Tình Nguyện - Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong

Chương 2: Em đền cho anh



Sau khi chọn món, Hứa Nguyện nhanh nhẹn tự đi lấy gia vị cho mình. Cô từ xa trộm liếc mắt ngắm Kiều Ninh.

Kiều Ninh không có biểu cảm gì, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng.

Nhưng lại đẹp chết được.

Cô hốt hoảng đi vòng vòng khu gia vị, cũng không biết là do tiệm lẩu quá nóng hay là cô quá căng thẳng mà trán rất nhanh đã chảy đầy mồ hôi. Chỉ nhìn gia vị rực rỡ muôn màu kia cô cũng ngẩn người.

Đột nhiên dưới chân giẫm phải gì đó, Hứa Nguyện vừa trượt chân lảo đảo một cái, cả người liền mất thăng bằng. Trong lúc hoảng loạn, cô theo bản năng liền túm đồ vật bên cạnh mình.

Mặc dù nghìn cân treo sợi tóc, cô lại túm được tay một người, nhưng cô vẫn bất hạnh mà quỳ gối trên mặt đất, mà chén tương vừng trong tay cũng bay ra ngoài.

Vẻ mặt Hứa Nguyện ngơ ngác, cô nhìn ngón tay thon dài trắng nõn bị mình lôi kéo, lại mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Kiều Ninh đang rũ mắt nhìn cô, trên mặt không thấy chút vui buồn nào.

Còn cô trừng đôi mắt ngập, nuốt nước miếng, trong lòng một mảnh tro tàn. Đây là muốn cả đời cô từ nay về sau không qua lại với nam thần nữa sao?

Bởi vì chén tương vừng không nghiêng không lệch, vừa vặn hắt ở trên áo thun màu trắng ngay phần bụng dưới của anh.

Hứa Nguyện quỳ gối ở đó, tràn đầy lòng chuộc tội, quay đầu cầm giấy ăn mạnh mẽ giúp Kiều Ninh lau đi.

Cô hoảng loạn lau lung tung, hư hư thực thực đụng phải bộ phận gì đó hơi nhô lên, Kiều Ninh lập tức thay đổi sắc mặt.

Anh túm lấy tay Hứa Nguyện, nắm chặt ở trong tay.

Hứa Nguyện nhảy dựng, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Kiều Ninh, Kiều Ninh liền ngẩn ra.

Giờ phút này Hứa Nguyện quỳ gối dưới thân anh, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt to ướt dầm dề, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu tha thứ.

Dáng vẻ nhu nhược đáng thương, hoảng loạn này của cô làm nơi đó của anh lập tức cứng lên.

Mà cái miệng nhỏ đỏ bừng đối diện dục vọng của hắn hơi hé mở, muốn nói nhưng xấu hổ, cái lưỡi phấn hồng lộ ra một chút, làm Kiều Ninh trong khoảnh khắc sinh ra xúc động muốn đem đồ vật trướng đến phát đau của mình cắm vào miệng cô.

Kiều Ninh buông lỏng tay cô ra, Hứa Nguyện thở phào nhẹ nhõm, vẫn ngửa đầu. Thời điểm cô vừa muốn cúi đầu xuống chuẩn bị đứng dậy Kiều Ninh đột nhiên ngồi xổm xuống dưới, dùng tay nâng cằm cô, thong thả ung dung hỏi: “Em muốn cái gì?”

Hứa Nguyện mặt đầy xấu hổ, tư thế quá ái muội, khí thế của Kiều Ninh lại quá bức người. Đầu cô mơ màng hồ đồ nói: “Lưu số điện thoại được chứ?”

Khoé miệng Kiều Ninh hơi nhếch, móc di động ra, nói với Hứa Nguyện: “Số của em?”

Hứa Nguyện đọc một dãy số, Kiều Ninh gõ một chút, di động của Hứa Nặc nhanh chóng rung lên.

Hứa Nguyện cũng nhanh chóng lấy di động ra, lưu dãy số kia lại, run rẩy nói: “Học trưởng, anh yên tâm, em nhất định chịu trách nhiệm chuyện này.”

Kiều Ninh nhìn Hứa Nguyện, anh híp mắt lại: “Em chịu trách nhiệm như thế nào?”

Hứa Nguyện gật đầu như đảo tỏi: “Em bồi thường cho anh!”

Kiều Ninh nhìn vẻ mặt hồn nhiên thiện lương, vô tội đáng thương của Hứa Nguyện, nhàn nhạt trả lời câu: “Được!”

Về tới phòng ngủ về, Hứa Nguyện nhận được WeChat của Kiều Ninh, ở trên ghi giá bộ quần áo.

Hứa Nguyện nhìn con số trên trời kia, cả người đều không khoẻ.

Cái này cô có bán máu bán thận cũng bồi thường không nổi đâu… Học kỳ cô đừng nghĩ ra ngoài chơi, liều mạng làm công trả nợ đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.