mặt hồn nhiên kia tựa như đang nói, chuyện này đã được em đồng ý sao? Sao em lại không biết?

Lời này đúng là gây mất hứng, Kiều Ninh không nghĩ tới Hứa Nguyện lại phản ứng mạnh như vậy. Khuôn mặt đẹp trai trầm xuống, duỗi tay búng trán cô: “Em hỏi là chúng ta bắt đầu hẹn hò khi nào? Mới một buổi tối, em đã mất trí nhớ rồi sao?”

Hứa Nguyện lập tức lúng túng, cô xác định nếu cô dám nói một câu nhớ không nhớ rõ, hoặc là chúng ta nên quên đi, Kiều Ninh sẽ lập tức tái hiện lại cảnh hôm qua cho cô cả đời khó quên.

Với cái bầu không khí này cô đâu dám đặt chân trên đầu gối của Kiều Ninh nữa. Cô nhanh chóng rụt chân về, ngồi nghiêm chỉnh, gục đầu xuống, có vài phần bộ dáng của nàng dâu nhỏ bị uỷ khuất.

Kiều Ninh thấy Hứa Nguyện như vậy, đối với việc không hiểu tình cảm của cô vừa yêu vừa hận, đành phải kéo tay cô ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng nói: “Tuy rằng thời gian chúng ta kết giao không dài, nhưng lại rất sâu… Cho nên từ giờ trở đi, chúng ta phải ở chung thật tốt, em biết chưa?”

Hứa Nguyện bị Kiều Ninh vòng tới vòng lui liền vòng tới chuyện hẹn hò trở thành sự thật. Cô ở trong lòng anh rầu rĩ gật đầu. Mặt khác, tại sao cô lại cảm thấy nếu cô không phối hợp với Kiều Ninh thì nghĩa là cô không đúng chứ?

Cô thật sự rất muốn yên tĩnh, đừng hỏi cô yên tĩnh là ai…

Hai người cứ “ấm áp hài hòa” ôm thật lâu như vậy. Kiều Ninh cảm thấy Hứa Nguyện giống như cây nhỏ lại giống như gấu đều sắp ngủ rồi, vì thế nhéo eo cô hỏi: “Nghĩ kỹ rồi sao? Hôm nay đi đâu?”

Hứa Nguyện từ trong lòng ngực anh ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Thật sự em muốn đi đâu cũng được sao?”

Kiều Ninh gật đầu cười mà không nói.

Hứa Nguyện nghĩ nghĩ: “Em muốn đến thư viện…” Sau đó cô lo lắng có lỗ hổng gì đó làm Kiều Ninh có thể lách, lập tức lại bỏ thêm một câu: “Thư viện trường học…”

Như vậy sẽ không sợ Kiều Ninh đột nhiên nói với cô ở trong nhà có một cái thư viện, sau đó cô sẽ có thể danh chính ngôn thuận về trường học.

Trong lúc Hứa Nguyện tự khen ngợi mình thông minh, Kiều Ninh nghiêm mặt nhìn cô: “Thư viện trường học, em cũng đừng có hối hận!”

Hứa Nguyện cảm thấy cô còn chưa kịp vui vẻ đâu, thư viện trường cuối tuần rất đông người. Kiều Ninh cũng không thể ở đó giở trò với cô được.

Kết quả là cô hiên ngang lẫm liệt nói: “Không hối hận, em thích thư viện nhất, có thể yên tĩnh đọc sách.”

“Được!” Kiều Ninh sờ đùi cô, sau đó kéo cô đứng dậy: “Anh đi thu xếp một chút, lập tức xuất phát!”

Hứa Nguyện nghe thấy hai chữ thu xếp còn cảm thấy kỳ quái, đi thư viện có cái gì mà thu xếp, sau khi suy nghĩ lại, có thể anh ấy nói thu xếp xe, vì thế liền không nghĩ sâu xa nữa.

Nhưng mà đến khi cô ngồi trên xe của Kiều Ninh chưa bao lâu, xe liền ngừng lại ở lối vào của tàu điện ngầm. Hứa Nguyện không hiểu.

Kiều Ninh kéo tay cô xuống xe, chỉ vào đường vào ga tàu điện ngầm: “Cùng nhau ngồi tàu điện ngầm được không? Ở gần trường học không thích hợp đỗ xe.”

Hứa Nguyện thì không có vấn đề gì, cô không có nhiều yêu sách như vậy, thế này chỉ càng làm cô bớt gánh nặng thôi. Vì thế cô liền gật đầu, cùng Kiều Ninh xuống xe.

Cuối tuần tàu điện ngầm rất đông đúc, Kiều Ninh bảo vệ Hứa Nguyện ở trước người, sợ người khác đụng vào cô.

Thật vất vả hai người mới lên được tàu điện ngầm, cũng không có chỗ ngồi, vì thế Kiều Ninh cầm tay vịn nói với Hứa Nguyện: “Em cứ dựa vào anh đi…”

Tàu điện ngầm chen chúc đến không mang thai cũng có thể mang thai, đã mang thai cũng có thể sinh ra. Hứa Nguyện cũng không có cách nào kéo rộng khoảng cách với Kiều Ninh, đành phải dán vào người anh, vùi đầu trong ngực anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.