Kỳ thật trận mây mưa ở thư viện đối với Kiều Ninh mà nói cũng là ngoài ý muốn. Chủ yếu là do cục cưng của anh thật sự quá mê người, anh nhất thời cầm lòng không được, lại đem cô ăn sạch sẽ.
Chẳng qua hôm nay đúng là bắt người đẹp làm lụng vất vả quá độ, bây giờ vẫn rúc trong lòng anh thút tha thút thít nức nở, ủ rũ héo úa.
Kiều Ninh ôm Hứa Nguyện thu xếp xe chuyên dụng xong xuôi trước, lại giúp cô sửa sang tóc tai, dịu dàng hỏi: “Em có đói bụng không? Có muốn ăn gì không…”
Hứa Nguyện lắc đầu. Bây giờ cô đối với mọi chuyện Kiều Ninh đề cập đều có thái độ đề phòng, sợ lại bị bẫy.
Kiều Ninh không quá để ý, cầm tay Hứa Nguyện ấn đầu cô lên vai mình, nhẹ giọng nói: “Em ngoan ngoãn ngủ một chút đi…”
Hứa Nguyện lại lắc, ngồi dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ xe. Nhờ Kiều Ninh ban tặng, hiện tại cô đối với mấy từ đói, ăn, ngủ các loại đều mẫn cảm.
Kiều Ninh sờ mũi cũng không biết nói gì. Xem ra thật sự chọc giận cô nàng rồi.
Có điều khi Kiều Ninh đưa Hứa Nguyện tới tiệm lẩu lần đầu hai người gặp lại, cho cô ăn vài miếng thịt dê chấm tương vừng thơm ngào ngạt thì mặt Hứa Nguyện cũng không còn căng như vậy nữa.
Kiều Ninh một bên giúp Hứa Nguyện trụng khoai tây, một bên rót thêm coca cho cô, nhìn gương mặt đỏ lên vì nóng của cô, không bao lâu cô liền cười ngọt ngào.
Sau khi ăn lẩu, Hứa Nguyện vết sẹo lành cũng quên đau. Để Kiều Ninh cầm tay đi dạo dưới bóng cây xanh trong vườn trường.
Mãi đến khi đi đến dưới ký túc xá, Hứa Nguyện mới tránh khỏi tay Kiều Ninh, vẫy tay với anh: “Hôm nay… Chúng ta gặp lại sau…”
Nói xong liền định quay người chạy vào trong ký túc xá, kết quả chân còn chưa bước ra đã bị Kiều Ninh kéo lại vào trong lòng. Mặt bị anh nâng lên hôn thật sâu.
Chờ Kiều Ninh hôn đến môi Hứa Nguyện tê dại mới buông môi cô ra, giọng điệu ủy khuất oán trách, nói: “Sao em không có một chút tự giác nào của bạn gái thế?”
Mặt Hứa Nguyện đỏ muốn nhỏ máu, cuống quít dậm chân: “Nhanh buông em ra, chỗ này là ký túc xá nữ, sẽ bị người khác nhìn thấy!”
Kiều Ninh vừa định nói nhìn thấy thì thế nào, đột nhiên có người ở phía sau bọn họ quát to một tiếng như tiếng sấm: “Hai đứa đang làm cái gì?!”
Hứa Nguyện vừa thấy liền giật mình gọi: “Ba mẹ, sao hai người lại tới?”
—
Nửa tiếng sau, Hứa Nguyện cùng Kiều Ninh quỳ gối ở trong phòng riêng của một nhà hàng Nhật Bản, nghe ba của Hứa Nguyện không ngừng chỉ mặt chỉ trích: “Hứa Nguyện, ba vẫn thắc mắc vì sao con cứ một hai phải vạn dặm xa xôi tới thủ đô để học, con nói xem có phải vì cậu ta hay không?!”
Kiều Ninh nhìn Hứa Nguyện, Hứa Nguyện lại nhìn Kiều Ninh, nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi, hại anh bị ba em mắng…”
Lúc này ba Hứa Nguyện lại đập bàn, rống lớn: “Hai đứa thì thầm to nhỏ cái gì, nói đi, hai đứa hẹn hò bao lâu rồi…”
“Một ngày!” Hứa Nguyện giơ một ngón tay.
“Hừ, lừa ai chứ, chỉ mới một ngày mà hai đứa đã… đã hôn môi?” Ba Hứa Nguyện nhớ tới cảnh tượng vừa nãy mình thấy liền đau đầu.
Hứa Nguyện giật mình, quỳ lâu hơi tê chân, trong lòng nghĩ, kỳ thật mức độ còn ghê gớm hơn cái này nhiều…
Mẹ Hứa Nguyện nhìn không đành lòng, kéo tay áo ba Hứa Nguyện: “Ông Hứa, đừng nổi nóng với bọn nhỏ, đã thời đại nào rồi còn bắt bọn nhỏ quỳ, như vậy coi được sao?”
Kết quả ba Hứa Nguyện chỉ vào mẹ Hứa Nguyện trách móc: “Còn không phải tại bà sao, mẹ hiền chiều hư con. Lúc trước tôi đã muốn con bé học đại học ở Thượng Hải, người nhà còn có thể chăm sóc, do bà kiên quyết để nó đến chỗ khác học. Kết quả thế nào bà nhìn xem, hiện tại nó đã tự tung tự tác, mới năm nhất đại học đã yêu đương… Tôi sợ nó yêu sớm, haiz, cho tới nay chỉ lo đề phòng thằng nhóc Minh Châu kia, kết quả con bé lại cùng thằng nhóc này lén lút yêu đương lâu như vậy! Chúng ta đều chẳng hay biết gì!”